Chương 33

Chương 33

Cảm giác che giấu một bí mật trong lòng thật tồi tệ, huống chi cô còn đang giấu đến hai bí mật.

 

  • Cô thích

 

  • Enzo là chủ nhà của cô.

 

Hôm nay, Đàm Duy tiễn khách ra cửa, cầm theo hóa đơn bán hàng quay lại. Còn chưa đi đến văn phòng đã chạm phải ánh mắt gây sự của Cloe. Cô ta hỏi Đàm Duy: “Vivi, vị khách em vừa chốt đơn, có phải là cô Trần không?”

 

Đàm Duy liếc nhìn chữ ký của khách: “Đúng là họ Trần.” Cloe nói: “Cô Trần là khách của chị, bị em cướp mất rồi.” “Bà ấy ở đây hai tiếng đồng hồ, chị không thấy sao?”

“Chị đang bận, không thể nào cứ nhìn chằm chằm tất cả khách hàng được, nhưng trước khi bà ấy ký tên chị đã nhận ra rồi.” Cloe nói như có sách mách có chứng: “Theo quy định của công ty, em nên trả lại đơn hàng này cho chị.”

 

Thật ra đây chỉ là một đơn hàng rất nhỏ, chỉ vì khách hàng tương đối do dự, cuối cùng mới ký được mấy chục ngàn. Nhưng Đàm Duy đã bận rộn suốt hai tiếng, sao có thể nhường đi được. “Quy định của công ty là trong quá trình tiếp đãi, trước khi ký đơn, chị nhận ra khách thì khách sẽ thuộc về chị.”

 

Cloe dang tay chặn đường Đàm Duy: “Chị đã nhận ra trước khi ký đơn, chỉ là không muốn làm chậm tiến độ nên mới không lên tiếng, em không hiểu sao?”

 

Nhưng Đàm Duy không tin lời cô ta. Cloe mà là người tốt như vậy sao?

 

“Nhưng bây giờ chị nói với em những điều này thì đã muộn rồi, em không chấp nhận.”

 

“Vivi!”

 

Cloe gằn giọng gọi tên cô.

 

May mà lúc này trong tiệm không có khách, chỉ có các đồng nghiệp đang nhìn họ. Chuyện này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo. Lâm Hiểu Bội đến để phân xử, vì hôm nay Tina đã đi họp ở công ty.

 

Lâm Hiểu Bội hỏi rõ ngọn ngành, Cloe kể lại sự việc. Lâm Hiểu Bội hỏi Đàm Duy: “Có phải như vậy không?”

 

Đàm Duy đột nhiên nói: “Thật ra em nghĩ là Cloe đã nhận nhầm người. Bởi vì lúc khách hàng mới vào, em đã hỏi xem có quen nhân viên bán hàng nào không, đối phương nói là không có.”

 

Sắc mặt Cloe thay đổi, rõ ràng không còn tự tin như lúc đầu. Lâm Hiểu Bội không tiện thiên vị trước mặt mọi người, đành phải nói: “Kiểm tra hệ thống đi.”

 

Cloe không cam tâm giật lấy hợp đồng trong tay Đàm Duy, tra tên và số điện thoại của khách hàng, lại không có trong danh sách khách hàng của mình. Sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi.

 

Đàm Duy hỏi: “Xác nhận rồi chứ?” “Thôi được rồi, là chị nhìn nhầm.”

Không khí đang căng thẳng, Lâm Hiểu Bội gọi cả hai vào phòng họp, giáo huấn một trận: “Chỉ vì một đơn hàng nhỏ mà cãi nhau trong tiệm, để khách hàng thấy thì ra thể thống gì? Hai người có gánh nổi hình phạt của công ty không? Có thời gian đó sao không phục vụ khách hàng cho tốt đi.”

 

Lời này rõ ràng là không phân biệt đúng sai, mỗi bên đánh 50 gậy cho qua chuyện.

 

“Em biết rồi ạ, quản lý Lâm.”

 

Đàm Duy cũng không so đo, ít nhất thành tích đã giữ được. Bị mắng hay không, có làm mất lòng Lâm Hiểu Bội hay không, cô cũng không quan tâm. Thật ra, ngay từ lúc hai vị lãnh đạo bắt đầu cạnh tranh, Đàm Duy đã làm mất lòng Lâm Hiểu Bội rồi.

 

Tối hôm trước khi chia đội, Lâm Hiểu Bội đã lần đầu tiên chìa cành ô liu cho Đàm Duy, hy vọng cô có thể đứng về phía mình. Nhưng Đàm Duy

đã dứt khoát từ chối, lý do là cô hợp với phong cách ôn hòa của Tina hơn.

