Chương 9

Chương 9

Đàm Duy lộ vẻ chần chừ, ngày đầu tiên đi làm đã phải đối mặt với thử thách thế này.

 

Perla thấy dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô, cô ấy nổi lòng tốt. Cô ấy tìm một tấm ảnh trong điện thoại, là ảnh chụp chung của các sếp lớn

 

trong một bữa tiệc của nhãn hàng. “Để chị bổ túc cấp tốc cho em, nửa phút thôi, nhớ kỹ nhé.”

 

Đàm Duy gật đầu.

 

“Người này là Stella, lúc nãy em gặp rồi, sếp lớn của khối Bán lẻ chúng ta đó.”

 

“Jimmy bên Visual Merchandising, là một kẻ cuồng chi tiết, nói chung là em nên cẩn thận một chút.”

 

“Kris bên ngành hàng (Merchandising), người cũng khá ổn, nhưng không thích đùa giỡn.”

 

 

“Trùm cuối tới rồi đây, Enzo của Marketing, chị tin là em cũng nghe danh rồi. Đẹp trai thật đấy, nhưng tính tình thì không tốt lắm… Chị còn chưa thấy anh ta thèm nhìn ai bằng nửa con mắt bao giờ.”

 

Đàm Duy cảm động đến muốn khóc, nắm chặt tay cô ấy: “Perla, cảm ơn chị.”

 

“À mà này, tan làm em đi mua tờ vé số đi. Ngày đầu đi làm đã bị sếp lớn điểm danh, cái vận may này đúng là hết nước chấm.”

 

Đàm Duy chỉ mong cô ấy đừng nói nữa, bây giờ cô đang căng thẳng đến mức muốn Tào Tháo rượt.

 

Perla nói đã ghiền, không quên truyền lại châm ngôn để khích lệ cô:

“Bước thứ ba của Top Sales: Retail is Detail (Bán lẻ nằm ở chi tiết). Cố lên!”

 

Đàm Duy đứng ngoài phòng họp hít sâu hai hơi rồi gõ cửa.

 

Các sếp đang trò chuyện, thấy có người vào, ánh mắt đồng loạt hướng ra cửa, không khí đang vui vẻ cũng thay đổi hẳn. Lồng ngực Đàm Duy tức khắc dâng lên một cỗ khí huyết, cô cảm giác mình sắp chết đến nơi.

 

Cô hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, “Xin lỗi đã làm phiền ạ, em vào hỏi mọi người muốn uống gì.”

 

Có người nhướn mày, không rõ là bất mãn vì bị cắt ngang hay vì lý do gì khác, tóm lại là ý tứ không rõ ràng.

 

Ánh mắt Đàm Duy vội vàng lướt qua, rồi hướng về phía Stella trông có vẻ hiền hòa nhất, bởi vì chị ta là người đầu tiên mỉm cười với cô, thậm chí còn lên tiếng để xoa dịu bầu không khí: “Trước đây tôi chưa từng gặp em thì phải?” Chị ta đã chừa cho Đàm Duy không gian để nói tiếp, không đến nỗi quá gượng gạo.

 

“Dạ vâng, hôm nay là ngày đầu tiên em nhận việc ạ.” Đàm Duy cười, để lộ hàm răng trắng sạch.

 

Stella gật đầu, “Chào mừng em gia nhập đại gia đình Rossi Trung Quốc, hy vọng em sẽ có một hành trình vui vẻ.”

 

 

Đàm Duy lần lượt hỏi và ghi lại, cuối cùng cũng đến trước chiếc ghế

sofa đơn màu trắng. Tầm mắt cô chỉ dám dừng lại ở chiếc quần tây đen, đôi chân anh thật thon dài.

 

“Nước soda, cảm ơn.” Chu Giác đã lên tiếng trước khi cô kịp hỏi.

 

Đàm Duy ngẩng đầu, bất ngờ va phải đôi mắt đen sâu thẳm. Chu Giác đang nhìn cô không chớp mắt.

 

Lông tơ toàn thân cô dựng đứng, da gà nổi lên, cô vội vàng cụp mắt xuống, “Xin anh chờ một lát ạ.” Nói rồi cô xoay người đi ra ngoài.

 

Lúc chuẩn bị xong đồ uống cho mọi người rồi bưng vào lại, cô cảm thấy dường như đã không còn căng thẳng như lần đầu.

 

Mọi người ngồi quây quần trên ghế sofa, ở giữa là một chiếc bàn cà phê hình tròn màu trắng, cô phải nửa ngồi xổm hoặc nửa quỳ mới có thể đặt đồ uống xuống.

