Chương 41

Chương 41

Tắm rửa xong, Đàm Duy nằm trên giường, lải nhải làm nũng với cô bạn thân.

 

Lý Đông Ca khuyên nhủ: “Bây giờ là mùa xuân, tâm trạng con người thất thường là chuyện bình thường. Nhưng nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống, đừng để bụng chuyện gì cả. Mọi thứ rồi sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.”

 

Mười ngón tay liền với tim, nếu không phải đau đến mức không tài nào ngủ được, Đàm Duy cũng chẳng đến nỗi phải níu lấy Lý Đông Ca để trò chuyện. Có một người bạn tri kỷ chính là như vậy, những tâm sự chôn sâu dưới đáy lòng cuối cùng cũng có nơi để giãi bày.

 

Nghe bạn mình thích một người trong công ty, Lý Đông Ca buột miệng: “Chẳng lẽ nhìn thấy đồng nghiệp, cậu không muốn tát cho người ta hai cái à?”

 

Đàm Duy vội bổ sung rằng đó là cấp trên và họ cũng không thường xuyên làm việc cùng nhau.

 

“À, thế thì cũng có thể hiểu được,” Lý Đông Ca ngẫm nghĩ, “Tuy người ta vẫn nói con người nên vươn lên chỗ cao, nhưng cậu thì cũng nhắm cao quá rồi đấy, sao mà dám nghĩ tới chứ?”

 

Phản ứng này của Lý Đông Ca giống hệt Đàm Duy lúc ban đầu, chính cô cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin.

 

“Duy Duy, tớ không có ý xem thường cậu đâu nhé,” Lý Đông Ca cẩn trọng lựa lời, “Tớ chỉ cảm thấy người như vậy ở một tầm cao quá khác biệt. Cậu có cảm thấy… nói thế nào nhỉ?”

 

“Là tớ không xứng?” “Cũng gần giống ý đó.”

 

Vấn đề này Đàm Duy từng nghĩ tới, nhưng nó không khiến cô quá bận lòng. Cô hỏi lại bạn mình: “Cậu có bao giờ đặc biệt thích một món đồ nào không? Ví dụ như một chiếc túi hàng hiệu treo trong tủ kính, nó rất đẹp và cậu khao khát có được nó.”

 

“Những lúc tớ rất muốn nhưng không đủ tiền, nếu giá không bị đẩy lên quá cao, tớ sẽ liều mạng kiếm tiền để mua bằng được. Nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ rằng giá trị của mình không bằng nó, hay mình không xứng đáng với những thứ tốt đẹp trên đời.”

 

Lý Đông Ca trố mắt ngạc nhiên. Bạn cô lại có thể so sánh người mình thích như vậy sao?

 

Thấy phép so sánh có vẻ chưa thỏa đáng, Đàm Duy lại đưa ra một ví dụ khác: “Lúc nhỏ tớ rất muốn vào đại học ở Bắc Kinh, nhưng thành tích không đủ. Thế là tớ để ba mẹ tìm gia sư, cố gắng nâng điểm, và cuối cùng không phải tớ đã làm được rồi sao?”

 

Với cô, rất nhiều thứ trông có vẻ ở trên cao, nhưng thói quen của cô là tìm mọi cách để vươn tới. Tạm thời không tới được, thì kiên nhẫn chờ đợi rồi cũng sẽ đạt được thôi.

 

Lý Đông Ca chỉ có thể kết luận: “Xem ra, công việc hiện tại đã ảnh hưởng đến cậu khá nhiều.”

 

“Tuy khó, nhưng không sao cả. Dũng cảm leo l*n đ*nh cao là niềm vui của tớ.”

 

Đàm Duy gắng gượng lên dây cót tinh thần bằng những lời này, nhưng ngay giây tiếp theo, cơn đau nhói từ trái tim lại khiến nước mắt cô trào ra. Cô chợt thấy nản lòng. Chẳng phải cũng có rất nhiều người đã gục ngã và chết cóng trên nửa đường chinh phục đỉnh núi hiểm trở đó sao?

 

——

 

Lâm Hiểu Bội cho Đàm Duy nghỉ phép, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Hai ngày sau, khi tay đã bớt đau, Đàm Duy mới đi làm trở lại. Thật không hay khi để khách hàng thấy một nhân viên bán hàng với bàn tay băng bó một cục to tướng, trông như muốn dọa người ta.

