Chương 23

Chương 23

Nguyên Triệt nghiêng mặt nhìn Nghiêm Liệt, rồi ngoảnh lại gật đầu với Quý Vân Vãn: “Được, chị làm việc trước đi, chuyện của chúng ta, đợi sau này rồi từ từ nói.”

Cậu ta xoay người ra ngoài, trước khi rời khỏi, cậu ta dừng bước bên cạnh Nghiêm Liệt một lát, cười nhạt: “Cảnh sát Nghiêm, hôm nay anh cũng tới đây vì công việc sao?”

Nghiêm Liệt: “Nếu không thì? Đến tìm người nào tỏ tình à?”

Vẻ mặt Nguyên Triệt thoáng thay đổi, cậu ta không nói gì thêm, lẳng lặng rời đi.

Nhìn bóng lưng Nguyên Triệt, Quý Vân Vãn thở dài.

Nhậm Ninh Ninh khẽ nói với Quý Vân Vãn: “Em còn tưởng chị sẽ nói chuyện La Tự Sâm với anh ấy...”

“Nói gì chứ, có gì đâu mà nói, chỉ đánh gãy một chân thôi mà.” Quý Vân Vãn thản nhiên bảo: “Tên kia vốn chẳng tốt lành gì, ăn chơi đàng đ**m suốt ngày, rải thính muôn nơi, không dưới ba cô gái đã phá thai vì anh ta. Dù tai nạn của chị không liên quan đến anh ta, thì anh ta bị gãy chân cũng đáng lắm. Không bị người nhà của các cô gái đó tẩn mất nửa cái mạng là may cho anh ta lắm rồi.”

Nhậm Ninh Ninh kinh ngạc: “Tồi vậy? Nhìn anh ta cứ như một chàng trai dịu dàng, em không hề nhận ra đấy.”

“Do em chưa gặp nhiều người thôi. Em thấy vị cảnh sát trước mắt này là người thế nào?”

Nhậm Ninh Ninh nhìn Nghiêm Liệt đứng dậy bước sang bên này, từ gương mặt lạnh lùng đến dáng người cao lớn của anh, em ấy mới ngó vài giây đã đỏ mặt: “Em chưa từng gặp cảnh sát nào ngầu như vậy. Nếu đăng lên mạng, phỏng chừng nhiều cô gái muốn sinh con cho anh ấy lắm.”

“Thật luôn?” Vẻ mặt Quý Vân Vãn rất kỳ quái: “Nhìn mấy giây đã muốn sinh con? Nghĩ xa thế.”

Nhậm Ninh Ninh ôm cánh tay cô, phấn khích nhanh chóng thì thầm: “Nhưng anh ấy đẹp trai thật mà, sexual tension*, sexual tension đó. Chị Quý, chị đã hôn mê hơn nửa năm rồi, chị không hiểu đâu... Bây giờ cún con** nhan nhản ngoài kia, còn kiểu chàng trai vừa tuấn tú vừa gợi cảm, vừa giỏi giang vừa đầy khí phách thế này, thật sự chính là thế gian hiếm có đấy ạ! Chị có thấy hormone tỏa ra khắp người anh ấy không?”

*Sexual tension: Hiểu đơn giản là khoảnh khắc thấy người khác, bạn bị thu hút bởi những đặc điểm nhất định của người kia. Đặc điểm thu hút bạn chính là “Sexual tension” của người kia. Ví dụ như ngoại hình, khí chất, phong cách ăn mặc, mùi hương toát ra của một người, v.v.

**Cún con: ngôn ngữ mạng, chỉ các cậu trai nhỏ tuổi; ngoại hình đáng yêu; tính cách bám người; ấm áp tươi vui; thích giao tiếp với người khác; có thể bày tỏ suy nghĩ của mình một cách chân thành và thẳng thắn; thể thao tốt hơn thành tích học tập.

Quý Vân Vãn: “... Tém tém lại cô nương ơi, sắp rớt nước miếng rồi kìa.”

Nghiêm Liệt đến trước mặt họ, Nhậm Ninh Ninh lập tức ôm hai gò má đỏ bừng tách khỏi người Quý Vân Vãn.

“... Cảnh sát Nghiêm đến sớm vậy?”

Nghiêm Liệt đáp: “Vừa khéo tìm cô có việc, rất quan trọng, muốn nghe ý kiến của cô.”

Quý Vân Vãn gật đầu: “Vào phòng làm việc rồi bàn.”

“Cà phê hay nước?”

“Cà phê.” Nghiêm Liệt day day khóe mắt, rất rõ ràng, đêm qua anh không ngủ được bao nhiêu.

Vào phòng làm việc, Nghiêm Liệt đột nhiên hỏi: “Ban nãy hai người nói về tôi sao?”