 

“Quản lý Lâm, em mà vào đội của chị, khả năng cao sẽ kéo chân chị, em sẽ thấy ngại lắm ạ.”

 

Lâm Hiểu Bội nhìn cô, đành thôi: “Vậy được rồi.”

 

Cả hai đều lòng dạ biết rõ, Lâm Hiểu Bội coi trọng đơn hàng trong tay Đàm Duy chứ không phải con người cô. Có lẽ trong lòng chị ta nghĩ, đơn hàng đó ký được hoàn toàn là công của Stella, Đàm Duy chỉ là kẻ may mắn đứng trên đỉnh núi ngắm phong cảnh mà thôi.

 

Chỉ là, những cuộc đấu đá tranh giành không hồi kết này khiến Đàm Duy cảm thấy chán ghét, thật khó coi. Trong lòng cô thậm chí còn nghĩ, làm thì làm, không làm thì thôi, chẳng có gì to tát, không cần phải để nó ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của mình. Nhưng đây lại không phải là chuyện của một mình cô, mà là chuyện của cả đội. Cuộc chiến giữa hai bên ngày càng nghiêm trọng, đối thủ mà nóng nảy lên sẽ cắn bừa.

 

Đàm Duy chỉ hy vọng cuộc cạnh tranh có thể mau chóng kết thúc.

 

Nhưng một chuyện này kết thúc, phía sau sẽ còn vô số cuộc tranh đấu khác. Cô đã ở trong trung tâm của lợi ích, thì không có cách nào dừng lại được.

 

Đang chau mày, bên kia các lãnh đạo đến để bàn về sự kiện Nguyên Đán. Đàm Duy thật ra còn chưa nhìn thấy Chu Giác, cô chỉ thấy Jimmy bước vào, cô theo phản xạ mà cảm thấy anh sẽ đến.

 

Cô lại bắt đầu sợ Enzo.

 

Thế là cô nhanh chóng trốn vào kho hàng phía sau, giúp Chu Địch kiểm kê hàng tháng. Chu Địch cầm một tập biểu mẫu dày cộp trong tay. “Vẫn là em ngoan nhất, những người khác thấy Tina không có ở đây, họ muốn làm loạn cả lên.”

 

Đàm Duy nói: “Em vừa tiếp khách hai tiếng, cảm xúc tiêu hao quá nhiều, vừa hay qua đây đổi gió cho thông thoáng.” So với việc đối mặt với con người, trong lòng cô thích công việc đối mặt với hàng hóa này hơn.

 

Cô kiểm kê gần một tiếng, nghe thấy Perla gọi cô đi giúp chuẩn bị đồ uống cho mọi người, các lãnh đạo họp đến khát nước rồi.

 

Đàm Duy đã biết rõ khẩu vị của từng vị lãnh đạo, pha chế đồ uống xong xuôi, giống như một nhân viên phục vụ quán cà phê mà bưng vào. Cô nhanh chóng đi vào rồi lại đi ra, đến mặt người cũng không ngẩng lên nhìn, càng không chắc Chu Giác hôm nay có ở đó không.

 

Cô lại một lần nữa quay về kho hàng, lần này ở lại lâu hơn, mãi cho đến khi nghe thấy phía trước có động tĩnh, mọi người sắp đi, cô mới lén lút ló đầu ra. Quả nhiên nhìn thấy ở cửa Nam, Chu Giác đang lên xe.

 

Chỉ nhìn thấy một bóng lưng đen của anh.

 

Lúc này Đàm Duy mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ đi ra.

 

Chu Giác ngồi trong xe, cảm thấy kỳ quái. Cửa kính xe màu đen, anh nghiêng đầu liếc thấy có người đang ló đầu ra nhìn.

 

Anh khó hiểu nhíu mày, sao cô lại biến thành bộ dạng cũ rồi?

 

——

 

Đàm Duy cảm thấy tủi thân và bất lực, bởi vì cô phát hiện ra cô thật sự thích Enzo. Cô từng nói với bạn bè cô vào mùa thu, rằng mình rất muốn có một cái ôm.

 

Cái ôm đó, thật ra nên mang theo sự vỗ về yêu thương, và cả một chút h*m m**n. Cô hy vọng xa vời rằng Chu Giác có thể đáp lại tình cảm của mình một chút, hoặc là ôm cô một cái.

 

Cảm giác mong ngóng đến mòn mỏi mà lại đầy dằn vặt này, đang giày vò cô.

