Mùa thu ở Bắc Kinh, khi cô giẫm lên chiếc lá vàng rơi đầu tiên thì mùa thu đã lặng yên tìm đến.
Vào cuối tháng, Đàm Duy nói với bạn bè rằng mình có chút áp lực, giấc ngủ cũng không ngon, lại còn rụng tóc liên tục. Cố Văn nói cô cần phải điều chỉnh lại cơ thể, sau đó hôm sau cô ấy liền gửi chuyển phát nhanh trong thành phố đến một món “toy” nhỏ — vũ khí sắc bén để giải tỏa căng thẳng.
Thật ra công việc của cô bận rộn như vậy, cũng không có nhiều h*m m**n, chỉ là vào 11 giờ đêm, lúc về đến nhà sẽ cảm nhận được sự cô độc.
Có lẽ là vì trong rất nhiều năm qua, bên cạnh cô luôn có những người thân thiết vây quanh, vô cùng náo nhiệt. Cô cũng không thể nói mình có muốn yêu đương hay không, dù như vậy sẽ khiến cô có vẻ hơi lụy tình.
“Thèm một cái ôm quá.” Cô nói với bạn bè trong nhóm chat.
Hôm sau, Diệp Hiểu Hàng xuất hiện ở nhà cô, cho cô một cái ôm thật chặt, xoay vài vòng trong phòng khách, thân thiết nói: “Được chưa? Tiểu bảo bối?”
Đàm Duy vui vẻ, cơ thể mềm mại, thơm ngát của con gái rất thoải mái. Cô giang tay nói: “Muốn thêm hai vòng nữa, rồi tớ đi tắm.”
Thế là Diệp Hiểu Hàng lại ôm cô xoay thêm vài vòng.
Tắm rửa xong trở về, Diệp Hiểu Hàng lại đang mân mê công việc thủ công của mình. Đàm Duy thích những con thú bông nhỏ xinh, mềm mại, đáng yêu. Diệp Hiểu Hàng đan cho cô một chuỗi quả hồng nhỏ màu đỏ rực, bốn quả xâu lại với nhau: “Thị thị như ý” (Mọi sự như ý).
Tách ra mà nói, mỗi quả sẽ giống như một chiếc đèn lồng nhỏ.
“Còn muốn gì nữa cứ việc nói.” Diệp Hiểu Hàng gần đây cũng nghiện món này, giống như lúc các cô mới vào đại học mê mẩn việc thêu chữ thập, đan khăn quàng cổ vậy.
Phương thức giải tỏa căng thẳng của mỗi người sẽ không giống nhau. “Cái này có khó không? Nếu khó thì tớ mang đến công ty bán.” “Không khó, chỉ là đan một cái túi nhỏ rồi nhét bông vào trong thôi.”
Đàm Duy sấy khô tóc rồi nằm trên giường, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô bạn bọc trong chăn lông dưới ánh đèn bàn, tràn ngập hào quang của tình mẫu tử. Cô nói: “Tiểu Hàng, tớ cảm thấy nếu cậu lập gia đình, sẽ là một người vợ, người mẹ vô cùng hoàn hảo.”
“Tớ không thấy vậy.” Diệp Hiểu Hàng cho rằng mình không có khả năng yêu, có thể là một người lãnh cảm. Nhưng dường như mỗi nghiên cứu sinh vất vả tốt nghiệp đều sẽ có cảm giác tương lai vô vọng, Đàm Duy không chắc cô ấy thuộc tình huống nào.
“Tốt nghiệp xong cậu định làm gì?”
“Học lên tiến sĩ? Hay là tìm một công việc phụ đạo trong trường đại học chăng”
“Ồ.” Đàm Duy cảm thấy, cô bạn thân ưu tú như vậy, dù chọn con đường nào cũng sẽ tỏa sáng lấp lánh. “Cậu phải tin rằng mình rất lợi hại nhé.”
Trước khi đi ngủ, Diệp Hiểu Hàng lại đan cho cô một chuỗi “Thị thị như ý” nữa. Ngày hôm sau, cô treo một chuỗi lên chiếc túi mới mua của mình.
Vốn dĩ kế hoạch thứ Ba sẽ đi ngoại ô để team-building, có người còn chuẩn bị sẵn cả dụng cụ cắm trại dã ngoại, thì công ty lại thông báo phải đi huấn luyện, mỗi cửa hàng phải cử vài người đi.
