Chương 21

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh tới rất đúng giờ, lúc còn hai phút nữa sẽ chạm mốc hai tiếng, anh đã đặt chân vào Cơ sở Tâm lý Vân Hải.

Sắp tám giờ, ngoại trừ Quý Vân Vãn, tất cả mọi người đã tan tầm. Nhậm Ninh Ninh vốn muốn ở lại với cô, nhưng khi biết Nghiêm Liệt sẽ đến, em ấy đã yên tâm ra về.

“Đúng giờ phết, Đội trưởng Nghiêm.” Quý Vân Vãn cười: “Anh ăn cơm chưa?”

Lần đầu tới nơi này, Nghiêm Liệt không khỏi quan sát xung quanh, nghe cô hỏi vậy, anh thuận miệng đáp: “Chưa.”

Quý Vân Vãn: “...”

Cô chỉ hỏi một câu khách sáo. Tuy anh chỉ thuận miệng trả lời, nhưng người ta chưa ăn cơm đã “được” mời tới đây, nếu cô không đãi khách một bữa thì có vẻ không lịch sự lắm nhỉ?

Nghiêm Liệt nhìn một vòng bên ngoài, rồi vào phòng làm việc của Quý Vân Vãn: “Chỗ cô có mì gói không? Nếu được, cô có thể bù cho tôi một bát.”

Quý Vân Vãn: “Đùa gì vậy, anh đã đến chỗ tôi, sao tôi có thể để anh ăn mì gói chứ? Anh chờ một lát.”

Hơn mười phút sau, Quý Vân Vãn bưng một bát mì nước* nóng hổi từ phòng trà ra rồi đặt xuống bàn: “Xin mời.”

undefined

*Hình minh họa mì nước

Thi thoảng, nếu không muốn ra ngoài ăn, họ sẽ nấu ít đồ ăn đơn giản trong phòng trà, nên vẫn có nguyên liệu nấu mì.

“Cảm ơn.” Nghiêm Liệt cũng không khách sáo, cầm đũa bắt đầu ăn.

Quý Vân Vãn đặc biệt cho anh hai quả trứng gà, còn bỏ thêm miếng thịt bò duy nhất trong tủ lạnh. Hiển nhiên, tay nghề của cô cũng khá ổn, anh ăn rất nhanh, rõ ràng đây có thể là thói quen của cảnh sát như họ.

Quý Vân Vãn nhìn anh ăn mì, có phần đăm chiêu: “Ban nãy có một người đến tư vấn tâm lý, tôi phát hiện, có lẽ vào thuở bé cô ấy đã chứng kiến một vụ án.”

Nghiêm Liệt đang ăn ngon, nghe câu này của Quý Vân Vãn, anh suýt nghẹn sợi mì trong họng.

Bình tĩnh nhìn anh uống ừng ực mấy ngụm nước suối xong, Quý Vân Vãn mới chậm rãi tiếp tục: “Nếu là thật, vậy có khả năng đấy là một vụ án đã phủ bụi nhiều năm. Phải làm gì đây, Đội trưởng Nghiêm? Anh muốn nghe xem chuyện gì đã xảy ra không?”

Nghiêm Liệt sắp trả lời, Quý Vân Vãn đã hất cằm cười tủm tỉm: “Ồ đúng rồi, là một nhà Tâm lý học, tôi phải giữ bí mật về tình trạng của người cần tư vấn. Nhưng vị khách kia đã đồng ý với tôi, bất luận thế nào cô ấy cũng muốn biết sự thật năm xưa. Vì vậy, tôi sẽ tạm thời giữ kín danh tính của cô ấy trước, đợi cô ấy đồng ý rồi tôi mới công khai chi tiết.”

“Nếu thật sự liên quan đến vụ án hình sự, vậy không cần giữ bí mật gì hết.” Nghiêm Liệt dừng một chút: “Nhưng tôi tôn trọng công việc của cô.”

Quý Vân Vãn nhướn mày: “Ngày mai anh rảnh không?”

“Nếu cô cần, tôi sẽ rảnh.”

“Được, ngày mai tôi hẹn cô ấy tới đây. Lúc đó, tôi có thể xác định liệu cô ấy có từng chứng kiến một vụ án không.”

