“Hãy nhìn kỹ biểu cảm của cô ta.” Quý Vân Vãn chỉ vào khuôn mặt mờ nhòe của La Vân Chi: “Tuy ảnh phóng to trong video không rõ, nhưng chắc mọi người cũng có thể nhận ra, cô ta đang cười.”
“Phải, chúng tôi thấy cô ấy đang cười nhạo đám người đó. Nhưng điều này chứng minh được gì? Cố vấn Quý?”
Quý Vân Vãn đáp: “Hiển nhiên điều này không thể chứng minh được gì, cứ xem tiếp thôi.”
Tấm tiếp theo, là ảnh người khác chụp La Vân Chi làm việc tại công ty. Trong hình, cô ta cầm máy ảnh, trên mặt nở nụ cười giống hệt ở video vừa rồi.
“Đoán xem, cô ta đang nhìn gì?”
“Là ảnh chụp nạn nhân ở hiện trường gây án.”
Nghe vậy, mọi người nhất thời sởn cả gai ốc.
Ai lại cười khi nhìn ảnh nạn nhân bầy nhầy máu thịt chứ?
“La Vân Chi, 5 tuổi bố mẹ ly dị, cô ta theo mẹ đến nhà bà ngoại sống. Sau đó mẹ cô ta đi bước nữa, nên không dạy dỗ cô ta nhiều. Một cô gái thiếu thốn tình cảm như thế rất dễ lầm đường lạc lối. 16 tuổi, La Vân Chi quen bạn trai đầu tiên, là một ông chủ siêu thị lớn hơn cô ta 15 tuổi, hai người yêu nhau bốn năm. 18 tuổi, La Vân Chi đã sẩy thai và trượt đại học. Kế đó cô ta chia tay người đàn ông kia, rồi thi đậu đại học. Cô ta học nghệ thuật, nhưng tốt nghiệp xong lại làm phóng viên. Mọi người có điều tra bạn trai đầu tiên của cô ta không?”
Sở Phong trả lời: “Không, chúng tôi chỉ điều tra nhóm bạn trai cũ của cô ấy trong vài năm gần đây thôi.”
Dựa theo cách điều tra của họ trước kia, phần lớn thường tập trung điều tra nghi phạm, chứ ít khi điều tra bản thân nạn nhân.
“Vậy chắc mọi người đã nhận ra rồi, bạn trai nào của cô ta cũng có một điểm đặc biệt: Tối thiểu lớn hơn cô ta 5 tuổi, vài người trong số đó đã ly hôn, đúng không?”
“Ừ.”
“Trong quá trình phát triển nhân cách của một người, thời thơ ấu là giai đoạn đóng vai trò quan trọng nhất.” Quý Vân Vãn nói: “Tôi sẽ đưa ra kết luận luôn. La Vân Chi có niềm yêu thích phức tạp dành cho kẻ sát nhân có thể khống chế sinh mạng của con người.”
Sở Phong mở to hai mắt: “Có tồn tại kiểu người như vậy hả?”
“Trên đời này chỉ có thứ anh không tưởng tượng nổi, chứ không có chuyện gì mà kẻ b**n th** không làm được.” Quý Vân Vãn nói: “La Vân Chi cứ nhất quyết công bố ảnh chụp nạn nhân tại các hiện trường vụ án 9.25, bất chấp bị mắng chửi, bị giáng chức ở công ty, cô ta cũng không hề hối hận. Thậm chí, cô ta còn không phản bác hay giải thích gì. Ngay cả khi bị người khác tới tận chỗ ở uy h**p, cô ta vẫn không báo cảnh sát. Tất cả chỉ vì một lý do: Càng bị đối xử tàn nhẫn, cô ta sẽ càng sung sướng.”
“Cô ta thực hiện hành vi này để lấy lòng hung thủ của vụ án 9.25.”
“Mẹ nó?” Có người buột miệng mắng một câu: “Vậy cũng vặn vẹo quá đấy.”
“Toàn bộ chuyển phát nhanh đẫm máu gửi đến địa chỉ của mình, cô ta đã cất giữ hết, không hề vứt món nào, vì chúng là thứ cô ta thích. Mặt khác, tôi đã phát hiện một tủ giày cao gót ở căn hộ của cô ta. Nhưng trong tủ giày đặt trước cửa, chỉ để giày đế bệt hoặc giày thể thao mà cô ta thường xuyên mang ra ngoài làm việc. Lý do vì, Châu Kế Phàm luôn lựa chọn các cô gái đi giày cao gót, thế nên, cô ta cũng muốn dùng chuyện này nhằm lấy lòng tên ác quỷ giết người trong tưởng tượng của mình.” Quý Vân Vãn nói đầy ẩn ý: “Mọi người biết cô ta từng đăng ký phỏng vấn tội phạm Châu Kế Phàm rồi chứ? Tổng cộng không dưới tám lần. Có nghĩa, trong vòng chưa đầy một năm sau khi Châu Kế Phàm bị bắt, cứ cách một khoảng thời gian, người phụ nữ này sẽ tìm cách tới phỏng vấn hắn. Cô ta đã bị lên án vì việc này, nên dù thành công thật, cô ta cũng mất nhiều hơn được.”