Đàm Duy cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Perla. Đi làm đã hơn một năm, cô cũng không thích huấn luyện cho lắm, số lần quá nhiều, lên lớp luôn muốn ngủ gật, nghe giảng viên thuyết trình rất nhàm chán.
Nhưng Tina vẫn quyết định hủy bỏ team-building, sắp xếp các cô đi học. Dù không vui, nhưng không thể cãi lại mệnh lệnh của lãnh đạo. Đàm Duy gặp Perla ở dưới lầu công ty, người sau thấy món phụ kiện nhỏ treo trên túi cô, vô cùng hứng thú, “Mua ở đâu vậy, trông vui mắt thế!”
“Không phải mua, là bạn em tự đan đó.” Đàm Duy cho cô ấy xem, bên trên còn thêu chữ nhỏ màu đỏ, nhìn là biết chiêu tài. Người làm kinh doanh rất tin vào những thứ này.
“Chị muốn không? Trong túi em còn một cái.”
“Muốn, cho chị.” Thế là Đàm Duy cũng treo một chuỗi lên túi của Perla. Món đồ chơi nhỏ không đáng tiền treo trên chiếc túi mấy vạn, có một chút cảm giác không hài hòa.
“Chị thật sự rất ghét mấy hoạt động này, sắp điên rồi đấy.” Perla không nhịn được mà oán trách.
“Cứ xem như là đi ăn uống thôi.” Đàm Duy vẫn giữ thái độ lạc quan: “Chương trình hôm nay cũng hay mà, em thấy có bài kiểm tra tính cách, có thể hiểu rõ hơn về bản thân.”
“Chị cũng không thích làm bài kiểm tra tính cách, hơn hai trăm câu hỏi”. Perla mặt nhăn lại càng khó coi, “Chẳng lẽ chị phải đi thi đại học à?”
“Ha ha ha!”
Các cô đi quẹt thẻ thang máy, thấy còn có hai người khác đang đứng ở đó chờ.
Một người cô quen, người còn lại thì không. Dáng người khỏe khoắn, da màu lúa mạch, tóc vuốt ngược, khí chất cũng khá đặc biệt. Người đàn ông đó chào các cô: “Hi, các mỹ nữ.”
“Lâu rồi không gặp.”
Perla ở bộ phận bán lẻ, nhưng lại làm ở cửa hàng có quy mô lớn nhất cả nước, doanh số của cô cũng đặc biệt nổi bật, nên việc cô có độ nhận diện cao trong công ty là rất bình thường.
Đàm Duy cúi đầu nghịch món đồ chơi nhỏ của mình, thầm nghĩ quả nhiên là có chút giọng Quảng Đông. Lợi hại thật, bây giờ cô nhìn khí chất của một người là đại khái có thể đoán ra họ là người ở đâu.
Cửa thang máy mở ra, họ để hai cô gái vào trước, sau đó mới bước vào.
Người đàn ông lạ mặt thấy Đàm Duy cứ mãi mân mê vật trong tay, trên túi của Perla cũng có, con gái đúng là kỳ lạ, bất kể tuổi tác. Không khí trong thang máy có chút kỳ dị, anh ta nói thêm một câu: “Cái này mua ở đâu vậy?”
“Không phải mua, là Vivi tặng tôi, cái này tự làm đó.” Perla giải thích, “Chúng tôi làm cùng ngành, nên khá tin vào mấy thứ này, kiểu như chiêu tài ấy mà.” Ví dụ như màn hình điện thoại của cô ấy là hình Thần Tài.
Trần Gia Tuấn tỏ vẻ thấu hiểu, đây là thứ đã khắc sâu vào DNA của người Trung Quốc.
Chu Giác và Trần Gia Tuấn vừa rồi đang nói chuyện, nhưng vì trong thang máy không chỉ có hai người họ nên đã im lặng. Anh thấy ngón tay Đàm Duy siết chặt món phụ kiện, trong ấn tượng mơ hồ của anh, cô rất thích những món đồ trang trí nhỏ xinh này, luôn treo những thứ khác nhau trên túi.
“Rất đặc biệt.” Chu Giác bỗng nhiên mở miệng nói.
“Vâng.” Ngón tay Đàm Duy càng siết chặt hơn, lại không biết nên trả lời gì.
“Còn không?” “Anh muốn à?”
“Nếu cô có thừa.” Chu Giác nói vậy.
Đàm Duy đã đưa hết quải còn lại cho Perla, nhưng cô không tiện từ chối Enzo, gần như không chút do dự, theo bản năng cô tháo một quả của mình ra đưa cho anh, không ngờ anh thật sự chìa tay ra nhận.
