Chương 35

Chương 35

Trong phòng mở đèn sáng lập lòe, đồ trang trí Geometric* trên bàn lắc lư chậm rãi, còn bên ngoài rèm cửa sổ, thành phố rộng lớn đang chìm trong ánh đèn dưới trời đêm.

*Phong cách Geometric: là một loại hình nghệ thuật thị giác, sử dụng hình khối hình học đơn giản và không liên quan đến thế giới tự nhiên.

Trước cửa sổ sát đất, hai người ngồi đối diện nhau, ghế dựa của Quý Vân Vãn cao hơn một chút. Điều này thể hiện, khi nói chuyện với khách cần tư vấn, cô là người giữ vai trò chủ đạo.

Nhưng hiển nhiên, người đàn ông trước mắt này cũng là người quen đứng ở vị trí cao, anh ta khẽ cười: “Theo lý mà nói, trước khi hỏi họ tên người khác, cô nên tự giới thiệu về mình mới phải phép chứ nhỉ?”

Quý Vân Vãn nhướn mày: “Ở chỗ tôi, lời tôi nói mới là lý lẽ. Nếu anh không bắt kịp được nhịp độ của tôi, vậy chúng ta có thể chấm dứt cuộc tư vấn này bất cứ lúc nào.”

Người đàn ông gật đầu, tỏ vẻ nhượng bộ: “Tôi tên Quý Lâm Tu.”

“Quý?”

“Quý trong bốn mùa.” Người đàn ông cười: “Cùng họ với cô, là vinh hạnh của tôi.”

Quý Vân Vãn nhếch môi: “Ồ? Vậy có lẽ đúng là vinh hạnh của anh rồi. Dù sao lúc người khác gọi tôi là bác sĩ Quý, Cố vấn Quý hay cô Quý, dòng họ này vẫn rất được mọi người kính trọng.”

“Thế anh Quý, chúng ta tâm sự nhé. Anh tới tư vấn vì nguyên nhân gì? Tôi có thể giúp gì cho anh đây?”

Quý Lâm Tu mỉm cười: “Nếu tôi nói, thật ra tôi đến vì nghe danh cô, vì muốn gặp bác sĩ Quý, nhà Thôi miên, cũng là chuyên gia Tư vấn Tâm lý nổi tiếng nhất Thành phố Tân Hải... liệu có đột ngột quá không?”

“Đương nhiên là không.” Quý Vân Vãn cười khách sáo: “Người muốn gặp tôi không ít, thêm cả anh cũng không sao. Nhưng chắc trợ lý của tôi đã nói cho anh biết nguyên tắc thu phí của tôi rồi. Ở Thành phố Tân Hải, tôi thật sự rất nổi tiếng, phí tư vấn cũng thuộc hàng cao nhất. Kể từ khoảnh khắc anh ngồi xuống, chúng ta đã bắt đầu tính phí rồi.”

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ cát trên bàn trước mặt hai người, nó tượng trưng cho thời gian trôi qua, giờ đây cát đã bắt đầu đổ xuống.

“Nếu đã đến với lòng kính trọng, tất nhiên tôi cũng sẽ thể hiện đủ chân thành. Giá cả của quý cô, tôi có thể trả gấp đôi, chỉ cần quý cô giải quyết được vấn đề của tôi.”

“Vậy anh có vấn đề gì?”

Người đàn ông nhún vai: “Nhưng tôi hy vọng cô sẽ nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi đang gặp vấn đề gì.”

“Ồ? Khảo nghiệm tôi?”

Điện thoại Quý Vân Vãn đặt trên bàn đổ chuông, cô không nhìn đã ấn tắt, úp xuống bàn.

Quý Lâm Tu nói: “Theo Tâm lý học, hành động úp điện thoại xuống bàn là do có bí mật không muốn ai phát hiện nhỉ?”

Quý Vân Vãn thản nhiên đáp: “Ừ, trong điện thoại của tôi có mấy lốp dự phòng*, sao có thể dễ dàng để người khác phát hiện chuyện này được.”