Quý Vân Vãn tỏ ra vô tội: “Thế hả? Anh nghe thấy gì rồi?”

“Không nghe được gì.” Nghiêm Liệt ngồi xuống sofa, vẻ mặt thờ ơ: “Nói xấu tôi à?”

Quý Vân Vãn quan sát Nghiêm Liệt đang ngồi trên sofa.

Không hổ là người đàn ông chuyển từ quân đội sang làm cảnh sát. Ngay cả khi ngồi thoải mái trên sofa, anh cũng không tùy ý lười nhác như hầu hết mọi người, mà tư thế vẫn ngay ngắn vừa đủ nhàn nhã.

Sexual tension ư?

Quý Vân Vãn nhớ về giải thích của cụm từ này trên mạng: Sexual tension, mang tính quyến rũ, nhưng không quyến rũ lộ liễu hay bừa bãi. Sexual tension nhấn mạnh đến cảm giác và bầu không khí.

Tựa như sức mạnh ẩn giấu dưới mặt hồ phẳng lặng, bên ngoài đã tiết chế, nhưng vẫn có thể khiến người khác cảm nhận được khí chất hoang dã khắc sâu vào cốt cách, chứ không phải h*m m**n tỏa ra rõ nào đó.

Rõ ràng đây là trạng thái h*m m**n thấp, lại có thể âm thầm trêu chọc lòng người.

Kiểu cấm dục này, cảm giác mâu thuẫn và xung đột giữa lạnh với nóng, mới đúng là sexual tension.

Cũng như câu nói của Nhậm Ninh Ninh: Chỉ cần nhìn anh là có thể nghĩ xong chuyện sinh con. Đối mặt với một người đàn ông như thế, ai mà không muốn lột bỏ vẻ ngoài lãnh đạm giữ mình của anh, để anh bộc lộ khát khao chân thật nhất bên trong chứ?

“Cố vấn Quý.”

“Hả?”

“Cô đang nhìn gì vậy?”

Quý Vân Vãn: “...”

Cô định thần lại, mới phát hiện mình vẫn đang nhìn đăm đăm vào người Nghiêm Liệt, và Nghiêm Liệt cũng chăm chú quan sát cô.

... Xem ra cô thật sự ngủ lâu quá rồi, không hiểu sao lại nghĩ đến mấy thứ linh tinh không nên nghĩ kia.

Đúng lúc Nhậm Ninh Ninh bưng cà phê vào, khi tới gần, em ấy còn nhìn Quý Vân Vãn cười trộm, cũng không biết cười gì nữa. Quý Vân Vãn hắng giọng: “Anh bảo có việc muốn nói với tôi, Phong Độ khai ra thêm gì à?”

“Sao cô biết là hắn ta?”

“Sau khi thấy bức ảnh kia, chắc chắn hắn ta sẽ mất ngủ hai đêm, luôn nghĩ về chuyện La Vân Chi. Đảm bảo hắn ta sẽ nhớ ra một số chi tiết. Huống hồ ngoại trừ hắn ta, tôi không nghĩ ra anh còn vấn đề gì muốn thương lượng với tôi.”

Nghiêm Liệt đáp: “Sáng nay hắn ta đã khai một việc. Hắn ta kể vào mấy tháng trước, La Vân Chi từng biến mất hơn một tuần không rõ nguyên nhân. Lúc trở về, trông cô ta rất khác thường.”

“Khác thường thế nào?”

“Sức khỏe suy yếu, khắp người hằn vết bầm tím. Phong Độ nói mình đã được La Vân Chi dạy cho nhiều điều, nên hắn ta biết rõ mấy vết bầm tím kia nghĩa là gì. Khoảng thời gian đó, hắn ta rất giận La Vân Chi, thậm chí còn nhốt cô ta vài ngày. Nhưng La Vân Chi không nói gì, chỉ thừa nhận cơn tức tối của hắn ta. Chưa kể, càng ngược đãi cô ta, cô ta càng hưng phấn, cứ như kẻ điên. Hắn ta từng nghi ngờ cô ta có vấn đề về tinh thần.”

“Có vấn đề về tinh thần?” Quý Vân Vãn cười khẩy: “Cả hai là kẻ tám lạng người nửa cân, bản thân Phong Độ cũng có vấn đề.”

“Nhưng chuyện này đáng ngờ thật.” Cô ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhíu mày: “Vậy nhất định cô ta đã ở với một kẻ nào đó, còn bị kẻ này nhốt và tra tấn, khiến h*m m**n bị ngược đãi trong nội tâm cô ta ngày càng nặng. Từ đó mới dẫn đến giai đoạn ‘hiến thân’ cuối cùng.”

“Hiến thân?”

