Chương 43

Chương 43

“Xin lỗi.” Đàm Duy xin lỗi vì hành động của mình, nhưng cô không giải thích rằng cô không cố ý. Nếu anh đã cho rằng cô là kẻ vừa to gan vừa thiếu ý thức như vậy, thì cô dứt khoát thừa nhận luôn cho rồi.

 

Dù sao cũng không có được, cô cũng chẳng ngại bị đối phương hiểu lầm.

 

Chu Giác không tiếp tục chỉ trích cô, mà lấy điện thoại ra, thấy tài xế riêng đang đến gần, rất nhanh đã gọi điện tới. Anh xác nhận vị trí chiếc xe với tài xế, có phải đang ở cổng một khu chung cư nào đó không.

 

Chu Giác vừa mới tỉnh, không quen thuộc với vị trí hiện tại. “Nghe máy đi.” Anh đưa điện thoại cho cô.

 

Hơi thở Đàm Duy không đều, cô vội vàng chỉ đường, cúp điện thoại xong, nhất thời không biết nên làm gì bây giờ. Nếu cô thừa nhận tội danh của mình có lãnh hậu quả nghiêm trọng hơn không? Chu Giác sẽ không kiện cô tội quấy rối t*nh d*c chứ?

 

Nếu cấp dưới kiện cấp trên về vấn đề đạo đức pháp luật, có lẽ sẽ khá khó khăn, nhưng nếu cấp trên muốn xử lý cấp dưới thì dễ như trở bàn tay. Cô nuốt nước bọt, “Cái đó, vừa rồi…”

 

“Tài xế đến rồi.” “Hử?”

“Cô có thể xuống xe.” Anh hạ lệnh đuổi khách.

 

“Ồ.” Đàm Duy lề mề cầm lấy túi xách, điện thoại, áo khoác, rồi xuống xe.

 

Quả nhiên, chú tài xế mặc áo khoác đang vội vã chạy về phía này. Khi cô đi vào khu chung cư, chiếc xe vẫn chưa đi. Cô quay đầu nhìn lại một cái, Chu Giác từ ghế phụ xuống, kéo cửa ghế sau ra.

 

Cô chạy vào nhà, thở hổn hển một hơi thật mạnh.

 

Ngày thường cô còn muốn nằm ườn trên sofa rồi mới đi tắm, hôm nay động tác của cô lại rất nhanh: tẩy trang, gội đầu, tắm rửa. Khi dòng nước ấm xối lên người, cô vô thức sờ lên môi mình.

 

Môi cô đương nhiên là mềm mại và ấm áp, cô thậm chí còn hy vọng vì miệng mình thơm tho mà không gây ra quá nhiều phiền toái cho Chu Giác.

 

Bỗng nhiên, cô lại có chút muốn khóc.

 

Trằn trọc mất ngủ đến 5 giờ sáng mới thiếp đi, lại lơ mơ nghe thấy tiếng chuông báo thức, là phải dậy đi làm rồi.

 

Họp buổi sáng xong, đôi mắt Đàm Duy như bị dán keo, cứ dính vào nhau. Cô vào phòng trà pha một bình cà phê đặc, tự rót cho mình một ngụm lớn.

 

Lúc này, Lâm Hiểu Bội đi vào nhìn cô một cái: “Em không ngủ ngon à?”

 

“Có một chút ạ.” Đàm Duy cúi đầu, vén tóc mái bên tai, lại nhạy bén hỏi: “Rõ ràng lắm sao chị?”

 

“Trạng thái làm việc như vậy không được đâu.” Lâm Hiểu Bội không chút lưu tình chỉ ra: “Hôm nay tan làm em đi spa làm mặt đi, để cho

 

khách hàng thấy sự chuyên nghiệp và phục vụ của em, chứ không phải quầng thâm mắt và sự mệt mỏi của em.”

 

“Em biết rồi, quản lý.”

 

Đây chính là Lâm Hiểu Bội, sự an ủi và tình người của chị ta là có hạn. Thà bảo nhân viên tan làm đi làm đẹp, chứ không bảo người ta đi nghỉ ngơi nhiều hơn.

 

Đàm Duy không lạ gì phong cách của chị ta. “Chị có muốn một chút cà phê không?”

