Vào tháng Hai, Đàm Duy mang theo báo cáo công việc và số liệu doanh số của mình, được chị bên phòng nhân sự hẹn nói chuyện một lần.
Đối phương luôn rất khách sáo với cô, đầu tiên là hỏi cô muốn uống gì. Đàm Duy đã quen với việc phục vụ người khác, cảm thấy rất không quen, vội vàng nói: “Không cần khách sáo quá đâu ạ, em sao cũng
được.” Nếu không, cô chỉ muốn tự sa thải chính mình.
Chị nhân sự nói đùa: “Các em ở tuyến đầu phục vụ khách hàng, là người trực tiếp tạo ra doanh thu cho công ty, công việc vất vả, đây là điều nên
làm.”
Trong bốn quý năm ngoái, số liệu của Đàm Duy trồi sụt khá lớn, vì ở giữa có một vài tình huống đặc thù. Nhưng sau khi chịu đựng nửa năm
đầu ảm đạm, cô đã bứt phá toàn diện trong nửa năm sau, thậm chí trong quý 3 còn trở thành top sales của khu vực.
Tình hình hoàn thành KPI cả năm đã vượt ngoài mong đợi. Chị nhân sự nói với cô: “Năm ngoái em đã thể hiện rất tốt, thành tích này có thể làm cơ sở để em thăng chức.”
Đàm Duy hiểu được ẩn ý trong lời này: Đó cũng có thể là một điểm sáng trong hồ sơ cho công việc tiếp theo của cô.
Những thăng trầm của năm ngoái đã khiến cô thực sự cảm nhận được niềm vui trong công việc, bất kể là cảm giác thành tựu hay là sự đền đáp về kinh tế. Nếu cô vẫn ở lại công ty của Hoàng Hải Băng, hoặc đi nộp hồ sơ ở Hải Đầu, tất nhiên sẽ không có được sự tự do về kinh tế như hiện tại.
Đó chính là lý do cô hoặc các đồng nghiệp khác lựa chọn công việc này.
Chị nhân sự lại hỏi cô, có từng nghĩ đến việc muốn trở thành chuyên gia trong một lĩnh vực, hay là muốn phát triển toàn diện trong sự nghiệp, sau này chuyển sang làm quản lý hay không.
Đây là câu hỏi đã được hỏi từ năm ngoái.
Thẳng thắn mà nói, một năm qua cô đã làm việc vô cùng vất vả, doanh số đã ép cô đến không thở nổi, căn bản không có tâm sức để nghĩ nhiều hơn.
“Vậy sau này em có thể suy nghĩ một chút.” Chị nhân sự nói: “Chị đề nghị em nên làm một bản đánh giá theo giai đoạn cho bản thân, hoặc một kế hoạch từ ba đến năm năm. Sau năm năm nữa em muốn gặt hái được gì? Là một vị trí có độ cao nhất định, hay là một nhân viên bán hàng xuất sắc? Đương nhiên, em làm việc ở cửa hàng nên rất rõ, lương của một nhân viên bán hàng ưu tú cũng không thấp hơn vị trí quản lý.”
Đàm Duy tỏ vẻ đã hiểu.
Đây thật sự là một vấn đề cần phải xem xét. Cô đã không còn phải vật lộn trên lằn ranh nguy hiểm, đã có một sự tích lũy tài nguyên nhất định, sẽ có nhiều lựa chọn hơn.
Nếu kịp thời đưa ra lựa chọn, cũng có thể tránh gặp phải những rắc rối khi thăng chức như Tina.
Tháng Ba, tiền tố trên bảng tên của Đàm Duy từ Junior Sales (Nhân viên bán hàng cấp thấp) đã biến thành Senior Sales (Nhân viên bán hàng cấp cao). Cô được thăng chức, lương tăng 8%.
Đương nhiên, đây chỉ là một bước thăng tiến nhỏ về cấp bậc. Ở cửa hàng này của cô, thậm chí cả công ty, người ưu tú có quá nhiều, ai cũng có thể đè lên trên cô.
Mà Tina cũng như ý nguyện nhận được vị trí Cửa hàng trưởng (Store Manager), quyết định bổ nhiệm của nhân sự còn đúng giờ hơn cả việc thăng chức của Đàm Duy.
Điều này thật ra không hề chậm trễ. Đội ngũ mà chị ấy dẫn dắt, ở mỗi một thời điểm quan trọng, doanh số luôn thắng đội của Lâm Hiểu Bội.