 

Cô lần lượt đưa cho từng người, cuối cùng mới đến Chu Giác. Cô đặt một miếng lót ly xuống trước, chất liệu da bê nhỏ, sờ vào rất mềm mại, rồi mới đặt chiếc ly lên trên.

 

Đến quá gần, cô lại căng thẳng. Cổ tay run run, nhưng bản tính cầu toàn không cho phép, cô gắng gượng điều chỉnh logo trên ly thẳng với đường chính giữa mới chịu thu tay về.

 

Chu Giác nhàn rỗi đến nhàm chán, thu hết mọi hành động của cô vào mắt, thấy yết hầu cô chuyển động, rõ ràng là đang nuốt nước bọt.

 

Đàm Duy quỳ một gối bên chân anh, ánh đèn chùm rọi xuống gương mặt cô, để lộ những sợi lông tơ mịn màng. Lông mi cô rất dài, sống mũi cao thanh tú. Làn da rất trắng, trên mũi có ba bốn đốm tàn nhang màu nâu cực nhạt, không hề cố ý che đi, chỉ ở khoảng cách gần mới có thể nhìn thấy.

 

Theo gu thẩm mỹ trước giờ của anh, thế này có chút gợi cảm và đáng yêu.

 

Nhưng bản thân cô lại chẳng có chút gu thời trang nào, tính cách trông cũng chẳng có gì nổi bật. Chu Giác mất hết hứng thú, lại cúi đầu nhìn điện thoại.

 

Stella gọi cô vào phục vụ, chẳng qua là để xem xét thêm, hoặc là cố tình làm khó người mới. Chị ta đã cố tình điều người đến hỗ trợ nhưng bị từ chối, không biết Tina nhất quyết tuyển một người trẻ tuổi như vậy vào là có ý đồ gì.

 

Đợi Đàm Duy đóng cửa rời đi, Stella hỏi người bên cạnh: “Cô bé này thế nào?”

 

Kris đang ăn bánh quy, cắn một miếng thấy ngọt quá lại đặt lại vào đĩa, cười nói: “Cũng không tệ, cô ấy nhớ được tên và khẩu vị của từng người chúng ta.” Xem ra đã chuẩn bị bài trước, thái độ rất nghiêm túc.

 

Stella đột nhiên lại hỏi Chu Giác: “Enzo thấy sao?”

 

Chu Giác không thèm suy nghĩ, liếc nhìn ông bạn tốt Kris, nói: “Theo tiêu chuẩn của cậu thì cô ta nên đến quán cà phê làm phục vụ thì hơn.”

 

Kris bị chọc tức: “Cậu cũng độc miệng thật đấy.” Làm người đừng nên quá khắt khe.

 

 

Đàm Duy ở ngoài cửa, hai đầu lông mày nhíu chặt lại. Cô bất bình nghĩ, làm phục vụ quán cà phê thì đã sao chứ, cô đã từng làm thật mà, tổ trưởng còn khen cô thông minh lanh lợi, tương lai rộng mở nữa là.

 

Bưng khay trở lại phòng pantry, trong lòng cô vẫn có chút tủi thân.

 

So với những chủ đề về công việc và những quyết sách trọng đại của các lãnh đạo, thực tập sinh chỉ như miếng bánh quy trên bàn, là món thừa sau bữa chính, rất nhanh đã bị những chủ đề khác lướt qua.

 

Perla hỏi cô: “Không có sơ suất gì chứ?” “Không có.”

Vốn Đàm Duy đã quen an nhàn, đến một nơi mới không quen cũng là chuyện bình thường.

 

Một nam đồng nghiệp đi vào tìm Tina, anh ta được báo là đang họp.

Perla vỗ vai Đàm Duy, “Đến đây, chơi một trò khởi động nhỏ nhé, một câu chứng minh cậu là tầng lớp thấp nhất công ty.”

 

“Chơi thế nào?”

 

Perla làm mẫu: “Hỏi: ‘Mọi người đâu hết rồi?’, đáp: ‘Họ đi họp hết rồi.'” Đàm Duy hiểu ra ngay: “‘Cô gái kia, em tên gì?'”

“Rất tốt, đi làm là phải giữ trạng thái thoải mái, vui vẻ lên.”

 

Đùa giỡn xong, Perla sắp xếp lại một chồng tài liệu học tập, đưa cho cô: “Tina bảo chị sắp xếp cho em học, sổ tay nhân viên, giới thiệu công ty, tài liệu sản phẩm.”

