“Là ai đã hủy hoại cô ấy? Quý Vân Vãn, cô mở to hai mắt mà nhìn xem!”
Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, Quý Vân Vãn cắn rách lòng môi, máu tươi rỉ ra từ đôi môi tái nhợt của cô.
Người đàn ông đeo mặt nạ dừng một chút.
Quý Vân Vãn mở mắt, cất lời nói: “Bảy tháng trước, tại sao không giết tôi?”
“... Tôi không nỡ giết cô.” Người đàn ông đeo mặt nạ vuốt nhẹ khuôn mặt sưng đỏ của cô, nâng cằm cô lên, cười nói với chất giọng khàn khàn: “Giết cô thì làm sao thấy được biểu cảm của cô chứ?”
“Người không nỡ giết tôi không phải anh đâu.” Quý Vân Vãn cong môi, đôi môi bị màu đỏ của máu tươi bao phủ nhìn rất ghê người, cô nói: “Người không nỡ để tôi chết, là Lâm Tu. Người không cho anh giết tôi, cũng là Lâm Tu. Tôi nhớ ra rồi. Lúc ấy, điện thoại của anh đã liên tục vang lên, ánh sáng mà tôi nhìn thấy không phải đèn xe, mà là điện thoại của anh. Nguyên nhân gã không cho anh giết tôi là gì? Anh biết không?”
“Anh không biết.” Quý Vân Vãn nhìn vào mắt người đàn ông, chịu đựng sự đau nhức, thở hổn hển nói: “Để tôi nói nguyên nhân cho anh nhé. Anh lại đây, để tôi nói cho anh...”
Người đàn ông đeo mặt nạ theo bản năng muốn ghé tai tới gần cô. Nhưng ngay giây tiếp theo, gã như chợt bừng tỉnh, bất ngờ đẩy cô ra, nổi giận cầm lấy búa sắt bên cạnh chĩa vào cô: “Quý Vân Vãn, đừng tưởng tôi không biết cô muốn làm gì, cô muốn thôi miên tôi?”
“Vậy tại sao lại không giết tôi? Lúc ấy anh chỉ cần dùng sức một chút là có thể vặn gãy cổ tôi rồi. Anh còn có thể chặt đứt hai tay hai chân, thậm chí là đầu tôi rồi mang đến trước mặt Lâm Tu, giống như khi chém chết Trịnh Nhã ấy. Anh nên mang thi thể không toàn thây của tôi đến trước mặt gã kìa. Chẳng phải đây mới là điều anh muốn làm sao? Có bản lĩnh thì giết tôi đi chứ!”
Người đàn ông đeo mặt nạ nắm chặt búa sắt, căm phẫn quát to một tiếng, xoay cây búa đập về phía cô.
“Bịch”, búa sắt nện mạnh xuống bên tai cô.
“Tôi muốn giết cô, giết cô! Tôi phải chặt đầu cô!” Người đàn ông đeo mặt nạ gào thét điên cuồng. Gã lại nhấc búa sắt lên, chuẩn bị nện xuống đầu Quý Vân Vãn.
Ngay khoảnh khắc đó, Quý Vân Vãn ngậm máu tươi, gằn từng tiếng nói: “Chị muốn giết em thật sao? Chị gái?”
“Keng”, búa sắt rơi xuống mặt đất.
“Cô...” Trong giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ có vẻ hoảng sợ: “Cô... Cô là ai??”
“Chị đoán xem em là ai?” Quý Vân Vãn nhìn chằm chằm vào mắt gã, nói chậm rãi: “Tuy chị bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, nhưng chúng ta vẫn gặp nhau thường xuyên mà, không phải sao? Chẳng lẽ chị không còn nhớ chính chị là người thường đi cùng em trên đường tan học sao... Em là em gái chị, Văn Văn đây.”
Qua chiếc mặt nạ đáng sợ kia, Quý Vân Vãn nhìn thấy đồng tử của “gã” chợt giãn ra.
Câu nói kia đã làm cho ác ma giết người này chìm vào ký ức hỗn loạn.
