Chương 6

Chương 6

Đàm Duy đang ở nhà ăn lẩu với bạn bè, ngồi khoanh chân trên tấm thảm trong phòng khách, mở bộ phim hoạt hình mà cô thích nhất.

 

Cô nhận được tin nhắn của Trần Cẩn, đó là thông báo thời gian đến làm việc tiếp theo.

 

Cô không hề ngạc nhiên khi mình đã qua được giai đoạn thử việc, dù sao cô cũng khá tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình. Cô vẫy vẫy điện thoại với Diệp Hiểu Hàng và Cố Văn: “Tớ kiếm được tiền rồi, hôm nay gọi thêm món nhé.”

 

Cảm giác kiếm được tiền thật không tệ.

 

“Cậu tìm được việc làm thêm gì thế, có đáng tin không?”

 

Cố Văn vừa uống Coca đá, vừa kéo tấm thảm đắp lên chiếc váy ngắn đang mặc. Tấm thảm Đàm Duy mua ở IKEA, vắt trên sofa trông rất có không khí, ngủ trưa cũng rất tiện, quan trọng nhất là rẻ.

 

Từ đầu tháng 10 đến nay, nhiệt độ không khí đột ngột thay đổi, ngủ trưa mà không đắp gì sẽ bị cảm lạnh.

 

“Nói ra các cậu không tin đâu, tớ tìm được một công việc nấu cơm cho người ta.” Đàm Duy nói, rồi bổ sung thêm dưới ánh mắt khó tin của hai người kia: “Lương theo giờ có ba chữ số đấy.”

 

Thế là, ánh mắt của hai người kia lập tức trở nên hợp lý hóa, hơn nữa nhất trí cho rằng: Việc này phải làm, nên làm, Đàm Duy xứng đáng kiếm được tiền.

 

Phải biết rằng các cô ấy, tuy là những nữ sinh viên có tương lai tươi sáng, nhưng lương thực tập một ngày chỉ có một trăm tệ, thật đáng thương.

 

Diệp Hiểu Hàng nhìn cô bằng con mắt khác. Điều kiện gia đình Đàm Duy rất tốt, vậy mà cũng có thể co được giãn được, đi làm cái công việc kiểu đó.

 

Lý do của Đàm Duy là, có tiền tiêu là sướng rồi, quan tâm làm gì chuyện quỳ xuống kiếm tiền hay không.

 

Về phương diện này thì Cố Văn chẳng có thành tựu gì, dù sao cô ấy đều dựa vào gia đình, không có khái niệm về tiền bạc, cô ấy lại còn cứ khăng khăng tin rằng tương lai mình có thể kiếm được bộn tiền để nuôi bạn thân.

 

“Ngày mai tớ có việc làm thêm rồi, không đi chơi được đâu.” Đàm Duy trả lời tin nhắn của Trần Cẩn trên điện thoại, xác nhận cô sẽ đến đúng giờ.

 

“Thôi được rồi, để lần sau vậy.”

 

Ban đầu, họ đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ này sẽ đi thăm Đông Ca, tiện thể du lịch một chuyến. Ai ngờ Đông Ca lại phải tăng ca dịp lễ này.

 

Thế là đành gác lại chuyến đi, chờ một “lần sau” chẳng biết bao giờ mới tới.

 

Buổi sáng trên đường đi làm, Đàm Duy đi ngang qua cửa hàng hoa của công ty.

 

Một lô hoa mới vừa về, còn chưa kịp trưng bày, vài cành bị dập trong góc, trông hơi héo úa.

 

Chị cửa hàng trưởng bảo cô cứ lấy một ít về cắm ở văn phòng hoặc ở nhà, “Ngâm nước vài tiếng, đợi cánh hoa với lá cây tươi tỉnh lại rồi cắm là đẹp ngay.”

 

“Lát nữa em quay lại lấy ạ.” Đàm Duy không muốn ai biết mình đi làm thêm.

 

“Lấy luôn đi em, buổi sáng đông người, lát nữa có khi lại chẳng còn đâu.”

 

Những cành hoa đã được cắt tỉa gọn gàng và cắm sẵn trong một chiếc xô thủy tinh có nước, vừa ngập đến lá. Đàm Duy cứ thế xách cả chiếc xô đi.

 

Lần nữa bước vào căn hộ đó, cô đặt xô hoa xuống sàn nhà cạnh đảo bếp.