Lâm Hiểu Bội đã cố hết sức, năng lực của chị ta không yếu, nhưng dưới thế công mạnh mẽ và nền tảng quan hệ sâu rộng của Tina, chị ta thế mà cũng không bị bỏ lại quá xa.
“Tina, chúc mừng chị.”
“Cảm ơn, sau này chúng ta cùng nhau nỗ lực.” “Vâng vâng.”
Trong buổi họp tổng kết vào buổi tối, mọi người nhìn hai vị lãnh đạo này bề ngoài có vẻ hòa bình nhưng thực tế bên trong sợ là đã sớm gió nổi bão lớn rồi.
Lâm Hiểu Bội rất nhanh đã đi làm việc, nên làm gì thì làm đó, cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc tiêu cực. Nhưng hôm nay Đàm Duy làm ca tối cũng là người cuối cùng rời đi, cô vẫn nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của chị ta ở hành lang nhân viên.
Cô lờ mờ biết được một ít nội tình.
Lúc công ty săn đầu người đào chị ta về, đã từng vẽ ra cho chị ta viễn cảnh sẽ được thăng chức làm cửa hàng trưởng của cửa hàng lớn nhất cả nước. Vị giám đốc khu vực hiện tại của họ, đã từng cùng Lâm Hiểu Bội làm việc ở một công ty cũ, quan hệ hai người không tệ, cũng từng có lời hứa tương tự.
Chỉ là viễn cảnh cũng chỉ là viễn cảnh, không phải là hợp đồng.
Chị ta cảm thấy uất ức, nhưng Tina cũng uất ức. Giữ vị trí bao nhiêu năm trời, giữa đường lại nhảy ra một kẻ ngáng chân, gây cho chị ấy một trở ngại lớn.
Lâm Hiểu Bội có vẻ chán nản ngồi ở cầu thang tối tăm, bàn tay xoa xoa đầu gối, vẫn dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Chơi thì phải chịu thôi, tôi không phải là người thua không nổi, chốn công sở trước nay chính là hiện thực đẫm máu mà.”
Hiện thực đẫm máu.
Đàm Duy nghe những lời này chỉ cảm thấy trong lòng run sợ. Cô vẫn luôn cảm thấy Lâm Hiểu Bội là một người cao ngạo, mơ hồ lo lắng chị ta sẽ có hành động gì quá khích, hoặc là trong cơn tức giận mà từ chức?
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán ngây thơ của một tay mơ trong chốn công sở như cô, làm sao có thể đoán được tâm tư của sếp?
Đồng thời, cô cũng rất tò mò về hướng đi tiếp theo của Lâm Hiểu Bội, thật sự cam tâm chịu ở dưới người khác sao? Sau đó Lâm Hiểu Bội lại ở đó ngồi vài phút, nếu không phải Đàm Duy vội vã đi bắt tàu điện ngầm, sẽ không gây ra tiếng động nào. Lâm Hiểu Bội nghe thấy tiếng động thì vội đứng lên, thấy Đàm Duy.
Từ sau khi bị từ chối phân nhóm, hai người rất xấu hổ, sau lưng cũng không có gì trao đổi.
“Cửa hàng trưởng Lâm, em tan làm ạ.” Đàm Duy chủ động chào hỏi.
Lâm Hiểu Bội nhìn Đàm Duy cẩn thận đi qua bên cạnh mình, bỗng nhiên nói một tiếng: “Vivi.”
“Vâng?”
“Không có gì.” Lâm Hiểu Bội mệt mỏi cười cười, “Chỉ là muốn nói với em, em chọn Tina là thật sự có mắt nhìn, từ khi chị ấy nghỉ phép trở về nửa năm nay em đã tiến bộ rất nhiều.”
Đàm Duy đã đi xuống bậc thang, lại quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Hiểu Bội. Ánh đèn hành lang không đặc biệt sáng, cô nhìn ánh mắt của Lâm Hiểu Bội cũng có chút không hiểu, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn một lúc lâu.
Lâm Hiểu Bội nói: “Lúc đó, khi chị điều em đến Thông Châu, trong lòng em chắc hẳn có rất nhiều uất ức phải không?” A, chính chị ta cũng không nhịn được mà dùng từ “điều”.
Đàm Duy lắc đầu, “Không sao đâu ạ, may mà em có chút vận may, không bị đào thải.”