Nghiêm Liệt ăn mì xong, đứng dậy cầm bát đũa để vào bồn bắt đầu rửa. Quý Vân Vãn nhìn lưng anh, nghĩ thầm anh cao gần 1m9, khi anh c** đ* ra, ắt có thể thấy cơ bắp săn chắc. Kiểu người mặc áo thì gầy, cởi áo thì rắn rỏi, còn sở hữu gương mặt sắc bén xem như điển trai này, bên cạnh thật sự không có bạn gái muốn quấn quýt lấy anh cả ngày ư? Là anh kỳ lạ, hay mắt nhìn người của cô có vấn đề? Chẳng lẽ người đàn ông như vậy lại không được săn đón à?

Cô nhìn anh rửa sạch bát đũa, sau đó cầm khăn cẩn thận lau sạch vết nước đọng trên bàn.

Mẹ nó, kỹ tính thật... Quý Vân Vãn không khỏi khen ngợi. Một người đàn ông 30 tuổi dành hầu hết thời gian cho công việc cảnh sát, nhưng không hề hút thuốc lá, ngay cả chiếc xe dãi nắng dầm mưa cũng sạch sẽ đến lạ.

Quả thực, mang đậm phong thái biết giữ mình.

Đổi thành bất cứ người phụ nữ trưởng thành nào khác, chắc cũng sẽ không cưỡng lại nổi, chỉ muốn... đắm chìm vào nhỉ?

Nghiêm Liệt rời khỏi phòng trà, thấy Quý Vân Vãn khoanh tay ngồi trên sofa, cô vắt chéo chân, dò xét nhìn anh.

“Sao thế?”

“Tôi có một thắc mắc tương đối tế nhị.” Quý Vân Vãn hỏi: “Anh có chướng ngại về khía cạnh nào đó sao?”

“...” Nghiêm Liệt tỏ ra vô cảm, vì anh biết rõ, vị chuyên gia Thôi miên nổi tiếng này còn là một cô gái giỏi nắm bắt từng biểu cảm nhỏ. Bất kỳ một nét mặt thoáng qua nào cũng có thể bị cô cho là chột dạ.

“Cô muốn nói khía cạnh nào?” Nghiêm Liệt điềm nhiên hỏi.

Giây tiếp theo, bầu không khí càng thêm xấu hổ.

Vì Quý Vân Vãn lướt mắt qua vị trí kia trên người anh.

Phàm là đàn ông, ai cũng hiểu ánh mắt ấy.

“Không.” Giọng Nghiêm Liệt đều đều: “Nhưng trước khi làm cảnh sát, tôi từng công tác ở Đội Phòng chống nội dung khiêu dâm và các hoạt động phi pháp.”

Quý Vân Vãn cười nhạo một tiếng: “Nói dối.”

“Biểu cảm nào của tôi khiến cô nghĩ tôi đang nói dối?” Nghiêm Liệt bỗng dưng thấy thú vị. Ngay cả anh, thi thoảng cũng không thể phát hiện một thoáng thay đổi vẻ mặt của người khác. Anh chắc chắn vừa rồi lúc mình nói chuyện, anh vẫn giữ nguyên thái độ. Bởi lẽ, vô số bài huấn luyện trước đây đã giúp anh đạt đến trình độ, dẫu Thái Sơn đè xuống cũng không biến sắc.

“Tò mò?”

Nghiêm Liệt gật đầu: “Tò mò.”

Quý Vân Vãn để chân xuống, thích thú hỏi: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Nghiêm Liệt: “Ba mươi.”

Quý Vân Vãn: “Nghiêm Liệt là tên thật của anh?”

Nghiêm Liệt: “Ừ.”

Quý Vân Vãn: “Anh chuyển từ quân đội sang Đội Cảnh sát Hình sự, đúng không?”

Nghiêm Liệt kinh ngạc nhướn mày, anh chưa từng đề cập tới việc này, ngoại trừ trong nội bộ thì hiếm ai biết: “Ừ, cô nói không sai.”

Quý Vân Vãn: “Anh có chướng ngại về chức năng kia của đàn ông không?”

Nghiêm Liệt: “Không.”

Quý Vân Vãn: “Anh thấy tôi đẹp không?”

Nghiêm Liệt dừng một chút, trả lời: “... Đẹp.”

Quý Vân Vãn cười đắc ý: “Mấy lời vừa rồi, hoàn toàn là nói thật, không có câu nào nói dối.”

Ai trong chúng ta cũng là kẻ nói dối bẩm sinh.

Một nhà Tâm lý học từng tuyên bố như sau: Con người là sinh vật thích nói dối, đã thế còn nói dối nhiều hơn mình nhận thức. Trung bình mỗi ngày, con người nói dối tối thiểu hơn hai mươi lần, thậm chí cứ ba câu sẽ có một câu không hẳn là thật. Trong biết bao lần nói dối này, một số là lời nói dối thiện ý, một số vì lòng tự trọng, một số để che giấu bí mật, phần còn lại chỉ đơn thuần vô thức thốt ra.