 

Lâm Hiểu Bội đẩy chiếc cốc về phía Đàm Duy: “Cho chị một ít đi.” Chị ta nói, vẻ mặt có chút do dự. “Tối qua em—”

 

“Vâng?” Ánh mắt Đàm Duy khó hiểu.

 

“Không có gì, nhớ chăm sóc da mặt cho tốt, rồi đi ngủ sớm một chút.”

 

“Vâng ạ.” Đàm Duy thầm thở dài, lấy một chiếc gương nhỏ ra soi, sắc mặt mình thật sự tệ đến vậy sao?

 

Cô luôn có chút lo lắng mâu thuẫn giữa mình và Chu Giác sẽ ảnh hưởng đến công việc nên cô thấp thỏm một thời gian dài.

 

Sau đó một thời gian không có tin tức gì, cô xác nhận chuyện này sẽ không bị lớn chuyện.

 

Chính vì không bị làm lớn, ngược lại cô lại có chút buồn bực.

 

Và cô cũng đã liên tục hai tháng không gặp lại anh. Quả nhiên, ngoài cửa hàng flagship ra, các sếp sẽ không dễ dàng hạ cố đến những nơi

 

khác.

 

Hai tháng đầu, việc kinh doanh của cửa hàng mới này thực sự rất tốt. Sức nóng đến tháng thứ ba có chút giảm sút, cũng là chuyện bình thường, bất cứ thứ gì cũng sẽ không mãi ở trên đỉnh cao.

 

Mãi cho đến tháng Tám, bước vào cái gọi là mùa thấp điểm. Vì thời tiết quá nóng bức, lượng khách vãng lai giảm đi rất nhiều. Trước đây Đàm Duy ở cửa hàng lớn không có cảm giác gì về điều này, vì lưu lượng khách luôn duy trì ở một vị trí nhất định, dù có giảm thế nào, ảnh hưởng đến cá nhân cũng không lớn.

 

Nhưng bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào khách hàng mới, ít nhiều có vẻ vắng vẻ.

 

Đương nhiên, mùa thấp điểm cũng có việc của mùa thấp điểm, đó là ổn định tâm lý, điều chỉnh trưng bày, huấn luyện nhân viên, và để nhân viên nhanh chóng nghỉ hết phép năm.

 

Đàm Duy nghỉ năm ngày phép, về nhà với ba mẹ cô.

 

Mặc dù tỏ ra rất vui vẻ, nhưng cô vẫn luôn có một nỗi lo âu nhàn nhạt đè nặng dưới đáy lòng, cô chỉ muốn nhanh chóng quay lại làm việc.

 

Nỗi lo âu này đã tồn tại trong lòng cô hai năm nay.

 

Sau khi quay lại, cô phát hiện mọi người lại rất nhàn rỗi. Trong sự nhàn rỗi đó lại ẩn chứa sự nôn nóng. Buổi họp tối, Lâm Hiểu Bội thông báo một vài số liệu, tình hình hoàn thành KPI tổng, và tình hình hoàn thành của từng cá nhân.

 

Loại họp này, nghe xong khiến người ta vô cùng muốn chết, dù tình hình hoàn thành của bạn có tốt hay không.

 

Lâm Hiểu Bội nói: “Vì ba tháng trước quá bận, bây giờ các em sắp xếp lại danh sách khách hàng trong tay rồi chia ra cho tôi, còn có một số khách hàng đang “ngủ đông” cũng vậy. Tóm lại, dùng hết mười tám ban võ nghệ của các em ra, để tôi xem bản lĩnh cá nhân của các em lớn đến đâu.”

 

Sau cuộc họp, có người bắt đầu than thở: “Wendy thật sự quá nghiêm khắc, rõ ràng lúc này tình hình hoàn thành KPI của mọi người gần như nhau, đạt 80% đã là rất tốt rồi, chị ta rốt cuộc muốn tranh giành với ai?”

 

“Quỷ mới biết được” Một người khác nói. “Tôi thật sự muốn chết, không phải là muốn so với cửa hàng flagship đấy chứ?”

 

“Chúng ta có tầm cỡ đó à? Mà đòi so với người ta?”

 

Lâm Hiểu Bội bưng ly nước đi qua sau lưng họ, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm: “Các em có ý kiến có thể nói với tôi.”

