Chương 44

Chương 44

Hôm nay, Đàm Duy đã soạn sẵn danh sách hợp đồng trước khi khách đến vì đã tiếp xúc từ lâu nên trong lòng cô cũng đã có dự tính.

 

Lâm Hiểu Bội đi ngang qua chỗ làm việc của cô. Đàm Duy đang chăm chú nhìn vào máy tính nên không thấy chị ta, Lâm Hiểu Bội liếc nhìn màn hình của cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Đợi đến khi chị ta đi vòng lại lần nữa, Đàm Duy cuối cùng cũng để ý, bèn hỏi: “Cửa hàng trưởng, có chuyện gì sao chị?”

 

Lâm Hiểu Bội hỏi: “Hợp đồng của em dự định ký vào ngày nào vậy?”

 

Đàm Duy không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Doanh thu tháng này của cửa hàng còn thiếu mười mấy vạn đúng không chị?”

 

“Ừ.” Lâm Hiểu Bội cũng không giấu giếm tâm tư, “Vậy em ký luôn trong tháng này đi.”

 

“Vâng ạ.” Đàm Duy mỉm cười nói, nhìn Lâm Hiểu Bội cuối cùng cũng yên tâm rời đi.

 

Thành tích tháng này của cửa hàng còn thiếu một chút, nhưng thành tích cá nhân của Đàm Duy thì không hề kém, chuyện của cửa hàng thực ra

 

cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô.

 

Đơn hàng này vốn cô định để dành cho tháng sau, nhưng cô cũng không ngại tặng cho Lâm Hiểu Bội một “ân huệ” xem như quà ra mắt. Chiều hôm đó, sau khi Đàm Duy ký xong đơn hàng, vừa hay bù vào chỗ trống của các đồng nghiệp khác, giúp Lâm Hiểu Bội có thể báo cáo kết quả công tác một cách hoàn hảo. Tiễn khách hàng đi xong, Lâm Hiểu Bội

vừa định gọi Đàm Duy vào văn phòng nói chuyện thì thấy vài người bước vào cửa.

 

Lâm Hiểu Bội vội vàng chạy ra đón, còn Đàm Duy chỉ liếc một cái đã muốn quay trở lại văn phòng, đây đã trở thành phản xạ có điều kiện của cô mỗi khi thấy Enzo.

 

Kể từ khi khai trương đến nay, số lần Stella đến cửa hàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Tuy rất ít khi đến nhưng số liệu hàng tuần luôn được gửi vào hòm thư của chị ta, điều này cũng cho thấy tình hình kinh doanh tạm thời không cần chị ta phải lo lắng.

 

Hôm nay ghé qua, Stella thuận miệng hỏi tình hình tháng này thế nào, Lâm Hiểu Bội vô cùng tự tin trả lời: “Nửa tiếng trước, KPI mà lãnh đạo đề ra đã hoàn thành một trăm phần trăm ạ.”

 

“Ồ? Không tệ nhỉ.” Sắc mặt Stella khá hơn nhiều so với lúc mới vào. Lâm Hiểu Bội nói: “Mọi người muốn uống gì không ạ?”

“Cô cứ ngồi xuống họp đi, bảo Vivi chuẩn bị là được.” Stella nói: “Lúc nãy tôi thấy cô ấy mà, sao cô ấy không chủ động ra chào hỏi vậy?”

 

Lâm Hiểu Bội tìm một cái cớ cho Đàm Duy: “Cô ấy vào kho tìm hàng cho khách, khách này đang cần gấp nên không kịp ra ạ.”

 

Nói rồi, Lâm Hiểu Bội gọi Đàm Duy lại. Đàm Duy không ngờ, mình đã là SSA, chuyển đến cửa hàng này rồi mà vẫn không thoát khỏi việc bưng trà rót nước cho lãnh đạo. Cô lần lượt hỏi từng người, đến lượt Chu Giác, anh còn chẳng thèm ngẩng mắt lên, chỉ trả lời hai chữ: “Như cũ.”

 

“Được.” Cô cũng đáp lại với vẻ mặt vô cảm.

 

Tuy suốt quá trình tiếp xúc, Enzo và Vivi chỉ đối thoại bốn chữ đó, nhưng Lâm Hiểu Bội lại có chút ngẩn người.

 

Như cũ?

 

Cái cũ nào chứ?

