Chương 29

Chương 29

Cô mới ngồi nửa giờ, nhưng đây đã là người thứ tư rồi.

Với khí chất và ngoại hình của mình, quả thực Quý Vân Vãn là một người khó lòng tiếp cận.

Vì nhìn lần đầu, cô không thiếu tiền.

Nhìn lần hai, cô không thiếu đàn ông.

Nhìn lần ba, cô cũng không thể thiếu tình yêu.

Không thể quyến rũ, không thể xúc phạm, càng không thể dao động.

Do đó, người đàn ông nào không đủ tự tin và tiền tài cũng biết rõ, nếu đến gần thì sẽ tự chuốc lấy đau khổ, nhìn nhiều thêm mấy lần cho bổ mắt là được. Nhưng dưới ánh đèn huyền ảo trong quán bar, cộng thêm tác dụng của rượu, vẫn không thiếu phái nam muốn lên thử xem.

“Người đẹp, sao lại uống rượu một mình thế, không vui sao?”

Quý Vân Vãn híp mắt: “Xin lỗi, tôi không hứng thú với kiểu người thích cả nam lẫn nữ. Thấy không, mấy vị bên kia...” Cô tiện tay chỉ vào một bàn toàn các chàng trai trẻ tuổi. Bọn họ hoặc ăn mặc rất mát mẻ hoặc trang điểm tỉ mỉ, ai cũng xinh đẹp tuấn tú: “Mới là món anh nên chọn, mời anh qua đó, họ đang tia anh đấy.”

Người đàn ông hơi sửng sốt, định phản bác mình không phải, nhưng nhìn đôi mắt không hề vui vẻ của Quý Vân Vãn, anh ta bỗng lùi về sau, đặt rượu lên bàn và rời đi.

Quý Vân Vãn uống một ngụm rượu, xoay người nhìn sàn nhảy hỗn loạn.

Chất cồn, ánh đèn lờ mờ, bốn phía âm u tối tăm, tiếng nhạc xập xình nhức đầu, mùi khói thuốc, hương nước hoa lẫn vào nhau... Quả là cái nôi sinh sôi cho bao suy nghĩ độc ác.

Cũng ở môi trường đó, tất cả phiền não mệt mỏi trong ngày của người trưởng thành có thể dễ dàng bay biến hết. Bộ não chìm giữa cơn say chếnh choáng sẽ tìm thấy niềm vui, cũng tạm thời được thả lỏng trong cảm giác đê mê.

Song, dù sao thời khắc sung sướng này cũng không kéo dài lâu, thậm chí còn chẳng dễ chịu gì.

Cô nhìn vẻ mặt vừa tươi tắn vừa thấp thỏm của cô gái nhỏ chưa đến đôi mươi mới lớn. Cô nhìn người đàn ông ba mươi bốn mươi tuổi thành thạo cầm ly rượu, lắc lắc chiếc đồng hồ trị giá mấy chục ngàn tệ trên cổ tay. Cô nhìn nữ dancer ăn mặc gợi cảm đang liều mạng làm việc, và cả nhân viên phục vụ dù đã mất kiên nhẫn nhưng vẫn phải mỉm cười.

Một nơi thế này, trong mười câu thì có mấy câu là thật đây?

Quý Vân Vãn cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Định gọi thêm một ly nữa uống xong rồi ra về, cô chợt thấy điện thoại để trên bàn đổ chuông.

Liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô nhoẻn miệng cười: “Alo? Đội trưởng Nghiêm, giờ này gọi cho tôi, tuyệt đối đừng nói với tôi có tin xấu gì đấy.”

“Tại sao phải có tin xấu nếu tôi gọi cho cô vào giờ này?” Nghiêm Liệt thoáng khựng lại: “Cô đang ở đâu, quán bar?”

“Ừm, tan làm rồi, tới uống một ly không, Đội trưởng Nghiêm?” Quý Vân Vãn nở nụ cười lười biếng: “Ầm ĩ, ồn ào, uống ít rượu cũng giúp ngủ ngon hơn đấy.”

“Được, chờ tôi.”

Nói xong, anh lập tức kết thúc cuộc gọi, Quý Vân Vãn khó hiểu nhìn điện thoại đăm đăm.