Nói thế không sai, nếu đã thất bại một lần, ai lại cứ đăng ký phỏng vấn một tên tội phạm giết người hàng loạt hết lần này đến lần khác chứ? Dù cô ta thật sự đăng ký thành công, cũng không người nào ưa nổi hành vi này của cô ta, thay vào đó còn khả năng sẽ càng bài xích hơn.
“Từ đó chứng tỏ, tất cả hành động của cô ta không đơn thuần chỉ vì sự nghiệp, hay tìm công lý cho nạn nhân. Cô ta làm thế chỉ vì bản thân muốn thế, nên cô ta không thèm đoái hoài tới suy nghĩ của người khác.”
“À đúng rồi, còn một vấn đề nữa.” Quý Vân Vãn lấy một vật chứng ra: “Đây là chìa khóa xe của La Vân Chi. Cô ta có xe, nhưng mỗi khi ra ngoài, mười lần thì hết tám lần cô ta ngồi xe bus. Mọi người biết tại sao không?”
“Tại sao?” Có người không nhịn được mà hỏi.
Quý Vân Vãn chuẩn bị trả lời, đã thấy vẻ mặt suy tư của Nghiêm Liệt. Cô mỉm cười: “Đội trưởng Nghiêm, anh đoán thử nguyên nhân xem?”
Nghiêm Liệt ngước lên, chạm phải đôi mắt cong cong đầy nét cười của cô. Anh khựng một nhịp: “Vì tỷ lệ gặp b**n th** trên xe bus khá cao.”
“Không sai.” Quý Vân Vãn gật đầu: “Đích thị là nguyên nhân này, nếu thử bắt một số kẻ cặn bã chuyên quấy rối phụ nữ trên xe bus, mọi người sẽ thấy trong số chúng, mười tên thì chắc chắn có đến tám tên biết La Vân Chi. Bởi vì, có thể La Vân Chi là cô gái duy nhất chẳng những không phản kháng, mà còn thuận theo chúng.”
Quý Vân Vãn lấy một tờ giấy ra: “Tối qua, tôi đã gọi điện hỏi bạn thân của La Vân Chi, đây là ghi chép nội dung trò chuyện của chúng tôi. Bạn cô ta kể, vào hôm Châu Kế Phàm bị bắn chết, La Vân Chi đã mất hồn mất vía cả ngày, thậm chí còn vô cớ bật khóc, ngay cả bạn bè cũng không rõ tại sao. Lý do vì trong nhiều năm gần đây, Châu Kế Phàm là tên sát nhân b**n th** gần như hoàn hảo duy nhất mà La Vân Chi gặp được. Xâm hại, chặt xác, hành hạ, lại còn tuấn tú, thoạt trông đàng hoàng chính trực. Trên người Châu Kế Phàm có đầy đủ đặc điểm của một tên sát nhân b**n th**. Mỗi một kẻ giết người nổi tiếng trong lịch sử sẽ luôn có nhóm fan nhất định, và La Vân Chi thuộc số ít fan cuồng xem tên sát nhân b**n th** như thần tượng.”
Quý Vân Vãn quay về bức hình vừa rồi của La Vân Chi: “Bây giờ mọi người xem lại cảnh cô ta bị người khác mắng chửi, và lúc cô ta nhìn ảnh chụp nạn nhân, rồi hãy tưởng tượng thái độ của cô ta khi bị kẻ b**n th** xâm hại. Mọi người còn nghĩ cô ta đang cười nhạo không?”
Hình ảnh dừng ở cảnh La Vân Chi cầm máy ảnh mỉm cười.
Có người lên tiếng: “Nhưng đây chỉ là...”
“Là suy đoán.” Quý Vân Vãn bảo: “Không sai, mọi người có thể nghĩ đây là suy đoán không liên quan đến vụ án. Hoặc mọi người cũng có thể gọi mấy anh bạn trai cũ của cô ta tới đây, xem La Vân Chi mà họ quen có sở thích này không. Ngoài ra, ắt hẳn cũng có thể tìm thấy không ít phim nước ngoài thú vị trong máy tính của cô ta đấy. Mọi người biết nội dung phim... Muốn chứng minh điều này, cũng không khó.”