 

“Không có ạ, quản lý.” Hai người vội vàng xin lỗi, rồi may mắn thoát đi.

 

Đàm Duy thở dài, thầm nghĩ các cô ấy vẫn còn quá trẻ, chút áp lực này có là gì, chỉ cần mặt đủ dày, sẽ không ai có thể gây áp lực được.

 

Tâm lý của cô tốt hơn người khác một chút, không vì lý do gì khác, chỉ vì năm ngoái cô đã từng có một quý không chốt được đơn nào, ai thảm bằng cô?

 

Tháng này KPI của cô đã hoàn thành, đang suy nghĩ về nguồn khách cho tháng sau. Cô đã học được kinh nghiệm từ Perla – phòng bệnh hơn chữa bệnh. Làm thành tích cũng giống như quản lý tài sản, lên kế hoạch trước cho phần lợi nhuận cơ bản của tháng sau, mới có thể ung dung tự tại.

 

Nhưng nếu nhân viên sales dựa vào mối quan hệ tốt với khách hàng, thẳng thừng nhờ đối phương giúp mình chạy thành tích, lâu dài chắc chắn sẽ làm hao mòn lòng tin và gây ra sự chán ghét.

 

Cô lôi danh sách từ hệ thống của mình ra, một số hàng hóa đặt riêng của khách hàng được đồng nghiệp từ bộ phận hậu mãi giao đến nhà, nhưng cô sẽ ghi nhớ tình hình của từng khách hàng để tiện liên lạc lại.

 

Những người cô liên lạc lại thường là những khách hàng nữ có mối quan hệ tốt, họ cũng sẵn lòng phối hợp chụp một vài bức ảnh để giúp nhân viên sales quảng bá.

 

Hôm nay là ngày giao hàng cho nhà cô Cao. Đàm Duy đã hẹn với cô ấy, hôm nay sẽ đến nhà cô ấy chụp một vài bức ảnh.

 

Hẹn hai giờ sau, Đàm Duy vào kho tìm một vài sản phẩm, chuẩn bị mang đến nhà cô Cao để chụp ảnh.

 

Xe của công ty đã đợi ở dưới lầu.

 

“Quản lý, em ra ngoài một chút nhé.” Cô chào Lâm Hiểu Bội. “Khoảng hai tiếng sau sẽ về.”

 

“Đi đâu vậy?” Lâm Hiểu Bội từ trong văn phòng đi ra, nghi ngờ nhìn cô. Trên người cô còn đeo một chiếc máy ảnh, xách theo một chiếc túi.

 

“Đi đến nhà khách hàng ạ.” Cô đã báo cáo từ hôm qua.

 

“Khách hàng nào?” Lâm Hiểu Bội không đủ tin tưởng cô. Ngày thường có việc ra ngoài trốn việc thì thôi, nhưng gặp lúc chị ta có tâm trạng không tốt thì đừng hòng.

 

“Cô Cao ạ.” Đàm Duy nói. “Em đã hẹn với cô ấy, đến chụp một vài bức ảnh feedback về.”

 

Lâm Hiểu Bội suy nghĩ một chút, nói: “Cô Cao là khách VIP, em đi một mình không xử lý được đâu, chị đi cùng em.”

 

“Ồ, vâng ạ.”

 

Việc nhân viên cửa hàng đến tận nhà phục vụ khách hàng, giao hàng đã là chuyện thường thấy. Vòng xoáy cạnh tranh này thật sự rất khốc liệt. Lâm Hiểu Bội lái chiếc xe của mình đưa Đàm Duy đi, xe của chị ta cũng là một chiếc Porsche.

 

Đàm Duy thầm nghĩ, khi nào mình mới có thể dựa vào năng lực cá nhân để mua một chiếc xe đây.

 

Nhà cô Cao là một căn biệt thự đơn lập rộng 500 mét vuông. Mẹ cô ấy là một bà chủ gia đình rất phúc hậu, hiền lành. Biết họ là người của thương hiệu, bà rất nhiệt tình mời vào: “Thời tiết nóng nực, vất vả cho các cháu quá, còn đến tận nhà.”

 

“Đây là việc chúng cháu nên làm ạ, bác Cao.” Đàm Duy cười nói. “Cháu có thể chụp một vài bức ảnh sản phẩm được không ạ?”

 

“Được chứ.”