Không đúng, cô còn chưa nói cô ở quán bar nào mà. Chưa kể với tính cách của mình, Nghiêm Liệt phải ghét mấy nơi vừa ồn vừa loạn như vậy mới đúng. Trừ phi do công việc yêu cầu, nếu không, anh thà uống rượu một mình ở nhà, hoặc tìm một quán rượu nhỏ yên tĩnh ven đường còn hơn đến mấy chỗ này.

Nhưng cô đợi hơn mười phút, lúc định gọi điện hỏi anh, bartender chợt nhắc nhở cô: “Cô gái, có người muốn qua đây mời cô uống rượu nữa kìa.”

Quý Vân Vãn vừa nhìn, phải, vẫn là một người đàn ông lạ mặt.

Quý Vân Vãn thở dài, ngay khi cô sắp ứng phó qua loa, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện giữa đám đông. Người ấy nắm cánh tay gã đàn ông đang đến gần Quý Vân Vãn, rồi kéo sang bên cạnh. Sau đó không rõ anh nói gì, khiến gã đàn ông kia sa sầm mặt. Anh ta liếc Quý Vân Vãn, biết điều tránh xa.

Quý Vân Vãn nhíu mày.

Nghiêm Liệt vẫn mặc thường phục, nhưng không phải màu đen, mà là chiếc áo thoải mái màu xanh đậm và quần jeans đen. Giữa dòng người ở quán bar, người đàn ông điển trai cao ráo gần 1m9 ấy quả thực còn hấp dẫn hơn người mẫu nam trên sân khấu. Lúc anh tiến về phía Quý Vân Vãn, ngay cả bartender cũng không khỏi huýt sáo: “Chính chủ tới rồi.”

“Chính chủ gì chứ.” Quý Vân Vãn chế nhạo: “Tôi mới là chủ của chính mình.”

Nghiêm Liệt bước đến, vừa vặn đọc được mấy lời này từ khẩu hình của cô. Anh bật cười, nhưng khi thấy ly rượu trong tay Quý Vân Vãn, mặt anh đanh lại.

“... Bác sĩ không dặn cô, cơ thể cô không thích hợp uống rượu à?”

Anh búng ngón tay với bartender: “Cho tôi một ly nước.”

“Sao anh biết bây giờ tôi không thể uống rượu? Anh nghĩ mình là người biết tuốt sao?” Quý Vân Vãn phất phất tay: “Cho tôi xin, tôi hiểu rõ sức khỏe của mình. Dù hôn mê thêm một năm hai năm, tôi vẫn là một người khỏe mạnh khi tỉnh dậy thôi!”

Tuy thoạt trông cô vẫn tỉnh táo, nhưng rõ ràng cô đã ngà ngà, bắt đầu nói năng không suy nghĩ.

Nghiêm Liệt nhận nước bartender đưa qua, đặt trước mặt Quý Vân Vãn: “Vậy cô còn uống tiếp được không?”

“Đương nhiên được chứ.”

Nghiêm Liệt đẩy nước tới trước mặt cô: “Vậy uống ly này xem.”

Quý Vân Vãn cầm ly nước, nhìn một lát, cô chế nhạo: “Nghiêm Liệt, anh nghĩ tôi ngốc hay say thật ư, đây là nước mà?”

“Là gì không quan trọng, tôi chỉ hỏi cô còn uống tiếp được không?”

“Uống thì uống.” Quý Vân Vãn uống nửa ly nước, uống xong cô bắt đầu ho khan. Cô định giơ tay lên tìm khăn giấy, Nghiêm Liệt đã đưa khăn tới bên miệng cô.

“Tôi chở cô về nhà.”

“Không phải anh cũng muốn đến uống một ly à?”

“Uống rượu không thể lái xe, nếu không sẽ phạm pháp.” Nghiêm Liệt liếc bốn phía, khiến mấy ánh mắt tìm tòi thăm dò hoặc nóng lòng muốn thử kia phải thu lại hết: “Tôi uống rồi thì ai đưa cô về?”

Không thể không nói, dù Nghiêm Liệt không tiết lộ nghề nghiệp Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự của mình, thì khí thế của anh vẫn mạnh mẽ. Khi đứng trước mặt anh, những người đàn ông dù giàu có hay đẹp trai gì cũng kém hơn một bậc.