Lâm Hiểu Bội cũng không vì chuyện này mà kể công cho mình, tiếp tục PUA Đàm Duy, đương nhiên cũng sẽ không xin lỗi. “Đúng vậy, em đã tự mình tranh thủ được cơ hội.”
Cũng giành được cơ hội lộ diện trước mặt Stella.
Thậm chí, trong các buổi huấn luyện bán hàng, trường hợp này sẽ được lấy ra để giảng, rằng có một người mới tên Vivi vô cùng chăm chỉ, dựa vào chính mình đã ký được một đơn hàng hơn 5 triệu.
Đàm Duy nói: “Em nói chuyện này, cũng không phải để cảm ơn sự từ bỏ của chị lúc đó. Mà là muốn nói, bây giờ em đã không còn vì chuyện đó
mà canh cánh trong lòng nữa.” Lâm Hiểu Bội gật đầu, “Tốt.”
Đàm Duy nói: “Em rất rõ ràng, nguyên nhân bị từ bỏ là do thực lực bản thân không đủ mạnh. Nếu người khác là lãnh đạo, em cũng sẽ ở trong hoàn cảnh tương tự, chị chỉ muốn tối đa hóa lợi ích, đối với công việc mà nói đó là quyết sách chính xác, em không có gì để oán trách cả.”
Lâm Hiểu Bội cụp mắt nhìn Đàm Duy, câu trả lời của cô cao tay hơn trong tưởng tượng của chị ta.
Thật ra ngay từ đầu, chị ta cho rằng Đàm Duy là người của Tina tuyển vào, có chút bài xích ra, chị ta cũng đã chứng kiến đủ loại sự trầm mặc, nội liễm của cô gái này. Cô không thích thể hiện bản thân, cũng không có dã tâm.
Lâm Hiểu Bội cho rằng, đây là một đại tiểu thư đến để trải nghiệm cuộc sống, chắc chắn cô sẽ không làm nên trò trống gì.
“Vivi, em là một cô gái rất thông minh.”
Đàm Duy cong môi cười một chút, trả lời: “Tầm nhìn lớn thì em chưa có. Hôm nay em giải thích, là vì sau này chúng ta phải làm việc cùng nhau. Em cần sự giúp đỡ của lãnh đạo, lãnh đạo cần em làm tốt doanh số, không muốn để những ngăn cách và mâu thuẫn làm vướng bận lòng nhau.”
Lúc Lâm Hiểu Bội dặn cô về sớm một chút, Đàm Duy quan sát thêm một chút biểu cảm của chị ta, không nhìn ra dấu hiệu muốn từ chức. Thế là cô yên tâm.
Sáng hôm sau.
Tina ngồi ở đầu bàn, họp với mọi người trước giờ kinh doanh. Hôm nay chị ấy mặc bộ trang phục nữ kinh điển của Rossi, một cây đen, trông vô cùng có khí chất và xinh đẹp.
Làm cửa hàng trưởng của cửa hàng này, đương nhiên không cần phải mặc đồng phục như nhân viên bình thường.
Đàm Duy ôm laptop, ngồi ở cuối cùng ghi chép một vài nội dung cuộc họp. Tuy đã thăng chức, nhưng công việc cơ bản vẫn là do Tina trước đây sắp xếp cho cô làm, hiện tại cũng không có sắp xếp cho người khác.
Hôm nay bên bộ phận thị trường phân xuống một danh sách khách hàng, là một nhà thiết kế. Tina suy nghĩ một chút rồi nói: “Khách hàng này vẫn là để Perla theo dõi đi, cô ấy có kinh nghiệm tương đối phong phú. Đối với nhà thiết kế phải khách sáo một chút, sau này chúng ta sẽ còn hợp
tác lâu dài.”
Perla làm một cái thủ thế, “Được, đã nhận lệnh!”
Đàm Duy nhìn bộ dạng của cô ấy, cô cong mắt cười cười, rất mừng cho cô ấy.
Sau khi thăng chức Tina cũng không hề ra vẻ quan cách gì, dù sao chị ấy cũng không phải người mới đến, cần phải lập uy trước nhân viên làm gì. Lương một năm được điều chỉnh tăng theo một tỷ lệ nhất định, quyền hạn cũng lớn hơn, nhưng như vậy đã là đủ.
Vị trí cửa hàng trưởng của cửa hàng này khó giành như vậy, còn có một nguyên nhân khác, bước thăng tiến tiếp theo về cơ bản chính là giám đốc khu vực.