 

Trong phòng tất nhiên không có người. Lối vào sạch sẽ, thoáng đãng, chỉ có một đôi dép lê màu đen, ngoài ra không còn gì khác.

 

Trí tưởng tượng của cô bắt đầu bay bổng. Căn nhà này toát lên vẻ tối tăm, nặng nề, và suy nghĩ của cô như con ngựa hoang đứt cương.

 

Cô có thể đoán chủ nhân ngôi nhà là một người đàn ông độc thân, tính cách có phần lập dị, và có lẽ rất kiêu ngạo.

 

Bộ phim Mỹ chiếu năm 2015 đó lại hiện về trong tâm trí cô. Thực ra, bộ phim ấy gây ra khá nhiều tranh cãi, điểm số trên Douban gần như phân hóa thành hai thái cực.

 

Nhưng đối với Đàm Duy, đó lại là bộ phim “vỡ lòng” của cô về một lĩnh vực nào đó.

 

Sau những thước phim nóng bỏng là những cảnh quay chậm, mỗi một khung hình lại vô cùng duy mỹ.

 

Nảy ra ý nghĩ này thật không đứng đắn chút nào, nhất là khi đang nhìn vào không gian riêng tư của người khác. Cô tự nhủ phải dừng lại.

 

Hãy là một người làm công chuyên nghiệp.

 

Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần thứ hai Đàm Duy đã thao tác nhanh nhẹn hơn. Cô hoàn thành mọi việc trong vòng hai tiếng, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, đặt mọi vật dụng về đúng vị trí cũ.

 

Cô xách túi rác ra về, còn sớm hơn mười phút.

 

Với Đàm Duy của ngày nhỏ, làm xong bài tập sớm dù chỉ hai phút cũng là một niềm hạnh phúc, vì có thể dùng khoảng thời gian dư ra đó để xem TV.

 

Đàm Duy bị niềm vui nho nhỏ ấy lan tỏa, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, tung tăng dưới ánh nắng rực rỡ.

 

Lúc đang xếp hàng ở ga tàu điện ngầm, một bà cụ vỗ vai cô: “Cô gái ơi, cháu xách túi rác đi đâu thế?”

 

Quên vứt mất rồi. Cô đành cười trừ, bịa đại một lý do: “Dạ thật ra, đây là chiếc túi xách có kiểu dáng túi rác ạ.”

 

“…”

 

Sự đắc ý quá sớm luôn dẫn đến sai lầm, và đây không phải là sai lầm duy nhất.

 

Mãi đến khi vui vẻ mở cửa nhà mình, thay giày và nhìn thấy đôi tay trống trơn, cô mới sực nhớ ra xô hoa đã bị bỏ quên ở nhà của khách hàng.

 

Cô chỉ chăm chăm nhớ là phải mang rác đi.

 

Đàm Duy chỉ muốn khóc thét vì sự ngốc nghếch của mình, và không chỉ vì xô hoa đó.

 

Lúc phỏng vấn, Trần Cẩn đã dặn dò cô rất kỹ: không được để lại đồ dùng cá nhân, không được chạm mặt chủ nhà, không được tự ý di chuyển đồ đạc. Chủ nhà cực kỳ coi trọng ba điểm này, đó là vấn đề nguyên tắc.

 

—— Tuyệt đối không để lại bất kỳ dấu vết tồn tại nào.

 

Uất ức đến không khóc nổi, Đàm Duy gửi một tin nhắn thoại dài 60 giây vào nhóm chat. Diệp Hiểu Hàng là người đầu tiên nhảy vào an ủi, bảo cô đừng buồn, mất thì thôi, một tiểu thư như cô chịu đi làm thêm đã là quá giỏi rồi, dù có thật sự thất nghiệp thì cô ấy cũng sẽ đi “trộm xe điện” để nuôi cô.

 

Rèm cửa ở phòng khách, từ lúc Chu Giác rời đi cho đến khi trở về, vẫn luôn được kéo kín.

 

Trong không gian tối và tĩnh lặng, khứu giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

 

Anh đứng yên, mũi ngửi thấy hương hoa tươi mát, ban đầu anh nghĩ đó là mùi của nước lau nhà nên không để tâm. Anh vào phòng tắm, thay một bộ đồ thoải mái rồi bước ra.