 

Mỗi ngày Vivi gặp nhiều người như vậy, cô ấy phải nhớ khẩu vị của Enzo sao?

 

Hiện tại là giờ làm việc, chị ta không nghĩ thêm về vấn đề này nữa mà lắng nghe lãnh đạo công bố hoạt động khuyến mãi cho dịp lễ Quốc Khánh. Stella nói tuy chị ta ít khi đến đây nhưng rất quan tâm đến bọn họ.

 

Lâm Hiểu Bội ngoài mặt thì cười hì hì, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Tôi mới không tin lời ma quỷ của lãnh đạo đâu, nếu tháng này tôi không hoàn thành chỉ tiêu, chị đã sớm chửi tôi té tát rồi.

 

Thành tích tháng 9 vẫn chưa có gì chắc chắn, nhưng Stella đã thấy được hy vọng nên yêu cầu Lâm Hiểu Bội phải có bước đột phá, mục tiêu tổng thể của quý 4 lại được điều chỉnh.

 

Lâm Hiểu Bội cũng không phải kẻ ngốc. Giao thêm chỉ tiêu cho chị ta cũng được, nhưng phải có sự hỗ trợ tương xứng, dù là hàng hóa phân bổ cho cửa hàng, hay các hoạt động và tài nguyên từ bộ phận thị trường, không thể cái gì tốt cũng ưu tiên cho cửa hàng tổng.

 

Chị ta trực tiếp gây áp lực cho lãnh đạo các bộ phận khác ngay trong

cuộc họp. Người phụ trách bộ phận sản phẩm chỉ có thể nói được thôi, nhưng còn phải xem biểu hiện tổng thể trong tháng 9 của đội rồi mới tính tiếp

 

Người của bộ phận thị trường liếc nhìn biểu cảm của Enzo, anh không có phản ứng gì nên họ cứ im lặng.

 

Cuối cùng, Lâm Hiểu Bội vẫn phải gánh thêm nhiệm vụ.

 

Đàm Duy đang ở quầy lễ tân viết tay thiệp chúc mừng sinh nhật cho khách, vô cùng chăm chú, không để ý lãnh đạo đã từ phòng họp đi ra.

 

Trong tiệm xuất hiện một sai sót nhỏ, trên kệ kính không biết từ lúc nào bị khách đặt một chiếc ly giấy mà không được dọn đi. Chiếc ly giấy này bị Enzo đi cuối cùng cầm lên, Stella cũng đã nhìn thấy.

 

Tim Đàm Duy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thầm nghĩ không xong rồi, vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Để tôi làm là được rồi ạ.”

 

Enzo cuối cùng không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn cô một giây, ánh mắt bình tĩnh đó đã tựa như phán xét.

 

Sau đó, anh đặt chiếc ly giấy vào lòng bàn tay đang ngửa ra của cô.

 

Nhân viên cấp cơ sở ngoài việc bị lãnh đạo trực tiếp mắng xối xả, còn sợ nhất là ánh mắt soi xét không nói một lời của sếp lớn, đó mới thực sự là cái nhìn chết chóc.

 

Tuy chiếc ly không phải do Đàm Duy đặt, nhưng mọi người phải có trách nhiệm, thế là cả đám bắt đầu truy xem đây rốt cuộc là lỗi của ai.

 

Đàm Duy đã chuẩn bị tinh thần bị Lâm Hiểu Bội khiển trách, nhưng sau khi tiễn các sếp về, chị ta gọi cô vào văn phòng mà không hề nhắc đến sự cố nhỏ vừa rồi.

 

Lâm Hiểu Bội thẳng thắn nói với cô: “Mục tiêu thành tích quý 4 tăng 20%.”

 

Hai mươi phần trăm là bao nhiêu vạn, không cần tính cũng đủ để đè chết người.

 

Đàm Duy thầm thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đây chính là điểm khiến Lâm Hiểu Bội không tài nào hiểu nổi.

 

“Cố gắng hết sức thôi ạ.” Cô chỉ có thể nói vậy.

 

Lâm Hiểu Bội nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống bàn. Không gian làm việc trong tiệm không lớn, nên chị ta có thể quan sát rất rõ biểu cảm nho nhỏ của Đàm Duy. Đột nhiên, chị ta hỏi: “Em và Enzo có quan hệ riêng tư

à?”