 

Trong buổi họp tổng kết tối hôm đó, Lâm Hiểu Bội đã chủ trì. Doanh số tháng này của Đàm Duy không tệ, nhưng cô đã phạm sai lầm ở giữa chừng. Lâm Hiểu Bội điểm tên, nhắc nhở cô phải chú ý.

 

Sau đó, chị ta nói đến một vài quy tắc nội bộ.

 

“Sau này khi giới thiệu sản phẩm cho khách, mọi người phải có xu hướng lựa chọn. Nếu giá trị trung bình trên mỗi đơn hàng không tăng lên, các cô sẽ bị trừ thưởng,” Lâm Hiểu Bội nói rất nghiêm túc. “Cố gắng không giới thiệu những món đồ nội bộ giá rẻ, biết không?”

 

Trong mắt khách hàng của một thương hiệu xa xỉ, không có món nào là rẻ. Nhưng với công ty, đó là những sản phẩm có giá trị thấp hơn một

mức nhất định. Bất kể là ngành nào, người khó xử nhất luôn là nhân viên bị kẹp giữa công ty và khách hàng.

 

Tina bổ sung thêm: “Tháng này Vivi chốt quá nhiều đơn hàng giá trị nhỏ, sẽ bị đưa vào diện đánh giá đấy, em phải chú ý.”

 

Sự kiên nhẫn với khách hàng và áp lực doanh số cá nhân luôn có xung đột. Đàm Duy chỉ có thể gật đầu: “Em biết rồi, cửa hàng trưởng.”

 

Những ngày bị thương đã làm cô chậm lại rất nhiều. Khi không thể tạo ra lợi ích, cô chỉ có thể lùi về phía sau học hỏi, cúi đầu làm việc. Mọi người biết cô làm mất đơn hàng, cũng không ai đến trêu đùa nữa. Cửa

hàng mới sắp khai trương rồi, cô thầm nghĩ, lẽ nào mình sẽ thật sự rời đi trong thất vọng?

 

Hôm đó, Đàm Duy vừa ăn trưa xong, đang lấy sách sản phẩm ra học thì một đồng nghiệp gọi với vào: “Vivi, có người tìm em.”

 

Đàm Duy đi ra và thấy cô Cao đang đứng đó với sắc mặt cứng đờ, chào cô một tiếng “Hi, Vivi!”. Trông cô ấy vừa như một đứa trẻ làm sai, vừa giống một cô bạn thân đang giận dỗi. Phía sau là một người đàn ông trẻ tuổi, sành điệu và đẹp trai.

 

“Vivi, đây là bạn trai tôi,” cô Cao giới thiệu.

 

Nhìn bàn tay băng bó của Đàm Duy, cô Cao áy náy hỏi: “Vivi, cô ổn chứ? Trông nghiêm trọng quá!”

 

Đàm Duy biết cơ hội đã đến. Cô vội nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi ạ.”

 

Bạn trai cô Cao có vẻ không kiên nhẫn, nhưng cô Cao vẫn giải thích lý do hôm đó không ký hợp đồng: “Lúc sắp quẹt thẻ tôi mới phát hiện thẻ tín dụng đã hết hạn mức. Mấy ngày nay lại bận quá nên chưa kịp báo cho cô.”

 

“Không sao đâu ạ, công việc của cô quan trọng hơn.” Đàm Duy cảm thấy mình sắp yêu cô khách hàng vừa giàu vừa lương thiện này mất rồi.

 

“Lần trước đã chọn gần xong rồi phải không? Cô nhanh chuẩn bị hợp đồng đi,” bạn trai cô ấy thúc giục.

 

“Chiếc xe đẩy rượu vang đó còn không? Thêm vào luôn đi, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền,” cô Cao nói thêm.

 

Khóe miệng Đàm Duy giật giật. Cái “không đáng bao nhiêu tiền” mà cô ấy nói là cả mấy vạn. Cô hiểu đây là một sự bồi thường, vì ngày đó tay

 

cô bị thương cũng là do trình diễn sản phẩm cho cô ấy. Dù đó là lỗi của cô, nhưng cô cũng không dại gì mà từ chối lòng tốt của khách.

