Chương 40

Chương 40

Đàm Duy luôn cảm thấy, rất nhiều chuyện qua rồi thì cứ để nó qua, nghĩ nhiều cũng vô ích.

 

Hôm nay tan làm sớm, Perla rủ Đàm Duy đi làm móng cùng mình.

 

“Em cũng làm một bộ đi.” Đàm Duy xem quyển catalogue mà thợ làm móng đưa qua, “Lâu rồi cũng chưa làm.”

 

“Không phải em không làm được sao?” “Gần đây có thể rồi.”

Tâm trạng của cô trông có vẻ khá tốt, cô lặng lẽ nói với Perla rằng mình đã nghỉ việc làm thêm. Trước đây vì phải nấu cơm nên móng tay cô luôn được cắt tỉa rất sạch sẽ.

 

“Không kiếm thêm khoản tiền đó nữa à?” Perla trêu chọc cô.

 

“Em vẫn nên làm tốt công việc của mình thì hơn.” Đàm Duy bĩu môi, không muốn nhớ lại những gì đã trải qua ngày hôm đó.

 

“Những chuyện không giúp mình thăng tiến thì nên làm ít lại, nhưng chị có một câu hỏi, em làm hơn một năm rồi mà không hề gặp mặt chủ nhà sao?”

 

“Không có ạ.” Đàm Duy nói dối. Nếu cô nói đã gặp, Perla chắc chắn sẽ hỏi đối phương trông như thế nào, bao nhiêu tuổi, có đẹp trai không… Cô không thể nào nói người này chị cũng quen, chính là Enzo đó, thật là một sự trùng hợp éo le!

 

“Em cười cái gì vậy?” “Em có cười à?”

“Em vừa cười đó!” Perla cảm thấy cô có gì đó không ổn, “Em không phải là phát hiện ra chuyện phiếm gì của người ta rồi chứ? Chẳng lẽ là tiểu tam được sếp lớn bao nuôi bên ngoài?”

 

Cho dù là vậy, cũng không có gì lạ.

 

Dì giúp việc là trạm trung chuyển tin đồn của cả khu. Dì giúp việc mà mẹ cô thuê mỗi lần đến, có thể kể vanh vách chuyện của mỗi nhà.

 

Nhưng đạo đức nghề nghiệp của cô vẫn còn đó, tuyệt đối sẽ không đem chuyện của Enzo ra ngoài nói, thế là cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chị nói xem em làm kiểu nào thì đẹp?”

 

“Em gái à, tay em vừa trắng vừa dài, làm kiểu nào cũng hợp, nhưng móng thật hơi ngắn, có muốn cân nhắc dán móng giả không?”

 

“Dán đi, làm bộ một nghìn tệ nhé.” Perla quả nhiên bị dắt đi lạc chủ đề, nói: “Trong thẻ của chị còn thừa rất nhiều tiền, chị mời.”

 

“Vậy em không khách khí ác.”

 

Làm xong móng tay, lại đi làm spa mặt. Làm cho mình trở nên xinh đẹp hơn, trạng thái tốt hơn, cũng là một phần của công việc.

 

Dù thế nào đi nữa, Đàm Duy hy vọng mình có thể vui vẻ hơn một chút, tận hưởng công việc, tận hưởng cuộc sống, không bị những chuyện cầu mà không được làm ảnh hưởng.

 

————-

 

Hôm sau, Mặt mày Đàm Duy rạng rỡ đi làm.

 

Đồng nghiệp thấy móng tay cô, kinh ngạc nói: “Trời ạ, Vivi, em chuẩn bị muốn làm gì vậy?”

 

Đàm Duy xoa xoa lòng bàn tay, lẩm bẩm nói: “Đi ám sát.” Ám sát Enzo, cô thầm nghĩ.

 

Lúc này đúng là sau giờ trưa, trong cửa hàng khách không nhiều, ngoài cửa cũng không có ai xếp hàng. Cô rót nước xong cho khách đi về phía phòng pantry, xách theo khay thì thấy đối tượng cô muốn ám sát cùng vài người từ cửa nam đi vào.

 

Vẫn là không né được.

 

Sắc mặt Đàm Duy điềm nhiên, thay bằng một nụ cười chuyên nghiệp: “Sếp Enzo, chào buổi trưa.”

 

Chu Giác liếc cô một cái, dường như là gật đầu, lại dường như là không, rồi lập tức đi vào phòng họp đó. Đây là phong cách nhất quán của anh ở nơi công cộng, khi không có chuyện gì muốn sắp xếp cho bạn, một giây ánh mắt cũng sẽ không cho thêm.