 

Đàm Duy hoảng hốt: “Sao có thể chứ, sao chị lại nghĩ vậy?”

 

Lâm Hiểu Bội thấy vẻ mặt cô không giống nói dối, chị ta nói thêm một câu: “Chị không có ý gì khác đâu, năm ngoái em ở khu trưng bày nghệ thuật, chắc tiếp xúc với người của bộ phận thị trường nhiều lắm nhỉ?”

 

“Chỉ là trao đổi công việc thôi ạ.” Đàm Duy trả lời cũng rất cẩn trọng, mối liên hệ vi diệu giữa cô và Enzo không nên để đồng nghiệp biết.

 

Lời này, Lâm Hiểu Bội bán tín bán nghi. Chị ta nhớ lại buổi tối ngày khai trương, tất cả mọi người đã tan làm, chị ta có việc nên ở lại một lúc, lúc ra ngoài thì thấy Enzo và Vivi đứng nói chuyện với nhau.

 

Ban đầu chị ta còn tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ thêm vài lần thì thấy họ đi vào nhà hàng bên cạnh nên chị ta xác nhận không có nhìn nhầm.

 

Enzo là ai chứ, một người cao cao tại thượng đến cực điểm, ngoài những việc cần thiết trong công việc, anh rất ít khi xuống các cửa hàng, càng đừng nói đến việc tiếp xúc với nhân viên cấp dưới.

 

“Lần đầu tiên em ký được đơn hàng lớn, là Enzo gọi điện thông báo cho Stella đến giúp em đó.” Lâm Hiểu Bội nói cho Đàm Duy biết: “Enzo biết rất rõ tình hình khách hàng của em.”

 

“Sao có thể?” Đàm Duy càng thêm kinh ngạc. Rất nhiều chi tiết cô không nhớ rõ, nhưng cô tin Chu Giác không đến mức nhớ mỗi một khách hàng trong tay cô.

 

Hơn nữa sau này khi họ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi. Cô còn giống như con công xòe đuôi khoe khoang với anh về chuyện đó, hành vi vô cùng trẻ con, vậy mà anh còn tỏ ra rất ngạc nhiên rồi khích lệ cô.

 

Lâm Hiểu Bội không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể tạm thời gác chủ đề này lại. Những nội dung trao đổi giữa các lãnh đạo cấp trên chắc chắn sẽ không đến tai một nhân viên cấp cơ sở.

 

“Bây giờ trong tay em có bao nhiêu khách hàng?” Lâm Hiểu Bội đổi chủ đề, chỉ tiêu phải phân bổ xuống vai mỗi người để cùng gánh.

 

Đàm Duy báo cáo lại tình hình khách hàng trong tay mình.

 

“Xem ra, trong tay em có nguồn dự trữ khá dồi dào.” Lâm Hiểu Bội cười cười, “Chị vẫn luôn tò mò, tại sao em lại chọn đến cửa hàng này?”

 

“Tại sao lại không ạ?”

 

Lâm Hiểu Bội nói: “Em ở lại cửa hàng trên kia phát triển hẳn là sẽ tốt hơn, được Stella nhớ tên một nhân viên bán hàng bình thường không phải dễ dàng, hà cớ gì phải đến đây chịu khổ?”

 

“Ai cũng nghĩ rằng em nên cảm thấy vinh hạnh, nhưng chỉ đơn thuần là một nhân viên phục vụ được lãnh đạo nhớ tên, cũng không phải chuyện gì tốt đẹp lắm đâu chị” Đàm Duy biết, Stella nhớ cô như vậy, nhưng lúc đề bạt nhân sự tuyệt đối sẽ không đặt cô vào phạm vi cân nhắc.

 

“Em có suy nghĩ rất riêng cho sự phát triển nghề nghiệp của mình.” Lâm Hiểu Bội bắt đầu cảm thấy cô có chút thú vị.

 

“Thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng, mỗi người có lựa chọn khác nhau.” Đàm Duy cũng nhìn Lâm Hiểu Bội, “Cửa hàng trưởng, chị đến

cửa hàng này là vì điều gì?”

 

Lâm Hiểu Bội nói: “Chị hiểu ý em rồi, em ra ngoài trước đi.”

 

——–

 

Vài ngày sau, bộ phận thị trường gửi xuống một danh sách khách hàng

là nhà thiết kế. Lâm Hiểu Bội suy nghĩ một chút, rồi tuyên bố trong cuộc họp: “Nhà thiết kế này cứ để Vivi theo.”