 

Đàm Duy nhìn chồng tài liệu sản phẩm dày cộp trên bàn, có lẽ cô phải học như môn chuyên ngành đại học ở đây mất.

 

Perla thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô thì buồn cười, “Đây mới chỉ là một nửa thôi, bộ sưu tập của nhãn hàng này siêu cấp nhiều, mà tập đoàn lại

 

có hơn chục nhãn hàng, em phải tìm hiểu hết. Bao gồm màu sắc, chất liệu, nhà thiết kế, đến từ show diễn mùa nào, vân vân; trọng tâm của việc bán hàng xa xỉ chính là kể chuyện.”

 

Ngày thứ nhất: Kể chuyện (Story-telling).

 

Trên bìa tài liệu chễm chệ dòng chữ tiếng Anh như vậy.

 

Đàm Duy muốn đánh trống rút lui, chuyện này đối với một người hướng nội như cô mà nói thì quá khó.

 

“Muốn sang chảnh trước mặt người khác thì phải chịu khổ sau lưng họ thôi.” Perla nói, rồi lại sợ dọa cô bạn nhỏ này chạy mất, “Nhưng cũng đừng sợ, bọn chị sẽ giúp em.”

 

Đàm Duy đắm chìm trong việc học cả một buổi sáng, các đồng nghiệp đi vào thấy cô vùi đầu đọc sách, cũng chào hỏi, trò chuyện vài câu, giúp cô vơi đi không ít sự lo lắng của ngày đầu đi làm.

 

Buổi chiều, Perla đứng ca xong thì đến tìm cô tán gẫu, “Tina nói tối nay sẽ tổ chức tiệc chào đón em, em có thích nhà hàng nào không?”

 

“Em sao cũng được ạ.”

 

“Này, em đừng có dễ dãi thế chứ, hãy mạnh dạn thể hiện cá tính của mình đi.”

 

Đàm Duy gập sổ tay lại, hỏi cô ấy: “Chị có chấp niệm với việc trở thành top sales lắm à?”

 

“Đúng vậy. Chị hoàn toàn không có hứng thú với việc thăng chức, chỉ thích bán hàng, kiếm tiền.” Perla nói thẳng thừng: “Tina là thần tượng của chị, năng lực bán hàng của chị ấy siêu cấp mạnh. Nhưng bây giờ

 

muốn chuyển sang làm quản lý thì rất khó, thành tích tốt không có nghĩa là cấp trên công nhận năng lực quản lý của chị ấy.”

 

Perla đã rút ra được bài học từ chuyện này, bất cứ việc gì cũng phải tính toán từ sớm, đặc biệt là quy hoạch sự nghiệp.

 

Đàm Duy đăm chiêu suy nghĩ, rốt cuộc là nên chuyên tâm làm bán hàng, hay là chuyển sang quản lý thì tốt hơn?

 

Còn nữa, cô đi làm ở đây một thời gian, liệu cũng sẽ nói tiếng trung chêm tiếng Anh như vậy không?

 

Perla: “Cho nên chị đề nghị em tốt nhất nên đặt ra một mục tiêu theo từng giai đoạn, sau ba tháng thử việc bên nhân sự sẽ tìm em để nói về kế hoạch thăng tiến.”

 

Đương nhiên, tiền đề là ba tháng sau Đàm Duy vẫn còn ở lại. Tỷ lệ nghỉ việc của thực tập sinh khối bán lẻ luôn là cao nhất.

 

Đàm Duy lại hỏi: “Vậy, từ khối bán lẻ cũng có thể chuyển sang các bộ phận khác à?”

 

“Tiền đề là có người muốn nhận em. Em có muốn đến bộ phận nào không?”

 

“Hiện tại thì chưa. Nhưng đề nghị của chị em nghe lọt tai rồi đó.” Đàm Duy cụng tay với cô ấy: “Chị em tốt, em chúc chị sớm ngày thành công, kiếm được nhiều tiền!”

 

“Kiếm nhiều tiền gì chứ. Ở đây bọn chị cơ bản là ‘làm ra tiền rồi lại tiêu hết cho công việc, đừng hòng mang được một xu về nhà’, lương không đủ cho chị tiêu xài nữa là.”

 

“Sao vậy?”

 

Perla cho cô xem, ngón tay, cổ tay, cổ, tất cả là trang sức. Cái này đúng là tốn rất nhiều tiền, Đàm Duy cười nói: “Sao chị không kiểm soát được thế?”

