Chương 34

Chương 34

Nhưng khi cửa mở ra, Chu Giác rất nhanh đi ra ngoài.

 

Đàm Duy trở lại phòng, nhưng lòng cô dường như vẫn còn dừng lại ở trong thang máy.

 

Trong tiềm thức, cô sẽ hoài nghi quyết định này của mình là sai lầm, nếu không thì tại sao kết quả lại như thế này? Cô như kiến bò trên chảo nóng, nóng lòng muốn biết đáp án, lại không có cách nào biết được.

 

Năm nay, mỗi người ở một phòng, những cảm xúc bị dồn nén có thể không chút che giấu mà bộc phát ra. Mắt cô cũng có chút đỏ hoe. Cô biết Enzo đã thấy chú ngựa nhỏ trên túi của cô, thậm chí ánh mắt còn có chút dừng lại, nhưng lại không có phản ứng gì.

 

Không biết là do một người đàn ông ở đẳng cấp như anh che giấu quá giỏi, hay là căn bản không nhận ra đây là món quà anh đã tặng cô.

 

Cô bây giờ giống như một người chân trần chạy trên đường đua, cho dù phía trước toàn là bột thủy tinh, cũng không thể nào quay đầu lại. Đây là lần đầu tiên cô vì tình cảm mà trằn trọc, khó có thể vào giấc, mãi cho đến tờ mờ sáng mới miễn cưỡng có một chút buồn ngủ.

 

Buổi sáng, Perla đến tìm cô đi chơi tennis. Đàm Duy rửa mặt xong, chỉ

thoa một lớp kem chống nắng mỏng trên mặt. Vì lý do công việc, cô mỗi ngày luôn phải trang điểm, chỉ vào ngày nghỉ mới để mặt mộc.

 

Thật ra tình trạng da cũng không tệ, nhưng cô ngủ quá ít, không có chút khí sắc nào, trông u ám mệt mỏi, bây giờ có ném cô vào nhà xác cũng không ai phát hiện ra cô là một người sống.

 

Cô thở dài, thoa một lớp son môi, lấy phần thừa ra chấm lên má.

 

“Được rồi.” Cô vẫn đeo chiếc túi nhỏ ra ngoài. Perla hỏi cô đeo ba lô làm gì, cô nói để đựng thẻ phòng và điện thoại cho tiện.

 

“Điện thoại và thẻ phòng của chị cũng để trong túi em đi.”

 

Năm nay không có nhiều việc như vậy, chủ yếu vẫn là ăn chơi. Đàm Duy đã có kinh nghiệm từ năm ngoái, không muốn ra ngoài trời thổi gió lạnh, cô cùng các đồng nghiệp đánh một lát tennis, chờ ăn trưa xong lại đi ngâm suối nước nóng.

 

Đàm Duy học tennis chưa lâu. Công việc này yêu cầu phải duy trì thể lực tốt, cô chỉ cảm thấy nếu phải tốn một khoảng thời gian và chi phí nhất định để đi tập gym, thì không bằng học một kỹ năng nào đó.

 

Huống hồ tế bào vận động của cô cũng không tồi, luyện tập nhiều là có

thể tiến bộ rất lớn. Huấn luyện viên cá nhân hiện tại vẫn là một nữ khách hàng giới thiệu cho cô, chỉ là học phí không thấp.

 

Perla cũng giỏi vận động, nhưng không thể không nói, về mặt thể lực thì không bằng Đàm Duy trẻ hơn cô ấy vài tuổi, mặc dù về kỹ thuật Đàm Duy không thành thục bằng.

 

Chưa được bao lâu, Perla đã nói: “Không được rồi, eo của chị chịu không nổi.”

 

Đàm Duy chưa đã thèm mà nhìn Tina và Chu Địch, hỏi: “Các chị chơi với em một lát nữa đi?”

 

Tina cười cười nhìn cô, như nhìn con gái mình vậy, nói: “Em xem mấy bộ xương già này của bọn chị đi, người nào lôi ra ngoài mà chẳng rã rời từng mảnh.”

 

Người làm nghề lâu năm, ít nhiều cũng có chút bệnh nghề nghiệp. “Vậy thôi ạ.” Đàm Duy có chút thất vọng.

Chu Địch đang uống nước, nhìn thấy sức lực không hề suy giảm của cô, bỗng nhiên nói một câu: “Vivi là một cô gái rất có tiềm năng.” Cô ấy không nói là phương diện nào, nhưng Tina rất nhanh đã hiểu ý, “Đúng vậy, tuổi trẻ thật tốt.”

