Chu Giác vừa mới nói: “Chờ cô tan làm, chúng ta cần phải—”
Lời còn chưa nói xong, đã có một chàng trai cao lớn chạy tới, vội vàng trách móc: “Tôi tới rồi, để tôi, để tôi!”
Đàm Duy tập trung nhìn, người này cô cũng quen. Hơn một năm trước, lúc cô tham gia buổi huấn luyện đầu tiên khi mới vào làm, đây không phải là chàng trai đã mỉa mai cô sao? Cô còn nhớ tên tiếng Anh của anh ta, là Aiden.
“Enzo, tôi đi làm việc trước đây.” Nhân lúc hỗn loạn cô giả vờ không nghe thấy câu nói lúc nãy của anh.
Đàm Duy và Aiden đi đến khu vực tiếp theo. Chu Giác nhìn bóng lưng vội vã của cô, gần như nhận ra mà nhíu mày một cái, không nói gì thêm.
Aiden đương nhiên cũng nhận ra Đàm Duy, cười nói: “Là cô à, Vivi? Đúng không?”
“Anh là?” Đàm Duy làm ra vẻ đang nhớ lại. Thật ra cô cũng có một chút thâm sâu, vì thù dai, nên giả vờ không quen biết người này.
“Tôi là Aiden, trước đây chúng ta đã gặp nhau trong buổi huấn luyện của công ty, còn ở chung một nhóm học tập, cô không nhớ sao.”
“Ồ, anh làm ở VM à? Sao trước đây tôi không gặp anh?”
Aiden giải thích: “Trước đây tôi vẫn luôn phụ trách khu vực Tô Nam, năm nay mới được điều về, hơn nữa thiết kế của cửa hàng flagship các cô sẽ do sếp của chúng tôi đích thân phụ trách.”
Đàm Duy nhếch mép, trộm cười một chút, “Vậy anh phải cố lên nhé, làm việc ở cửa hàng flagship vẫn có thể học được rất nhiều thứ.”
“Ha ha.” Aiden cảm thấy Vivi có chút nhắm vào mình, không hiểu rõ tại sao, thế là anh ta chuyển chủ đề: “Lúc nãy cô đang nói chuyện với Enzo à? Cô quen sếp sao?”
Hình ảnh đó trông có chút không thể tin được.
Đàm Duy lắc đầu, lại một lần nữa nói dối: “Tôi đương nhiên quen biết các sếp lớn rồi, nhưng các sếp lớn có quen biết tôi hay không thì không chắc.”
Aiden ha ha cười hai tiếng.
Chu Giác đi đến cửa, nghe thấy tiếng cười sang sảng của chàng trai và cô gái đang trò chuyện cùng nhau, trong không gian trống trải mang theo chút tiếng vọng, mày anh nhíu lại càng sâu hơn.
Tối hôm đó, Đàm Duy làm việc đến 1 giờ rưỡi mới về nhà. Gió đêm rất lạnh, mà trên người cô chỉ mặc một chiếc váy dài. Chiếc váy này chỉ thích hợp để đi dạo phố chụp ảnh cho đẹp, chứ không thể chống chọi
được với cái lạnh của đêm xuân.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, không chút bất ngờ, giọng cô khàn đặc. Cô vội vàng uống một viên thuốc cảm rồi chạy đi làm, hơn nữa trong lúc làm việc còn uống liền hai ly cà phê lớn.
Perla định rủ cô tối đi ăn “bữa cơm tan vỡ”, thấy cô tìm đường chết như vậy, kinh ngạc nói: “Em không sao chứ, còn trẻ cũng không thể tàn phá cơ thể như vậy.”
“Vậy em nên làm sao bây giờ?” Đàm Duy sờ sờ cổ họng mình.
“Bị bệnh thì về nhà nghỉ ngơi đi, không kiếm tiền một ngày không chết được đâu.”