 

“Công ty gian xảo lắm, các đợt mua hàng nội bộ nhiều đến mức mua không xuể, căn bản là mua không hết!” Perla làm ra vẻ mặt mếu máo, “Siêu cấp rẻ.”

 

Đàm Duy không có thói quen đeo trang sức, vì lúc tắm còn phải tháo ra, cô thấy phiền phức quá. Nhưng nhớ lại các đồng nghiệp và sếp vừa gặp, hình như trên người ai cũng có vài món đồ thời trang.

 

Chẳng lẽ đây là gu thời trang bắt buộc của ngành này? Hay là sự tự giác của dân công sở?

Đàm Duy nhìn lại bản thân, hình tượng quá thiếu chuyên nghiệp, cô hỏi: “Vậy chị thấy em hợp đeo cái gì ạ?”

 

Perla đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, bình luận: “Cái này phải xem ngân sách của em. Nếu ngân sách có hạn, chị đề nghị món đồ đầu tiên em nên mua là đồng hồ.”

 

“Vì sao?”

 

“Người mới đi làm ban đầu trông không chuyên nghiệp lắm. Đồng hồ giúp nâng tầm khí chất công sở, ít nhất tạo cho khách hàng cảm giác chuyên nghiệp, tháo vát, phù hợp với phong cách của nhãn hàng. Cũng có thể giúp em có ý thức về thời gian hơn, đáng tin cậy hơn.”

 

Đàm Duy thấy Perla nói rất có lý, cô có một chiếc iWatch, nhưng nó quá đậm chất sinh viên. Cô tháo chiếc đồng hồ thể thao ra cất vào túi, cân

nhắc đổi một chiếc đồng hồ thời trang.

 

“Em đúng là dễ nghe lời khuyên thật!” Perla không nhịn được giơ ngón tay cái lên.

 

Perla dẫn Đàm Duy đến nhà ăn nhân viên trong trung tâm thương mại, đường đi lối về đã quen thuộc. Trên thang cuốn, Đàm Duy đã mở trang web chính thức của nhãn hàng ra xem đồng hồ, mẫu nào cũng vô cùng đẹp, nhưng cũng siêu cấp đắt.

 

Perla: “Mấy mẫu hot thì mua nội bộ cũng không có đâu, mà mua giá gốc thì đắt quá.” Cô ấy gửi cho Đàm Duy một file PDF, là danh sách sản phẩm mua nội bộ của mùa này.

 

Đàm Duy mở ra, nhìn mức chiết khấu ở cuối bảng mà sợ ngây người, thế mà giảm đến 70%.

 

“Cái gì đáng tiết kiệm thì tiết kiệm, cái gì đáng chi thì chi, nhưng tính hiệu quả về giá cả vẫn phải xem xét.” Perla nhún vai, “Đừng gửi file này cho người khác nhé, là chị tự cắt từ web nội bộ xuống đó.”

 

Đàm Duy xem đến hoa cả mắt, cô nghĩ, hàng xa xỉ thật là đáng sợ. Rõ ràng một xu chưa kiếm được, mà giờ phút này trong lòng cô lại dấy lên h*m m**n mua sắm đến sôi sục, cái gì cũng muốn mua.

 

“Cái này là chúng ta đang vặt lông công ty, hay là công ty đang cắt rau hẹ của chúng ta vậy?” Đàm Duy thành tâm đặt câu hỏi.

 

Perla nói: “Đương nhiên là cắt rau hẹ rồi, đọ mưu mẹo thì ai chơi lại được giới tư bản chứ.”

 

Đàm Duy gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình, “Đúng vậy. Đáng sợ thật.”

 

Hai người xuống một thang cuốn rồi lại đi sang một thang cuốn khác, lúc quay người lại thì thấy Enzo đang đứng ngay sau lưng họ. Nhưng Enzo không hề có phản ứng gì với họ, mà đi vào một cửa hàng ở tầng hai.

 

Perla im bặt vài giây, rồi tìm kiếm sự đồng tình của Đàm Duy: “Chị đã nói rồi mà, trước giờ anh ta có thèm nhìn ai bằng nửa con mắt đâu.”

 

Đàm Duy vén mấy sợi tóc mai ra sau tai, hỏi: “Sao anh ấy lại vào cửa hàng của đối thủ cạnh tranh vậy?”

 

Perla thở hắt ra vì kinh ngạc, “Chị còn tưởng em sẽ hỏi, ngày đầu đi làm mà nói xấu công ty thì có bị đuổi việc không chứ.”

 

“Có bị không ạ?”

 

“Không biết, câu hỏi của em hơi bị hóc búa đấy.”

------oOo------

Comments