 

Đàm Duy uống chút nước ấm, rồi đi vào nhà vệ sinh. Con người một khi nghỉ ngơi sẽ cảm thấy mệt, vì dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng.

Nếu không ai đánh nữa, cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi tắm.

 

Lần nữa trở lại sân tennis, đã có thêm rất nhiều người. Có những người từ các cửa hàng khác trong khối bán lẻ, còn có đồng nghiệp văn phòng.

 

Tina chào một tiếng, “Các cậu trai trẻ, ra đây một người đi.”

 

“Làm gì?” Một nam đồng nghiệp mà Đàm Duy không quen nói, “Bên các chị không còn ai à?”

 

Tina khiêu khích nói: “Xem thực lực thế nào.”

 

Chàng trai nói: “Ai mà không biết người của cửa hàng các chị lợi hại nhất. Tôi thì cũng sẵn lòng phục vụ, nhưng lại sợ làm mất mặt bộ phận tôi, sếp của chúng tôi lợi hại nhất, hay là để Enzo hy sinh thân mình chơi với chị một chút?”

 

Lời này thật ra chỉ là nói đùa, ai có thể sai khiến được sếp lớn chứ?

 

Mà Chu Giác cũng vừa hay ở đó. Anh xách một chiếc túi thể thao màu đen bước vào, đặt túi lên ghế, đang lấy đồ ra ngoài.

 

Tina nói: “Chơi với tôi thì không cần, chơi với cô bé vừa gà mờ vừa ham vui của chúng tôi là được rồi.”

 

Đàm Duy chỉ cảm thấy xấu hổ chết đi được. Đừng nói đến sự chênh lệch về cấu trúc cơ thể và thể lực giữa nam và nữ, cô căn bản không có can đảm để chơi tennis với Enzo.

 

Thế mà Tina còn gọi người giúp cô, Đàm Duy cúi gằm đầu, chỉ có thể giả vờ không có chuyện gì mà lau đi giọt mồ hôi không hề tồn tại trên cổ. “Ồ, ai vậy ạ?”

 

Tina quả nhiên nói: “Là Vivi.” Chị ấy chỉ tay về phía Đàm Duy, một số đồng nghiệp văn phòng cũng không quen biết cô.

 

Đàm Duy ước gì mình có thể luyện được thuật độn thổ, không cần phải ở đây xấu hổ mất mặt, tiếc là cô không có bản lĩnh đó, cô còn rất nhát gan.

 

Lỡ như Enzo từ chối cô…

 

Cô vẫn là nên tự mình đề xuất trước, “Không cần đâu ạ, em chuẩn bị đi rồi…”

 

Chu Giác đứng dậy liếc nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: “Cô muốn đánh sao?”

 

“Đánh chứ!” Không đợi Đàm Duy trả lời đã có người hùa vào.

 

Đàm Duy bị đặt vào thế đã rồi, cô căn bản không có cách nào thể hiện sự hoạt bát như khi ở trước mặt đồng nghiệp của mình. Cô gượng gạo gật đầu, “Cũng được ạ.”

 

“Vậy lại đây đi.” Chu Giác nói với cô.

 

Đàm Duy xoa xoa tai, đi đến phía bên kia lưới, nghe thấy Perla ở sau lưng mình nhỏ giọng mà nịnh nọt: “Cố lên nhé, Vivi của chúng ta.”

 

Đàm Duy không biết cô còn có thể nguyên vẹn mà trở về không.

 

Biểu cảm của Chu Giác cũng không có bất kỳ sự khác thường nào, có vẻ như tối qua anh không hề nhìn thấy gì cả, điều này làm Đàm Duy càng thêm hoang mang và chột dạ. Bây giờ, cô cũng chỉ có thể tạm thời vứt bỏ hết mọi tâm tư kiều diễm, chơi tennis với anh cho tốt.

 

Chu Giác chỉ qua hai lượt giao bóng, đã nhìn ra được trình độ kỹ thuật của Đàm Duy chẳng ra gì, chỉ là tư thế bày ra trông rất ra dáng.

 

Trang phục thể thao tôn lên vóc dáng không tồi của cô, cô không phải kiểu người gầy gò, mà là eo nhỏ chân dài, trước sau lồi lõm, tứ chi cũng rất có lực, một cô gái hai mươi mấy tuổi toát ra hơi thở thanh xuân.