 

Tấm rèm chạy bằng điện từ từ mở ra, một vệt nắng ấm áp lọt vào phòng.

 

Nội thất màu đá vôi và sofa màu nâu cuối cùng cũng có được một chút sức sống. Chu Giác thích ở một mình, không thích nơi ở của mình quá sáng, cũng không thích có người khác đặt chân đến.

 

Những nơi không có đèn vẫn chìm trong bóng tối. Anh liếc mắt một cái đã thấy ngay chiếc xô thủy tinh trên sàn nhà, bên trong là một bó thược dược đỏ rực, cháy bỏng như ngọn lửa giữa căn phòng của anh, vô cùng chói mắt.

 

Nhà của Chu Giác không bao giờ có cây cỏ, anh không thích chúng. Cô giúp việc mới này, miễn cưỡng mới đạt được tiêu chuẩn của anh.

Anh là một kẻ tôn sùng trật tự đến mức cực đoan, và hy vọng cấp dưới của mình cũng vậy, chỉ nghe theo lệnh của anh, không cần tỏ ra thông minh.

 

Bởi vì, hễ con người suy tư là Chúa Trời bật cười.

 

Lần trước, nể tình cô làm rất tốt về mặt sắp xếp trật tự, anh đã miễn cưỡng cho cô thêm một cơ hội. Nhưng có một điều anh không nói ra, đó

 

là cơm cô nấu nằm đâu đó giữa ranh giới ngon và dở, mà nói chính xác hơn là —— rất khó ăn.

 

Chu Giác ngồi xuống, nhìn xô hoa tươi, những bông hoa căng mọng, lá xanh biếc.

 

Cơm vẫn khó ăn như cũ.

 

Anh nhắn tin cho Trần Cẩn: 【Đổi người đi】

Bó hoa này cũng phải đợi người giúp việc tới vứt đi, anh sẽ không giữ lại.

 

Đàm Duy biết chắc công việc làm thêm này coi như xong, ngoài lời xin lỗi ra cô cũng không dám nói gì thêm, chán nản chìm vào im lặng.

 

Ở nhà, mẹ vẫn hay chê cô vụng về, làm gì cũng không xong. Nhưng mẹ không giống người ngoài. Mỗi khi làm sai, mẹ sẽ bảo không sao cả, sửa đi là được.

 

Còn sếp sẽ sa thải cô thẳng thừng.

 

Sự yếu kém trong năng lực công việc thực sự khiến Đàm Duy thấy nản lòng. Cô cảm thấy mình thật sự chỗ nào cũng có thiếu sót.

 

Buổi chiều, cô đến công ty trực ca. Vì thiếu người nên cô cũng phải phụ một tay sắp xếp hàng hóa cho khách.

 

Đã là 10 giờ tối. Sở dĩ phải làm việc vào giờ này là vì quy định của trung tâm thương mại, trong giờ kinh doanh không được phép điều chỉnh quy mô lớn hay đổi hàng trong cửa hàng, đặc biệt là những quầy trưng bày lớn vì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến trải nghiệm mua sắm của khách.

 

Trong cửa hàng chỉ còn lại Tina và Perla, những người khác đã tan làm về nhà.

 

Đàm Duy rất quý Tina, nhìn thấy chị ấy tâm trạng cô cũng tốt lên. Tina hỏi dạo này Đàm Duy bận gì mà không thấy mặt mũi đâu.

 

Đàm Duy thầm nghĩ cô có được tiếp xúc với nghiệp vụ chính đâu, chỉ cười cho qua rồi lái sang chuyện khác, kể luôn cả sự cố đau lòng hôm nay.

 

Suy cho cùng, cũng là do cô quá đoảng. Lẽ ra cô không nên xách xô hoa đó đi.

 

Perla đứng bên cạnh tấm tắc: “Chủ nhà gì mà lạ vậy, có chút lỗi nhỏ cũng không bỏ qua được. Chị cá là cả đời này anh ta cũng không tìm được người giúp việc vừa ý.”

 

Đàm Duy gật đầu lia lịa tán thành. Dù biết là lỗi của mình, nhưng cô vẫn cố tìm một vài lý do khách quan để tự an ủi.

 

Tina hỏi Đàm Duy: “Em không có biện pháp cứu vãn nào sao?”

 

Đàm Duy đáp: “Trưa nay em có nhắn tin xin lỗi rồi, nhưng người ta không trả lời, em cũng không biết phải làm gì nữa.”