“Đội trưởng Nghiêm là người bình thường, tất nhiên không biết quá trình thay đổi tâm lý này, đây cũng là một dạng ‘lệch lạc t*nh d*c*’” Quý Vân Vãn thản nhiên nói: “Trong nhận thức của người đó, yêu một người thì sẽ kính dâng thân xác cho người mình yêu, bao gồm cả mạng sống lẫn linh hồn. Một số trường hợp cực đoan sẽ để người yêu giết mình, thậm chí chặt xác mình. Họ sẽ đạt được cảm giác thỏa mãn từ thi thể, có h*m m**n mãnh liệt với một xác chết vô hồn, cũng giống...”

*Lệch lạc t*nh d*c (paraphilia hoặc sexual deviation): là một hành vi bất thường, có biểu hiện bằng sự say mê tìm kiếm một cách hoạt động t*nh d*c đặc biệt, không được chấp nhận và tiềm ẩn nguy cơ gây đau khổ, nhằm đạt c*c kh*** thay vì hình thức quan hệ t*nh d*c bình thường.

Nghiêm Liệt: “Giống gì?”

“Giống hồ sơ tâm lý tôi làm về hung thủ còn lại của vụ án 9.25.” Quý Vân Vãn chợt đứng dậy: “Phải, hung thủ là một kẻ ‘lệch lạc t*nh d*c’ cực đoan. Gã không hứng thú với người sống, thế nên gã mới k*ch th*ch Châu Kế Phàm, để hắn hoàn thành việc hành hạ và xâm hại nạn nhân trước khi họ chết. Còn gã sẽ chỉ hoàn thành h*m m**n của bản thân sau khi nạn nhân đã tử vong. h*m m**n của gã không đơn giản đến từ t*nh d*c, mà là săn mồi và kiểm soát sinh mệnh ở mức tuyệt đối!”

Cô càng tăng tốc độ nói hơn: “Nếu gã từng nhốt La Vân Chi, lại không giết cô ta, vậy có nghĩa gã vốn không coi La Vân Chi như con mồi. Gã thấy La Vân Chi không xứng, nguyên nhân gã tìm La Vân Chi, ắt hẳn... vì muốn tạo ra một Châu Kế Phàm khác.”

“Ý cô là, Phong Độ chính là đối tượng mà gã lợi dụng La Vân Chi để tạo ra Châu Kế Phàm thứ hai?”

“Ừ, thay vì nói La Vân Chi hiến thân cho Phong Độ, đúng hơn là gã hiến Phong Độ cho cô ta!” Từng manh mối về vụ án này dần hiện lên trước mắt Quý Vân Vãn, nạn nhân, hiện trường vứt xác, thẩm vấn Châu Kế Phàm... Mỗi một manh mối móc nối với nhau trong đầu cô: “Chắc chắn gã đã sớm nhận ra bản chất mà La Vân Chi che giấu. La Vân Chi đưa tin về các nạn nhân, nghĩ mọi cách để phỏng vấn Châu Kế Phàm, chỉ vì muốn lấy lòng và tiếp cận gã. Do đó, gã đã xuất hiện vào một thời điểm nào đấy, thậm chí còn lựa chọn Phong Độ từ nhóm người theo đuổi nạn nhân. Có lẽ La Vân Chi đã tiếp xúc với gã từ lâu. Bảy ngày cô ta bị nhốt, có thể là phần thưởng gã tặng cô ta. Nhưng cô ta nhất định phải hiến thân cho Phong Độ, vậy mới có thể tạo nên Châu Kế Phàm thứ hai.”

“Thế rốt cuộc mục đích của gã là gì?”

“Tội phạm t*nh d*c, dù phạm tội bằng cách nào, bằng thủ đoạn ra sao, chúng cũng chỉ muốn thỏa mãn d*c v*ng của bản thân. h*m m**n của gã còn kinh khủng hơn bất cứ người có lệch lạc t*nh d*c nào, có thể liên quan đến một số trải nghiệm thời thơ ấu, và cả việc bất lực trong t*nh d*c của gã. Vì vậy, gã đã tạo ra một Châu Kế Phàm hòng thỏa mãn h*m m**n của gã.”

Nghiêm Liệt: “Bất lực... Cô nói gã là một kẻ bất lực?”

“Ừ. Bằng không, tại sao trên thi thể của nạn nhân lại chỉ có DNA của mỗi Châu Kế Phàm chứ?”