 

Nhưng dù vóc dáng đẹp đến mấy anh cũng không nhìn nhiều, sắc mặt có chút hơi nghiêm túc, còn có chút hung dữ, nói với cô: “Không cần phải kiễng chân nhiều như vậy, đánh xong cơ thể phải về vị trí cũ, nếu không quả bóng tiếp theo đến cô sẽ luống cuống tay chân.”

 

“Ồ, vâng ạ.” Đàm Duy áp lực vô cùng.

 

“Di chuyển cơ thể, không cần dùng toàn bộ sức lực để vung vợt.” Một lát sau anh lại nói, với lực độ này của cô, cánh tay sắp vung gãy đến nơi.

 

“Biết rồi ạ.”

 

Đàm Duy lau mồ hôi trên thái dương, thầm nghĩ tiêu rồi, Enzo chắc chắn không vui khi phải chơi với mình, sớm biết vậy ngay từ đầu đã từ chối cho xong.

 

Về mặt kỹ thuật, trong chốc lát cũng không thể nâng cao được. Về sau Chu Giác cũng không nói gì cô nữa, giống như một huấn luyện viên tennis của cô, lạnh lùng chơi với cô cho có lệ một lúc thôi.

 

Cuối cùng vẫn là Đàm Duy thấy ngại, trước khi anh hoàn toàn mất kiên nhẫn, cô đã chủ động đề xuất: “Đến đây thôi ạ, phiền anh rồi.”

 

“Ừm.”

 

Chu Giác đi đến bên lưới, đưa vợt tennis trả lại cho Đàm Duy.

 

Vừa vận động xong, trên người hai người đều nóng hổi, hơi thở trở nên tinh tế. Da Đàm Duy đầy mồ hôi, cô vốn không hề tự ti về ngoại hình nay lại có chút xấu hổ, luôn cảm thấy cơ thể mình giống như chiếc bánh bao mới ra lò trong tiệm ăn sáng dưới lầu.

 

Tay Chu Giác đặt trên cán vợt, nhìn chằm chằm vào mặt cô vài giây. “Sao vậy?”

Đàm Duy mở to mắt cũng nhìn về phía anh. Nếu anh để ý đến cô thêm một chút, sẽ phát hiện ra sự nóng bỏng và khát khao trong ánh mắt cô, căn bản không thể che giấu được.

 

Chu Giác nói: “Má hồng của cô bị lem rồi.” “…”

Buổi sáng cô dùng son môi thừa chấm lên mặt, lúc này quên mất, tay quệt một cái liền lem ra rất rõ ràng.

 

Đàm Duy dứt khoát dùng khăn lông trắng lau sạch cả khuôn mặt, trở lại khu vực nghỉ ngơi bên cạnh, hơi còn chưa thở đều. Chu Địch hóng chuyện hỏi cô: “Cảm giác chơi tennis cùng Enzo thế nào?”

 

“Không có cảm giác gì.” Đàm Duy thấp giọng nói.

 

“Đây chính là cơ hội Tina tranh thủ cho em để được ở bên trai đẹp đó, một đi một về lôi kéo, sao có thể không có cảm giác được chứ?” Nói cho cùng là khác bộ phận, mọi người đối với Enzo hiểu biết không nhiều, nhưng lại rất tò mò.

 

Đàm Duy thầm thở dài, cùng nhau chơi tennis thôi mà, lại không phải ngủ cùng nhau, cô có thể có cảm giác gì chứ?

 

“Em hơi mệt, em muốn về phòng.” Cô hôm nay thật sự vừa chật vật vừa mất mặt.

 

Cô thu dọn đồ đạc, trong lòng thở dài một hơi. Lúc ra cửa, không khỏi lại hướng về phía sân đấu nhìn một cái.

 

Chu Giác một bên uống nước, một bên nói chuyện với người bên cạnh.

Chiếc áo khoác màu đen lúc chơi tennis với cô đã được cởi ra. Hóa ra lúc chơi với cô, anh ngay cả áo khoác cũng không cần cởi, cũng sẽ không liếc nhìn cô thêm một cái.

 

Đeo chiếc túi này ra cửa thật ra là thừa thãi, cô đang mong chờ Enzo vào lúc này có thể có phản ứng gì đây?

 

Nói với cô là tình cảm của tôi đối với cô không chỉ đơn thuần là đối với một cấp dưới?

 

Đây là nằm mơ, không phải Enzo đâu.