“Không được đâu, em sợ khách hàng có tiền sẽ bị chị tiếp hết mất.” Đàm Duy vô cùng nghiêm túc nói: “Nhìn thấy chị phát tài, còn khó chịu hơn
cả việc em tự mình phá sản.” Perla cạn lời: “Mẹ nó…”
Một lát sau, cô ấy bỗng nhiên phát hiện ra trọng điểm: “Hôm nay em hoạt bát ghê, có chuyện gì vui à?”
Đàm Duy thật ra cũng không nói được, chỉ là đơn thuần tâm trạng tốt, ở trước mặt người quen sẽ theo bản năng mà muốn đùa một chút. Chẳng có gì cả, nhưng biểu cảm kín như bưng của cô lại càng khiến người ta đoán mò đến ngứa ngáy ruột gan.
Buổi tối cùng Perla đi ăn lẩu Trùng Khánh, chỉ có hai người họ. Perla uống chút rượu, bỗng nhiên cảm khái: “Cô bé à, chị bỗng nhiên nhận ra một điểm, tài ăn nói và công phu nịnh nọt đều không phải là ưu thế tuyệt đối. Bề ngoài không tranh không giành, nhưng lúc đưa ra quyết định thì dứt khoát, năng lực hành động mạnh mẽ, sức mạnh như vậy trong sự nghiệp, chính là ưu thế của em.”
Đàm Duy bỗng nhiên bị cô ấy khen, quả thực không biết nói gì cho phải, “Em phải khen lại chị thế nào đây?”
“Chỉ dựa vào hai điểm này, em đã có thể đè bẹp rất nhiều người rồi.” Perla nghiêng đầu, chuẩn bị nghĩ thêm lời khen ngợi, nhưng lại không nghĩ ra, “Thôi, dù sao chị cũng rất xem trọng em.”
Đàm Duy đắn đo một lát: “Em đoán, đối với mỗi một đồng nghiệp khi rời đi chắc chị cũng nói những lời tương tự, tại sao vậy ạ?”
“Thôi được, thật ra là muốn cổ vũ em nhiều hơn, bất kể đi con đường nào, hễ chăm chỉ và kiên định thì kết quả sẽ không quá tệ. Em nhất định phải tự tin lên.”
“Cụng ly đi, đừng nói nữa.” Đàm Duy dùng ly trà chạm vào ly của cô ấy, “Thay vì tin tưởng người khác, không bằng tin tưởng chính mình.”
Perla bèn cười cười, “Cụng ly!”
——–
Đàm Duy bị cảm kéo dài cho đến ngày khai trương. Để không lây virus cảm cúm cho người khác, cô cố tình đeo khẩu trang.
Doanh số ngày hôm đó rất đẹp, bởi vì khách mời đến là những khách hàng VIP có thực lực, ra tay nhất định hào phóng. Từ khuôn mặt cười
nói rạng rỡ của Lâm Hiểu Bội, có thể nhìn ra được, đối với doanh số hôm nay chị ta rất hài lòng, chắc hẳn cũng sẽ nhận được sự khen thưởng của lãnh đạo cấp trên.
Sự kiện khai trương có rất nhiều ngôi sao và nhân vật quan trọng đến.
Đàm Duy gặp được sếp lớn của khu vực Trung Quốc, Lưu Khâm Nguyên. Đương nhiên chỉ có thể là xa xa liếc mắt một cái. Lưu Khâm Nguyên ngày thường rất ít khi lộ diện, lần trước nhìn thấy sếp lớn vẫn là ở hội nghị thường niên, thoáng qua chưa đến năm phút.
Vóc dáng Lưu Khâm Nguyên không tính là đặc biệt cao, nhưng trên người có một loại cảm giác kiểm soát của người quyền cao chức trọng. Tuổi tác khoảng bốn năm mươi, mặc một bộ vest kiểu dáng đơn giản, sơ mi trắng, cũng không đeo cà vạt, đeo một cặp kính đen, có chút phong vị của các ngôi sao Hong Kong thế hệ trước, trên mặt không cười, càng không có biểu cảm thừa thãi.