 

Dù sao thời gian của anh cũng rất quý giá.

 

Đàm Duy một mình đối mặt với kiểu hư vô thế này, có chút hỗn độn.

 

Tất cả những chuyện của buổi sáng hôm đó, lại một lần nữa ùa vào trong đầu cô.

 

Lúc cô rời đi đương nhiên không phải với tư thái của người chiến thắng, dù sao một người tỏ tình thất bại làm sao có thể chiếm thế thượng

phong? Nhưng giờ phút này điều khiến cô cảm thấy ảo não hơn không phải là thất bại.

 

Mà là cô đã lấy hết dũng khí, ào ào tuôn ra một tràng, mà đối phương nhìn như có đáp lại, thật ra lại chẳng biểu đạt điều gì.

 

Anh kiệm lời như vàng, càng làm nổi bật cô giống như một vai hề nhảy nhót.

 

Cô bây giờ vô cùng muốn xuyên không về ngày hôm đó, g**t ch*t chính mình, thà rằng đừng nói những lời phơi bày ruột gan đó.

 

A a a tại sao lại phải nói ra chứ?

 

Đàm Duy vô thức xoa xoa lỗ tai đang nóng lên, điện thoại trong túi vang lên, là tin nhắn từ khách hàng. Cô Cao, nói với cô hai mươi phút sau sẽ đến, hỏi cô có ở đó không.

 

Đàm Duy vội vàng trả lời: “Có, cô đến nơi thì gọi tôi nhé.” Không bao lâu, người đã đến.

 

Lần đầu tiên Đàm Duy tiếp cô Cao là vào cuối năm ngoái. Cô ấy đến hai lần, cũng chỉ mua một cái thùng rác về, còn rất xin lỗi mà cười với Đàm Duy: “Ngại quá, để cô phục vụ tôi lâu như vậy.”

 

“Không sao đâu ạ, nói chuyện với cô tôi rất vui.” Đàm Duy đối với điều này có thể nói gì chứ.

 

Cô Cao thế mà lại hỏi lại: “Thật không?” “Đương nhiên rồi!” Cô cười gượng.

Cô Cao cùng tuổi với Đàm Duy, vẫn luôn học ở Úc, năm ngoái về nước đính hôn với bạn trai, sau đó năm nay lại chuẩn bị kết hôn. Ban đầu Đàm Duy không thể nào phán đoán được sức mua của cô ấy.

 

Tuy rằng đánh giá trang phục của khách hàng là không lễ phép, nhưng vẫn phải quan sát một chút, để có một sự hiểu biết ban đầu. Lúc cô ấy vào cửa, mặc một bộ đồ thể thao, tóc đuôi ngựa cao, lạnh lùng nhìn các nhân viên bán hàng.

 

Đàm Duy thấy cô ấy không có hứng thú mở miệng, cũng không dám quá nhiệt tình sợ làm người ta phiền, thế là im lặng đi cùng cô ấy hơn một tiếng, không mua gì cả rồi đi. Hai ngày sau cô ấy lại đến, trực tiếp tìm Đàm Duy, để cô phục vụ mình, lần này mua một cái thùng rác hơn 8000 tệ.

 

Đàm Duy có chút hiểu ra tình hình, cô Cao không phải lạnh lùng, cô ấy chắc hẳn là một người sợ xã hội.

 

Khác ở chỗ, Đàm Duy là người sợ xã hội, nhưng bị cuộc sống ép phải giả vờ cởi mở, còn cô Cao hoàn toàn có thể là chính mình.

 

Hôm nay cô Cao đến, còn mang theo cho Đàm Duy một ly cà phê.

 

Đàm Duy cũng đã học được cách thông minh hơn, xem xong sản phẩm thì trực tiếp mời cô ấy vào phòng VIP nói chuyện, không để quá nhiều đồng nghiệp tham gia vào.

 

Cô Cao thở phào một hơi, rất ỷ lại mà nói với Đàm Duy: “Vivi, cảm ơn cô nhé. Thật ra các cô nhiều người như vậy đến phục vụ, tôi khá sợ.”

 

Các nhân viên bán hàng tuy trên mặt cười dịu dàng và thân thiết, nhưng có một số người lại cố tình không thích như vậy, áp lực rất lớn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống chị, dù rằng hôm nay cô vốn dĩ là đến để tiêu tiền.

 

Đàm Duy cười nói: “Vâng, cô cứ xem đồ trước, những vật phẩm nhỏ tôi có thể mang vào cho cô xem.”

 

“Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ cố gắng quyết định nhanh.”