Sở Phong hỏi: “Châu Kế Phàm đã bị tử hình, vậy hung thủ là ai? Chẳng lẽ…”
“Không, tôi biết anh muốn nói gì, nhưng không phải.” Quý Vân Vãn lạnh lùng phản bác: “Tuy tôi từng bảo trong vụ án 9.25 còn một hung thủ đã trốn thoát, nhưng hung thủ này không liên quan đến tên kia.”
“Những lời kế tiếp của tôi, là hồ sơ tâm lý tôi lập ra về vụ án này, mọi người có thể tham khảo.”
Sở Phong vừa nghe, lập tức mở laptop lên.
Người khác không biết, nhưng anh ta biết rõ. Nếu không nắm chắc mười phần, Quý Vân Vãn tuyệt đối sẽ không công bố hồ sơ tâm lý về hung thủ của mình. Vì cô cực kỳ sợ sai lầm của bản thân sẽ làm rối quá trình họ điều tra vụ án, thế nên lần nào cô cũng dốc hết sức, cố gắng không để hồ sơ mắc sai sót gì.
Quý Vân Vãn cầm bút đen, kéo bảng trắng qua, viết từng dòng lên.
“Nghi phạm là nam giới, tầm 25 đến 30 tuổi, từng ngưỡng mộ một nạn nhân trong vụ án 9.25. Khả năng cao nạn nhân này là Khâu Vũ. Hung thủ là bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách ranh giới*, có lẽ thời học sinh từng điều trị tâm lý. Hơn nữa, hắn ta từng có nhiều hành vi tự hại mình. Sau khi Khâu Vũ bị giết, có thể hắn ta đã thực hiện hành vi tự sát. Hắn ta có nghề nghiệp đàng hoàng, cũng giỏi che giấu bản thân. Tuy hắn ta có khả năng giao tiếp nhất định, nhưng vì tính cách nên bạn bè xung quanh cũng nhanh chóng xa lánh. Chưa dừng ở đó, ngoại hình của hắn ta tương đối giống Châu Kế Phàm, cao khoảng 1m75 đến 1m8, bề ngoài ưa nhìn, da trắng. Thuở nhỏ, hắn ta từng thực hiện nhiều hành vi tổn thương thú cưng hoặc tự hại để khống chế bố mẹ. Hiện giờ, ắt hẳn hắn ta cũng đang nuôi thú cưng như chó mèo gì đó.”
*Rối loạn nhân cách ranh giới (Borderline personality disorder – BPD): Tình trạng rối loạn sức khỏe tâm thần ảnh hưởng đến cách suy nghĩ, cảm nhận của người bệnh về bản thân và người khác.
Viết xong hết, Quý Vân Vãn xoay người nói: “Hắn ta, có thể là đối tượng mà La Vân Chi lựa chọn thay thế Châu Kế Phàm, nhằm thỏa mãn trí tưởng tượng của cô ta. Vậy nên, chắc họ đã thuê phòng ở một số khách sạn với phong cách trang trí đặc biệt, cũng như không chỉ xảy ra quan hệ t*nh d*c một lần. Mọi người có thể thử điều tra theo hướng này. Bên cạnh đó, sở dĩ hung thủ giết La Vân Chi, vì cô ta đã lặp lại hành động thao túng tâm lý hoặc hành vi cực đoan nào đó nhiều lần, khiến bệnh tình của hắn ta nặng hơn. Do đó trong cơn hoang tưởng, hắn ta đã biến mình thành ‘Châu Kế Phàm’ thứ hai, thậm chí còn dùng lớp mặt nạ này để tạo nên cảnh giết người mà La Vân Chi đã tưởng tượng ra. Về phần La Vân Chi, cô ta cũng biến mình thành một nạn nhân trong tưởng tượng của bản thân.”
“Tôi có một thắc mắc. Cố vấn Quý, rối loạn nhân cách ranh giới là gì?”
“Giải thích đơn giản, là vào bất cứ lúc nào, bệnh nhân rối loạn tâm thần cũng có thể làm nhiều chuyện khiến người thường trở tay không kịp. Một giây trước, họ có thể là thiên thần, nhưng giây tiếp theo cũng có thể biến thành ác quỷ ăn thịt người.” Quý Vân Vãn nheo mắt cười khẽ: “Đến lúc bắt được hung thủ và biết hắn ta đã làm gì, mọi người ắt sẽ hiểu.”
Quý Vân Vãn nhìn vào ánh mắt phức tạp của họ: “Tôi biết, lời lẽ của tôi rất khó tin nên mọi người cứ tham khảo thôi, cũng có thể điều tra thử. Đội trưởng Nghiêm, anh nghĩ sao?”
Nghiêm Liệt trả lời, lập tức điều tra theo hướng này.
Comments