*Lốp dự phòng (từ lóng): Khi theo đuổi một người, bạn bị họ xem là phương án phụ trong trường hợp phương án chính bị thất bại.

“Bác sĩ Quý biết nói đùa thật, dựa vào ngoại hình và khí chất của cô, chắc chắn không thiếu người theo đuổi.”

“Đúng là từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thiếu đàn ông.” Quý Vân Vãn giơ tay vuốt nhẹ tóc mái trên trán: “Vậy còn anh? Anh chưa kết hôn và sống một mình. Tình hình này đã lâu chưa?”

“Quả là bác sĩ Quý.” Quý Lâm Tu cười: “Mới thoáng nhìn đã có thể nhận ra tôi chưa kết hôn và sống một mình. Nhưng cô nói cũng không đúng hoàn toàn. Tuy tôi sống một mình, nhưng tôi có vợ.”

“Ồ?” Cô dần nhìn xuống, dừng mắt ở đôi tay đeo găng màu đen đặt trên đầu gối của anh ta: “Ai lại có thể chấp nhận một người có thói quen kỳ quặc như anh chứ?”

“Kỳ quặc?”

“Vào phòng mà vẫn đeo găng tay. Hoặc anh cực kỳ thích sạch sẽ, hoặc trên tay anh có mấy vết sẹo bí mật không muốn người khác thấy. Anh thuộc vế nào?”

“Cô đoán xem.”

“Tôi đoán vế thứ hai.” Quý Vân Vãn nói: “Trên tay anh có bí mật muốn che giấu, không muốn người khác biết. Vậy nên anh mới đeo găng để bảo vệ để che đi, hệt như điều anh vẫn luôn giấu trong lòng... Có lẽ còn quan trọng hơn bí mật trong điện thoại của tôi nhỉ?”

“Trên tay tôi không có bí mật gì cả.”

“Thật ư? Nếu thật sự không có, vậy anh có thể cho tôi xem tay anh không?” Quý Vân Vãn vươn tay, ý bảo anh ta đưa tay qua.

Quý Lâm Tu vẫn ngồi yên: “Tuy không có bí mật, nhưng tôi không thích ai chạm vào tay tôi nên mới đeo găng.”

“Ra là vậy...” Quý Vân Vãn rút tay về, gật đầu: “Ai cũng có vị trí mình muốn bảo vệ, tôi hiểu. Anh có ý thức tự bảo vệ mạnh mẽ, cử chỉ cũng tao nhã. Thậm chí... còn tao nhã hơn rất nhiều phụ nữ.”

Quý Lâm Tu hơi nheo mắt.

Anh ta vắt đùi phải lên đùi trái, tư thế như một cô gái đoan trang mặc đầm dự tiệc.

Một người đàn ông trông thanh nhã khi vắt chéo chân như thế, thật sự rất hiếm.

Thấy anh ta hạ nhẹ tầm mắt xuống, Quý Vân Vãn cười: “Chắc anh Quý hiểu rõ phái nữ lắm nhỉ?”

“Cô muốn nói đến mặt nào?”

“Có lẽ là... chuyện trang điểm? Lần đầu tiên nhìn tôi, anh đã chú ý đến môi tôi.” Quý Vân Vãn giơ tay lên, chỉ chỉ môi mình: “Màu son hôm nay của tôi không đẹp, đúng không?”

“Không, hôm nay cô không hề tô son.”

“Anh chắc chắn?”

“Tôi khẳng định.”

“Còn nếu tôi nói tôi tô son trong suốt?” Quý Vân Vãn nhìn anh ta.

“Không, cô không tô gì hết.” Quý Lâm Tu chắc nịch: “Cô rất sạch sẽ.”

“Anh ám ảnh với từ sạch sẽ sao?”

“Tại sao lại nói thế?”