“Tuy tôi từng học tập và nghiên cứu về ngành Tâm lý, nhưng ở lĩnh vực này, tôi cũng được xem như một thiên tài.” Lúc nói thế, cô không hề tỏ vẻ đắc ý. Trong mắt người vốn tài năng sẵn ở một mặt nào đó, họ đã sớm quen với thiên phú của mình. Thậm chí người khác có công nhận không cũng không quan trọng, vì trong lĩnh vực này, cô không cần được người khác công nhận.

“Nếu không bỏ qua vấn đề đó, người ta sẽ nói năng mất tự nhiên trước mặt tôi. Vậy bây giờ anh thoải mái chứ? Đội trưởng Nghiêm?”

Nghiêm Liệt: “Tạm thời vẫn chưa.”

Câu này cũng là thật.

“Vậy anh có tin suy đoán của tôi về vụ án 9.25 không? Đội trưởng Nghiêm?” Cô chậm rãi hỏi câu này, gần như nhả từng từ một. Cô quan sát anh, không hề nói một lời, cũng không bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên mặt anh.

Nghiêm Liệt im lặng một lát: “Hôm nay tôi đã xin chỉ thị của Cục trưởng Bạch về chuyện khởi động lại vụ án 9.25.”

“Đừng nhắc đến Cục trưởng Bạch với tôi, tôi biết ông ấy sẽ không đồng ý, vì chúng ta không đưa ra chứng cứ gì.” Quý Vân Vãn nói: “Tôi đang hỏi anh đấy! Nghiêm Liệt, anh có tin suy đoán của tôi không?”

Nghiêm Liệt nhíu mày, vừa định lên tiếng, Quý Vân Vãn đã ngắt lời anh: “Được rồi, tôi đã biết đáp án của anh.”

“Anh chỉ tin vào chứng cứ.” Quý Vân Vãn gật đầu: “Thú thực, muốn phục hồi điều tra vụ án này thì vẫn thiếu chứng cứ. Nhưng anh có từng nghĩ tới, thậm chí tôi còn dùng chính thân mình để làm bằng chứng nhưng vẫn không có kết quả không? Nếu ngày nào đó tìm thấy chứng cứ thật…”

“Vậy có nghĩa hung thủ đã thật sự xuất hiện.” Nghiêm Liệt sa sầm mặt.

“Anh đã bao giờ suy xét đến chưa, vì sao La Vân Chi lại muốn chết theo cách đó?” Quý Vân Vãn nói: “Chẳng lẽ còn sống thì không tốt sao? Kiểu phụ nữ có h*m m**n lệch lạc như cô ta, vẫn còn nhiều thời gian để làm giảm d*c v*ng b**n th** của mình mà. Nhưng cô ta vẫn lựa chọn Phong Độ, để hắn ta giết mình và chặt đứt hai chân. Suy nghĩ sâu xa đáng sợ nhất, mục đích chót cuối, hay h*m m**n sau cùng của cô ta là gì?”

“Ý cô là...”

“Tôi không có ý gì hết, tôi chỉ muốn biết rõ chân tướng. Ví dụ như, email này của cô ta mang ý nghĩa gì.” Quý Vân Vãn đứng dậy, cầm điện thoại bước đến trước mặt anh, giơ màn hình cho anh xem.

Ánh mắt Nghiêm Liệt lập tức thay đổi.

Đây là email La Vân Chi gửi:

Nếu còn có thể tỉnh dậy, hãy gửi lời hỏi thăm của tôi tới anh ấy - La Vân Chi.

“Một câu nói không rõ, cũng không thể làm chứng cứ, đúng không? Nhưng vẫn còn quá nhiều vấn đề khuất tất, quá nhiều điểm đáng ngờ. Điều đó thường chứng tỏ, sự thật kia vốn không vững chắc.”

“Việc cô đinh ninh không chỉ có một hung thủ, sao La Vân Chi lại biết?”

“... Tôi không rõ.” Quý Vân Vãn nói: “Tuy bấy giờ tôi rất điên cuồng, nhưng vụ án này nghiêm trọng quá, gây ảnh hưởng nặng nề đến toàn xã hội. Còn kẻ sát nhân mà cảnh sát đã xác định, dù tôi mất trí cỡ nào, cũng không thể công khai tuyên bố hắn không phải là hung thủ duy nhất được. Vì vậy, ngoài các đồng chí trong Cục Cảnh sát, tôi không nghĩ còn ai khác biết về chuyện này.”

