“Cậu xem nó vẫn đang chơi búp bê hỏng kìa.”
“Trời ạ, Lâm Tu, mày là một thằng con trai mà lại thích buộc tóc chơi búp bê vải, lẽ nào mày không phải con trai hả?!”
“Con trai không thể tô son, không thể chấm nốt ruồi son trên ấn đường, cũng không thể mặc váy.”
“Con gái cũng không đi như vậy, sao mày ưỡn ẹo thế?”
“Búp bê vải là thứ bé gái mới chơi, bé trai nên chơi ô tô, chơi xếp khối gỗ. Lâm Tu, em đừng bắt chước bé gái nữa, em còn như vậy thầy sẽ tức giận đấy.”
Quý Lâm Tu cúi đầu nhìn mình, hình hài tầm 4, 5 tuổi, gã mặc đồng phục màu xanh mà trước đây gã ưng ý nhất, trên tay cầm một con búp bê vải.
Nhưng rõ ràng bây giờ gã phải là...
Phải là hình dáng người lớn mới đúng.
Gã kinh ngạc quay đầu nhìn, một cô gái xõa tung mái tóc dài, không rõ mặt nhưng rất quen thuộc đứng phía sau.
“Lúc tôi bị Châu Kế Phàm hành hạ, anh đang xem ngay bên cạnh, đúng không?”
“Tại sao lại giết người?”
“Chỉ giết người mới có thể khiến anh sảng khoái sao?”
“Anh hận phụ nữ đến thế ư? Rõ ràng anh cũng muốn trở thành phụ nữ, tại sao lại hận bọn tôi như vậy?”
“Tại sao phải chặt chân của bọn tôi? Anh căm thù sự tồn tại của bọn tôi đến nhường nào chứ?”
“Không, tôi không hận phụ nữ.” Rốt cuộc Quý Lâm Tu cũng cất lời: “Tôi chỉ...”
“Chỉ không biết nên đối xử với họ thế nào, nên dứt khoát hủy hoại?”
Quý Lâm Tu lùi lại một bước, đằng sau chìm trong màn sương mù tối đen, gã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng đầy giễu cợt: “Quý Lâm Tu, anh chính là một kẻ vô dụng chui ra từ cống ngầm. Chính anh đã thấy địa ngục, nhưng cứ muốn kéo tất cả mọi người vào chịu khổ chung. Anh vốn không có tư cách chạm vào họ. Ngay cả khi đã chết dưới tay anh, họ vẫn mãi mãi chỉ thuộc về bản thân họ. Còn anh... anh mới là kẻ vĩnh viễn sống trong địa ngục.”
Quý Lâm Tu lùi về sau từng bước.
Gã không còn lựa chọn nào khác, mọi thứ trước mặt đang sụp đổ!
“Khi tiến dần vào làn sương mù, anh sẽ cảm nhận rõ nỗi đau cùng cực. Đó là vô vàn vết thương anh từng thấy, vết thương trên người các cô gái ấy sẽ hằn sâu lên toàn thân anh, chúng sẽ không ngừng chảy máu, sẽ từ từ nuốt chửng anh... Anh sẽ vĩnh viễn bị xiềng xích trong nhà giam bằng máu tanh do chính anh tạo nên...”
Lúc Nghiêm Liệt dẫn người cầm súng xông vào phòng làm việc, cảnh trước mắt khiến họ sững sờ.
Máu tươi chảy lênh láng, Quý Lâm Tu cầm một con dao, đang cắt vào da mình. Lưỡi dao đã đến gần vị trí động mạch cảnh trên cổ. Nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc gã sẽ chết do mất máu!
Còn Quý Vân Vãn đang ôm cánh tay đứng bên cửa sổ, quần áo trắng dính máu. Với đôi mắt lạnh lẽo như tử thần, cô nhìn gã đàn ông đang bóp cổ sắp chết ngạt nằm dưới sàn. Cô nhếch mép, không rõ đang vui hay giận.
Tay cô đẫm máu, vết thương trên đó cũng không đỡ hơn Quý Lâm Tu bao nhiêu.