Họp xong buổi sáng, mọi người rất nhanh đã bắt đầu công việc hàng ngày của cửa hàng, ai vào việc nấy.
10 giờ rưỡi sáng, Stella đến, vừa hay gặp Đàm Duy đang tưới cây, chị ta trực tiếp gọi cô: “Vivi, chuẩn bị chút đồ uống, đưa đến phòng họp.”
Stella đối với Đàm Duy ấn tượng rất sâu. Mỗi lần đến, những việc vặt như chuẩn bị đồ ăn thức uống hay trưng bày sản phẩm, sẽ theo bản năng sai khiến cô, vì cảm thấy cô là nhân viên bán hàng ngoan ngoãn nhất trong cả cửa hàng.
Tuy rằng là đang tăng thêm khối lượng công việc, nhưng không thể không nói, trong mắt của nhân viên cấp thấp, đây sao lại không phải là một loại ưu ái đến từ sếp lớn chứ?
Đàm Duy vội vàng gật đầu, đi xem xem những người đến là ai.
Enzo theo sát phía sau Stella. Đàm Duy rất xấu hổ, nhưng chỉ giả vờ không nhìn thấy, lần lượt hỏi mọi người. Cô cuối cùng mới đi đến trước mặt Chu Giác, lịch sự mở miệng: “Sếp muốn uống gì ạ?”
Chu Giác ngồi trên sofa, mí mắt chỉ nâng lên một nửa, đến vị trí cổ áo của cô, trả lời hai chữ: “Như cũ.”
Đàm Duy gật đầu, “Vâng ạ, xin chờ một lát.”
Lúc cô chuẩn bị xong đồ uống mang ra, thấy Enzo từ phòng họp đi ra, đang đứng ở cửa nói chuyện riêng với Tina, họ nói về chi tiết theo dõi vị khách thiết kế.
“Được rồi, cô đi đi.”
Lúc cô đến nơi thì họ đã nói xong. Anh liếc nhìn Đàm Duy, không nói gì, nhưng giơ tay lên, ý là bảo cô qua đây.
Hành động này, tràn ngập sự ra lệnh của cấp trên đối với cấp dưới, gọi thì đến, xua thì đi, khiến người ta bất giác phải cúi lưng khom gối.
Đàm Duy không có gì để chê trách, dù sao đây cũng là quyền lợi mà anh có thể hành xử. Cô ngoan ngoãn bưng khay qua, Chu Giác cầm lấy chai nước.
Đàm Duy không nói gì, lại nhanh chóng đẩy cửa phòng họp ra. Lúc cô đang cúi người phục vụ, Chu Giác đã quay trở lại, ngồi trên sofa. Anh nghiêng mắt, xác thực mà thấy rõ ràng bảng tên trên ngực cô, đã thay đổi.
Trở lại phòng pantry, cô có chút thất thần ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngón tay chống cằm.
Một nam đồng nghiệp vào pha cà phê, thấy biểu cảm ủ rũ của cô, anh ta trò chuyện với cô, “Lãnh đạo khó hầu hạ lắm phải không.”
Đàm Duy thuận miệng nói một câu: “Mỗi lần họp khởi động, họ đều thích họp ở đây. Chúng ta giống như sống dưới camera giám sát, tôi khá căng thẳng.”
“Dù sao cửa hàng của chúng ta cũng gần công ty nhất, là đại bản doanh của các sếp mà.” Đồng nghiệp phân tích cho cô: “Nhưng cũng đừng oán giận, có tin tức gì nóng hổi chúng ta sẽ biết trước tiên, cũng tốt mà.”
“Ồ.”
Ai cũng không thích sếp mỗi ngày đều đến. Đàm Duy có thích hay không cũng không quan trọng. Chỉ là hẹp hòi mà nghĩ, người ta không cho mình ngủ, còn cứ xuất hiện trước mặt mình, quát tháo mình, thật sự rất bực bội.
Sự bực bội này sau khi tan làm lại càng rõ ràng hơn. Cô hẹn bạn bè ăn cơm chúc mừng cô thăng chức, vừa đến nhà hàng, đồ ăn còn chưa lên, Trần Cẩn đã gửi tin nhắn cho cô.
Nói có người đi công tác đã trở về, xác nhận với cô tuần này cô có thể qua làm được không?
Đàm Duy nhìn chằm chằm vào điện thoại, kinh ngạc, sau đó lập tức không còn khẩu vị.
Đã như vậy rồi, còn gọi cô qua đó làm gì?
------oOo------
Comments