Sáng sớm hôm nay, một trường đại học thể thao đã tổ chức cuộc thi chạy đường dài cho sinh viên. Địa điểm được chọn, là con đường nằm khuất dưới chân một ngọn núi ở vùng ngoại thành.
Lúc chạy qua một khúc rẽ, có người phát hiện một thi thể bị chôn vùi một nửa.
Tại sao lại nói bị chôn vùi một nửa?
Vì ven đường mọc vô số hoa cỏ, người đầu tiên phát hiện nạn nhân đã thấy một nửa thi thể trong bụi hoa. Lúc vừa nhìn vào, người đó còn tưởng là ma-nơ-canh, khi đến gần quan sát kỹ, mới phát hiện là một thi thể. Bấy giờ còn đông đúc sinh viên, ngoài người nhát gan la hét bỏ chạy sau khi biết là xác chết ra, đa số ai cũng thấy thi thể nằm trong bụi hoa tươi đó. Nhiều người còn mạnh dạn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Nạn nhân có điểm giống với nạn nhân của vụ án liên hoàn 9.25. Môi bị bôi màu đỏ tươi, vết máu đỏ trên ấn đường, khắp người chằng chịt vết thương bị xâm hại khi còn sống.
Hai chân người chết cũng mang giày cao gót, nhưng thay vì bị chặt bỏ, quanh mắt cá chân lại buộc một dây ruy băng màu đỏ.
Dưới ánh ban mai, nếu nhìn thoáng qua, thậm chí còn toát lên vẻ đẹp vừa yên bình vừa lạ lùng.
Khi Quý Vân Vãn lái xe tới hiện trường, pháp y đã sắp kết thúc công việc. Tuy con đường đã bị phong tỏa tạm thời, nhưng nhiều người và phóng viên vẫn vây quanh giao lộ. Không một đơn vị truyền thông nào chịu bỏ qua vụ án chắc chắn sẽ gây rúng động cả Tân Hải, thậm chí toàn quốc này.
Vụ án của La Vân Chi mới được giải quyết mấy ngày, kết quả cũng vừa công bố, giờ đây lại xuất hiện thêm nạn nhân mới, quả thực đang tát thẳng vào mặt cảnh sát.
Vậy nên vào lần này, ngay cả Cục trưởng Bạch cũng đích thân tới hiện trường. Quý Vân Vãn nhận găng tay và bao chân, lúc đến gần, cô nghe thấy pháp y Lưu thở dài.
“Sao rồi, chú Lưu?”
“Ngoại trừ hai chân vẫn còn, đặc trưng của các bộ phận khác giống hệt. Nhưng cháu xem này, trên hai tay và hai chân cô ấy đều buộc dây đỏ, còn buộc rất chặt, khiến chúng xuất hiện tình trạng sưng tấy.”
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Quý Vân Vãn đã khẳng định:
Đây mới là nạn nhân thứ chín thật sự.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn lớp trang điểm không hài hòa trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái.
Song, càng nhìn càng thấy bất thường, cô đeo găng tay vuốt nhẹ môi nạn nhân.
Không phải máu, là son môi thật.
“Vân Vãn, cháu sao vậy?”
“Chú Lưu, đây là son, không phải máu...”
“Ừ, đúng là son đấy, nhưng muốn xác định xem có lẫn máu không thì vẫn phải xét nghiệm thêm.”
Quý Vân Vãn thở dài.
Móng tay đã cắm sâu vào da, nhưng cô không hề đau đớn. Vì so với quá trình bị tra tấn mà nạn nhân phải trải qua trước khi chết, cơn đau của cô chẳng đáng nhắc tới.
“Túi của cô ấy đâu?” Quý Vân Vãn hỏi.
Nghiêm Liệt bước đến trả lời: “Tôi đã tìm rồi, không thấy son trong túi cô ấy.”
Quý Vân Vãn bắt gặp một số phóng viên đang mua lại hình từ sinh viên chụp được ảnh nạn nhân đầu tiên, đôi bên còn đang cò kè mặc cả. Sinh viên kia cầm ảnh chụp nạn nhân phóng to trên tay, tỏ vẻ đắc ý ra giá năm ngàn.