Nghiêm Liệt trầm tư một lát: “Phong Độ cũng nói, hắn ta hoài nghi trước khi chết, La Vân Chi đã xem hắn ta thành người kia. Hắn ta không thấy được hình ảnh của bản thân trong mắt cô ta. Hắn ta cảm nhận được lúc cô ta sắp chết... thậm chí vào thời điểm quan hệ t*nh d*c bình thường, cứ như cô ta đang nhìn một người khác thông qua hắn ta. Nên hắn ta càng nghĩ càng sởn gai ốc, suốt hai ngày không nhắm mắt nổi, trong đầu chứa đầy chi tiết khi ở bên La Vân Chi. Hắn ta khai, hắn ta ngờ vực La Vân Chi hoàn toàn xem hắn ta như một con chó để dạy dỗ. Người phụ nữ này thông minh ở chỗ, cô ta cũng giả vờ làm một con chó, mặc cho hắn ta cảm thấy mình như một chủ nhân trên cao.”

“Một bậc thầy nói dối thật sự, anh biết họ lừa người khác thế nào không?” Quý Vân Vãn cười khẩy: “Điều hay nhất là, lúc họ lừa gạt người khác, vốn chẳng phải lời nói dối.”

“Nhưng La Vân Chi đã chết, Phong Độ cũng đã sa lưới, gã có thể làm gì tiếp chứ?”

“Làm gì ư? Tất nhiên tìm kiếm con mồi khác...” Nói tới đây, Quý Vân Vãn chợt im bặt.

Nghiêm Liệt thấy sắc mặt cô không đúng: “Cô nghĩ đến điều gì?”

Quý Vân Vãn nhìn sang chỗ khác: “Không có gì.”

Nghiêm Liệt đột nhiên đứng dậy đến trước mặt cô, không cho cô cơ hội né tránh ánh mắt. Anh hỏi: “Không, cô nghĩ tới email kia, đúng không?”

“Cô đoán con mồi kế tiếp của gã là cô?”

Quý Vân Vãn nhún vai: “Ai biết được? Bảy tháng trước gã không giết tôi. Bảy tháng sau gã lại thao túng La Vân Chi tìm đến cái chết. Ai hiểu nổi suy nghĩ của một kẻ tâm thần chứ?”

“Cô đấy.”

Quý Vân Vãn mở to mắt, không ngờ mình sẽ nghe thấy câu khẳng định này từ miệng Nghiêm Liệt, khiến cô không khỏi kinh ngạc: “Tôi?”

“Tôi tin cô có thể.” Nghiêm Liệt hỏi lại: “Trên đời này, còn ai có thể hiểu gã hơn cô chứ?”

Trước mắt, quả thực không có.

“Hiểu một tên b**n th**, hình như không phải đang khen tôi...” Quý Vân Vãn khẽ cười: “Nhưng vẫn cảm ơn anh đã công nhận tôi, chứng tỏ anh cũng tin suy đoán của tôi, đúng không? Đội trưởng Nghiêm.”

“Vụ án tồn tại nhiều điểm đáng ngờ quá, tôi không thể không tin.”

Nghiêm Liệt liếc nhìn đồng hồ: “Đã đúng hai giờ, chắc khách cần tư vấn của cô cũng đến rồi.”

Đúng lúc này, Nhậm Ninh Ninh gõ cửa, báo người đã tới.

Quý Vân Vãn thoáng nhìn Nghiêm Liệt: “Cần nghỉ ngơi một lát không? Chắc hôm qua anh chẳng ngủ được mấy.”

“Tôi không cần nghỉ ngơi.” Nói xong, Nghiêm Liệt định cầm tách cà phê lên uống một hơi cạn sạch, lại bị Quý Vân Vãn giành lấy, cô đặt mạnh xuống bàn.

“Anh không phải người? Đã là người thì cần phải nghỉ ngơi.” Quý Vân Vãn chỉ vào một căn phòng: “Vào đó, bên trong có giường. Anh ngả lưng một lát, bên tôi không xong nhanh vậy đâu. Anh nghĩ một lần thôi miên sẽ rất nhanh à? Hai tiếng đã là nhanh rồi đấy, ai bảo anh đến sớm chứ.”

Thái độ của cô rất cứng rắn, không cho anh từ chối. Nếu đổi thành trước kia, ngay cả ông trời cũng không khuyên nổi Nghiêm Liệt nghỉ ngơi trong giờ làm. Nhưng ngoài dự đoán, Nghiêm Liệt không hề nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đến căn phòng kia.

Quý Vân Vãn nhìn tấm lưng anh, bỗng dưng cảm thấy người đàn ông này tựa một chú sói lớn ít nói, hoặc như một chú chó nghiệp vụ, thoạt trông kiêu ngạo khó thuần, nhưng nếu đã nghe lời thì quả là... vô cùng nghe lời.

Cô ghét nhất mấy người nói nhiều nhưng không làm gì thiết thực.

Nhưng hiển nhiên, Nghiêm Liệt hoàn toàn trái ngược, anh không nói lời thừa thãi, dành hết thời gian lẫn sức lực cho việc hành động ngoài thực tế.

Quý Vân Vãn hít sâu một hơi.

Cô cũng muốn tiếp tục lên chiến trường.

Comments