Nghiêm Liệt lập tức biến sắc, đột nhiên tiến lên một bước, rồi lại dừng chân.
Vì Quý Vân Vãn đã nhìn qua, ngăn cản anh.
Tất cả mọi người sợ hoảng hồn: “Cố vấn Quý, chuyện này...”
Rõ mười mươi, người này đã bị Quý Vân Vãn thôi miên.
“Hoảng gì chứ.” Quý Vân Vãn mỉm cười với họ: “Mọi người tới đúng lúc lắm, tôi và gã không chết được đâu. À, camera ở đằng kia. Tôi cũng được xem như, phòng vệ chính đáng...”
Quả thực cô không chết được, nhưng chỉ một bước nữa thôi, nói không chừng sẽ lại mất nửa cái mạng.
Sắc mặt Nghiêm Liệt cực kỳ tệ: “Gọi xe cứu thương!”
“Đã gọi rồi, Đội trưởng Nghiêm!”
Quý Vân Vãn khom lưng nói gì đó bên tai người kia, dao găm trên tay gã lập tức rơi xuống đất, đồng thời gã cũng chìm vào hôn mê.
Mọi người nhanh chóng khống chế nghi phạm. Cùng lúc đó, Nghiêm Liệt bắt lấy cánh tay bị thương của Quý Vân Vãn.
Vết thương kia nhìn cũng không sâu, nhưng chảy rất nhiều máu.
Nghiêm Liệt: “Gã làm? Còn bị thương chỗ nào không?!”
Nghe thấy giọng anh run run, Quý Vân Vãn nhận ra anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Cô đặt nhẹ tay còn lại lên cổ tay anh: “Đừng lo, tôi không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Nghiêm Liệt nhìn cô chăm chú, đến tận khi có người ở đằng sau gọi một câu: “Đội trưởng Nghiêm! Xe cứu thương đến rồi!”
Nghiêm Liệt mới buông tay cô: “Ra xử lý vết thương trước đi.”
Quý Vân Vãn đăm chiêu nhìn tấm lưng anh.
Cô đã chạm vào mạch của anh.
Tốc độ đập vừa nhanh vừa mạnh, như thể thần kinh đang kéo căng của anh sẽ vỡ tung ngay giây tiếp theo.
Là đang tức giận, hay căng thẳng?
Trong bệnh viện.
Vết thương của Quý Vân Vãn được băng bó cẩn thận, Quý Lâm Tu cũng được đưa vào phòng cấp cứu. Vết thương của gã thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng thật ra chỉ là vết thương ngoài da. Duy nhất mỗi vết cắt trên cổ tương đối sâu, suýt chạm tới động mạch.
Tay Quý Vân Vãn quấn đầy băng gạc, cô cầm khăn ướt lau vết máu trên môi.
“Quý Vân Vãn.”
Giọng nói bình tĩnh có phần nóng nảy này, không cần ngẩng đầu cô cũng biết, chắc chắn là vị Đội trưởng nào đó đến trút giận rồi. Quý Vân Vãn điều chỉnh tư thế trên ghế, lười biếng chống cằm nhìn anh: “Đội trưởng Nghiêm.”
Ít nhất đã ba ngày ba đêm người đàn ông này không hề nghỉ ngơi, râu trên cằm đã thấy rõ, ngay cả cổ áo cũng không gọn gàng như bình thường. Thấy anh chống nạnh một tay, Quý Vân Vãn không khỏi nghĩ thầm, lúc người này tức giận, cơ bắp toàn thân cũng sắp nổ tung rồi...
Hoàn toàn không phát hiện cô đang dừng mắt ở đâu, Nghiêm Liệt nhíu mày hỏi cô: “Tôi gọi điện cho cô, vì sao cô không nghe?”
“Tôi không bắt máy, chẳng phải đang báo anh biết tôi đã xảy ra chuyện sao?”
Câu trả lời như lẽ đương nhiên này khiến Nghiêm Liệt càng sa sầm mặt: “Cô biết hôm nay gã sẽ đến?”
