Chương 33

Chương 33

Đã nhiều đêm liền Quý Vân Vãn không có lấy một giấc ngủ ngon. Vốn dĩ hai ngày nay cô phải đến bệnh viện tái khám, điều dưỡng bên bệnh viện cũng rất có trách nhiệm, đã gọi điện thúc giục cô vài lần.

Thúc giục vẫn vô dụng thôi, nếu bản thân cô đã không muốn, vậy dù gọi một trăm cuộc một ngày cô cũng sẽ không tới. Cuối cùng, cô còn chẳng thèm nghe điện thoại.

Vụ án lần này đã rầm rộ trên mạng, một số tiêu đề đứng đầu mục hot search không thể đè xuống. Hơn nữa, ảnh nạn nhân cũng bị bí mật phát tán qua nhiều nền tảng khác nhau. Lướt phần bình luận dưới một bài viết ngẫu nhiên liên quan đến chủ đề này, đều sẽ thấy hai từ “xin ảnh”.

Đây cũng là nguyên nhân Quý Vân Vãn rất ghét đọc bình luận về các vụ án xã hội.

Vì ở đó, bạn luôn có thể thấy nhiều khía cạnh khác nhau mà mọi người thường che giấu. Cách một màn hình và internet, không ai biết đối tượng đang nói chuyện với mình là người hay quỷ.

Ngay cả khi những người này đang bình luận dưới một số bài viết kỳ quái, họ cũng không hề biết, hay nói cách khác, họ hoàn toàn không thèm quan tâm hành vi của mình sẽ gây ra tổn thương lần hai cho nạn nhân và gia đình nạn nhân.

Nhưng kỳ lạ thay, có kẻ đã hack tài khoản mạng xã hội của La Vân Chi, đăng hình của Ngu Thi Cầm và ảnh hiện trường án mạng của cô ấy lên.

Sau khi chuyện này xảy ra, nền tảng đã khóa tài khoản cá nhân của cô ta ngay, cảnh sát cũng nhanh chóng tìm kiếm kẻ hack.

Hiện giờ Quý Vân Vãn không quan tâm đến mấy vấn đề này.

Cô ở nhà cả ngày không ra ngoài. Khi Nhậm Ninh Ninh đến gõ cửa, Quý Vân Vãn không để em ấy vào, vì cô đã rải tài liệu và ảnh nạn nhân khắp nơi, ngay cả cửa kính cũng chi chít chữ.

“À, chị Vân Vãn, lúc tới sảnh, em nghe quản lý dưới lầu nói lâu rồi chị không lấy hàng chuyển phát nhanh. Có nhiều đơn hàng chị vẫn chưa nhận, em mang lên cho chị này.” Nhậm Ninh Ninh chỉ vào mớ hàng trên sàn.

Chung cư này không cho phép shipper lên lầu. Tất cả hàng chuyển phát nhanh sẽ được để trong một căn phòng ở hầm xe, sau đó chủ nhà sẽ xuống lấy.

“Chị không mua hàng online gần một năm rồi, sao lại nhiều đơn vậy?”

“Có lẽ người khác mua cho chị? Em thấy còn có đơn mới gần đây đó.”

“Chắc Nguyên Triệt mua rồi.” Quý Vân Vãn không quan tâm mấy: “Em để đó đi. Hai ngày này chị sẽ không đến Cơ sở, trừ phi có chuyện cần thiết, còn việc nhỏ cứ giao cho nhóm thầy Trần xử lý là được.”

“Thật ra cũng không có gì, chẳng qua nhiều người nghe nói chị đã về Cơ sở, nên muốn hẹn chị nhờ tư vấn. Vài người đã hẹn trước mấy lần rồi, nói chờ bao lâu cũng được, cứ nhất định muốn gặp chị.”

Quý Vân Vãn bảo: “Được rồi, mỗi ngày tiếp một người, bắt đầu từ ngày mai.”

“Vâng. À, một số công ty muốn hẹn chuyên gia bên mình, để tổ chức lớp Tư vấn Tâm lý và tâm lý bán hàng cho nhân viên...”

“Việc này cứ làm như cũ, để thầy Trần phụ trách, cho chị xem PowerPoint bài giảng một chút là đủ.”

“Đúng rồi đúng rồi, còn một chuyện quan trọng nữa...”

Quý Vân Vãn giữ nguyên thái độ nhìn em ấy: “Còn gì nữa?”