 

Cloe nói: “Cửa hàng trưởng, tại sao lại là Vivi, em cũng muốn tiếp xúc với các dự án thiết kế.”

 

Lâm Hiểu Bội bác bỏ yêu cầu của cô ta: “Vivi có kinh nghiệm làm dự án với nhà thiết kế rồi, lần sau sẽ phân cho em.”

 

Cloe không vui, là người đầu tiên rời khỏi phòng họp sau khi tan họp.

 

Đàm Duy thêm thông tin liên lạc của nhà thiết kế, đối phương họ Tạ, xem ảnh đại diện là một người đàn ông trung niên, chắc hẳn có chút thâm niên, và đương nhiên cũng có chút kiêu ngạo.

 

Giai đoạn đầu, việc duy trì giao tiếp vẫn khá tốt, chủ yếu là Đàm Duy đơn phương phối hợp và lấy lòng, cô hiểu các nhà thiết kế sẽ có cá tính riêng.

 

Chỉ là người này còn tùy hứng hơn cả Lục Quan Vũ một chút, nói chuyện khó nghe, tìm người không kể thời gian. Đàm Duy nén tính tình lại, thầm nghĩ tài nguyên khách hàng quả thực nằm trong tay đối phương, ông ta có vốn để mà kiêu.

 

May mà sức chịu đựng của Đàm Duy hơn xa người thường, nếu là người khác chắc đã muốn ném điện thoại rồi.

 

Gần cuối tháng, Lâm Hiểu Bội hỏi về tình hình của khách hàng này. Đàm Duy báo cáo hiện tại tạm thời không có khó khăn gì đặc biệt, chỉ là tiến độ bị đối phương nắm giữ, bản thân cô hoàn toàn không có quyền chủ động.

 

“Em đã hẹn ông ta đến cửa hàng mấy lần rồi?”

 

“Hai lần ạ.” Đàm Duy đã làm đủ công tác chuẩn bị ban đầu.

 

“Vậy cũng gần được rồi, phương án của đối phương em xem qua chưa?”

 

“Xem rồi ạ, sản phẩm và bản thân phương án không có vấn đề gì.” Đàm Duy phán đoán, rồi nói một cách ẩn ý: “Vấn đề có lẽ nằm ở thỏa thuận ba bên, nên ông ta cố tình kéo dài thời gian với em.”

 

“Chị hiểu rồi, vậy thì, thứ hai em hẹn ông ta đến đây.”

 

Đàm Duy dùng chút lời lẽ khéo léo để hẹn được người. Cô xông pha ở phía trước, thể hiện đủ thái độ, Lâm Hiểu Bội mới với tư cách là quản lý xuất hiện.

 

Đàm Duy thấy điệu bộ của chị ta dường như còn cao ngạo hơn cả nhà thiết kế, cô thầm cười trong lòng.

 

Năm ngoái khi mở rộng dây chuyền tiêu thụ sản phẩm nội thất, công ty đã ký kết thỏa thuận nhượng quyền đặc biệt với các công ty thiết kế.

Nhưng khi chi tiết cụ thể được chuyển xuống cho bộ phận bán lẻ phục vụ một-một, thì có quá nhiều mánh khóe trong đó.

 

Đối phương đương nhiên muốn một mức chiết khấu ngoài giới bán lẻ, nhưng thương hiệu cũng không thể dễ dàng nhượng bộ. Nói chuyện làm ăn mà, việc tiêu hao sự kiên nhẫn và thời gian của nhau là một khâu rất cần thiết.

 

Đàm Duy và Lâm Hiểu Bội gần như không cần diễn tập, cứ thế một người đóng vai ác, một người đóng vai hiền.

 

Khi đối phương đã mất hết kiên nhẫn, Lâm Hiểu Bội lại nói vài lời “đóng cửa lại”, rằng tất nhiên tôi muốn làm ăn với anh, nhưng công ty không cho phép thì tôi cũng đành chịu, nhưng tôi có thể nghĩ cách giúp anh. Nhưng anh cũng phải cho tôi thấy chút thành ý, để tôi có thể yên tâm.

 

Đối phương lập tức hỏi: “Thành ý gì?”