Sắp đến giờ biểu diễn mỗi ngày của quán bar, MC lên sân khấu khuấy động bầu không khí. Quý Vân Vãn tiến tới trước mặt Nghiêm Liệt, quan sát anh kỹ lưỡng: “Đúng là anh không hợp với mấy nơi thế này, nhìn lông mày của anh xem, nhíu chặt lắm rồi đấy, vui vẻ một tí cũng không được à?”

“Được chứ.” Nghiêm Liệt gật đầu, vươn tay đỡ lấy vai cô để cô không ngã: “Vậy cô vui vẻ chút được không?”

“... Tôi không thể.” Quý Vân Vãn cười lắc đầu, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng nhỏ: “Vui vẻ của tôi, tất cả niềm vui của tôi đã bị hủy hoại rồi.”

Nghiêm Liệt nhìn cô, không nói gì.

Anh đã chứng kiến ​​biết bao gia đình nạn nhân phải chịu đau đớn trong vụ án, đồng thời cũng chứng kiến nỗi khổ sở của nhiều cô gái tuyệt vọng vì bị tổn thương. Nhưng chỉ mình Quý Vân Vãn trước mắt này, cô vừa chìm trong vô vọng, vừa như phát điên ép bản thân phải tiếp tục sống không được vô vọng quá.

Dẫu trên mặt mỉm cười, dẫu ánh mắt đầy lạnh lùng, nhưng trong một khoảnh khắc nào ấy, cô vẫn có thể khiến người khác nhận ra trái tim cô đã vỡ vụn.

“Về thôi.” Nghiêm Liệt không nói nhiều, cầm túi xách và điện thoại của cô, một tay đỡ cánh tay cô, anh dẫn cô ra ngoài. Bấy giờ, cảm xúc của mọi người đã được đẩy lên cao, nhiều người lao đến sàn nhảy, chẳng ai thèm để ý, họ cứ va vào nhau. Nghiêm Liệt che kín cô, không để người khác chạm tới cô dù chỉ một sợi tóc.

Quý Vân Vãn thoáng lảo đảo, lập tức được Nghiêm Liệt kéo vào lòng che chở, anh bảo vệ cô tới cửa mới buông vai cô ra.

“Mẹ nó.” Quý Vân Vãn chỉ một chỗ: “Nghiêm Liệt, đánh hai tên đàn ông kia đi.”

Nghiêm Liệt nhìn theo, thấy hai gã đàn ông đang lôi kéo một cô gái nhìn như học sinh trung học. Anh nhíu mày, chuẩn bị đáp lời thì chợt thấy Quý Vân Vãn đã xắn tay áo sơ mi: “Anh không lên thì tôi lên, xem thử tôi có đánh hai tên khốn này tàn phế không.”

Nghiêm Liệt để túi xách của cô vào lòng cô: “Đứng chờ ở đây.”

Quý Vân Vãn nhìn anh bước qua đó, cứ tưởng anh sẽ kéo hai tên kia ra, nhưng cô chỉ thấy anh nhanh chân đến trước mặt bảo vệ ở cửa. Anh lấy thứ gì đó trong túi ra cho bảo vệ xem, hai bảo vệ cao lớn vạm vỡ mau chóng chạy tới giúp đỡ cô gái kia.

Ồ haha.

So với việc tự mình đánh người, cách cho nhân viên an ninh của quán bar xem thẻ cảnh sát quả thực khôn khéo hơn nhiều. Suy cho cùng, sẽ không ai trong quán bar quấy rầy cảnh sát chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy.

“Giải quyết rồi, đi thôi.”

Nghiêm Liệt nắm quai túi xách của cô, định cầm giúp cô, Quý Vân Vãn lại không buông tay, lập tức bị anh kéo đến trước mặt.

Khi cả hai chỉ còn cách nhau một ngón tay, Quý Vân Vãn giơ tay chống lên bờ vai Nghiêm Liệt mới không đụng vào ngực anh.

Cô nhíu mày: “Anh đừng đến gần tôi, cũng đừng chạm vào đồ tôi.”

