Chương 46

Chương 46

Cuộc đời Đàm Duy rất ít khi phải đối mặt với những vấn đề lớn lao và đau khổ, ví như mâu thuẫn giữa Diệp Hiểu Hàng và ba mẹ cô ấy, hay việc khi còn nhỏ cô ấy có nguy cơ bị đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào.

 

Nỗi phiền muộn lớn nhất của Đàm Duy chỉ là thất tình và công việc không vui. Nhưng những điều đó sẽ có cách hóa giải thậm chí có thể giải quyết một cách dễ dàng.

 

Thời học sinh của cô trôi qua rất vui vẻ, và tình yêu cũng nên là một điều vui vẻ.

 

Chỉ là, hiện tại cô có chút bó tay và mờ mịt trước những chuyện thế này. Rất nhanh, những cảm xúc ngắn ngủi đã bị công việc phức tạp lấp đầy.

Ngành bán lẻ có một câu nói gọi là: “Tháng Chín vàng, tháng Mười bạc”. Mặc dù mùa thấp điểm tháng Tám khiến người ta buồn rầu, nhưng mùa cao điểm bận rộn cũng khiến người ta thở không ra hơi. Nếu công việc lúc nào cũng làm người ta không vui, sao không kiếm thêm chút tiền cho bỏ ghét?

 

Ngày hôm sau đi làm, Đàm Duy lại một lần nữa bận như một con lừa. Cô đã hẹn khách hàng, hơn 8 giờ đã đến cửa hàng bắt đầu chuẩn bị, phối hợp sản phẩm, đàm phán chi tiết, bận rộn đến hết cả buổi sáng.

 

Đàm Duy nhờ một đồng nghiệp khác giúp mình xử lý các công việc thường ngày.

 

Cloe ném đôi găng tay trắng xuống, nheo mắt nói: “Vivi, chỉ tiêu tháng này còn chưa đạt mà em đã lơ là rồi, đang làm trò đặc biệt gì thế?”

 

“Đặc biệt gì?”

 

“Tự trong lòng em rõ nhất.” Cloe nói một cách mập mờ.

 

Hai người chưa kịp cãi nhau thì Lâm Hiểu Bội đã đến. Chị ta tay bưng một ly cà phê, áo khoác và túi xách vắt trên cánh tay, giày cao gót nện xuống sàn kêu “cộp cộp”, một bộ dạng khí thế ngùn ngụt. Chẳng cần mở miệng, mọi người đã tự động im lặng.

 

Lâm Hiểu Bội nhìn Cloe, sắc mặt không vui: “Em muốn cho khách hàng thấy các em cãi nhau lợi hại đến mức nào sao?”

 

“Không phải ạ, quản lý.”

 

Lâm Hiểu Bội: “Nếu không phải, em còn đứng đây làm gì?”

 

Cloe lập tức rời đi. Lâm Hiểu Bội qua hỏi Đàm Duy về tình hình khách hàng, sau khi nắm được sơ bộ, lại hỏi: “Hôm nay chắc chắn ký được

chứ?”

 

Đàm Duy nói: “Trực giác của em là có 60% khả năng, nhưng không chắc chắn. Gặp mặt trực tiếp với khách hàng, em sẽ cố gắng hết sức.”

 

Lâm Hiểu Bội gật đầu, lại hỏi: “Có cần chị giúp không?”

 

Đàm Duy thử nói: “Chị cùng em nói chuyện thì khả năng sẽ lớn hơn. Người khách này thích cảm giác được coi trọng.” Đôi khi, không phải hoàn toàn dựa vào kỹ năng, mà là cần đến thân phận của một người quản lý.

 

Lâm Hiểu Bội nói: “Nếu em cần, chị sẽ ở lại.”

 

Hợp đồng cuối cùng dưới sự phối hợp của hai người đã được ký kết thuận lợi, giá trị đơn hàng còn cao hơn dự tính của Đàm Duy 40%, đây là điều cô không ngờ tới. Điều này cũng làm cô nhận thức rõ ràng rằng, trong công việc, sự phối hợp của Lâm Hiểu Bội vô cùng quan trọng đối với cô.

 

Một người cộng sự như vậy sẽ đồng hành cùng cô rất lâu, cho đến khi một trong hai người thuận lợi thăng chức.

 

Buổi tối Đàm Duy có hẹn với bạn, có một số việc nên đã xin phép Lâm Hiểu Bội không tham gia cuộc họp tổng kết sau giờ làm.

 

Doanh số hôm nay rất tốt, tâm trạng Lâm Hiểu Bội không tồi, không làm khó nhiều mà đồng ý ngay: “Đi đi, ngày mai qua chốt đơn hàng sau.”