Quý Vân Vãn sa sầm mặt, khi cô định qua bên đó, Nghiêm Liệt đã giữ chặt cô: “Đừng.”
“Thằng nhóc thờ ơ với mạng người và gia đình nạn nhân kia, ai có thể ngăn cản nó đây?”
“Tôi.”
Quý Vân Vãn sửng sốt, trơ mắt nhìn anh nhanh chân tới chỗ đám người kia. Lúc sinh viên đó còn đang kì kèo giá cả, đột nhiên điện thoại nắm chặt trên tay không cánh mà bay. Cậu ta kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc thường phục cầm di động của cậu ta. Từ khi anh tới hiện trường, diện mạo điển trai này đã thu hút nhiều ánh mắt của nữ sinh. Bây giờ anh vừa bước qua, lập tức có nữ sinh nhỏ giọng la lên.
“Cảnh sát à? Xem ra là cấp trên đó.”
“Thế à? Ban nãy mình thấy anh ấy chỉ huy hiện trường, các cảnh sát khác cũng nghe theo anh ấy.”
“Sao mình chưa gặp cảnh sát nào vừa trẻ vừa ngầu như vậy nhỉ?!”
Hiển nhiên nam sinh bị lấy điện thoại lại cảm thấy khác, cậu ta ngẩn ra rồi tức giận nói: “Anh làm gì vậy, trả điện thoại cho tôi!”
Nghiêm Liệt không đáp, bên tay kia, anh lấy một vật ra vỗ lên cổ tay đang vươn tới nhằm giành lại điện thoại của cậu ta: “Ngang nhiên mua bán ảnh nạn nhân ở hiện trường vụ án, bây giờ tôi sẽ bắt cậu vì hành vi gây mất trật tự.”
Còn chưa phản ứng kịp thì đã bị còng tay, nam sinh sững sờ.
Nghiêm Liệt lãnh đạm bảo: “Còn ai chụp ảnh nạn nhân nữa, Triệu Lâm! Bắt hết bọn chúng, để chúng tự giải thích với người nhà nạn nhân xem muốn chụp hình thi thể con gái họ làm gì!”
Nhóm Triệu Lâm đã chạy tới, từng người bắt đầu tra hỏi gay gắt các sinh viên vẫn đang cầm ảnh nạn nhân. Thấy tình hình không ổn, bên truyền thông cũng bắt đầu ồn ào: “Chúng tôi chỉ đưa tin hiện trường bình thường thôi, không muốn mua ảnh, là mấy đứa sinh viên này tự đến rao giá! Chúng tôi không phạm pháp!”
Quý Vân Vãn nhìn nhóm nam sinh vây quanh xem ảnh, thấy chúng tuyệt vọng đưa điện thoại của mình cho cảnh sát lạnh lùng xóa hết.
Nhưng sẽ không mang đến tác dụng gì.
Chắc chắn ảnh nạn nhân đã bị tuồn ra ngoài.
Một bài báo từng khẳng định: Ảnh của nạn nhân thường mang đến cho người ta nỗi k*ch th*ch mạnh mẽ về thị giác lẫn cảm xúc, đồng thời khơi dậy sự chú ý của mọi người mãnh liệt, thậm chí còn có thể thúc đẩy quá trình phát triển của lịch sử. Một vị học giả nước ngoài từng sáng tác một quyển sách về vấn đề trên, mang tên “Death Makes the News: How the Media Censor and Display the Dead”*.
*Death Makes the News: How the Media Censor and Display the Dead” – tác giả Jessica M. Fishman.
Ngay cả bây giờ, di ảnh của nạn nhân và hình chụp hiện trường vụ án liên hoàn 9.25 vẫn đang bị bí mật phát tán khắp nơi. Thậm chí, nó còn bị lan truyền trong một số nhóm cho vui.
Một số người xấu xa từ trong bản chất, nhưng thường chính họ sẽ không nhận ra.
Họ không bao giờ biết, mỗi lần tiện tay đăng ảnh hiện trường lên, họ sẽ khiến người nhà nạn nhân và cả bản thân nạn nhân tổn thương một lần nữa.