Cho dù là Enzo, đứng bên cạnh Lưu Khâm Nguyên, cũng có vẻ trẻ trung và non nớt hơn rất nhiều.
Đàm Duy nảy ra nhiều ý nghĩ hơn. Thật ra mấy năm nay, các lãnh đạo cấp cao trong ngành hàng xa xỉ thay đổi rất thường xuyên, gắn liền với doanh số.
Thị trường tiêu dùng luôn thiên biến vạn hóa, chủ yếu vẫn là xem người làm thế nào, người có năng lực thì đi lên, người bình thường thì xuống đài. Dựa vào bối cảnh văn hóa khác nhau của mỗi quốc gia và khu vực, chiến lược marketing tất nhiên cũng một trời một vực.
Đến năm 2020, doanh thu giao dịch mua sắm trực tuyến của Trung Quốc đã cao tới 10 nghìn tỷ nhân dân tệ. Tuy thị trường phương Tây không công nhận marketing qua người nổi tiếng trên mạng, nhưng cũng phải thuận theo trào lưu này.
Sau khi Enzo nhậm chức, đã dành hơn một phần ba ngân sách marketing cho mảng kỹ thuật số, sự thật chứng minh cũng rất có hiệu quả, doanh số bán hàng năm ngoái đã thực hiện được sự tăng trưởng ngược xu thế.
Anh cũng thật sự là một người có tầm nhìn rộng lớn, cũng không bị giới hạn bởi sự ngạo mạn của mình.
Perla từng nói với cô, cạnh tranh ở cấp cao còn tàn khốc hơn cạnh tranh ở cấp dưới gấp trăm lần. Đàm Duy không khỏi suy nghĩ, nếu Lưu Khâm Nguyên muốn đi lên nữa, sếp lớn tiếp theo của Trung Quốc sẽ là ai? Là Enzo? Hay là Stella? Hay là một người khác nhảy dù vào?
Nghĩ nghĩ, Đàm Duy lại có chút tê dại. Tuy rằng cô nói sẽ dũng cảm leo l*n đ*nh cao, nhưng ngọn núi này quá cao, cô quá yếu, tất nhiên là sẽ chết ở nửa đường.
Haiz.
Người khác dù có ngàn con đường để đi, còn cô chỉ có thể ở đây bán đậu phụ.
Cô đã từ cửa hàng lớn bước ra, nếu ở đây cô làm không tốt mới thật sự
là phá hỏng con đường cuối cùng của mình, cô vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được.
Đàm Duy không khỏi nhăn mũi, áp lực tăng vọt.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Hoạt động đã kết thúc, Cloe thấy cô đang ngẩn người, đột nhiên đến vỗ cô một cái.
Đàm Duy xoay người, kiềm chế sự thôi thúc muốn trợn trắng mắt của mình, nói với Cloe: “Đang nghĩ, khi nào em có thể làm được CEO Trung Quốc.”
“Hả?”
“Ha ha ha, Vivi, chị chưa bao giờ phát hiện ra em lại là một người hài hước như vậy.” Cloe cười nhạo là thật tình, cười đến đặc biệt vui vẻ.
“Vậy bây giờ chị đã biết rồi, vui không.” Đàm Duy híp mắt cười cười, nhanh chóng né ra. Nhưng cô không trách Cloe cười nhạo mình, vì cô vốn dĩ chỉ đang nói đùa.
Đàm Duy chăm sóc xong người khách hàng cuối cùng rời đi, thời gian
đã rất muộn, dạ dày muốn ăn gì đó, nhưng một vài lãnh đạo lại vẫn chưa đi.
Cô không muốn, cũng có chút sợ hãi khi gặp Enzo, vì lần tỏ tình thất bại hôm đó làm cô đặc biệt xấu hổ, cho nên hôm nay thấy anh, cô có chút ý tứ trốn tránh.
Mặc dù cô né tránh, trong mắt anh cũng chỉ là trò vặt buồn cười.
Buổi chiều, Lâm Hiểu Bội cầm một ít bánh kem và trái cây trên tiệc rượu đến văn phòng cho các cô lót dạ. Trà chiều rất tinh xảo, cũng sang trọng, là chuẩn bị cho khách.