 

Lâm Hiểu Bội đưa ra mấy ngón tay, “Hôm nay ông trả trước cho tôi khoản tiền đặt cọc này, không thành vấn đề chứ?”

 

Nếu đơn hàng này thật sự muốn đặt, ít nhất cũng phải đến quý một năm sau, hợp đồng chưa ký không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

 

Trong một bữa ăn chỉ toàn chuyện làm ăn, đối phương đã quẹt thẻ theo phương án của chị ta.

 

Đàm Duy cung kính tiễn khách ra về.

 

Lâm Hiểu Bội nhún vai: “Thế là giải quyết xong rồi còn gì? Tiền ở trong túi ai, người đó nắm quyền chủ động, sau này em không cần phải bị dắt mũi nữa.”

 

Đàm Duy đại khái đã hiểu, “Cảm ơn cửa hàng trưởng.” Sau khi quẹt thẻ xong, thái độ của khách hàng ngược lại tốt hơn nhiều, có lẽ là sợ cô thu tiền rồi không phục vụ đàng hoàng.

 

“Nhưng chị đề nghị em, những lúc thích hợp phải cứng rắn hơn một chút.” Lâm Hiểu Bội nhìn Đàm Duy: “Đúng là địa vị xã hội của sales

thấp, đương nhiên không bằng các vị trí kỹ thuật chuyên nghiệp. Nhưng em cũng có sự chuyên nghiệp của mình.”

 

“Vâng?” Đàm Duy đi rót cho Lâm Hiểu Bội một ly nước, lặng lẽ nghe chị ta nói.

 

“Sự chuyên nghiệp của em chính là những kịch bản, kỹ xảo nói chuyện làm ăn của em, để người khác ở trước mặt em phải là đàn em.” Lâm Hiểu Bội mở máy tính tra chút gì đó, rồi tiếp tục nói: “Chúng ta bị khách hàng chèn ép, nói khó nghe là phải cúi đầu khom lưng, cũng không sao cả, vì chúng ta kiếm tiền từ việc đó. Nhưng, nhất định phải nắm được thứ mấu chốt trong tay.”

 

Đó chính là tiền.

 

Đối phương đã quẹt tiền vào, tức là đã nhượng đi một phần quyền chủ động, chỉ là trong khoảnh khắc quẹt thẻ bản thân họ không ý thức được mà thôi.

 

Còn việc ký được đơn hàng lớn đến đâu tiếp theo, thì phải xem bản lĩnh của Đàm Duy.

 

Đàm Duy liếc nhìn hóa đơn đặt cọc, số tiền không nhỏ, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên một chút.

 

“Em cũng không tệ đâu, không cần chị ra hiệu cũng biết phối hợp.”

 

“Chủ yếu là do cửa hàng trưởng dạy dỗ tốt ạ.” Đàm Duy đang nỗ lực học cách nịnh bợ.

 

“Chị chúc mừng em trước nhé, thành tích tháng 9, em lại là người đứng đầu trong tiệm rồi phải không?” Số liệu chị ta vừa mới kéo ra cho thấy như vậy, “Không biết nịnh thì thôi, chị không để ý đâu.”

 

“Ơ…”

 

“Làm loại kinh doanh này không cần phải sợ hãi, cũng không cần cảm thấy áy náy, bộ phận tiêu thụ là để kiếm tiền; nhưng những lợi ích mà đối phương đáng được hưởng trong giai đoạn đầu tư, bộ phận thị trường đã bỏ ra rồi. Đây nên là sự tự tin của em.”

 

“Ồ.”

 

“Chị có việc đi trước, tạm biệt.” Lâm Hiểu Bội cười với cô một cái.

 

Đàm Duy vẫn ngồi trên ghế của mình, ngây người một lúc. Tuy cả hai bên đều không nói gì, nhưng trong lòng chắc hẳn đã hiểu rõ, đây xem như là đã hóa giải được ngăn cách.

 

Nếu mục tiêu của họ là nhất trí, vậy thì sự trưởng thành của một cửa hàng trưởng ưu tú và một top sales tất nhiên là hỗ trợ lẫn nhau. Điều cô có thể thể hiện cho Lâm Hiểu Bội thấy chính là năng lực thực thi siêu cường của mình, Lâm Hiểu Bội thấy được giá trị đó thì chị ta mới sẵn lòng bồi dưỡng cô.