 

Người trưởng thành cần thể diện, những gì cô có thể làm đều đã làm, nói cho anh biết cô đã từng đến nhà anh, cũng biết anh là ai, và còn nhìn thấy quả hồng nhỏ trong phòng khách.

 

Chu Địch kỳ quái nhìn bóng lưng Đàm Duy, gãi gãi lông mày, “Vivi sao vậy, tự nhiên không vui.”

 

“Chắc là bị Enzo dọa sợ rồi, cô ấy luôn rất sợ lãnh đạo.” Perla nói đầy ẩn ý, Tina vừa rồi không nên đẩy cô ấy lên, “Mỗi lần người của công ty đến cô ấy đều trốn vào một góc mà.”

 

Chu Địch: “Làm bán hàng như vậy không được đâu, vẫn phải thể hiện ra nếu không ai thấy được sự nỗ lực và tiến bộ của cô ấy?”

 

Perla: “Trẻ con là vậy đó, người dạy người thì không học được; đời dạy người một lần là sẽ biết ngay.”

 

Tiệc tối diễn ra trong một không khí náo nhiệt, với các loại tiết mục, trao giải, trò chơi.

 

Năm nay Đàm Duy vẫn không thể giành được vinh dự cá nhân nào, dù cô đã chiếm được nhiều điều kiện thuận lợi, so với năm ngoái cô đã tiến bộ rất nhiều, nhưng đều không đáng để mang ra khen ngợi trước đồng nghiệp.

 

Giải thưởng của bộ phận bán lẻ đã trao xong, chính là đến các bộ phận văn phòng. Có một cô gái bên bộ phận thị trường lên chơi trò chơi, cô ấy trông rất vui vẻ, tính cách cũng rất hoạt bát, mặc chiếc váy nhỏ xinh đẹp nhảy nhót.

 

Đàm Duy ở dưới ăn uống, nhét đầy một bụng hải sản. Bữa tối sẽ theo hình thức tự chọn, cô cầm rất nhiều rượu, trên bàn trước mặt toàn là những ly rượu đã uống cạn.

 

Perla thấy mặt cô đỏ như mông khỉ, “Tuy rượu không giới hạn, nhưng em cũng uống nhiều quá rồi đấy?”

 

“Perla, chị thấy con người em thế nào?”

 

“Tuổi trẻ thật tốt, có tâm tư để làm mình làm mẩy.” Perla ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của cô nói, “Em rất tốt, là một cô gái rất đáng yêu.”

 

“Điều đó vô dụng, nếu không tại sao em lại không được nhận giải?” “Từ từ thôi, chị chắc chắn năm sau em có thể nhận được.”

 

Đàm Duy uống cạn ly rượu trong tay, gục đầu xuống, mặc cho hai loại cảm xúc đang giằng xé trong cơ thể.

 

Trò chơi trên sân khấu đã gần kết thúc, cô gái hoạt bát đó thua cuộc, nhưng cô ấy không hề thất vọng, mà hướng về phía sếp lớn dưới sân khấu nói: “Enzo, tuy ngày thường anh rất nghiêm túc, ít khi nói cười, nhưng em biết anh là một vị lãnh đạo rất tốt, em rất thích anh!”

 

Đàm Duy thầm nghĩ cô gái này thật sự rất đáng yêu, còn xinh đẹp, chắc hẳn bằng cấp cũng rất chói lọi. Đây mới là kiểu người thực sự được yêu thích.

 

Ai sẽ chú ý đến một cái hũ nút chứ?

 

Chu Giác đứng lên, trên mặt lại không có nụ cười nên có. Anh chỉ nói: “Làm việc tốt là được rồi đừng để phụ lòng nỗ lực của chính mình.

Không cần phải thích tôi, cũng không cần đặt bất kỳ lăng kính nghề nghiệp nào lên người tôi, tôi cũng không đáng để mọi người yêu thích một cách vô cớ như thế đâu.”

 

Với EQ của Chu Giác, trăm triệu lần không thể nào vô cớ tại một trường hợp như thế này lại nói ra những lời như vậy. Nhưng mục đích của những lời này, rất rõ ràng.

 

Đàm Duy đặt ly rượu xuống, mắt càng đỏ hơn. Anh đã thấy rõ.

Cái gì anh cũng hiểu,anh thấy rõ ràng khát vọng trong mắt cô, cũng hiểu rõ dụng ý của cô khi mang chú ngựa nhỏ ra ngoài. Bây giờ một bước đúng chỗ đúng lúc từ chối hảo cảm của cô.

------oOo------

Comments