“Không tô son là sạch sẽ. Vậy trong mắt anh, nữ giới trang điểm trên đường phố lại tượng trưng cho điều gì đây?” Quý Vân Vãn gằn từng từ: “Trái ngược với sạch sẽ chính là... phức tạp, dơ bẩn, thối nát? Sự tồn tại của các cô gái đó khiến anh khó chịu?”

Quý Lâm Tu không trả lời vấn đề này, chỉ mỉm cười.

Quý Vân Vãn lấy một thỏi son trong túi áo khoác ra, chầm chậm vặn lên. Trước ánh mắt chăm chú của Quý Lâm Tu, cô từ từ tô son lên môi mình.

Đôi môi vốn sạch sẽ hồng hào của cô lập tức được phủ một sắc đỏ tươi.

“Thế nào, bây giờ anh vẫn thấy tôi sạch sẽ chứ?”

Ánh mắt Quý Lâm Tu chợt lóe lên: “Bác sĩ Quý.”

“Sao?”

Quý Vân Vãn ném thỏi son lên bàn, “cạch” một tiếng, thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc này.

“Tôi tô son xong, anh nhìn tôi thấy không vừa mắt hay ưng ý hơn?” Cô khẽ cắn đôi môi đỏ tươi, một giọt máu nhỏ rỉ ra dưới hàm răng trắng tuyết: “Màu này hợp với tôi hơn, đúng chứ?”

Trong khoảnh khắc cánh mũi anh ta thoáng phập phồng, Quý Vân Vãn mỉm cười. Cô cười ngày càng lớn tiếng, ngay cả vai cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ: “Phản ứng của anh thú vị thật, đang ghen tị với tôi à? Ghen tị vì tôi có thể tô son đẹp mọi lúc mọi nơi, hay hâm mộ vì tôi có thể lộ ra một mặt khiến phái nam muốn theo đuổi?”

Quý Lâm Tu lắc đầu, kéo nhẹ cà vạt ra, vẻ mặt lãnh đạm: “Bác sĩ Quý, hình như tâm trạng của cô lúc này không thích hợp làm tư vấn đâu.”

Quý Vân Vãn giơ tay vuốt môi, lau vết máu kia: “Phải, vậy chúng ta có cần đổi buổi nói chuyện sang ngày khác không? Anh Quý?”

“Thật ra tôi cảm thấy, hôm nay là một ngày tốt.”

Điện thoại trên bàn tiếp tục vang lên hai tiếng, là tin nhắn. Cô vẫn không kiểm tra, đứng dậy đến trước mặt anh ta, với tư thế nhìn từ trên cao xuống, cô hết sức dịu dàng hỏi: “Chẳng phải ngay từ khi tôi còn chưa tỉnh dậy, anh đã gọi tới nói muốn hẹn tôi làm tư vấn sao? Hẹn nhiều lần như vậy, khó khăn lắm mới gặp được, anh vẫn nên quý trọng cơ hội này thì hơn, đúng không?”

Cô sở hữu một đôi mắt quá mức xinh đẹp dù so với phụ nữ, Quý Lâm Tu nhìn thẳng vào. Một lát sau, anh ta dời mắt sang nơi khác: “Nhưng bác sĩ Quý này, hình như cô không nhận ra vấn đề của tôi.”

“Anh có thể thử mở lòng với tôi, để tôi hiểu anh hơn.” Cô vừa nói, vừa hơi cúi xuống, đến gần khuôn mặt vô cảm của anh ta: “Anh không nhìn vào mắt tôi, sao tôi quan sát biểu cảm của anh được? Hay... anh đang sợ tôi?”

Quý Lâm Tu ngước mắt lên, vừa định lên tiếng, đột nhiên Quý Vân Vãn kề sát tai anh ta, thì thầm: “Con mồi dâng đến tận miệng mà còn không chịu xử, liệu tôi có thể nghi ngờ anh đúng như suy đoán của tôi... không thực hiện được chức năng kia không?”

Quý Lâm Tu như nín thở.