 

Ký xong hợp đồng, doanh số tháng này của Đàm Duy đã vượt mức. Công việc của cô tại cửa hàng này xem như đã kết thúc một cách hoàn hảo

 

—-

 

Công việc chuẩn bị cho cửa hàng mới rất bận rộn. Sau giờ làm chính thức là thời gian của bộ phận trưng bày, kéo dài từ 7 giờ tối đến 1 giờ sáng. Lâm Hiểu Bội trực tiếp gọi cả Đàm Duy và Cloe đến tăng ca.

 

Đàm Duy không thích Cloe, nên chỉ im lặng làm việc. Cloe ngáp dài: “Có tính tiền tăng ca không vậy? Sao cửa hàng trưởng không đến?”

 

“Hừ, giả vờ tích cực cho ai xem,” Cloe lẩm bẩm sau lưng Đàm Duy.

 

Đàm Duy không phải giả vờ, chỉ là tâm trạng cô đang tốt vì vừa ký được đơn hàng lớn nên không so đo chuyện tăng ca. Bất chợt, cô thấy Cece, một người quen từ phòng trưng bày nghệ thuật.

 

“Ngón tay em sao vậy?” Cece nhíu mày hỏi. “Không sao đâu ạ. Chị có cần em giúp gì không?”

“Muốn học thiết kế trưng bày à?” Cece nói đùa, rồi đưa cho cô một xấp bản vẽ. “Nếu rảnh, giúp chị đặt mấy thứ này lên các khu vực tương ứng nhé? Cứ đặt đại khái là được, lát nữa chị tự mình chỉnh lại.”

 

Đàm Duy cẩn thận sắp xếp đồ lên quầy. Vì đứng trên thang, tầm nhìn của cô rất xa, đủ để thấy một người đang đứng ở hành lang thị sát. Cô

 

biết gần đây các sếp rất quan tâm đến tiến độ ở đây. Cô vội quay mặt đi, cố gắng tránh chạm mặt.

 

Một lát sau, một bàn tay thon dài đưa cho cô một chiếc hộp. Là Enzo. Anh đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô, bình thản nói: “Cô xuống được rồi, để một người đàn ông cao ráo lên làm việc này.”

 

Đàm Duy mím môi, cứng đờ đáp lại: “Không cần đâu ạ.”

 

Chu Giác nhìn tay cô, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi, cô có phải đang giơ ngón giữa với tôi không?”

 

Đàm Duy không muốn bị hiểu lầm. “Enzo, tôi bị thương ở ngón trỏ, không thể nào giơ ngón giữa với anh được. Chắc anh nhìn nhầm rồi.”

 

“Nếu đã bị thương, tại sao Wendy còn sắp xếp cô đến đây làm việc nặng?” Anh lại hỏi, đôi mắt sâu thẳm vẫn dán chặt vào cô.

 

“Chuyện này, anh nên đi hỏi Wendy.”

 

“Cô xuống trước đi, cẩn thận ngã.” Anh nói, vì không quen phải ngẩng đầu nhìn người khác.

 

Đàm Duy vịn thang đi xuống, lập tức thấp hơn anh một cái đầu. Cô cảm thấy vô cùng khó xử, vì đang chột dạ.

 

Biểu cảm của Enzo vẫn lãnh đạm. Anh lại hỏi: “Sao ngón tay cô lại bị thương?” Vết băng bó khoa trương đến mức anh đứng bên ngoài, qua mấy lớp kính và ánh đèn vẫn có thể nhìn thấy.

 

Đàm Duy cảm thấy ánh mắt anh rất kỳ quái, như muốn nhìn xuyên thấu cô.

 

Thật ra, hành động của Chu Giác không có hàm ý đặc biệt. Anh chỉ muốn quan sát phản ứng của cô. Sau lần cô mập mờ tỏ tình thất bại hôm đó, anh muốn biết cảm xúc của cô mấy ngày nay thế nào. Anh không chủ trương mang chuyện cá nhân vào công việc, nhưng vẫn tò mò.

 

Và dường như, cô không bị ảnh hưởng gì cả. Trông cô có vẻ… ít nhất là tốt hơn tâm trạng của anh mấy ngày nay nhiều.

------oOo------

Comments