“Chị phải ăn uống đầy đủ đấy.” Nhậm Ninh Ninh đưa cô hộp cơm được đóng gói cẩn thận: “Em nấu đó, món chị thích không ấy, chị nhớ ăn hết ạ.”

“Được.” Quý Vân Vãn nhận hộp cơm: “Ninh Ninh của chị giỏi quá, giờ em về đi.”

Nhậm Ninh Ninh vờ như muốn nhìn vào căn hộ, nghi ngờ hỏi: “Chị Vân Vãn, đừng nói chị giấu đàn ông bên trong đấy?”

“Không có đàn ông, em nghĩ gì vậy?” Quý Vân Vãn liếc em ấy: “Toàn ảnh hiện trường vụ án, mấy hình sẽ khiến em gặp ác mộng vào ban đêm đó, muốn vào xem không?”

“Thôi thôi, không cần đâu ạ.” Nhậm Ninh Ninh lắc đầu: “Em còn chẳng dám xem mấy thứ trên mạng... Chị biết chứ? Ảnh bị lan truyền khắp internet rồi, không ngăn nổi. Đám sinh viên đó cũng thật là, không biết họ nghĩ gì nữa, hầy.”

Nói xong, em ấy vừa thở dài vừa xoay người rời khỏi đây.

Đang ăn cơm, Quý Vân Vãn liếc nhìn đơn hàng đặt ở cửa rồi bước qua xem.

Quả thực đã lâu cô không sắm đồ, thi thoảng Nguyên Triệt sẽ mua vài thứ đến đây. Khi cô quên lấy, Nguyên Triệt sẽ nhắc cô.

Cô xem mấy đơn hàng, phát hiện có bưu phẩm chuyển phát nhanh từ trước khi cô xảy ra chuyện. Đã hơn bảy tháng rồi mà vẫn chưa mất.

Còn một kiện khác được gửi tới vào tháng trước.

Cô nhíu mày, bên trên ngoài địa chỉ và số điện thoại của cô ra, Quý Vân Vãn không thấy lời nhắn nào khác, đơn hàng cũng không để tên người gửi.

Cô cầm dao nhỏ mở ra, bên trong đựng một hộp quà và một tấm thiệp.

Trên tấm thiệp chỉ viết một câu: Gửi cô Quý thân yêu của tôi.

Lòng cô bỗng dâng lên linh cảm khó hiểu.

Có lẽ trong hộp quà này đang chứa một quả bom đáng sợ.

...

Nghiêm Liệt nhận điện thoại, vừa định mở lời, anh đã nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn của Quý Vân Vãn, anh hỏi ngay: “Cô ở đâu, xảy ra chuyện gì?”

“... Tôi không sao.” Giọng cô hơi khàn.

Nghiêm Liệt dừng một thoáng: “Cô ở đâu?”

“Ở nhà, rất an toàn, tôi chỉ vừa nghĩ đến một số chuyện, tâm trạng không khỏi kích động.” Cô điều chỉnh giọng nói một chút: “Các anh sàng lọc thế nào rồi?”

“Bên Phân cục mới điều người qua đây, đã tăng cường thời gian tìm kiếm. Chúng tôi cũng đang dò hỏi tất cả người thân của nạn nhân, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.”

“Phải càng sớm càng tốt.” Quý Vân Vãn trầm giọng nói: “Kỹ thuật phạm tội của gã đang hoàn thiện dần. Vì đã bỏ qua người ra tay thay mình như Châu Kế Phàm, nên gã tự thực hiện từng bước giết người và nghi thức cuối cùng cho nạn nhân. Có nghĩa tâm lý của gã đã thay đổi, h*m m**n phạm tội của gã cũng ngày càng tăng lên. Nghiêm Liệt... anh biết kết quả tệ nhất là gì không?”

Không đợi Nghiêm Liệt đáp, Quý Vân Vãn đã tự trả lời: “Là trong tay gã còn một nạn nhân nữa, đang bị gã giam giữ.”

“Cô muốn nói, có thể Trịnh Nhã đang nằm trong tay gã?”