Không một người đàn ông nào có thể nghe mấy lời như vậy, anh ta nhìn cô gái trước mặt vươn tay về phía mình.

Anh ta bắt lấy tay cô, nổi giận bóp cổ Quý Vân Vãn, ấn mạnh cô xuống mặt bàn.

Điện thoại, ly nước, đồng hồ cát, bút máy trên bàn đồng loạt rơi xuống đất.

Trong khoảnh khắc đầu bị đập mạnh, trước mắt Quý Vân Vãn trở nên trống rỗng, nơi nào đó trong não phát ra tiếng ong ong. Giây tiếp theo, cảm giác ngạt thở vì bị bóp cổ ập đến.

“Quý Vân Vãn, tại sao cô cứ thích tự đâm đầu vào chỗ chết vậy?”

Quý Vân Vãn bị anh ta siết chặt cổ, không thở nổi, nhưng trong mắt cô lại tràn ngập nét cười gan lì: “Ai bảo anh... luôn làm trái theo thói quen... nếu ra tay thế này với tôi ngay từ đầu... có phải tốt hơn không? Tôi có thể mang đến cho anh thứ mà những cô gái đó không thể... Quý Lâm Tu... Lúc anh nhìn họ... nhìn em gái tôi... ánh mắt của anh cũng giống bây giờ sao?”

Cô giơ tay lên, định chạm vào mắt anh ta, nhưng giây tiếp theo, anh ta đã ra sức bóp mạnh khiến toàn thân cô bủn rủn.

“Hứa Dao, đúng vậy, tôi nhớ rõ cô ta. Cô ta không cứng cỏi như cô. Đến giây phút cuối cùng, cô ta vẫn khóc lóc cầu xin tha thứ, xin tôi tha mạng.”

Cuối cùng ác quỷ đội lốt người cũng kéo mặt nạ xuống, trở về bản chất vốn có. Quý Lâm Tu cười khẽ, dùng răng lột găng tay của mình ra. Trên móng tay sắc nhọn sơn đậm một màu đỏ tươi.

Giống hệt đôi môi đỏ tươi của phụ nữ.

Đầu ngón tay gã cắt vào làn da cô, máu đỏ chảy ra.

Sau đó, gã đưa ngón tay dính máu cô, bôi lên môi cô.

Quý Vân Vãn muốn giãy giụa nhưng không còn sức, não nhanh chóng thiếu oxy, khiến cả gương mặt lẫn hai mắt cô bắt đầu sung huyết.

Quý Lâm Tu vuốt nhẹ bờ môi dính máu của cô, khóe môi gã nhếch lên một độ cong tàn nhẫn: “Cô biết tôi sẽ đến, tại sao lại không chuẩn bị trước? Kỹ năng thôi miên cô luôn kiêu ngạo, giờ đây không phát huy được gì ư? Bác sĩ Quý.”

Quý Vân Vãn vẫn cố hết sức giơ tay lên, khẽ vuốt khóe mắt gã, nét cười trên mặt cô dần biến mất, đổi thành vẻ thương hại dành cho kẻ dưới.

“Quý Lâm Tu, anh nhìn kỹ xem, tôi rất giống nó sao?”

Quý Lâm Tu sửng sốt: “Cô nói ai?”

“Tôi rất giống nó sao?”

“Tôi rất... giống nó sao?”

Sau khi cô máy móc lặp lại lời nói, một âm thanh như tiếng ù tai xuất hiện, gã vô thức muốn xoa lỗ tai. Nhưng khi gã sắp đưa tay lên, chợt phát hiện trong tay không còn siết cổ của cô gái mảnh mai yếu đuối kia nữa, mà đang cầm một con búp bê vải vô hồn với khuôn mặt tinh xảo và đôi môi đỏ.

Còn Quý Vân Vãn vốn không thể cử động trong tay gã, lại mất tăm. Cuối cùng, cô đã thành công thôi miên gã.

Comments