Buổi tối cùng ngày, Cục trưởng Bạch đã hạ lệnh điều tra tất cả xe cộ chạy qua con đường đó. Vì nếu có người đặt thi thể ở địa điểm này, kẻ đó ắt đã lái xe đến đây rồi vứt xác. Thế nên, chắc chắn nơi phát hiện thi thể không phải hiện trường gây án đầu tiên.
Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã tìm ra danh tính của nạn nhân: Ngu Thi Cầm, là sinh viên khoa Múa của một trường đại học, đã mất tích bí ẩn năm ngày.
Sở dĩ cảnh sát không nhận được báo án, vì cô gái này cũng thường xuyên trốn học. Có lần cô ấy còn đi du lịch với bạn trai cả tuần mới về. Hiện giờ đang trong kỳ nghỉ, đến tận hai ngày trước, người nhà mới phát hiện đã lâu không liên lạc được với con gái.
Trùng hợp thay, nữ sinh này cũng tập ba lê từ nhỏ, là học trò cùng thầy với Hứa Dao.
“Cố vấn Quý ngồi trong văn phòng suốt ba tiếng rồi, một câu cũng không nói.”
Nghiêm Liệt gõ cửa.
Quý Vân Vãn ôm cánh tay ngồi trên sofa, dường như không nghe thấy gì, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Nghiêm Liệt đến trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô.
Đôi mắt cô trống rỗng vô hồn.
“Cố vấn Quý.” Nghiêm Liệt khẽ gọi cô: “Quý Vân Vãn.”
“Ừm.” Rốt cuộc ánh mắt Quý Vân Vãn cũng thoáng thay đổi: “Có tìm được chiếc xe khả nghi nào không?”
“Tình hình giao thông phức tạp, lượng công việc quá lớn, vẫn đang sắp xếp điều tra.”
Cô gật đầu: “Một khi phát hiện chiếc xe khả nghi nào, các anh phải nhanh chóng đưa về thẩm vấn đấy. Tôi có thể phát hiện lời nói dối bằng cách quan sát từng biểu cảm của họ. Nếu có thể dùng tôi, mọi người cứ việc dùng.”
Nghiêm Liệt đáp: “Được, tôi biết rồi.”
“Theo tình hình hiện tại thì xem ra tâm lý, hồ sơ, Tâm lý Tội phạm hay phân tích mô hình hành vi gì đó của tôi, đã hoàn toàn vô dụng với một tên sát nhân hàng loạt b**n th** chuyên săn lùng phụ nữ rồi.” Cô mím đôi môi tái nhợt, nở nụ cười tự giễu: “Kết quả thật sự, vẫn phải dựa vào manh mối và chứng cứ mọi người tìm được. Vết máu, dấu giày, DNA, vân tay, lái xe gì, vứt xác thế nào, các vấn đề này mới là then chốt...”
“Ai nói cô vô dụng?” Nghiêm Liệt ngắt lời cô: “Sự thật chứng minh suy đoán của cô đã chính xác. Quả thực, vụ án liên hoàn 9.25 không chỉ có một hung thủ Châu Kế Phàm. Tất cả hành vi phạm tội của hắn cũng không phù hợp với đặc điểm gây án của một tên tội phạm hoạt động riêng lẻ. Do đó, vốn dĩ suy đoán của cô không hề sai. Hiện giờ, ngay cả Cục trưởng Bạch cũng đã hối hận, vì dạo trước họ kết án gấp quá. Đến tận nay, vụ án vẫn còn nhiều uẩn khúc. Không ai ngờ gã sẽ tiếp tục ra tay nhanh như vậy. Đây không phải lỗi của cô.”
“Đương nhiên không phải lỗi tôi.” Có gì đó lóe lên trong đôi mắt trống rỗng của cô: “Nhưng rõ ràng gã tới vì tôi. Cô gái kia, cô ấy và Hứa Dao... cô ấy giống hệt Hứa Dao. Khoảnh khắc thấy cô ấy, tôi đã nghĩ đến em gái tôi. Điều này là trùng hợp ư? Đây vốn chẳng phải trùng hợp. Ngay từ đầu gã đã nhắm vào tôi! Nhưng tại sao gã lại không đến tìm tôi! Tại sao phải hại chết một cô gái vô tội? Mạng của tôi ở đây này, tại sao gã không tới giết tôi!”