 

Và thứ có thể khiến lãnh đạo chú trọng bồi dưỡng cô, chính là bản lĩnh của cô.

 

Quý ba cuối cùng cũng kết thúc một cách hoàn hảo, cô nhận được một khoản thưởng quý hậu hĩnh, ở đây sẽ không còn ai gọi cô là “cô bé” nữa.

 

Nhưng Đàm Duy cảm thấy mình sắp mệt chết, sắc mặt cũng khó coi, thế là sau khi tan làm cô dành thời gian đi chăm sóc da mặt, làm được nửa chừng thì ngủ thiếp đi. Chuyên viên thẩm mỹ không đánh thức cô, để cô ngủ một mạch đến lúc họ đóng cửa.

 

Khi cô bước vào cổng khu chung cư, lòng chợt có chút hoang mang, trời đã rất khuya rồi. Trong lòng có chút cảm xúc, cũng có chút bi thương, lại không biết nói cùng ai. Gần đây cô thực sự quá bận.

 

Trạng thái này giống như một quả bóng bay, một quý dùng sức thổi phồng lên, rồi “bụp” một tiếng vỡ tan. Sau đó quý tiếp theo lại bắt đầu thổi một quả khác, tiếp tục mở ra chế độ gian nan. Vô cùng vô tận.

 

Đầu tháng mười, công ty khai trương một nhà hàng liên danh. Vì phải làm hoạt động, cô bị điều tạm qua đó làm việc hai ngày, gặp lại Perla đã lâu không gặp.

 

Tuy lúc chia tay đã hẹn ngày nghỉ sẽ đi chơi, nhưng công việc của mọi người rất bận, thời gian thực sự có thể sắp xếp được rất ít.

 

Bữa tiệc kết thúc, hai người ngồi xuống trò chuyện một lúc, Perla ghen tị nói: “Xem ra em ở chỗ mới cũng ổn lắm, chẳng lẽ em định thành bạn thân với Wendy à?”

 

Đàm Duy vội vàng thanh minh: “Không thể nào, em mãi mãi là bạn thân nhất của chị.”

 

“Vivi, em bây giờ không ngoan nữa rồi.” Perla lên án cô. Nhân viên phục vụ mang rượu ra, mỗi người một ly.

 

Đàm Duy miệng khô lưỡi khát, uống một ngụm lớn, “Chỗ không ngoan của em còn nhiều lắm.”

 

Perla còn muốn tiếp tục tâm sự với cô về cuộc sống gần đây, nhưng bị một cuộc điện thoại gọi đi. Trước khi đi, cô ấy nói: “Ngày mai em có đi làm không? Không thì ra ngoài ăn cơm cùng nhau nhé?”

 

“Ok, chiều mai em gọi cho chị ạ.”

 

Perla vẫy tay rời đi, một mình Đàm Duy ngồi ở sân thượng một lúc. Nơi này rất phồn hoa, phong cảnh cũng rất đẹp, chỉ là bên ngoài có chút lạnh, cô không ngồi được lâu thì phải đi.

 

Qua hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, cô thấy Enzo, anh đang nói chuyện với người khác, hay nói đúng hơn là đang xã giao. Nhưng anh sẽ không bao giờ xã giao đến chỗ cô.

 

Cô còn thấy trên ngón tay anh đeo một chiếc nhẫn.

 

Đàm Duy cảm thấy thế giới này thật khó khăn, trong chuyện thích một người, cô tự ví mình như một con lừa, với củ cà rốt mãi mãi không thể ăn được cứ treo trước mặt.

 

Cô quả thực bận muốn chết, nhưng càng vội lại càng không ăn được.

 

Ánh mắt cô và Enzo vô tình chạm nhau qua lớp kính, nhưng lần này cô không lập tức né tránh, mãi đến khi thấy anh dời tầm mắt, cô mới quay đầu đi. Uống cạn ly nước, cô mạnh tay đặt xuống bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh mới là lừa ấy!”

 

Mắng xong, cô lại có chút muốn khóc.

 

Một lát sau, có một người đứng ở phía đối diện chiếc bàn tròn nhỏ của cô.

 

Thế mà Enzo lại đi về phía cô. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đường cắt may gọn gàng, nhưng Đàm Duy lại cứ nhìn chằm chằm vào ngón tay anh.

 

“Còn chưa về à?” Anh ta ngồi xuống đối diện cô.