“Được, tôi không chạm.” Nghiêm Liệt giơ tay lên, tỏ vẻ mình nhất định sẽ giữ khoảng cách: “Vậy cô nhớ ngoan ngoãn theo cạnh tôi, tôi chở cô về.”

Quý Vân Vãn kéo áo anh: “Anh nói cho tôi biết trước, sao anh lại tìm được tôi trong thời gian ngắn như vậy? Đừng bảo điện thoại mới của tôi cũng bị cài định vị đấy? Mẹ nó, kẻ nào cài nữa?!”

Dứt lời, cô bắt đầu nổi giận: “Tôi đi đâu các người cũng có thể tìm thấy tôi, tôi còn chút tự do nào không hả?!”

“Gần chung cư chỗ cô chỉ có một quán bar này thôi.” Nghiêm Liệt nhìn đôi mắt sắc sảo của cô, từ tốn giải thích: “Huống chi tôi từng theo dõi tội phạm ở đây, nên nhận ra mấy bài nhạc họ thường mở. Trong điện thoại mới của cô không bị cài định vị, không phải nó vẫn luôn ở dưới mí mắt cô sao?”

Ánh mắt anh không hề né tránh, Quý Vân Vãn quan sát cẩn thận. Cô vận dụng hết toàn bộ kiến thức đã học, cộng thêm tất cả thiên phú của mình, cũng không nhận ra vẻ dối trá nào trong lời nói của anh.

“Vậy tại sao anh lại gọi cho tôi?”

“Trịnh Nhã mất tích, tôi lo cho cô nên mới gọi điện hỏi xem.”

Quý Vân Vãn híp mắt, rốt cuộc trong đôi mắt hẹp dài ấy cũng ánh lên nét cười vì đã đạt được mục đích: “Anh nói dối, Đội trưởng Nghiêm.”

“Tôi không nói dối.”

“Ít nhất có một nửa là nói dối.” Quý Vân Vãn khẳng định: “Một nửa khác là gì?”

“Được rồi.” Nghiêm Liệt thở dài: “Tôi đã dặn bảo vệ dưới chung cư của cô, nếu qua mười giờ cô vẫn chưa về, ông ấy sẽ báo với tôi.”

Quý Vân Vãn ngẩn người, một lát sau mới nhận ra: “Thế nên, anh sợ tôi bị sát hại nên mới không về nhà đúng giờ, phải không?”

Cách một bức tường, bên trong vẫn mở nhạc inh tai nhức óc hòa với một thế giới kỳ quái.

Gương mặt sắc bén của Nghiêm Liệt dần khuất trong bóng tối, anh trầm tư một lát, trả lời: “Kết quả đó sẽ không xảy ra.”

Quý Vân Vãn gật đầu: “Tôi thích đáp án này.”

Cô buông áo anh ra, cụp mắt, từ từ cười khổ: “Nhưng tôi cảm thấy, hình như có gì đó đã mất khống chế...”

“Ý cô là?”

“Tôi không biết, tôi chỉ có thể đề nghị các anh, hãy mau tìm ra Trịnh Nhã.” Quý Vân Vãn nói: “Tôi có thể cảm nhận được, thật ra gã vẫn luôn theo dõi tôi như đang quan sát một con mồi. Sở dĩ gã không đến tìm tôi ngay, có lẽ vì gã vẫn chưa chơi đủ.”

“Ở vụ án của La Vân Chi, nếu nói gã đang thể hiện năng lực của mình cho chúng ta xem, vậy kết quả bây giờ chắc chắn chưa đủ thỏa mãn gã. Nếu không tìm thấy gã càng sớm càng tốt, có lẽ...”

Quý Vân Vãn như nghĩ ra điều gì, chợt túm lấy áo Nghiêm Liệt: “Có khả năng Trịnh Nhã tới nhờ tôi không phải trùng hợp, mà do người khác dẫn dắt. Lần đầu tiên gặp tôi, cô ấy tỏ ra rất tò mò về tôi, cô ấy đến vì tôi.”

Đột nhiên, cô cảm giác như một bóng đen dày đặc đang bao trùm khắp người mình, tất cả mọi chi tiết kinh hoàng không ngừng hiển hiện trong đầu cô.

“Nghiêm Liệt.” Cô nói: “Bỗng dưng tôi nghĩ, có lẽ tôi đã thấy người kia.”

Comments