 

Cô biết cô thật vô dụng, giống như một thiếu nữ mười mấy tuổi, ngây thơ. Thích ai đó trong lòng mà không dám nói ra miệng, chỉ có thể tự mình tiêu hao.

 

Thi đại học còn có đại hội tuyên thệ, còn có giai đoạn nước rút. Con người một khi thoát khỏi men rượu, sẽ lộ ra bản chất nhát gan yếu đuối. Cô đến liếc nhìn anh một cái cũng không dám.

 

Lại một lần nữa đến nhà Chu Giác nấu cơm, tâm trạng cũng trở nên kỳ quái, và còn có chút chột dạ.

 

Cô biết lý do anh không muốn gặp mặt người lạ là gì, để giảm bớt giao tiếp, tránh để lộ sự riêng tư. Cô cũng có suy nghĩ tương tự.

 

Nhưng bây giờ cô lại mang trong lòng rất nhiều hiểu biết về Enzo, bước vào nhà anh, nhìn thấy nơi anh sống, biết anh có chứng ám ảnh cưỡng

chế trong sinh hoạt, không thích những món ăn nào, trong phòng không thể có ánh sáng mạnh.

 

Đây có được tính là xâm phạm quyền riêng tư không?

 

Nếu đây là một trò chơi, giống như bộ phim mà cô đã liên tưởng đến lần đầu tiên bước vào nhà anh, sau khi nam nữ chính biết thân phận của nhau, mối quan hệ nên lập tức kết thúc.

 

Nhưng khi Đàm Duy mở cánh cửa đó vào lúc 8 giờ 10 phút sáng, cô theo bản năng lại nhìn về phía chiếc đèn cây ở góc phòng khách. Hóa ra nó vẫn luôn sáng, chứ không phải vì tiếng động của cô mà bật lên.

Quả hồng nhỏ màu cam đỏ mà cô đưa cho anh vẫn còn treo ở trên đó. Đàm Duy từng nghi ngờ, có thể đó chỉ là một món đồ chơi tương tự,

hoặc là Enzo đã chuyển món quà cô tặng cho người khác. Nhưng cả hai suy đoán này đều không có cơ sở.

 

Mùi hương trong căn phòng này, giống hệt như mùi trên người anh.

 

Đàm Duy lập tức suy nghĩ quá nhiều chuyện, cô cảm thấy mình sắp biến thành kẻ tâm thần. Cô còn có chút sợ hãi, cô sợ sự trùng hợp này đến cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

 

Dù sao ở công ty, anh vẫn là cấp trên của cô.

 

Hôm nay cô làm xong việc sớm hơn nửa tiếng, bất giác cô lo lắng Chu Giác sẽ về sớm, lỡ mà chạm mặt… mặc dù một năm qua họ chưa từng gặp nhau.

 

Lúc ra khỏi khu chung cư, cô hạ quyết tâm nhắn tin cho Trần Cẩn, rằng công việc này mình nhất định sẽ không làm nữa. Vẫn là một bài văn nhỏ chân thành, hy vọng cô ấy có thể hiểu cho sự bất đắc dĩ của mình.

Nhưng khi gõ được một nửa, tốc độ của cô lại chậm lại. Bởi vì lòng cô đang dao động.

Cô thích Chu Giác, đây là nơi gần anh nhất. Nếu xóa bỏ tầng quan hệ này, họ sẽ không thể nào gần gũi như thế nữa.

 

Thế là, Đàm Duy lại xóa đi bài văn nhỏ đó.

 

 

Cứ như vậy tự dằn vặt gần một tháng, sự kiện năm mới kết thúc, lại đến Tết Nguyên Đán.

 

Trong sự bận rộn tối mặt tối mũi, Đàm Duy lại một lần nữa nhớ đến chuyện xấu hổ này, có lẽ đã gom đủ một chút dũng khí. Cô biết rõ mình không nên tốn nhiều tâm sức như vậy để suy đoán những chuyện có lẽ sẽ xảy ra.

 

Giải quyết thế nào, nên giao cho ông trời, hoặc là cho Chu Giác.

 

Hội nghị thường niên năm nay, vẫn là khách sạn nghỉ dưỡng năm ngoái.

 

Trước khi đi, Đàm Duy thu dọn hành lý, đếm kỹ những thứ mình cần mang theo: đồ ngủ, áo choàng tắm, mỹ phẩm dưỡng da. Cô nhìn thấy trong hộp trang sức của mình có món đồ trang trí hình con ngựa nhỏ mà chủ nhà đã tặng cô hồi đầu năm.