 

Tina lắc đầu: “Vậy em có muốn giữ lại công việc này không?”

 

Đàm Duy suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói: “Em rất thích ạ.” Một công việc trời sinh dành cho người hướng nội sợ xã giao.

 

Tina bảo Đàm Duy đưa điện thoại cho mình xem, rồi nói: “Tin nhắn của em chỉ có xin lỗi, ngầm thừa nhận mình không đủ năng lực, hoàn toàn không cho thấy ý muốn cứu vãn. Thế thì có khác gì gây họa xong bỏ

chạy? Không đuổi em thì đuổi ai?”

 

“Em thật sự không có ý đó mà.” Đàm Duy càng thêm nghi ngờ chính mình.

 

Tina nói: “Bây giờ em nhắn lại ngay một tin khác đi. Ngoài xin lỗi ra, hãy khẳng định rằng em vẫn muốn tiếp tục làm việc, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm sai lầm nữa. Phải tự mình giành lấy cơ hội chứ.”

 

“Còn phải giải thích nữa ạ?”

 

Perla nhanh nhảu giơ tay: “Chốn công sở chỉ nhìn vào kết quả thôi, nhất định phải giải thích. Nói dài dòng chỉ khiến mình trông ngốc nghếch hơn, cứ đưa ra giải pháp trực tiếp.”

 

Tina gật đầu với Perla.

 

Vì sai lầm ban ngày, Đàm Duy cảm thấy sợ hãi khung chat với Trần Cẩn, nó như bằng chứng cho sự ngốc nghếch của cô. Hơn nữa, đã mười tiếng trôi qua mà lời xin lỗi của cô như đá chìm đáy biển, Trần Cẩn không hề hồi âm một tin nào, có lẽ cô ấy chẳng thèm để ý đến cô nữa.

 

Cô lại theo bản năng nói: “Nhưng mà khuya quá rồi, hay là để mai ạ?”

 

“Mới 10 giờ thôi mà.” Tina nói. Một bà bầu như chị ấy còn đang tăng ca đây này. “Đợi đến ngày mai, người ta đã có ứng viên mới rồi, em sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”

 

Thế là Đàm Duy soạn một đoạn tin nhắn trong khung chat, nhưng trước khi gửi đi vẫn rất do dự. Giọng văn này… nghe có vẻ hèn mọn quá.

 

Có thật sự phải làm vậy không?

 

Tina đặt tay lên vai cô: “Em đang đi xin việc, đừng có làm cao nữa. Kể cả bị từ chối thì cũng có mất gì đâu. Cứ đánh cược một phen đi, nếu thành công thì em sẽ có được một việc làm.”

 

Perla cũng cổ vũ bên cạnh: “Chị thấy tự mình tranh thủ cơ hội thì chẳng có gì phải xấu hổ cả, ngược lại còn thấy em rất có chí tiến thủ ấy chứ.

Chị tiếp xúc với người giàu nhiều rồi, em tin chị đi, người càng có tiền lại càng biết tôn trọng nỗ lực của cá nhân.”

 

Hai tai cô ngập tràn những lời cổ vũ, khiến Đàm Duy bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên.

 

Có lẽ cơ hội là thứ, cứ phải thử mới biết được.

 

Dù sao thì sau này cô cũng sẽ không gặp lại người ta trên đường. “Em gửi rồi.” Đàm Duy lấy hết can đảm, nhấn vào nút gửi màu xanh.

Tina nói: “Để xem nào, cú đánh cược này rốt cuộc có kết quả gì không.”

 

Đàm Duy cong môi cười, một cảm giác vừa mong chờ vừa thấp thỏm lạ lùng.

 

Một lúc lâu sau, khi trong cửa hàng đã sắp xếp xong xuôi, gần 12 giờ đêm, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

 

Điện thoại của cô sáng lên. Là tin nhắn trả lời của Trần Cẩn.

 

Đàm Duy kích động quay sang cười thật tươi với Tina. Bất kể kết quả ra sao, ít nhất cô đã nỗ lực cứu vãn.

 

Tina cũng cười, chị ấy dịu dàng nói. Chị ấy thích Đàm Duy ở điểm này, biết nghe lời khuyên.

 

Những đứa trẻ biết nghe lời, đều là những đứa trẻ ngoan.

------oOo------

Comments