 

“Tôi làm xong việc rồi, không thể ngồi đây một lát sao?”

 

“Có thể.” Anh gật đầu. Đây là một góc sân thượng, vì Đàm Duy thích ở một mình trong góc, chứ không phải dưới ánh mắt của mọi người.

 

“Nhưng tôi đề nghị cô nên về sớm một chút, vì cô đã uống rượu.” Anh chỉ đề nghị, còn nghe hay không thì anh không quan tâm.

 

Lúc này Đàm Duy không để ý đến ánh mắt dò xét của anh nữa, “Lần trước anh đề nghị tôi không nên quá cảm tính, sẽ ảnh hưởng đến công

 

việc. Nhưng sự thật chứng minh là không có, thành tích quý 2, quý 3 của tôi đều đứng đầu trong tiệm.”

 

Chu Giác nhìn cô, không nói gì.

 

Đàm Duy cũng không hiểu tại sao mình đột nhiên muốn nói với anh những điều vô nghĩa này, cô ngậm miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh không khen tôi sao?”

 

Chu Giác dùng lại lời cô đã từng nói để đáp lại: “Chuyện của cô thuộc về quản lý trực tiếp của cô, tôi không có quyền can thiệp, để cô ta khen cô đi.”

 

“Nhưng tôi nỗ lực làm việc, kiếm tiền cho công ty, chẳng lẽ anh không được lợi sao?” Cuộc sống ưu việt mà các ông chủ hưởng thụ, đều là máu và nước mắt của những người làm công như chúng tôi đấy.

 

Chu Giác chưa từng thấy bộ dạng này của cô, lời nói vô lý gây sự này, lại có chút đáng yêu, cũng có chút đáng giận. Anh im lặng một lúc không để ý đến cô.

 

Nhưng ánh mắt này lại giống như ánh mắt săn mồi vẫn đang dán chặt vào anh.

 

Trong tầm tay anh không có gì, anh sờ sờ trong túi áo khoác, cũng không có, lập tức tháo chiếc nhẫn ở ngón út đưa cho cô: “Thưởng cho cô, về

đi.”

 

“Anh thật sự thưởng đồ cho tôi à?” Cô kinh ngạc nói: “Ý tôi là khen bằng miệng là được rồi.”

 

“Cô không muốn thì có thể trả lại cho tôi.”

 

Đàm Duy vội vàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình, đã cho cô thì là của cô.

 

“Tôi chỉ muốn chứng minh, những gì anh nói là ngụy biện, ở chỗ tôi không có tác dụng.” Cô cười lạnh một tiếng, “Anh rõ ràng là không thích tôi, lại còn muốn nói những lời đường hoàng, làm tôi cảm thấy anh là người tốt.” Đàn ông đều rất giả dối.

 

“Cô say rồi, tôi tìm người đưa cô về.”

 

Đàm Duy đứng dậy trước một bước, vòng qua bàn đi đến trước mặt anh, “Lần trước anh hiểu lầm tôi, tôi không có ý định hôn anh, là muốn giúp anh cài dây an toàn, là mũi anh tự dí vào miệng tôi.”

 

Đây có giống lời người nói không?

 

Chu Giác dứt khoát nói: “Cô còn gì muốn làm rõ, nói hết một lượt đi.”

 

Đàm Duy nghiêng đầu, “Hôm nay tôi không mang theo virus cảm cúm, chỉ uống chút rượu, cho nên…” Có thể hôn anh không? Như vậy có tính là bất lịch sự không?

 

Cô đang đứng, còn anh ngồi trên chiếc ghế cao, chân chạm đất, ít nhất cũng làm giảm bớt chênh lệch chiều cao, tầm mắt của họ gần như ngang bằng.

 

Đàm Duy nói xong, người cô ghé sát lại gần anh, giữ một khoảng cách nhất định, không hoàn toàn dán lên, vì cô muốn anh tự mình dán tới.

 

Hai năm trước lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô căng thẳng sợ hãi đến khó thở, làm sao cũng không ngờ hôm nay cô lại không biết sợ hãi đến thế.

 

Trông rất có khí phách của kẻ sĩ liều chết, xem như những ngày tháng tiếp không cần sống nữa.

 

Hơi thở mang mùi rượu quyện vào nhau. “Cô nói khen bằng miệng, là ý này hả?” “Không được sao?” Cô nhướng mày.