 

Bây giờ có thể chắc chắn rằng, đó là món quà năm mới mà Chu Giác đã tặng cô.

 

Đàm Duy tháo con ngựa nhỏ xuống, treo lên chiếc túi mà ngày mai cô sẽ đeo. Như vậy người nhìn thấy cô sẽ có thể chú ý đến chú ngựa đáng yêu này.

 

Cô cho rằng, Chu Giác sẽ có thể nhận ra.

 

Khi đưa ra quyết định này, cô không biết tình thế sẽ trở nên tốt hơn hay xấu đi.

 

Tốt nhất là anh phát hiện ra mối liên hệ giữa cô và anh, sau đó yêu cầu cô nghỉ việc làm thêm, nhưng không ảnh hưởng đến công việc chính của cô; kết quả tốt hơn nữa, cô hy vọng Chu Giác sẽ cho mình một vài phản hồi ngoài những ý kiến về công việc…

 

Vừa xuống xe, Perla là người đầu tiên thấy con ngựa nhỏ treo trên túi của Đàm Duy, kinh ngạc thốt lên: “Em lại đổi đồ trang trí à, mua ở đâu

thế?” Sao lúc nào cũng có mấy món đồ hiếm lạ cổ quái mà đáng yêu thế này?

 

Đàm Duy thích dùng những phụ kiện nhỏ để điểm xuyết cho trang phục thường ngày, nhưng cô chưa từng treo con ngựa nhỏ này lên túi, vì biết nó rất khó kiếm, không phải cứ có tiền là mua được. Cô sợ lúc đi tàu điện ngầm sẽ làm hỏng nó.

 

“Người khác tặng em đó.”

 

Perla chụp ảnh con ngựa nhỏ, lên mạng tìm xem là của thương hiệu nào. Nhưng các trang web mua sắm cũng không thể tra ra, dù có hàng nhái, cũng chỉ giống được ba bốn phần một cách cẩu thả.

 

“Cái này nhìn là biết đắt tiền, đúng là một món quà rất có tâm.”

 

Đàm Duy trân trọng dùng tay v**t v* lưng con ngựa nhỏ, sau đó làm thủ tục nhận phòng, phân phòng, nghỉ ngơi, rồi đến nhà hàng ăn tối, lại đi chơi bi-a đến nửa đêm. Chú ngựa nhỏ này vẫn luôn ở bên cô.

 

1 giờ sáng, cô cùng đồng nghiệp đi thang máy về phòng, thấy trước khách sạn có mấy chiếc xe dừng lại. Người của bộ phận thị trường bây giờ mới tan làm rồi đến nơi, đang dỡ đồ xuống.

 

Xe của Chu Giác đỗ ở cuối cùng, nhưng anh không có nhiều đồ như vậy. Anh xách một chiếc túi thể thao xuống xe, trong quai túi kẹp một bộ vợt bóng, anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đeo một cặp kính gọng kim loại.

 

Hoàn toàn khác với trạng thái làm việc nghiêm túc.

 

Thấy có người muốn đi cùng thang máy, Perla chủ động giúp nhấn nút chờ. Thấy có người quen là Candy bên bộ phận sản phẩm, họ hỏi thăm xem lô hàng quý này khi nào sẽ về đến cảng.

 

Candy nói phải chờ một thời gian, vì ở giữa có Tết Nguyên Đán, hiệu suất làm việc của các bộ phận sẽ thấp hơn một chút. Nhưng có một số mặt hàng tỷ lệ bán ra quá thấp, hy vọng cửa hàng của họ sẽ nỗ lực hơn, nếu không KPI của họ không hoàn thành, cũng rất khó làm.

 

“OK, bọn em sẽ cố gắng hết sức.” Perla cười nói. Mọi người vào gần hết, Perla buông nút bấm ra.

Trước đây, Đàm Duy luôn thích chiếm một góc trong thang máy, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình. Nhưng hôm nay cô không làm gì cả, cô đứng yên bất động ở cạnh cửa.

 

Enzo đứng ngay bên cạnh cô.

 

Trên quần áo anh mang theo hơi lạnh từ bên ngoài. Anh cao như vậy, cô không quay đầu, không thể nào xác nhận được biểu cảm của anh. Nhưng qua hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, cô thấy Enzo đúng là đang nhìn chằm chằm vào con ngựa nhỏ trên túi của cô còn nhìn rất lâu.

 

Mãi cho đến khi cửa thang máy một lần nữa mở ra, anh mới dời tầm mắt.

 

------oOo------

Comments