 

Đàm Duy cười gật đầu. Hôm nay hiệu suất xem như tương đối cao, cô Cao cũng nói thẳng, phối hợp sản phẩm, đối chiếu thông tin, tính giá cả, danh sách quà tặng… Những đơn hàng có giá trị lớn, bây giờ về cơ bản cô có thể độc lập chốt được, không cần người giúp đỡ.

 

“Vivi, chiếc xe đẩy rượu vang này mở ra như thế nào?” “Tôi trình diễn cho cô xem nhé?”

“Không phải là thông minh à?”

 

“Vâng ạ, mỗi một bộ phận sẽ được làm thủ công. Cuộc sống mà, cũng không cần nhịp điệu nhanh như vậy.”

 

Cô Cao tán đồng gật đầu, xem Đàm Duy nửa ngồi xổm xuống, dùng tay ấn xuống chốt khóa của bánh xe. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu đen, lúc ngồi xổm xuống không được tiện cho lắm. Nhưng cô không ngờ, một động tác nhỏ, chợt thấy móng tay lạnh buốt, sau đó là cơn đau dữ dội. Không hề khoa trương mà nói, cơn đau đó làm cô gần như ngất đi.

 

Cô cong lưng, nhíu mày, che lấy tay phải của mình, bên tai truyền đến giọng nói hoảng hốt của cô Cao: “Vivi, cô sao vậy?”

 

Đàm Duy hơi thở yếu ớt nói: “Cô chờ một lát, tôi gọi đồng nghiệp vào phục vụ chị.”

 

“Ngón tay em chảy nhiều máu quá.”

 

“Vâng ạ, tôi thấy rồi, cô không cần hoảng sợ, không sao đâu ạ.” Đàm Duy an ủi xong khách hàng, mới gắng gượng đi ra ngoài gọi người. Lâm Hiểu Bội gọi Perla vào giúp cô tiếp tục chiêu đãi cô Cao, lại gọi một thanh niên khác đưa cô đi bệnh viện.

 

Đàm Duy có chút ảo não, cô cũng không biết móng tay của mình lại dễ dàng bị lật lên như vậy, phần thịt dưới móng đẫm máu cứ thế lộ ra trong không khí.

 

Cô chỉ là muốn xinh đẹp mà thôi, nếu biết móng tay yếu ớt như vậy, sẽ làm chậm trễ công việc, cô nhất định sẽ không làm.

 

Từ bệnh viện ra, ngón trỏ của cô bị băng thành một cái đầu to sụ, giống như bị gãy vậy. Uống thuốc rồi vẫn còn rất đau, nước mắt sinh lý cứ thế đọng lại nơi khóe mắt.

 

Đồng nghiệp nói: “Tôi đưa cô về nhà nhé.”

 

“Nhưng vẫn chưa đến giờ tan làm.” Đàm Duy có chút sốt ruột.

 

“Tay cô đã như vậy rồi, làm sao mà đi làm được?” Đồng nghiệp lo lắng nhìn cô: “Hay là về nhà nghỉ ngơi đi.”

 

“Tôi muốn đi xem khách hàng có ký đơn không.”

 

“Đừng nghĩ nữa. Nếu có thể ký được Perla chắc chắn sẽ giúp cô ký, nhưng nếu đã không ký được, cô qua đó cũng vô dụng.”

 

“Thôi được.”

 

Đàm Duy thất vọng về nhà, ngón tay cô không thể tắm rửa, cô nhắn tin cho bạn.Tháng trước Lý Đông Ca đã dọn đến ở gần công ty, thế là lại quay về chăm sóc cô mấy ngày.

 

“Chắc là đau lắm phải không?” Tuy không thấy vết thương, nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng đã thấy đau theo.

 

“Không sao đâu.” Đàm Duy thì lại không quan tâm đến ngón tay của mình, cô gửi tin nhắn cho cả Perla và Chu Địch, lại không có hồi âm, chắc là đang bận.

 

Chờ đến 8 giờ tối, Perla mới trả lời Đàm Duy: “Khách hàng không ký đơn, sau khi em đi bệnh viện không lâu cô ấy cũng đi rồi.”

 

Trái tim treo lơ lửng của Đàm Duy cuối cùng cũng chết hẳn. Đơn hàng này vốn dĩ có giá trị hơn ba mươi vạn.

 

Cô hiểu khách hàng bỏ đi là vì bị dọa sợ, cũng có lẽ là sợ liên lụy đến cô, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được sự khó chịu.

 

Đàm Duy gửi cho cô Cao một tin nhắn, đối phương khách sáo dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, không hề nhắc đến chuyện ký đơn, thế là Đàm Duy cũng không tiện nói thêm gì.