Nhà họ Hoàng có tất cả hai người con gái. Bởi vì gia đình nghèo khó nên bất đắc dĩ phải “tặng” con gái lớn cho người ta. Lý do “tặng” con gái lớn cũng không phải bởi vì nguyên nhân tuổi tác, mà là do bản thân cô gái này có chỗ khiếm khuyết.
Từ nhỏ con gái lớn đã như một bé trai, cơ thể cường tráng, ngoại hình cục mịch, cực kỳ giống người bố quanh năm làm nông của họ, không hề có dáng vẻ con gái.
Chẳng bao lâu sau, gia đình kia cũng phát hiện ra điểm ấy. Ngoại hình của cô gái này rất xấu. Cho dù ở nông thôn cũng không thể xếp vào hàng ngoại hình phổ thông, chưa kể đến là trí tuệ cũng chậm phát triển. Không lâu sau, người nhà kia đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Hoàng San San, cái tên của một bé gái nhưng ngoại hình lại như một bé trai xấu xí. Mà em gái cô ả, Hoàng Văn Văn, thì hoàn toàn giống những bé gái bình thường khác, là một cô bé yếu đuối từ nhỏ, thích ôm búp bê khóc.
Cô ả lang thang bên ngoài mà lớn lên. Cuối cùng, lúc mười tuổi cô ả cũng tìm được đường về nhà. Nhưng không một ai trong nhà chịu thừa nhận cô ả. Ngay cả em gái ruột cũng nói cô ả là b**n th**, yêu quái.
Nhưng cô ả vẫn rất thích em gái mềm mại dịu dàng như búp bê kia, mỗi ngày đều lén đi theo cô ấy, cùng đi học cùng tan học.
Trong thị trấn nhỏ lạc hậu, bọn họ tựa như hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Mỗi ngày, em gái lên lớp và tan trường như những bé gái bình thường khác. Mà cô ả thì ngày ngày nhặt rác, chờ em gái tan học ở cổng trường.
Rốt cuộc có một ngày, em gái đã chú ý tới cô ả.
Đó là bởi vì trên đường tan học, cô ả đã giúp em gái đánh mấy cậu nhóc lớn hơn muốn bắt nạt em gái. Từ đó về sau, bọn họ đã trở thành “chị em” thân thiết nhất khi ở bên ngoài. Cô ả sẽ hộ tống em gái đi học, giúp em gái đánh những người bắt nạt cô ấy.
Một ngày nọ, Văn Văn đã tặng con búp bê mà mình yêu thích nhất cho cô ả.
Đó là thứ mà cô ả chưa bao giờ dám nghĩ tới. Cô ả như nhận được bảo bối, ngày ngày ôm con búp bê ngủ trong đống rác.
Có lẽ đó là thời điểm hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô ả. Búp bê vải kia là thứ quý giá nhất của cô ả, cũng là tài sản duy nhất.
Sau đó, em gái lên trung học cơ sở, rồi lên trung học phổ thông. Nhưng bất kể là nơi đâu, ở góc người khác không nhìn thấy luôn có một nhân viên vệ sinh quét dọn nhặt rác yên lặng đi theo cô ấy. Mỗi khi Hoàng Văn Văn ném quần áo không mặc nữa vào thùng rác, cô ả đều sẽ cẩn thận lấy ra rồi mặc vào.
Chỉ có giày, em gái đi số 36, mà vào năm mười tám tuổi ấy, chị gái đã phải đi số 41.
Bé gái dần trưởng thành và có lòng hư vinh, không muốn để bạn bè biết gia cảnh nghèo khó của mình, lại càng không muốn để người khác biết mình có một chị gái xấu xí bị bỏ rơi phải đi nhặt rác.
Ngày đó, trên đường tan học về nhà, mấy bé gái mỗi người cầm một ly đồ uống nóng hổi, cô ả yên lặng đi theo phía sau em gái, đưa cô ấy về nhà như mọi khi.
“Người nhặt rác phía sau thật đáng ghét, cứ nhìn chằm chằm vào đồ uống của chúng ta, người ta còn chưa uống xong mà.”
Hoàng Văn Văn hơi xấu hổ, nói: “Chúng ta đi nhanh đi, lát nữa uống xong vứt vào thùng rác là được.”