“Ừ, không hôm nay thì cũng ngày mai. Với tốc độ điều tra của mọi người, khả năng là hôm nay cao hơn.” Quý Vân Vãn nói: “Gã biết rõ gã không trốn được. Thay vì tiếp tục lẩn trốn, lần này chắc chắn gã sẽ không nhịn được mà tới tìm tôi.”
Nghiêm Liệt vừa định lên tiếng đã bị cô ngắt lời.
“Phải, tôi biết hôm nay gã nhất định sẽ lộ diện.” Quý Vân Vãn nhướn mày: “Gã vẫn luôn xem tôi như con mồi, nắm rõ nhất cử nhất động của tôi. Dĩ nhiên gã cũng biết, mấy ngày trước tôi đã lập hồ sơ tâm lý về gã, còn rất tương xứng với gã. Dù muốn trốn gã cũng không trốn được bao lâu. Vậy nên, chắc chắn gã sẽ đến tìm tôi trước khi mọi người điều tra ra danh tính của gã.”
Tất cả câu nói và thái độ của cô hoàn toàn cho thấy, cô tự tin với suy luận của mình cỡ nào.
Thời điểm gã ngồi đối diện cô trong Cơ sở Tâm lý Vân Hải, chính Nghiêm Liệt đã gọi cho cô cuộc điện thoại ấy. Nghiêm Liệt gọi vì muốn báo cô biết, họ đã khoanh vùng được một người.
Lâm Tu, nhưng không phải Quý Lâm Tu, gã vốn không mang họ Quý.
Quý Vân Vãn không nhận cuộc gọi kia, cũng vì muốn nói cho Nghiêm Liệt biết cô có chuyện, đến chỗ cô mau.
Đương nhiên, nếu đổi thành người khác, dù có thể nhận ra cô gặp chuyện thì cũng không thể tới nhanh vậy. Cô đã tận mắt chứng kiến tốc độ tìm người và tốc độ điều tra vụ án của Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt kéo ghế dựa đến ngồi trước mặt cô, lên tiếng hỏi: “Nên cô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để đối phó gã?”
“Tôi từng nói rồi, một khi tôi và gã chạm trán, chắc chắn sẽ rơi vào kết cục anh chết tôi sống. Lần trước tôi đến địa bàn của gã, gã không thể giết tôi. Lần này gã đặt chân vào sân nhà của tôi, nếu buông tha cho gã thì tôi không phải Quý Vân Vãn.” Quý Vân Vãn gập hai chân lên, gác cằm lên đầu gối, giống hệt tư thế nghiền ngẫm ở nhà của cô: “Trước đó, gã đã gửi chuyển phát nhanh đến địa chỉ của tôi. Một khi tôi lấy thứ kia đi, cũng đồng nghĩa với việc tôi gửi thư mời cho gã, chắc chắn gã sẽ tới tìm tôi.”
Nghiêm Liệt sửng sốt: “Gì cơ?”
Quý Vân Vãn ra hiệu cho anh qua lấy túi của mình.
Nghiêm Liệt cầm túi xách của cô đến, lấy con búp bê vải trong túi ra, anh lập tức sa sầm mặt.
“Phát hiện từ bao giờ?”
“Hôm qua.” Quý Vân Vãn nói.
“Vậy hôm qua cô gọi cho tôi vì muốn nói tôi biết chuyện này?” Nghiêm Liệt hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc: “Nhưng tại sao lúc tôi đến nhà cô, cô lại không kể?”
Quý Vân Vãn nghiêng đầu, cẩn thận quan sát mặt anh.
Ồ nhìn kìa.
Lửa giận đầy bụng của anh sắp phun trào rồi?
Quý Vân Vãn chậm rãi thả hai chân xuống tìm giày của mình: “Nếu tôi kể, vậy chẳng phải mọi ngóc ngách trong căn hộ của tôi sẽ bị các anh nhét người vào à? Thế gã tới tìm tôi kiểu gì? Kể cả các anh đã biết danh tính của gã, nhưng nếu gã muốn trốn thật, mọi người lại phải tốn thêm một ít thời gian để lần ra gã. Chi bằng để gã đến tìm tôi có phải nhanh hơn...”