Ngón tay anh rất dài, đường vân trong lòng bàn tay rất nhạt. Đàm Duy cẩn thận đặt quả cầu nhỏ màu đỏ vào lòng bàn tay anh. Cô thấy Enzo khẽ nắm tay lại, thu về.
Thị thị như ý, bốn chữ vừa hay thiếu mất một chữ “Ý”.
Chờ ra khỏi thang máy, Chu Giác và Trần Gia Tuấn đi về phía văn phòng của mình.
Các cô lại đi về phía một phòng họp khác. Lúc này Perla mới dám hóng hớt, cô ấy hỏi Đàm Duy: “Thế mà Enzo lại xin đồ của em, chuyện gì
vậy?”
“Em không biết, chị nên đi hỏi anh ấy.” Đàm Duy cũng cảm thấy kỳ quái.
“Anh ta không phải là thích em rồi chứ?” Hành động này của Enzo rất khác thường.
“Chị thấy có khả năng không?” Đàm Duy theo bản năng phản bác. Nhưng đồng thời tim cô cũng đập thình thịch, tại sao Enzo lại để ý đến mình?
“Anh ta sẽ không thật sự thích loại đồ này đâu, nói không chừng còn chưa đến văn phòng đã vứt đi rồi.”
——-
Trần Gia Tuấn là tổng giám đốc bộ phận phát triển, rất ít khi ở Bắc Kinh.
Anh ta và Chu Giác trước đây không làm việc cùng nhau, nhưng vì có bạn chung, nên quan hệ cũng không tệ, mỗi lần anh ta trở về cũng rất sẵn lòng đến tìm Chu Giác trò chuyện.
Chu Giác trở lại văn phòng, bật đèn bàn lên, treo quả hồng nhỏ lên dưới chao đèn. Toàn bộ mặt bàn đều được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ cam, trông rất vui mắt.
Trần Gia Tuấn xem mà bật cười, nhưng điều này lại không giống lắm với việc Enzo sẽ làm, “Sao thế, cậu bây giờ tin vào huyền học à?”
Chu Giác trả lời: “Quả hồng có ngụ ý không tồi, mọi sự như ý. Có thể hiểu là một điềm tốt.”
“Sau khi cậu trở về, phong cách làm việc đã thay đổi rất nhiều đó.” Bao gồm cả việc trong thang máy anh bắt chuyện với một cô gái, còn xin đồ của người ta, anh ta chưa bao giờ thấy một Enzo như vậy.
“Nhưng mà, như vậy có thêm nhiều hơi ấm của tình người hơn.” Trần Gia Tuấn nói, “Làm việc ở Trung Quốc nên như vậy, bớt đi chút ngạo mạn và lạnh lùng.”
Chu Giác lại giữ quan điểm khác: “Thái độ bề ngoài, không có nghĩa là tôi có bất kỳ tình cảm chân thật nào. Lấy lòng cấp dưới và xã giao với khách hàng đối với tôi mà nói cũng không có gì khác biệt, tất cả là thủ đoạn để công việc hiệu quả hơn mà thôi.”
Trần Gia Tuấn gật đầu đồng tình, điều này hợp với logic làm việc của anh.
Lần này Trần Gia Tuấn đến Bắc Kinh là vì một cửa hàng mới.
Yêu cầu về vị trí của cửa hàng xa xỉ rất cao. Về cơ bản đặt ở các trung tâm thương mại cao cấp cấp “vua cửa hàng” trong giới bán lẻ, các khu vực có sức tiêu thụ cao, ví dụ như Quốc Mậu, SKP, v.v., với doanh thu hàng năm khoảng 2 tỷ nhân dân tệ trở lên.
Rossi luôn chọn những vị trí đắc địa nhất để mở cửa hàng, làm marketing kiểu khan hiếm, tụ tập dưới ánh đèn sân khấu lấp lánh nhất. Năm nay, một trung tâm thương mại tổng hợp mới xây ở Bắc Kinh đã chiếm được vị trí tốt nhất ở tầng một, kế hoạch mở một cửa hàng flagship chiếm diện tích 1000 mét vuông.
Đây cũng là việc mà Chu Giác đang bận rộn gần đây, và cả mấy tháng tới.
Đàm Duy đương nhiên chắc chắn rằng Enzo đã vứt quả hồng nhỏ của cô vào thùng rác.
Bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy anh, cũng chưa từng thấy anh dùng qua đồ vật không có thương hiệu. Từ cách ăn mặc, đến nhà hàng anh ghé, không nơi nào không phải là xa xỉ và tạo khoảng cách với người thường.
Nhưng anh lại xin cô một vật nhỏ không đáng chú ý, Đàm Duy thật sự rất khó hiểu, dụng ý của anh khi làm vậy là gì, cũng đã cho Đàm Duy có những tín hiệu hỗn loạn: Rốt cuộc anh đối với cô có thái độ như thế nào.
Bởi vì lòng Đàm Duy đã rối loạn, cho nên cô mơ hồ mong đợi, có lẽ Enzo đối với cô là một ngoại lệ, nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời.
Về đến nhà, Đàm Duy nhìn món phụ kiện chỉ còn lại ba quả hồng nhỏ, lập tức nói với Diệp Hiểu Hàng. Diệp Hiểu Hàng đồng ý sẽ đan cho cô một cái khác, lại giống như dỗ trẻ con mà nói với cô, cho thì cho rồi, không sao cả.
Đến cuối tuần.
Cô vẫn đi làm thêm. Từ khi biết Enzo cũng ở đây, Đàm Duy sợ gặp phải đối phương, mỗi lần cô sẽ đi rất nhanh, còn đeo khẩu trang, ngụy trang thành bộ dạng không ai nhận ra.
Thật ra vị chủ nhà này cũng không phải là người nhiều chuyện, ngoài yêu cầu về vệ sinh, còn có chứng ám ảnh cưỡng chế. Thực đơn hai ngày mỗi tuần phải do Trần Cẩn sắp xếp sẵn rồi gửi cho cô, chắc hẳn là được phối hợp theo chuyên gia dinh dưỡng; nguyên liệu nấu ăn cũng được đặt trước để trong tủ lạnh.
Còn không cần gặp mặt, nếu không phải giai đoạn này công việc của Đàm Duy ngày càng bận rộn, đây thật sự là một công việc hoàn hảo cho người hướng nội.
Đâu vào đấy cô chuẩn bị xong đồ ăn hôm nay cho đối phương, sau đó lau dọn sạch sẽ tất cả dụng cụ rồi đặt lại chỗ cũ, mở cửa sổ thông gió,cô lại xách rác ra cửa, lúc rời đi sẽ mang đi.
Việc này cũng không khác gì những cuối tuần khác.
Hôm nay, lúc Đàm Duy đi đến cửa, không khỏi nhìn vào trong một lần nữa, làm một cuộc kiểm tra cuối cùng. Chỉ là không biết từ khi nào, ở
góc phòng khách tối tăm, một ngọn đèn sàn lại đang bật, chiếu sáng một vùng nhỏ dưới rèm cửa.
Đàm Duy không đi qua phòng khách, nhưng cũng không thể đảm bảo có phải là đèn cảm ứng giọng nói, do cô vô tình thao tác làm nó sáng lên hay không.
Chiếc đèn là một thiết kế mang tính biểu tượng của thương hiệu Flos, thân đèn được tạo thành từ một tấm thép mỏng uốn cong, bề mặt được đánh bóng như gương, tạo hình rất kỳ dị, phảng phất hình ảnh một quý bà đội mũ dạ.
Đàm Duy biết người chủ nhà này rất có gu về các tác phẩm nghệ thuật, không chỉ là xa hoa hay hào nhoáng, mỗi một chi tiết bài trí vô cùng tinh tế và có phẩm vị.
Đây phải là một người cực kỳ giàu có mới có thể đạt đến tiêu chuẩn này.
Trên chao đèn treo một quả cầu nhỏ màu đỏ cam, khiến toàn bộ ánh sáng phát ra đều ấm áp.
Vệt màu ấm áp này, cũng là màu sắc rực rỡ duy nhất trong cả căn phòng.
Đàm Duy có chút do dự, cô thật sự không nhớ chiếc đèn này có phải đã bật từ trước khi cô vào cửa không. Im lặng vài giây, cô vẫn quyết định đến gần để kiểm tra xem có phải là đèn cảm ứng giọng nói không.
Quả cầu nhỏ màu đỏ cam theo bước chân cô, khẽ lắc lư một chút, ánh sáng ấm áp cũng theo đó lay động.
Cô cúi đầu, đến gần hơn, rõ ràng nhìn thấy trên quả cầu nhỏ có thêu một chữ “Ý”.
Đó chính là quả cầu cô đã đưa cho Enzo.
------oOo------
Comments