Tay Chu Giác nắm lấy vai cô, có lẽ ban đầu là muốn đẩy người ra, nhưng anh đã không làm vậy. Anh hơi nghiêng đầu, in lên môi cô.

 

Nụ hôn đầu của đàn ông và phụ nữ thường mang tính thăm dò, cả hai lại không mở miệng.

 

Hơi thở của anh rất sạch sẽ, đôi môi lành lạnh nhưng lại rất mềm. Vừa rồi họ đã uống rượu, còn sót lại vị cồn và vị ngọt, là hai loại rượu khác nhau, nên cũng là hai mùi hương khác nhau.

 

Tim Đàm Duy đập thình thịch, sợ rằng đây không phải là sự thật, cô vô

thức mím môi, rất tham lam, nhưng cũng không bị ngăn cản. Và đôi môi vốn hơi lạnh theo sự cọ xát dần trở nên ấm nóng, mang lại cảm giác chân thực hơn.

 

Tại sao lại hôn nhau chứ?

 

Trong thành phố này làm gì có thiện nam tín nữ.

 

Cho nên, cấp trên và cấp dưới hôn nhau, cũng là chuyện bình thường thôi, phải không?

 

Không biết là điện thoại của ai vang lên, họ vội vàng tách ra, à, là điện thoại của cô.

 

Đàm Duy thở hổn hển một hơi, bắt máy, tay vẫn còn đặt trên áo khoác của anh.

 

Chu Giác đi đến bên bồn hoa, liếc nhìn xuống dưới lầu, thấy cô ôm áo khoác chui vào một chiếc taxi.

 

Anh quay lại, uống nốt nửa ly nước còn lại.

 

Một lúc lâu sau, Diệp Văn Thiệu tìm thấy Chu Giác đang ngồi một mình trong một góc sân thượng, “Làm gì đấy?”

 

“Không có gì.” Anh không có biểu cảm gì.

 

Diệp Văn Thiệu thấy anh không có hứng thú, anh ta ngồi xuống nói với anh: “Tôi cho cậu xem thứ hay ho.”

 

“Cái gì?”

 

Thế là Diệp Văn Thiệu mở điện thoại của mình, nhấn vào album ảnh.

Mặc dù mọi chuyện vừa rồi xảy ra ở góc khuất nhất, nhưng vẫn bị người khác nhìn thấy, còn chụp lại ảnh.

 

Ánh mắt Chu Giác rất lạnh, nói hai chữ: “Xóa đi.”

 

“Đẹp phết đấy chứ.” Diệp Văn Thiệu còn thưởng thức thêm vài giây. Mặt cô gái kia rất nhỏ, bị tay anh che khuất, gần như không phân biệt được là ai.

 

Nhưng để cho chắc chắn, vẫn phải xóa đi.

 

Nếu để lộ ra ngoài, không chỉ gây phiền toái cho cô ấy, mà cũng sẽ mang lại rắc rối cho anh.

 

“Cậu không đưa người ta về à?” Anh ta có ý trêu chọc, càng muốn nói, tại sao không về nhà cùng cô gái ấy.

 

“Vốn dĩ tôi,” anh ngừng lại một chút, khẽ thở dài, “Mấy năm đến tôi không tính nói chuyện tình cảm.”

 

Phụ nữ cần sự đồng hành, nhưng anh không có thời gian và sức lực để làm chuyện đó.

 

“Cô ấy trông có vẻ rất thích cậu.” sau khi xóa ảnh xong,Diệp Văn Thiệu cảm thấy tiếc nuối, “Thuần khiết biết bao.”

 

Chu Giác không đáp lời.

 

“Thật ra cũng rất đơn giản, tình cảm của các cô gái nhỏ thường rất chân thành nhưng cũng rất sợ bị từ chối. Cậu chỉ cần nói với cô ấy: Cậu không thích cô ấy, và cũng sẽ không thích cô ấy. Cô ấy tuyệt đối sẽ hết hy vọng rất nhanh.”

 

“Cậu là người giỏi nhất trong việc từ chối người khác mà.” Nghe bạn phân tích, lông mày anh càng nhíu chặt hơn.

 

“Cô ấy trở nên như vậy, chẳng phải là do từ trước đến nay cậu đã dung túng hay sao?”

------oOo------

Comments