Cô còn chưa nói xong, Nghiêm Liệt đã đứng phắt dậy: “Muộn vài ngày quan trọng, hay mạng của cô quan trọng? Quý Vân Vãn, cô chưa bao giờ quan tâm mạng mình đúng không? Cô có từng nghĩ nếu gã vừa xuất hiện đã cho cô một dao…”
“Gã sẽ không.” Quý Vân Vãn ngắt lời anh: “Nếu gã muốn làm thế thì tôi đã chết từ lâu. Anh từng nói, hệ thống an ninh của chung cư chỗ tôi tồn tại rất nhiều lỗ hổng. Nếu muốn giết tôi, gã đã sớm tới đâm tôi một dao rồi.”
“Nên cô cứ chờ gã lộ diện như vậy?” Nghiêm Liệt vòng tới vòng lui mấy bước, đột ngột cao giọng, nổi trận lôi đình: “Cô cứ một mình đợi gã như thế?!”
“Đúng, lúc nào tôi cũng chờ gã đến, đây là bí mật sao?” Quý Vân Vãn trừng mắt: “Không phải tôi vẫn luôn tỏ rõ thái độ này à?”
“Thái độ? Thái độ để mình đâm đầu vào chỗ chết?” Quả thực Nghiêm Liệt đã giận sôi máu vì nghe cô nói thế, anh gần như đè giọng gào với cô: “Bắt tội phạm là chuyện của cảnh sát bọn tôi. Cô làm một Cố vấn, trách nhiệm của cô là hỗ trợ bọn tôi, chứ không phải lấy mạng của mình ra đối phó với tội phạm!”
Quý Vân Vãn cũng giận đến bật cười: “Hài hước thật, anh cho rằng tôi để ý đến chức Cố vấn này? Tôi đã nói rõ tôi muốn bắt được gã rồi. Bằng không, anh nghĩ tôi sẽ bỏ ra nhiều thời gian lẫn công sức như vậy để giúp đỡ các anh hả?!”
Thấy con búp bê vải trong tay Nghiêm Liệt sắp bị anh vò nát, Quý Vân Vãn còn châm thêm ít mồi lửa: “Xin Đội trưởng Nghiêm hãy hiểu rõ, trách nhiệm của tôi là báo thù cho em gái tôi, không phải giúp bên anh bắt tội phạm. Nếu không vì vụ án này, nói không chừng tôi đã ngủ trong bệnh viện năm, sáu, bảy, tám năm rồi. Thà làm người thực vật còn hơn ăn mắng ở đây.”
Nghiêm Liệt thật sự tức giận vì cô đến mức không biết nói gì: “Quý Vân Vãn, cô…”
“Tôi sao? Muốn đánh nhau?” Quý Vân Vãn ngẩng đầu nhìn anh.
Nghiêm Liệt giận dữ nhìn cô chằm chặp vài giây, sau đó xoay người rời khỏi phòng, “rầm” một tiếng anh đóng sầm cửa.
Âm thanh đó khiến căn phòng như rung lên ba lần, tất cả mọi người bên trong lẫn bên ngoài đều giật nảy mình.
“Cắt.” Quý Vân Vãn lấy một viên kẹo ra để lên miệng cắn cắn, thì thầm: “Biết ngay anh chỉ có sấm mà không có mưa, mắng tôi thì có tác dụng chó gì.”
Từ bé cô đã nghe người khác la mắng mình vô số lần. Hồi nhỏ bị bố mẹ mắng, lớn hơn nữa bị giáo viên mắng, trưởng thành bị người hướng dẫn mắng, bị đủ loại khách cần tư vấn mắc bệnh tâm lý mắng, cô đã sợ ai bao giờ? Dù sao cũng chẳng có ai nói thắng cô.
Sở Phong gõ cửa, cẩn thận thò đầu vào, hỏi: “Này... Vân Vãn, cô vừa mắng Đội trưởng Nghiêm hả?”
“Mắng rồi, sao?” Quý Vân Vãn thầm nghĩ - Anh ấy la tôi trước mà.