 

“Cảm ơn quản lý.”

 

Cô thay quần áo, lại qua cửa hàng bên cạnh lấy bánh kem. Hôm nay là sinh nhật Cố Văn, bốn người trong phòng ký túc xá đã hẹn ăn tối.

 

Sau khi tốt nghiệp, mọi người ngày càng bận rộn, ngày nghỉ cũng lệch pha, thời gian thực sự có thể tụ tập bên nhau ngày càng ít. Nhưng những ngày quan trọng thế này là điểm mấu chốt, không muốn bỏ lỡ.

 

Cho nên dù Đàm Duy có khả năng sẽ làm mất lòng sếp cô cũng phải xin nghỉ.

 

Cố Văn lặng lẽ ước nguyện, sau đó thổi tắt 25 ngọn nến. Đàm Duy vội vàng hỏi: “Ước gì thế? Mau nói mau nói.”

 

“Yên tâm, tuyệt đối có phần của các cậu.” Cố Văn cười vẻ già dặn: “Điều ước cuối cùng là, các chị em của tôi sẽ vô cùng giàu có, và có một đời sống giường chiếu mỹ mãn.”

 

Đàm Duy vỗ tay: “Nói rất đúng!”

 

“Đúng là rất thực tế.” Lý Đông Ca cũng âm thầm tán thành. Cô nàng họ Cố này quả thật là chị em tốt của các cô.

 

Dù quá trình gặt hái được gì, mục đích cuối cùng vẫn là hạnh phúc.

 

Sau khi tốt nghiệp thì bận rộn nhưng điều kiện kinh tế của mọi người đã không còn khó khăn như thời sinh viên, cũng có thể tặng cho chị em những món quà thật tốt.

 

Diệp Hiểu Hàng nói: “Thôi được, nếu các cậu đã kiếm được chút tiền, tớ cũng muốn tuyên bố một chuyện.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Tớ bắt đầu chuẩn bị hồ sơ xin đi du học rồi.”

 

“A, sao đột ngột vậy?”trước đây Đàm Duy không hề phát hiện Diệp Hiểu Hàng có ý định này, nhưng thực ra là vì họ đã lâu không nằm cạnh nhau tâm sự.

 

Diệp Hiểu Hàng nói: “Không đột ngột đâu, tớ đã có ý tưởng này từ rất lâu rồi, chỉ là việc thực hiện quá khó khăn.”

 

“Vậy sao bây giờ lại được?”

 

Diệp Hiểu Hàng uống một chút rượu, sắc mặt cũng có chút phức tạp: “Tháng trước ông nội tớ qua đời, ông đã để lại căn nhà cho tớ.”

 

Ba mẹ Diệp Hiểu Hàng ly hôn từ sớm, tuổi thơ của cô ấy thực sự rất đáng thương. Căn nhà này xem như là sự đền bù cho cô ấy. Chỉ là họ không biết, Diệp Hiểu Hàng là người có h*m m**n vật chất rất thấp, tuy cô ấy không có nhà riêng nhưng thậm chí còn không cần đến nó.

 

Số tiền này, xem như là nền tảng khởi đầu để cô ấy bay nhảy ra ngoài xem thế giới lớn hơn.

 

Mặc dù ước mơ của mỗi người là trở nên giàu có, có nhà có xe ở thành phố này, nhưng cũng phải cho phép Diệp Hiểu Hàng được khác biệt.

 

“Đây là chuyện tốt. Tiểu Hàng, trong thời gian cậu chuẩn bị thi cử cứ ở chỗ tớ, tớ rất ít khi ở nhà, mỗi ngày chỉ về ngủ một giấc. Cậu có thể yên tâm học tập.” Đàm Duy nói.

 

Sự khác biệt giữa bạn thân và người thân là, người thân có thể cho và nhận tiền bạc một cách trực tiếp, còn bạn bè thì không.

 

Việc Diệp Hiểu Hàng trở nên có tiền, so với việc chính mình có tiền còn khiến Đàm Duy vui vẻ và may mắn hơn.

 

Vận may cuối cùng cũng chiếu cố đến Diệp Hiểu Hàng.

 

Đêm nay Đàm Duy rất vui nên đã uống thêm một ly, tuyệt đối chưa đến mức say, nhưng điện thoại hết pin cô cũng không phát hiện.

 

Về đến nhà đã 10 giờ, cô cắm sạc điện thoại, vừa khởi động máy, tin nhắn đã nổ liên hồi như pháo rang, tiếng “ting ting” vang lên không ngớt.

 

Cô đặc biệt không chịu nổi âm thanh này, mỗi lần rung lên, tim cô lại lỡ một nhịp.