Chị ta cũng không phải là người không có tình người như vậy, chỉ có khi nhân viên của mình có trạng thái tốt, mới có thể tạo ra dịch vụ tốt hơn.
Đàm Duy không quen ăn nhiều đồ ngọt, cô bây giờ tương đối muốn ăn món mì cá ở dưới lầu nhà mình. Chỉ là ông chủ luôn đóng cửa rất sớm, không biết hôm nay tan làm trở về, còn có thể ăn được không.
Đàm Duy thu dọn xong đồ đạc, thấy không có việc gì của mình thì cô trở về văn phòng, uống chút nước, kiểm tra hợp đồng hôm nay, số liệu
tương đối khả quan, cũng cho cô một chút tự tin.
Làm kinh doanh có một khái niệm là: ngày đầu khai trương phải lấy
được một điềm may mắn. Cô hy vọng ở cửa hàng này, cô có thể có được thành tích tốt, chứ không phải chỉ bám trụ qua ngày.
Làm xong một vài công việc cơ bản, cô lại gửi tin nhắn quan tâm mang tính lễ phép cho từng khách hàng, mới đi thay quần áo, canh giờ chuẩn bị rời đi.
Cũng may Lâm Hiểu Bội không bắt mọi người cố tình tăng ca, dặn dò họ: “Về sớm nghỉ ngơi đi, hôm nay mọi người vất vả rồi.”
“Tạm biệt, cửa hàng trưởng.”
Đàm Duy nghĩ đến bát mì cá đó, bước chân đi rất nhanh, thầm nghĩ hôm nay mệt như vậy, tối nay cô lại không ăn uống điều độ nữa. Thẻ tàu điện ngầm đã từ trong túi nhỏ lấy ra, hành lang nhân viên là nối thẳng đến trạm tàu điện ngầm, nhưng cần phải đi bộ năm phút.
Bóng đêm có chút mông lung, cô thấy có một bóng dáng cao lớn màu đen đứng ở đó bất động, chỉ có gió làm tóc và quần áo anh rối loạn một chút.
“Vivi.”
Nghe giọng nói, thế mà lại là Enzo đang gọi cô. Đàm Duy chỉ có thể dùng từ kinh hãi để hình dung tâm trạng của mình, sao anh lại xuất hiện ở đây?
“A? sếp Enzo?” Chân cô lập tức phanh lại, mới không đến nỗi đâm vào người anh, “Có việc gì sao ạ?”
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Đàm Duy không hiểu, “Nói chuyện gì ạ?”
Enzo đã đi về phía trước, lại quay đầu lại, “Chuyện lần trước chưa nói xong.”
Buổi sáng hôm đó cô tuôn ra một tràng, đối với người bị động tiếp nhận mà nói, là cực độ vô trách nhiệm.
Họ đi đến một quán ăn gần đó, cũng không phải quá cao cấp, thực khách trong quán ồn ào náo nhiệt, cho nên anh đã xin phục vụ một vị trí gần góc, không bật điều hòa, lúc mới ngồi vào còn lạnh buốt.
“Anh muốn nói với tôi chuyện gì ạ?” Nên nói không phải đã nói rồi sao? Đàm Duy rụt vai, đôi mắt nhìn về phía anh rất không tự nhiên.
“Ăn gì trước đi.” “Ồ.”
Quán này lên đồ ăn rất nhanh, nhưng Đàm Duy lúc này cũng rất đói, đầu tiên cô ăn một miếng bánh mì nướng, nhai lên hương vị cũng không tệ,
thế là ăn hết cả hai miếng.
Phục vụ tiếp theo bưng lên món chính, không biết ai đã gọi món sườn cừu nướng, đặt ở trước mặt cô. Dù sao Đàm Duy cũng không có gọi, cô nhíu mày, không lập tức động vào.
Rất nhanh, đĩa đó đã bị anh đổi đi.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô, anh biểu hiện điềm nhiên, nói: “Không phải cô không ăn thịt cừu sao?”