“... Không sao, chỉ thấy đáng sợ quá, trái tim bé nhỏ của tôi.” Sở Phong lau mồ hôi lạnh bước vào: “Tôi thấy anh ấy nói không nổi cô nên mới trút giận lên đám người bên ngoài đó. Mẹ nó, khủng khiếp quá, ông đây bị dọa sắp tè ra quần rồi.”
Họ đang hút thuốc lá kế cửa sổ, Nghiêm Liệt ra ngoài, đập thứ gì đó rồi quát họ: “Nhìn gì! Nhặt vật chứng lên!”
Triệu Lâm vội vàng dập thuốc lá rồi cúi xuống nhặt đồ, thấy một con búp bê vải gói trong túi plastic. Cậu ta nhận ra, đây là vật chứng quan trọng của vụ án. Lúc đang định hỏi, cậu ta thấy Nghiêm Liệt đấm mạnh lên tường.
Mẹ nó, ai chọc tức vị cấp trên Thái Sơn đè đầu cũng không biến sắc của cậu ta đến nỗi này vậy? Giống hệt con sư tử đầy giận dữ nhưng không biết cách giải tỏa, đỉnh đầu cũng bốc hơi nước luôn rồi.
“Cô biết không, khi chúng tôi vừa điều tra ra gã kia có thể là hung thủ, Đội trưởng Nghiêm đã gọi cho cô ngay. Cô không nghe máy, anh ấy lập tức thay đổi sắc mặt, không nói hai lời bảo chúng tôi lên xe đi tìm cô. Bấy giờ anh ấy liên lạc với trợ lý của cô, nghe nói cô đang ở Vân Hải thì tức tốc lái xe tới. Suốt quãng đường, trông anh ấy rất đáng sợ. Tôi biết ngay có lẽ cô đã gặp chuyện. Quả nhiên, gã hung thủ kia đến tìm cô.”
Quả thực Sở Phong bội phục khả năng dự đoán của cô: “Cô cũng giỏi phết. Sao cô biết hôm nay gã sẽ đến gặp cô? Còn nữa, cô biết mà cũng không thèm báo bọn tôi một tiếng. Lỡ xảy ra bất trắc gì, tôi nghĩ, lửa giận của Đội trưởng Nghiêm sẽ nổ tung cả tòa nhà mất.”
“... Nên tất cả hoàn toàn do tôi tự chuốc lấy, không liên quan đến các anh.” Quý Vân Vãn hạ giọng: “Đương nhiên, nếu không nắm chắc mười phần, tôi cũng sẽ không gạt các anh.”
“Nắm chắc gì?”
Quý Vân Vãn cười khẩy: “Nắm chắc gã sẽ không giết tôi.”
Sở Phong nhìn nụ cười trên mặt cô, không khỏi ớn lạnh. Sao anh ta cảm giác như vị trước mắt này còn đáng sợ hơn chú sư tử nổi giận ban nãy nhỉ?
“Vậy cô đã giăng bẫy cho gã b**n th** kia từ trước rồi sao?”
“Anh cũng nói gã b**n th** mà, đối phó với b**n th**, ắt không thể dùng phương pháp bình thường được. Tất nhiên tôi có cách của mình...” Quý Vân Vãn không nói thêm gì, hỏi: “Gã thế nào rồi?”
“Chỉ mất ít máu thôi, không chết được.” Sở Phong nghiến răng nghiến lợi: “Tôi còn cảm thấy hời cho tên súc sinh này ấy.”
Thật ra ai cũng hận không thể cho thứ đó một đạp, đáng tiếc gã khốn nạn kia ngất như chết, họ phải đưa thẳng lên xe cứu thương.
“Yên tâm, chuyện này còn chưa xong đâu.” Quý Vân Vãn nói: “Cứ chờ xem, vẫn còn mệt nữa.”
Sở Phong không hiểu ý cô: “Người đã bắt được rồi, cô có thể thở phào nhẹ nhõm, phần còn lại cứ giao cho bọn tôi.”
Quý Vân Vãn mỉm cười ẩn ý, không nói thêm gì.
Nếu thật sự đơn giản như thế thì tốt rồi.
Comments