“Khả năng cao là thế, một người đang học tập bình thường, sao có thể mất tích vô cớ được? Huống hồ, ngay từ ngày cô ấy đến tìm tôi nhờ tư vấn tâm lý, có lẽ cũng nằm trong kế hoạch của người khác rồi.” Quý Vân Vãn siết chặt đồ trên tay. Nếu lúc này có ai ở đây, có thể sẽ phát hiện vẻ mặt cô cực kỳ khó coi. Cô nói tiếp: “Gã vẫn luôn theo dõi tôi, nhưng gã không trực tiếp xuống tay với tôi. Có lẽ vì vài nguyên nhân. Một, vì dạo này tôi hay đi với người của Đội Cảnh sát Hình sự bên anh, gã muốn tiếp cận tôi cũng không dễ. Hai, vì gã đang xem tôi như đối thủ, không ngừng thăm dò giới hạn của tôi, nhằm thỏa mãn h*m m**n bạo dâm của gã. Trước đó tôi từng nói, so với việc hành hạ thể xác nạn nhân, gã thích chứng kiến tinh thần họ suy sụp từ từ hơn. Thế nên, khi Châu Kế Phàm và Phong Độ gây án, tôi dám chắc gã đang quan sát ở gần đó. La Vân Chi để Phong Độ quay lại toàn bộ quá trình, cũng vì cho gã xem... Tên b**n th** này, ngày nào còn chưa bắt được gã, ngày đó gã vẫn có thể hại nhiều phụ nữ hơn. Các anh nhất định phải tăng tốc độ.”

“Tôi hiểu rồi.”

Cúp máy, Quý Vân Vãn nhìn thứ trước mắt, chìm trong suy tư.

Đấy là một con búp bê vải. Sở dĩ nói búp bê vải mà không phải gấu bông, vì vào thời thơ ấu của cô, bọn trẻ sinh ra vào những năm chín mươi luôn thích gọi gấu bông nhỏ của mình như vậy. Nhất là kiểu búp bê bé gái diện váy đỏ trước mặt cô này, búp bê với mái tóc xoăn xinh đẹp, môi đỏ, và một điểm đỏ trên trán.

Là một cô gái ra đời vào thập niên chín mươi, cô suýt quên mất mình cũng từng mặc đồ như thế. Thuở nhỏ, nhà trẻ nơi cô học đã tổ chức buổi khiêu vũ cho bé gái. Giáo viên nhà trẻ đã trang điểm cho các bé theo kiểu mặt trắng, môi đỏ, rồi dùng son môi chấm một vệt đỏ lên trán.

Búp bê vải trước mắt, chính là “món quà” mà “gã” tặng cô.

Không người gửi, không chữ ký, chỉ viết một câu: Gửi cô Quý thân yêu của tôi.

Dù cô nói cho Nghiêm Liệt biết, bên anh cũng khó lòng truy tìm nguồn gốc của thứ này. Vì với IQ và năng lực phản trinh sát của mình, nếu đã có thể đưa đồ đến tay cô, chắc chắn gã sẽ không để người khác tìm được gã từ manh mối này.

Có lẽ, đối phương còn ở gần hơn cô nghĩ.

Có lẽ đơn hàng này đã xuất hiện ở đây từ lâu. Không có ngày gửi, chẳng ai biết cô đã bị theo dõi từ khi nào.

Khi có người ấn chuông cửa, Quý Vân Vãn giật mình, cô vô thức cất con búp bê vải, sau đó đứng dậy kiếm dụng cụ tự vệ. Tìm hồi lâu cô mới nhận ra, dù là hung thủ thì gã cũng không thể tới tận cửa nhà cô vào lúc này.

Rõ ràng kẻ đó đã sớm biết địa chỉ của cô, nếu gã muốn đến tìm cô thì đã đến từ lâu rồi.

Cô tới cửa nhìn qua mắt mèo, đồng thời nghe thấy giọng đàn ông quen thuộc: “Vân Vãn, là tôi.”

Quý Vân Vãn mở cửa, khó hiểu nhìn Nghiêm Liệt đứng trước mặt: “Sao anh tới đây?!”

“Vừa rồi gọi điện, thấy cô hơi khác thường, tôi lo nên đến xem.”

Không đợi Quý Vân Vãn đáp lời, anh đã tiến lên một bước tới gần cô, Quý Vân Vãn vô thức nghiêng người, để anh vào trong.

“... Có thật vì lo lắng cho tôi không?”

Nghiêm Liệt nhìn phòng khách một vòng: “Không thì sao?”

“Nhìn anh như vậy, ai không biết còn tưởng tôi giấu tội phạm trong nhà đấy.” Cô đùa.