Cô nói xong từ cuối cùng, giọng đã dần mất khống chế, cô khàn khàn yếu ớt gào lên: “Gã đang cười nhạo sự vô dụng của tôi. Gã đang nói với tôi, mày xem, mày không bảo vệ nổi em gái mày thương nhất, cũng không bảo vệ nổi một cô gái giống con bé ấy. Mày không bảo vệ được ai cả. Tính chuyên nghiệp mà mày luôn kiêu ngạo chẳng là gì đối với tao. Mày còn chẳng chạm được vào cái bóng của tao! Mày đích thị là một kẻ vô dụng!”
“Cô không phải đồ vô dụng.” Nghiêm Liệt giữ lấy cánh tay run rẩy của cô: “Chẳng lẽ cô không cảm nhận được sao? Càng đến gần cô, gã càng e ngại. Chính vì e ngại cô, nên gã mới làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, không ngừng k*ch th*ch cô. Nếu trên đời tồn tại một người có thể khoanh vùng phạm vi của gã trong thời gian ngắn nhất, chắc chắn người ấy sẽ là cô. Vậy nên cô không thể gục ngã được, Quý Vân Vãn, cô là người duy nhất có thể giúp chúng tôi tìm ra gã. Dù cho tất cả mọi người không tin điều này, vẫn có một người sẽ tin.”
“Chính là tên hung thủ kia.”
Quý Vân Vãn ngẩng đầu, hàng mi của cô đã ướt đẫm nước mắt. Sau bao nhiêu năm trời, đây là lần duy nhất cô khóc trước mặt người khác.
“Một tháng.” Với ánh mắt sâu thẳm, Nghiêm Liệt nhìn thẳng vào cô, gằn từng từ: “Cục trưởng Bạch đã hạ lệnh phải tìm được hung thủ trong vòng một tháng. Còn hơn thế, ông ấy đã đồng ý điều tra lại vụ án liên hoàn 9.25. Thân là Tổ trưởng Tổ chuyên án, tôi chính thức mời cô tham gia điều tra với chúng tôi.”
Nghiêm Liệt từ tốn cất lời: “Dẫu dư luận ngoài kia có chỉ trích chúng ta không. Dẫu không còn ai tin chúng ta có thể nhanh chóng phá án trong thời gian ngắn nữa. Dẫu gã hung thủ đã nhắm đến nạn nhân kế tiếp chưa. Thì, yếu tố quan trọng nhất là cô có thể vực dậy tinh thần, hỗ trợ chúng tôi sớm ngày bắt được thủ phạm.”
“Nếu không giải quyết triệt để vụ án này, e rằng cuối năm lãnh đạo cũng khó lòng giải thích được.”
“Cô biết là tốt.”
Vụ án này vốn dính líu tới vụ án liên hoàn 9.25 đã kết án, một khi họ công bố ra ngoài chuyện vụ án còn một hung thủ khác, thì tất nhiên phải có người chịu trách nhiệm. Chưa hết, ít nhất không chỉ một cá nhân chịu trách nhiệm, cấp trên chịu trách nhiệm, người phía dưới cũng không tránh khỏi.
Có nghĩa, nếu không nhanh chóng phá được vụ 9.25, cả Cục Cảnh sát Thành phố, từ trên xuống dưới, ai cũng sẽ gặp rắc rối.
Sớm muộn gì cũng phải giải quyết, chỉ xem sẽ kéo dài trong bao lâu.
Khi Quý Vân Vãn đang suy xét về các mặt lợi và hại trong việc này, một vật bỗng xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Nghiêm Liệt vươn tay, đưa tới trước mặt cô: “Có phải vẫn chưa ăn gì không? Đói bụng thì có thể giúp tôi phân tích vụ án không đấy?”
Quý Vân Vãn nhìn kẹo sữa trên tay anh, im lặng một lát mới hỏi: “Chỉ có thứ này thôi à?”
Comments