Đàm Duy rất kinh ngạc, cô mới ăn cơm với anh có hai lần, hơn nữa vẫn là chuyện của năm ngoái, thế mà anh còn nhớ. “Trí nhớ của anh thật đáng kinh ngạc.” Cô nói từ đáy lòng.
“Chỉ là không tệ mà thôi.”
Đàm Duy không biết nên nói gì, cô suy nghĩ một chút về kiểu người phóng khoáng như Lục Quan Vụ, lúc xấu hổ sẽ làm gì? Ồ, chính là nên làm gì thì làm đó, không để người khác vào mắt.
Cô cúi đầu ra sức ăn, một bữa ăn thả cửa, bất tri bất giác cô muốn ợ hơi. Ăn xong rồi, cô lại một lần nữa nhìn về phía anh.
Chờ bị tuyên án.
Chu Giác đối diện với ánh mắt cô, yên tĩnh mà chuyên chú, lại có chút kỳ quái. Anh từng xem thế giới động vật, biết ánh mắt của loài ăn thịt khi nhìn con mồi. Trong sự sắc bén của d*c v*ng lại pha trộn một tia vô tội, và cả sự ngây thơ.
Mà ánh mắt như vậy, cô lại chẳng thèm che giấu.
“Đối với thông tin cô đã tiết lộ cho tôi, mấy ngày nay, tôi đã suy nghĩ nghiêm túc.” Anh cuối cùng cũng mở miệng.
“Ồ.”
“Cô mới hai mươi mấy tuổi, còn nhỏ, tôi hiểu cô xem trọng tình cảm.” Anh nhìn mặt cô, “Tình cảm như vậy, khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến sự phân biệt và phán đoán lý trí trong công việc của cô.”
Đàm Duy muốn biện giải: “Tôi không có.”
Nếu muốn hỏi cô là muốn ngủ với anh một giấc, hay là yêu đương, câu
trả lời của cô là cả hai! Cô thèm muốn anh đã hơn một năm, bí mật cũng chôn sâu dưới đáy lòng đã hơn một năm, nhất định là lý trí chứ không phải cảm xúc.
Chỉ là rõ ràng, anh không tin cô.
Chu Giác căn cứ vào phản ứng mấy ngày nay của cô, đại khái phán đoán ra nguyên nhân cô bỏ đi là muốn trốn tránh anh.
Mặt cô tức giận đến có chút đỏ, “Enzo, anh cảm thấy tôi rất yếu đuối sao?”
Câu trả lời của anh không tỏ rõ ý kiến gì, chẳng lẽ không yếu đuối sao?
“Tôi muốn thẳng thắn, khi bị anh ám chỉ là yếu đuối, tôi không phục.” Cũng rất bị tổn thương, Đàm Duy nhỏ giọng mà dùng sức kháng nghị: “Nhưng ai cũng có lúc yếu đuối, tôi chỉ là ở vị trí này trong thời gian ngắn, không có nghĩa là đầu óc tôi ngu ngốc, sẽ mãi mãi yếu kém.”
“Vivi, cô bình tĩnh một chút.” Chu Giác đẩy ly nước về phía trước mặt cô, thần thái đó, trực tiếp hạ gục cô, “Chúng ta hãy lý trí mà giải quyết vấn đề này.”
“Không cần giải quyết, tôi biết ý của anh.” Cô nói.
Tuy rằng cô chưa từng tỏ tình với ai, nhưng cũng biết, cách từ chối chẳng qua là chém đinh chặt sắt, chưa từng thấy ai như anh, trói người ta lên thớt, ấn xuống mà băm.
Cô uể oải không thôi.
Bữa cơm này ăn xong đã gần 1 giờ sáng, gió đêm rất lạnh, Đàm Duy ho vài tiếng. Cô ngại ngùng chỉ có thể đeo khẩu trang lên, “Tôi về đây.”
“Bây giờ không bắt được xe đâu.” Anh nói. “Ý gì ạ?”