Ngày hôm sau, Hoàng Văn Văn đến tìm cô ả, ném cho cô ả một nắm tiền lẻ, nói cô ả không được đi theo mình nữa.
Hoàng San San khó hiểu: “Tại sao? Chị là chị em mà.”
Mặc dù bố mẹ không thừa nhận cô ả, cũng không cho cô ả tới gần cửa nhà. Nhưng cô ta biết, ít nhất em gái vẫn thừa nhận cô ả.
“Ai nói cô là chị tôi! Tôi không có chị gái!” Cả giọng nói lẫn ánh mắt của Hoàng Văn Văn đều dữ tợn, cô ấy nói: “Cô còn đi theo tôi như vậy nữa tôi sẽ nói với bố mẹ, bảo họ báo cảnh sát bắt cô lại!”
Cô ả cuống quít cầm lấy búp bê vải kia: “Đừng, đừng như vậy mà, em quên rồi sao? Em xem, đây là búp bê em tặng chị...”
“Đây vốn là thứ tôi không cần nữa!” Hoàng Văn Văn đoạt lấy con búp bê đã cũ nát kia ném vào đống rác, nói: “Bẩn muốn chết! Cô giống hệt nó vậy, vừa xấu vừa bẩn!”
Cô giống hệt nó, vừa xấu, vừa bẩn.
Búp bê vải bị bỏ quên trong đống rác, không còn ai nhớ dáng vẻ từng được quý trọng của nó.
Tiếp sau đó, cô ả ngày càng xấu xí. Bàn tay trở nên thô ráp vì làm việc quanh năm, dáng người cũng ngày càng giống một người đàn ông thô kệch. Bé gái nào nhìn thấy cô ả đều cảm thấy cô ả là một tên b**n th** tục tĩu theo dõi người khác.
Cô ả vẫn đi theo Hoàng Văn Văn, nhưng không để cô ấy nhìn thấy mình.
Có một ngày, cô ả nhìn thấy Hoàng Văn Văn vô tình đánh rơi một thỏi son. Cô ả lập tức đi đến nhặt lên, quan sát cẩn thận, muốn tô lên môi mình.
Thế nhưng sau khi tô son đỏ, trông cô ả lại càng xấu hơn.
Vì thế cô ả đã giữ một người đi đường lại, hỏi người đó: “Anh có thể nói cho tôi biết cách tô son không?”
Người cô ả giữ lại là một thợ makeup chuyên trang điểm cho nữ. Ngày đó, anh ta còn xách một cốp trang điểm tinh xảo trên tay.
Cô ả xấu hổ chờ anh ta từ chối, nhưng người nọ lại gật đầu cười, nói: “Có thể, để tôi trang điểm cho cô.”
Một người có thân thể phụ nữ, bề ngoài lại giống một người đàn ông thô lỗ, suy nghĩ trong lòng sẽ như thế nào? Có lẽ chỉ như một cô gái chưa dậy thì hết mà thôi.
Ngược lại, một người có thân thể đàn ông, bề ngoài tao nhã tuấn tú, hóa ra bên trong lại ẩn chứa tâm hồn bất nam bất nữ, là quái vật trông giống như con người nhưng không phải con người.
Hoàng Văn Văn là người đầu tiên cô ả giết.
Sau khi trơ mắt nhìn Hoàng Văn Văn thét chói tai bị một người đàn ông kéo vào rừng cây làm nhục, cô ả lạnh lùng theo dõi. Chờ khi mọi chuyện kết thúc, cô ả đi đến trước mặt Hoàng Văn Văn, nhìn cơ thể bị tra tấn của cô ấy.
“Giúp tôi giết hắn!” Hoàng Văn Văn khóc lóc kêu gào: “Cô giúp tôi giết người bắt nạt tôi kia đi!”
Hoàng Văn Văn nghiêng đầu, nhìn người em gái mà mình từng vô cùng yêu mến, hỏi: “Em vẫn nhớ chị?”
“Đương nhiên tôi nhớ, cô không phải chị tôi sao? Không phải cô luôn giúp tôi giải quyết những kẻ bắt nạt tôi sao!”
Hoàng San San nhìn hai chân tr*n tr** của cô ấy, nhìn đôi giày cao gót xinh đẹp trên cặp chân kia.