 

Đột nhiên, cô rơi hai giọt nước mắt, vỡ tan trên màn hình điện thoại.

 

Đông Ca vội vàng rút giấy ăn lau cho cô, an ủi nói: “Muốn khóc thì cứ khóc một lúc đi, nhưng đây chỉ là một đơn hàng, sau này còn có nữa mà.”

 

Đàm Duy nói: “Tớ chỉ không chấp nhận được sự thật là tớ đã làm hỏng chuyện thôi.”

 

“Tớ thấy vị khách này có chút vô tình quá, cậu đã bị thương rồi, ai…” Đông Ca dù sao cũng không thể hiểu được, “Có lẽ đây chính là người có tiền.”

 

Người tiêu dùng cũng không cần phải xem xét đến cảm nhận của nhân viên phục vụ, tuy nghe qua có vẻ tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật.

 

Đông Ca cởi áo khoác giúp cô, nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, cô ấy nói: “Duy Duy, cậu có cảm thấy không, cậu quá để tâm đến công việc rồi, đã mấy tháng rồi không thực sự nghỉ ngơi.”

 

“Thật sự cần thiết phải liều mạng như vậy sao? Công việc, cũng chỉ là công việc mà thôi.”

 

——

 

Buổi chiều, lúc Chu Giác từ trong cửa hàng đi ra, thấy Vivi được một thanh niên đỡ vào xe, anh không biết đã xảy ra chuyện gì.

 

Buổi tối, ở khu thang máy công ty, anh gặp Lâm Hiểu Bội. Lâm Hiểu Bội đến để tìm giám đốc khu vực báo cáo công việc. Anh thuận miệng hỏi một câu: “Buổi chiều trong cửa hàng có chút hỗn loạn, chuyện gì vậy?”

 

Lâm Hiểu Bội kể lại một cách chi tiết: “Ồ, Vivi bị thương.” “Cô ấy làm sao vậy?” Chu Giác thế mà lại truy hỏi.

Trong lòng Lâm Hiểu Bội cân nhắc một chút, nếu chị ta nói thật, nguyên nhân là do móng tay của Vivi thao tác không cẩn thận, sếp nam không

chắc sẽ hiểu, nói không chừng còn có thông báo phê bình gì đó. “Không có gì đâu, đã giải quyết xong cả rồi.”

Thang máy đến, hai người cùng đi vào. Chu Giác lại nhìn Lâm Hiểu Bội một cái, không có cảm xúc gì mà nói: “Cô nên nắm rõ tình hình của cấp dưới như lòng bàn tay, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng phải biết ngay lập

tức.”

 

“Tôi biết rồi, Enzo.” Lâm Hiểu Bội chỉ có thể nói như vậy, nhưng lại cảm thấy anh thật sự rất kỳ lạ. Đây là lần thứ hai anh đưa ra ý kiến về phương diện nhân sự của chị ta, có cần thiết phải nhấn mạnh như vậy không?

 

Chu Giác về đến nhà đã 11 giờ.

 

Anh bật đèn hành lang, liếc mắt một cái đã thấy quả cầu nhỏ màu đỏ ở cuối phòng khách, theo tiếng bước chân của anh, lúc ẩn lúc hiện. Anh biết, Vivi đã thông qua quả cầu nhỏ này mà nhận ra anh là chủ nhà này. Lúc đó cô đi về phía quả cầu nhỏ với tâm trạng gì?

 

Việc tặng quà qua lại là do Chu Giác không có thói quen xin đồ của người khác, cũng chẳng có gì hiếm lạ. Ngày đó anh không biết đầu óc anh bị gì, thế mà lại chìa tay ra xin cô.

 

Chu Giác chưa bao giờ là người thích tự tạo phiền phức cho mình. Anh bỗng nhiên cảm thấy bực bội, mở tủ rượu, rút ra một chai, rót một ít vào ly, uống một hơi cạn sạch.

 

Chỉ là một cô gái không quá thông minh nhưng lại quật cường mà thôi, cho dù có đi đường vòng thì thế nào? Có liên quan đến anh sao?

 

Chính cô cũng cảm nhận được sự quan tâm quá mức thường xuyên của anh, bảo anh đừng quản nữa. Từ khi nào anh lại bị người khác nói như vậy?

 

Tại sao hôm nay anh vẫn hỏi về tình hình của cô? Không đáng như vậy, thật sự không đáng.

Chỉ là, bây giờ anh có chút muốn đập vỡ chiếc ly trong tay này.

------oOo------

Comments