“Ngồi xe tôi, tôi sẽ đưa cô về.” Anh nói: “Nhưng cô phải lái xe, buổi chiều tôi đã uống rượu, vẫn chưa tan hết.”
Đàm Duy: “…”
Cô tin chắc anh thật sự coi thường cô, nếu không sẽ không tự nhiên ở chung như vậy.
Đàm Duy nhận lấy chìa khóa xe anh đưa. Xe của anh đỗ ở tầng hầm B1 của trung tâm thương mại, cần phải nói với bảo vệ gác cổng để quẹt thẻ mới có thể xuống được.
Hai người một đường im lặng đi xuống, rồi im lặng ngồi vào xe. Đàm Duy hỏi: “Phương án gì ạ?”
Chu Giác đã nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, “Trước tiên lái về nhà cô, tôi đã gọi tài xế, đang chờ ở đó.”
“Ồ.” Cô khởi động xe.
Hôm nay 9 giờ rưỡi Đàm Duy đã đi làm, 7 giờ rưỡi dậy rửa mặt, kiên trì đến bây giờ đã mệt lử, nhưng Chu Giác còn mệt hơn cô. Công việc của anh phức tạp, mỗi ngày 5 giờ rưỡi đã dậy, như vậy mới có thể đảm bảo
lúc mỗi đồng nghiệp đi làm mở máy tính lên, đều thấy được email phản hồi ý kiến của anh.
Cho nên lên xe không bao lâu, anh nhắm mắt lại ngủ.
Nơi làm việc mới cách nhà cô hơi xa một chút, may mà giờ này trên đường không có nhiều xe, cô lái cũng nhanh hơn. Đến nơi, Enzo cũng chưa tỉnh.
Cô không lập tức đánh thức anh, mà nghiêng đầu nhìn xung quanh xem có ai trông giống tài xế không. Nhìn nửa ngày, đối phương chắc là còn chưa đến.
Thế là cô lại quay sang nhìn Chu Giác bên cạnh. Hai tay anh khoanh trước ngực, biểu cảm vẫn rất nghiêm túc, hơi cau mày, chỉ là đầu
nghiêng về phía bên phải một góc nhất định, thái dương bị dây an toàn siết chặt.
Đàm Duy duỗi tay, mấy lần muốn đẩy dây an toàn ra, nhưng cánh tay không đủ dài, lại sợ làm anh thức giấc.
Cô do dự.
Hiếm có khi được ở một mình trong một không gian như thế này, cô cũng không phải là người chính trực như vậy.
Lúc cơ thể nghiêng qua, đến gần hơn một chút, cô ngửi thấy mùi hương trên người anh. Cô mím môi, hơi thở cũng bất giác trở nên dồn dập hơn một chút.
Cô nghĩ, tất cả phiền não hôm nay đều bắt nguồn từ việc thấy sắc nảy lòng tham lúc ban đầu. Đầu cô lại ngứa ngáy rồi, cứ giữ tư thế kỳ quái đó, tham lam nhìn thêm một lát khuôn mặt anh.
Dường như Chu Giác nhận thấy tiếng hít thở đến gần, anh quay đầu lại.
Môi cô lướt qua chóp mũi anh, chưa đến một giây va chạm, chóp mũi anh mát lạnh và cũng cứng rắn.
Đàm Duy lập tức ngồi thẳng lại.
Họ đều không nói gì, nhưng trái tim cô đã không còn yên ổn, đập thình thịch loạn xạ gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Cô không dám nhìn thẳng vào mặt Enzo, nhưng biết sự im lặng của anh lúc này đại diện cho thái độ tức giận.
Làm sao bây giờ? Phải giải thích thế nào đây? “Vivi, cô như vậy là không lễ phép.” Anh nói. “A?” Cô hít một hơi thật sâu, “Sao ạ?”
“Mang theo virus cảm cúm, hôn người khác, vô cùng không lễ phép.” Anh bổ sung cho câu nói lúc nãy của mình.
------oOo------
Comments