Hoàng Văn Văn chú ý tới ánh mắt của cô ả, nói: “Cô thích đôi giày này sao? Tôi có thể tặng cô, chỉ cần cô giúp tôi giết người vừa bắt nạt tôi là được.”
Hoàng San San cười gật đầu: “Được, tôi giết.”
Người bắt nạt em gái cô ả, là Châu Kế Phàm.
Ngày hôm sau, nạn nhân đầu tiên của vụ án 9.25 xuất hiện. Nạn nhân bị làm nhục đến chết, bị chặt mất hai chân, trên ấn đường có một vết máu màu đỏ, môi cũng bị bôi máu đỏ tươi.
Mà điều mọi người không biết đó là, tất cả những chuyện này vốn có một người khác đã chứng kiến từ đầu tới cuối. Người kia, tên Lâm Tu, là thợ makeup Hoàng Văn Văn thích nhất.
Tất cả, đều đã được báo trước bởi con búp bê vải bị vứt trong thùng rác vào nhiều năm trước.
Châu Kế Phàm là một con súc sinh bị d*c v*ng thao túng do Lâm Tu dạy dỗ, còn Hoàng San San là đao phủ hưởng thụ giết chóc.
Hai bọn họ, đều yêu thích Lâm Tu, coi Lâm Tu thành thần.
Bởi vì trong mắt bọn họ, Lâm Tu mới là sự tồn tại đẹp nhất, sạch sẽ nhất. Trên tay Lâm Tu chưa bao giờ dính một giọt máu, cũng chưa bao giờ chạm vào những cô gái đó. Từ trước tới nay, gã chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn những cô gái đó giãy giụa đến chết. Sau đó, vào giây phút cuối cùng, tô lên vết son hoàn hảo cho bọn họ.
Làm sao Quý Vân Vãn đoán được?
Bởi vì trong ba năm từ khi bắt đầu đến khi kết thúc vụ án 9.25, cô đã điều tra cuộc đời của tất cả các nạn nhân. Bố mẹ Hoàng San San đã quên mất việc bọn họ còn một đứa con gái đã bị vứt bỏ từ lâu, cho rằng cô ả đã chết vào một buổi tối trời đông giá rét nào đó rồi.
Nhưng trong nhật kí của Hoàng Văn Văn lại có một người đáng ghét. Mỗi ngày, người kia đều theo cô ấy đi học và tan học, là một người nhặt ve chai sống ở đống rác.
Quý Vân Vãn đã từng nghi ngờ, bởi vì cô nghi ngờ tất cả những người khả nghi xung quanh các nạn nhân. Nhưng cô không tìm ra chút manh mối nào. Hoàng Văn Văn chỉ từng nhắc tới người này năm lần trong nhật kí, lần nào cũng là đáng ghét, ghê tởm, dơ bẩn, rác rưởi, giống như con búp bê vải xấu xí không ai muốn.
Chỉ có một lần duy nhất, cô ấy viết một câu trong nhật kí: Tôi không có chị gái, tôi là bảo bối duy nhất của nhà họ Hoàng.
Hoàng Văn Văn là một cô gái bình thường, thích những con búp bê đáng yêu, cô ấy giữ rất nhiều búp bê vải do bố mẹ và bạn bè tặng trong phòng.
Đương nhiên cô ấy sẽ không ngờ được, có một ngày, cô ấy sẽ chết vì con búp bê vải mình từng vứt bỏ kia.
Ngay khi Quý Vân Vãn được tháo khăn bịt mắt xuống, cô đã nhìn thấy mắt của ác ma này, đồng thời xuyên qua mắt cô ả, thấy được quái vật lẩn trốn bên trong. Không chỉ thế, cô cũng đã xâu chuỗi lại tất cả manh mối.
Thông thường, trong một vụ án li kì, suy nghĩ khó tin nhất, mới là chân tướng thật sự.
Và trong khoảng thời gian rất ngắn như vậy, Quý Vân Vãn đã thử. Mà cách cô thử cũng rất đơn giản, đó chính là chọc giận người này, đồng thời nói ra từ khiến cảm xúc của cô ả lập tức sụp đổ - chị gái.
Comments