 

Cô vội vàng mở ra, có lãnh đạo và đồng nghiệp gọi điện lại còn có tin nhắn WeChat. Đã qua nửa tiếng rồi, Đàm Duy nhanh chóng mở máy tính, gửi tập hồ sơ mà Lâm Hiểu Bội muốn, rồi nhắn: “Xin lỗi chị, điện thoại em hết pin nên giờ em mới thấy.”

 

Một lát sau, Lâm Hiểu Bội gửi lại một biểu tượng “OK”, không nói thêm gì.

 

Cuối cùng Đàm Duy cũng thở phào nhẹ nhõm, lại lướt màn hình một chút. Danh sách trò chuyện có mười mấy nhóm công việc, mỗi nhóm đều có chấm đỏ, cô lần lượt kiểm tra xem có bỏ lỡ tin tức gì không.

 

Lướt đến cuối cùng, mới thấy mục danh bạ cũng có một chấm đỏ.

 

Cô bấm vào, một lời nhắc nhở đơn giản và thẳng thắn: Chu Giác. Khiến tim cô lại một lần nữa đập mạnh.

* * *

 

Buổi chiều Chu Giác họp ở cửa hàng flagship, ai cũng bận rộn nên chính anh cũng phải tự đi rót nước một lần. Phòng pha chế không thể nào lúc nào cũng sạch sẽ đẹp đẽ như bên ngoài, bên cạnh quầy nước có một

chiếc kệ đựng ly, hơi bừa bộn. Trên đó có hộp danh thiếp mà các nhân viên sales không dùng đến. Hộp danh thiếp của Vivi vẫn chưa được dọn đi.

 

Anh cầm một tấm, đặt vào trong túi áo của mình.

 

Thời gian ăn tối, anh có hai tiếng rảnh rỗi, nhưng bỏ lỡ giờ ăn thì cũng đã lỡ rồi.

 

Hôm nay công việc không quá nhiều. Thời gian của Chu Giác rất quý giá, bao gồm cả thời gian ngủ. Lúc điện thoại reo, anh đang ngồi ở mép giường uống nước, sau đó chuẩn bị đi ngủ.

 

Đàm Duy nói, tối nay không thấy tin nhắn là vì đang đi ăn sinh nhật, hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của cô.

 

Cô lại gửi một tấm ảnh bánh kem, đúng là có 25 ngọn nến.

 

* * *

 

Đàm Duy cầm điện thoại đợi mấy phút, không thấy bất kỳ hồi âm nào, cô cảm thấy mình thật ngốc, không muốn lãng phí thời gian nữa nên cô đi tắm.

 

Con gái tắm rất lâu, phải gội đầu hai lần, bôi sữa dưỡng thể, vệ sinh răng miệng, dưỡng da. Từ trong phòng tắm ra đã là 40 phút sau, nhưng tóc vẫn chưa sấy, chỉ dùng khăn lông quấn lên.

 

Cô không vội sấy tóc, lại vô thức đi về phía chiếc điện thoại đang sạc trên bàn, mở ra xem.

 

Chu Giác đã trả lời tin nhắn của cô. Nói rằng đang ở dưới lầu nhà cô.

Thế là, tim cô lại đập mạnh vài cái, tuy mang cảm giác của người chiến thắng, nhưng cũng xen lẫn sự chột dạ.

 

Cô rất muốn trang điểm một lớp thật kỹ, để mình xuất hiện một cách hoàn hảo không tì vết, nhưng như vậy lại quá cố ý, cũng sợ anh đợi lâu sẽ đi mất.

 

Chần chừ vài giây, cô vẫn quyết định giữ trạng thái tự nhiên nhất. Cô chỉ gỡ chiếc mũ ủ tóc trên đầu xuống, chải cho mái tóc ướt được suôn mượt. Buổi tối bên ngoài quá lạnh nên cô vơ lấy một chiếc áo hoodie mặc trùm ra ngoài bộ đồ ngủ.

 

Xe của Chu Giác đậu ở ven đường, đèn xe màu đỏ nhấp nháy, giống như đôi mắt của một con dã thú.

 

Cô càng đến gần, lại càng hoảng sợ. Thực ra hành động đường đột này không có bất kỳ lý do gì, đến lúc này cô cũng không biết nên dùng trạng thái nào để ở cùng anh.

 

Nhưng đã nói dối, thì cũng đã nói rồi.

 

Cơ thể cô hơi run, còn chưa đi đến bên cạnh xe thì cửa xe đã được người từ bên trong mở ra.

 

“…”

 

Cô không nói tiếng nào mà ngồi vào, thấy bộ dạng của Chu Giác, cô thấy may mắn vì mình đã không làm màu trang điểm. Vì trạng thái của họ gần như nhau.