 

Thế là Đàm Duy sắp xếp trưng bày xong, nhanh chóng chụp ảnh. Ảnh cô tự chụp có chất lượng hơn nhiều so với ảnh do đồng nghiệp bộ phận hậu mãi gửi đến.

 

Lâm Hiểu Bội ở đó phụ trách trò chuyện với khách, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, đúng là đang làm việc nghiêm túc thật.

 

Đàm Duy chụp xong đưa ảnh cho khách kiểm tra, không hề xâm phạm đến sự riêng tư. Bác Cao nói: “Các cháu phục vụ thật sự rất có trách nhiệm, có phải có khảo sát gì không?”

 

Nếu có, bà sẽ cho đánh giá năm sao.

 

“Dạ không ạ, không cần làm gì đâu ạ.”

 

“Mấy chiếc thảm và đèn bàn này đặt ở đây trông khá đẹp, hay là cứ để lại nhà bác đi, bao nhiêu tiền, bác chuyển khoản cho cháu.” Bác Cao nhìn một lúc cách bài trí, bỗng nhiên hứng khởi nói. Đó không phải là món đồ đáng bao nhiêu tiền, đối với tầng lớp của họ, đó chỉ là chuyện mua sắm tiện tay.

 

Đàm Duy nói: “Cái này chúng cháu không bán ạ.”

 

“A? Cháu không bán mà còn mang đến đây cho bác thèm à?” Bác Cao cười giả vờ giận dỗi.

 

“Bác có thể đặt hàng ạ, vì cái này là hàng mẫu trong cửa hàng, phải trưng bày ở tủ kính.”

 

Bác Cao tỏ vẻ hiểu, lại nhìn một lúc: “Thôi được rồi, nhưng bị cháu bài trí như vậy bác thực sự rất thích. Ngày mai cháu có đi làm không?”

 

“Dạ có ạ, vậy cháu chuẩn bị sẵn cà phê ở cửa hàng đợi bác nhé.” Đàm Duy thêm WeChat với bác Cao, dưới sự chứng kiến của bà, cô đóng gói đồ đạc vào thùng.

 

Cô có thể có ý đồ xấu gì chứ, chỉ là một cô bé muốn phục vụ khách hàng thật tốt mà thôi.

 

Cứ như vậy, cô đã hoàn thành việc khách hàng mua lại lần thứ hai.

 

Trên đường về cửa hàng, Đàm Duy gửi ảnh feedback cho khách, thuận tiện trò chuyện vài câu, giọng điệu rất nhẹ nhàng.

 

Về cơ bản là có thể chốt đơn rồi.

 

Lâm Hiểu Bội lái xe suốt đường không nói gì, trong lòng lại có chút cảm xúc. Vivi không phải là một nhân viên sales biết ăn nói, không được lòng người cho lắm.

 

“Vivi, sao em lại nghĩ đến việc tự mình đi khảo sát lại vậy?” Lần đầu tiên Lâm Hiểu Bội nói chuyện với Đàm Duy một cách thân thiết và dịu dàng như vậy, là vì nể mặt cô lại vừa mang về thành tích cho cửa hàng.

 

Đàm Duy rời mắt khỏi màn hình điện thoại, vẻ mặt ngây ngô nói:

“Trong khóa huấn luyện nhân viên sales không phải đã nói sao ạ, lợi dụng cơ hội thích hợp để tạo ra việc mua lại.”

 

Nếu thời tiết nóng bức, khách hàng không đến, thì cô tự mình đi thôi, dù sao cũng là khách VIP.

 

Lâm Hiểu Bội cười cười: “Ừm, em rất chăm chỉ.”

 

Đàm Duy thuận thế nói: “Em không có thiên phú lắm đâu ạ, chỉ có thể cần cù bù thông minh thôi.”

 

Đây là một câu nói khiêm tốn, nhưng Lâm Hiểu Bội lại nghe ra được hàm ý bên trong.

 

Cẩn thận nghĩ lại, thành tích của cô vẫn luôn duy trì được, chứng tỏ cô cũng có chút bản lĩnh, không hẳn là kẻ ngốc.

 

Kể từ bây giờ, Chị ta nên bắt đầu coi trọng người nhân viên may mắn từng ở phe đối địch này từ nay là vừa.

------oOo------

Comments