Trong phòng khách của cô vẫn rải đầy hồ sơ vụ án. Nghiêm Liệt nhìn sang cửa sổ sát đất, thấy họ tên nạn nhân, manh mối, tuổi tác, mối quan hệ họ hàng và bạn bè, toàn bộ được viết trên đó bằng bút đen.

“Tôi nói rồi, có thể nguy hiểm sẽ kéo đến khi cô ở đây một mình.” Anh dần nhíu mày lúc nhìn mấy thứ này. Chắc hẳn bao lâu nay, cô vẫn luôn như thế. Nơi đáng lẽ là một căn hộ ấm cúng lại chứa đầy manh mối vụ án, chứng tỏ cô cứ nghĩ về nó mãi: “Hệ thống an ninh của khu này không phải không có lỗ hổng.”

“Trên đời này làm gì tồn tại chỗ nào không có lỗ hổng chứ? Nếu gã muốn đến tìm tôi thật, vậy dù tôi ở Cục Cảnh sát cũng không tránh được.”

“Không phải cô có một nữ trợ lý à? Tại sao không để cô ấy đến đây với cô?” Nghiêm Liệt tới trước mặt cô, anh vẫn nhíu mày nhìn cô: “Quý Vân Vãn, tôi từng nói với cô rồi, có nhiều cách bắt tội phạm lắm, bọn tôi cũng không vô dụng như cô nghĩ. Cô đừng lấy bản thân ra làm mồi nhử nữa. Cô là bác sĩ Tâm lý, chắc cô cũng hiểu tâm trạng người thân của các nạn nhân. Nếu ngày nào đó thật sự xảy ra chuyện như cô mong muốn, vậy cô có từng nghĩ đến cảm nhận của người bên cạnh cô không?”

“Tôi không có người thân.” Quý Vân Vãn lạnh lùng đáp.

“Không có? Thế ai đã luôn miệng nói Nguyên Triệt cũng xem như người thân của mình? Cả nhân viên ở Cơ sở Vân Hải nữa, họ không phải đồng nghiệp của cô, không phải bạn cô ư?” Anh nhìn thẳng vào mắt Quý Vân Vãn, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: “Từ trên xuống dưới Cục Cảnh sát, Cục trưởng Bạch, Sở Phong, Triệu Lâm, pháp y Lưu, kể cả tôi, chẳng lẽ bọn tôi không phải bạn cô? Cô đã bao giờ nghĩ, nếu tới một ngày cô gặp bất trắc, tôi... bọn tôi sẽ cảm thấy thế nào chưa? Bọn tôi là cảnh sát đấy! Ngay cả người bên cạnh cũng không bảo vệ nổi, vậy bọn tôi còn làm cảnh sát gì chứ?!”

Nghe giọng anh dần biến thành tiếng gào kìm nén, Quý Vân Vãn sững sờ. Thậm chí giữa âm thanh hít thở, và cả lồng ngực phập phồng dữ dội của anh, cô còn có thể nghe thấy tiếng tim anh đập vừa mạnh vừa nhanh.

Dẫu không nhìn vẻ mặt anh ở khoảng cách gần như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận rõ, người đàn ông trước mắt này thật sự đang lo lắng cho an nguy của cô.

“Đội trưởng Nghiêm.” Cô khẽ lên tiếng.

Nghiêm Liệt nhìn cô, ý bảo cô nói.

Quý Vân Vãn nhìn vào mắt anh: “Anh chưa ăn cơm đúng không?”

Nghiêm Liệt: “Sao cô biết tôi chưa ăn?”

“Anh chưa ăn mới là bình thường, có thể dùng bữa đúng giờ mới là lạ đấy.” Quý Vân Vãn đẩy đẩy vai anh, ấn anh ngồi xuống sofa.

Nghiêm Liệt không nói gì, thuận theo cô ngồi xuống.

“Anh đợi một lát, để tôi nấu gì đó cho anh. Hiếm khi một cuộc điện thoại của tôi lại khiến anh vội vàng chạy tới xem tôi, không thể để anh mang bụng đói về được. Nhưng...”

“Nhưng?”

“Tôi chỉ biết nấu mì và mì ăn liền.” Quý Vân Vãn rất hào phóng hỏi anh: “Anh thích món nào?”

“... Nào cũng được.”

Comments