 

Anh mặc đồ ngủ, tóc tai rũ xuống, trên mũi có đeo một cặp kính. Xem ra là đã chuẩn bị nghỉ ngơi rồi lại đi ra ngoài.

 

Ồ, anh cũng bị cận, chỉ là lúc làm việc không đeo kính thôi.

 

Đàm Duy nghĩ đến đây, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên một chút.

 

“Cười gì?” Anh hỏi.

 

“Không có gì ạ.” Cô không muốn trả lời.

 

Thế là, trong xe im lặng một lúc lâu, không ai mở miệng nói chuyện. Không biết đang chờ đợi điều gì.

 

Đàm Duy nghiêng người, thấy anh vẫn luôn nhìn mình, có chút né tránh mà cúi đầu.

 

Chu Giác giơ tay, đưa đến bên tai cô, kéo chiếc mũ áo hoodie của cô xuống. Tóc cô vẫn còn ẩm, có vài sợi dính trên má.

 

Anh vén mấy sợi tóc đó ra sau tai, lại chậm rãi xoa xoa vành tai cô.

 

Mặt Đàm Duy so với tay anh, đúng là rất nhỏ. Ban đầu cô có chút ngẩn người, sau đó khuôn mặt chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay anh, giống như một con vật nhỏ đang cầu được v**t v*.

 

Tay anh cũng không lập tức buông ra.

 

“Muốn quà sinh nhật gì?” Anh hỏi, hoàn toàn không nói chúc mừng sinh nhật, cũng không nói tại sao mình lại đến gặp cô muộn như vậy.

 

“Em muốn, anh sẽ cho em sao?”

 

“Em có thể đề xuất.” Ánh mắt Chu Giác vẫn sâu thẳm, vô cùng nghiêm túc.

 

Đàm Duy nói: “Em muốn anh hôn em.”

 

Lúc nghe lời này, Chu Giác không khỏi sững người một thoáng tựa như anh đang suy nghĩ. Sau đó, anh nâng mặt cô lên, cúi đầu chạm vào cánh môi cô. Cô vừa từ bên ngoài vào nên môi cô rất lạnh, nhưng anh lại ấm áp.

 

Đầu tiên là m*t nhẹ, từ từ làm quen với nhiệt độ và hơi thở của nhau, họ lại triền miên, hôn đến không một kẽ hở, cạy mở hàm răng.

 

Trên người anh luôn rất thơm, lại không nồng nặc, có cảm giác nhàn nhạt. Hôn anh cũng tốt như vậy. Đàm Duy thở có chút khó khăn, cơ thể gần như nằm gọn trong lòng anh, ngón tay anh xen vào tóc cô, nhẹ nhàng v**t v*.

 

Khi tách ra, mặt và tai cô đều rất nóng, đôi mắt lại sáng lấp lánh, nhìn anh.

 

“Sau đó thì sao?” Anh không cảm thấy một nụ hôn có thể làm quà sinh nhật.

 

Đồng thời anh lại nhận ra, trên người cô có một sự mâu thuẫn cực lớn. Rõ ràng là một cô gái hướng nội và ngại ngùng ở chốn đông người, ngay cả mắt cũng không dám ngẩng lên, nhưng lúc lén lút ở trước mặt anh lại ranh mãnh đến vậy.

 

Có lẽ đúng như lời bạn anh nói, thực ra thẳng thắn từ chối có thể ngăn chặn mọi phiền phức. Nhưng anh đã không làm vậy, anh chính là dung túng mặc cho tình thế phát triển đến thời điểm này

 

“Xin lỗi anh.” Cô đột nhiên lại nói. “Tại sao lại xin lỗi?”

“Em đã nói dối anh.” Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cằm anh, dũng cảm thừa nhận: “Thật ra hôm nay không phải sinh nhật em, sinh nhật em vào tháng sau cơ.”

 

Chu Giác nhận ra mình bị lừa, ánh mắt lạnh đi.

 

Mà cô lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay to của anh, áp lên mặt mình. Cô tiếp tục cọ cọ vừa nhát gan vừa yếu đuối mà nói: “Em chỉ muốn anh hôn em, ôm em một cái thôi.”

 

“Vivi.” Giọng anh không nghe ra được cảm xúc gì.

 

“Đừng giận mà, được không?” Giọng cô như thể giây tiếp theo sẽ khóc nấc lên, vô cùng tủi thân. Dù nói như vậy, cô lại chủ động ghé lên hôn lên cằm anh, cơ thể khẽ lay động, kéo theo cả cánh tay anh. “Được

không?”

------oOo------

Comments