“Vậy người bên cạnh cô? Nhân viên trong Cơ sở Tâm lý của cô chẳng hạn. Còn nữa...” Nghiêm Liệt dừng một chút: “Nguyên Triệt, cậu ta có biết không?”

“Anh nghi ngờ Nguyên Triệt?” Quý Vân Vãn nhíu mày: “Không, có lẽ cậu ấy biết, nhưng cậu ấy không thể... Khoan đã, quả thực cậu ấy biết, bằng không cậu ấy sẽ không gấp gáp tìm tôi như vậy. Huống hồ sau khi về nước, trong khoảng thời gian đó, cậu ấy đã giúp tôi tìm kiếm manh mối. Trong quá trình điều tra manh mối, để người khác biết cũng là chuyện bình thường.”

“Tôi còn một thắc mắc, vào buổi tối cô gặp bất trắc, tại sao Nguyên Triệt lại là người đầu tiên tìm thấy cô?”

Quý Vân Vãn đáp: “Vì thừa cơ tôi không biết, cậu ấy đã cài thiết bị định vị trong điện thoại của tôi.”

Nghiêm Liệt sửng sốt: “Định vị?”

“Ừ.” Một cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt Quý Vân Vãn: “Tôi vẫn luôn biết, nhưng tôi không quan tâm, vì lúc ấy tôi không còn hơi sức để quan tâm. Tôi đã sớm chuẩn bị đồng quy vu tận với gã hung thủ kia rồi. Cũng có thể nói, gã là mục tiêu sống duy nhất của tôi. Em gái tôi chết rồi, bố mẹ của em gái tôi, cũng tức là người chăm sóc tôi từ nhỏ đến lớn, đã qua đời trong bệnh viện vì không chịu được cú sốc này...”

Cô dằn xuống nỗi đau đớn khôn cùng, khiến giọng trở nên khàn khàn vỡ vụn: “Ai bên cạnh tôi cũng hiểu tôi hoàn toàn không thể chấp nhận nổi chuyện này. Nguyên Triệt vừa giúp tôi tìm manh mối, vừa trông chừng tôi. Tối đó, tôi không nói kế hoạch của mình cho cậu ấy nghe. Nhưng với tính cách của cậu ấy, một khi suốt hai tiếng không nhận được tin của tôi, chắc chắn cậu ấy sẽ mở định vị lên xem vị trí của tôi. Còn địa điểm kia, bọn tôi đã tính toán đây sẽ là nơi nạn nhân kế tiếp gặp chuyện, do đó cậu ấy mới tìm được tôi trước tiên.”

Nghiêm Liệt gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

“Điều này quan trọng à?”

“Đến giờ còn chưa biết ai tấn công cô, cô nói xem có quan trọng không?”

Quý Vân Vãn hỏi: “Vậy lời khai của Phong Độ và email của La Vân Chi vẫn không thể chứng minh được gì sao?”

Lời khai của Phong Độ xác nhận hắn ta đã hành hạ La Vân Chi đến chết, cũng chặt đứt hai chân cô ta. Song, vẫn có điểm khác biệt giữa vị trí phát hiện thi thể và vị trí hắn ta thật sự vứt xác. Chưa kể, theo như hắn ta nói, hắn ta không bôi máu tươi lên môi và ấn đường La Vân Chi. Thế nên sau khi hắn ta rời đi, chắc chắn một kẻ khác đã trang điểm cho thi thể như vậy, nhưng rốt cuộc kẻ kia là ai?

“Có thể.” Nghiêm Liệt nói: “Nên hôm nay tôi đã xin chỉ thị của Cục trưởng Bạch, Cục trưởng Bạch bảo ông ấy sẽ suy nghĩ. Dù khởi động lại, cũng phải bí mật thành lập một Tổ chuyên án và bí mật điều tra. Vậy nên quá trình phê duyệt sẽ không nhanh.”

Cuối cùng cũng xuất hiện một tia hy vọng.

Sắc mặt Quý Vân Vãn tốt hơn phần nào.

Nghiêm Liệt liếc nhìn đồng hồ: “Muộn quá rồi, để tôi đưa cô về.”

Lúc cả hai ra ngoài, Nghiêm Liệt chợt nghĩ đến gì đó, anh nhíu mày hỏi cô: “Tới tận bây giờ Nguyên Triệt vẫn cài thiết bị định vị trong điện thoại của cô à?”

Comments