Nhưng mà hậu quả của việc thử đó là, có thể bản thân sẽ thật sự bỏ mạng ở nơi này.
Dựa vào việc nghiên cứu tình tiết vụ án, đa số vụ án giết người hàng loạt đều liên quan đến t*nh d*c, cho nên phần lớn những phỏng đoán sơ bộ của vụ án giết người hàng loạt sẽ thiên về hướng hung thủ là đàn ông. Nhìn từ góc độ Tâm lý học Tội phạm, các phạm nhân nam thường biến sự tức giận và d*c v*ng thành h*m m**n phạm tội t*nh d*c. Ngược lại, có rất ít trường hợp phụ nữ thực hiện những vụ án t*nh d*c một mình. Hầu hết phạm nhân nữ sẽ không dùng việc phạm tội t*nh d*c làm phương thức phạm tội.
Nhưng tất cả các nạn nhân trong vụ án giết người hàng loạt 9.25 đều bị xâm hại t*nh d*c. Vì vậy, lúc trước, khi bị khép tội, Châu Kế Phàm đã nhận tất cả hành vi phạm tội về mình. Bởi vì việc xâm hại t*nh d*c trong những vụ án đó quả thật đều do hắn thực hiện.
Hoàng San San, là một tội phạm đặc biệt.
Bởi vì chẳng ai có thể nghĩ tới sẽ có một phạm nhân nữ trong vụ án giết người hàng loạt 9.25. Từ đầu tới cuối, cô ả không hề để lại dấu vết gì, cho nên cũng không có ai cảm thấy hung thủ có thể là phụ nữ. Mặc dù Quý Vân Vãn từng đoán có khả năng hung thủ bị đảo ngược giới tính, nhưng cô vẫn nghĩ theo hướng hung thủ là đàn ông, hoàn toàn bỏ qua kiểu tồn tại như Hoàng San San.
Khiến một người mắc bệnh tâm thần nổi điên dễ hơn làm một người bình thường nổi điên nhiều.
Người bình thường đều có khả năng tự kiềm chế, nhưng người mắc bệnh tâm thần nặng thì không có khả năng đó, bởi vậy họ dễ mất khống chế hơn.
Từ nhỏ, Hoàng San San đã có một số khuyết tật tâm thần nhất định. Ngoại trừ việc bị vứt bỏ lúc nhỏ thì còn liên quan đến việc cô ả mắc chứng loạn sản* bẩm sinh. Lúc mang thai cô ả, vì nguyên nhân gia đình nghèo khó nên phương diện dinh dưỡng thể chất và ổn định tinh thần của mẹ cô ả đều rất kém. Tới khi mang thai Hoàng Văn Văn, hoàn cảnh gia đình nhà bọn họ đã tốt hơn một chút, cho nên Hoàng Văn Văn mới phát triển và dậy thì bình thường. Đây cũng là nguyên nhân hai chị em bọn họ khác biệt lớn như vậy.
*Chứng loạn sản: Là một tình trạng ảnh hưởng đến sức khỏe nói chung và có thể bao gồm sự kém phát triển về trí tuệ, não, hoặc sự phát triển bất thường ở các cơ quan có thể do bệnh từ mẹ, bẩm sinh,...
Đương nhiên, những việc cô ả trải qua sau này mới là nguyên nhân lớn nhất.
Sau khi Hoàng San San nổi điên thì cầm búa đập lung tung, vài lần suýt đập vào người Quý Vân Vãn.
Quý Vân Vãn sợ toát mồ hôi, nhưng tứ chi cô bị trói chặt, hoàn toàn không có cách nào né tránh.
Không lâu sau, Hoàng San San tỉnh táo hơn một chút.
Cô ả tháo mặt nạ xuống, lộ ra đôi môi tô son đỏ, ngoại hình ngũ quan đều giống một người đàn ông trưởng thành, cô ả nói: “Cô không phải Văn Văn, cô là Quý Vân Vãn.”
“Một kẻ giết người dù đã giết bao nhiêu người thì cũng sẽ không bao giờ quên nạn nhân đầu tiên của mình.” Quý Vân Vãn thở hổn hển nói: “Cô không chỉ quên mất người đầu tiên mình giết trông như nào, mà còn quên cả dáng vẻ người em gái cô yêu nhất đồng thời là người cô hận nhất, ghét nhất. Đúng là đáng thương.”
Hoàng San San nổi giận: “Ai nói tôi yêu nó! Tôi ghét nó! Người tôi ghét nhất trên thế giới này chính là nó!! Tôi đã giết nó, tôi đã nhìn vào mắt nó rồi bóp cổ nó đến chết. Tôi còn chặt đứt đôi chân mà nó tự hào nhất, sao tôi có thể yêu nó chứ!”
Quý Vân Vãn bình tĩnh nhìn cô ả: “Không yêu cô ấy thì tại sao còn muốn lưu giữ đôi giày cao gót mà cô ấy đi ngày đó?”
Trong căn phòng cũ nát này, thứ sạch sẽ nhất, trái ngược với hoàn cảnh xung quanh nhất, chính là chiếc hộp ngay ngắn trên kệ giày kia.
Nạn nhân đầu tiên, người bị chặt hai chân sau khi chết, Hoàng Văn Văn, đã bị mất một đôi giày cao gót.
Mà bên trong chiếc hộp được giữ gìn sạch sẽ kia, vừa hay cũng là một đôi giày cao gót.
Chưa kể thứ được bên cạnh chiếc hộp đó, là một con búp bê vải cũ nát, giống hệt con búp bê vải Quý Vân Vãn nhận được.
Hoàng San San lập tức dùng cơ thể che phía trước chiếc hộp, gào lên giận dữ với Quý Vân Vãn: “Cô nói bậy!”
“Có phải nói bậy hay không cô tự biết. Cô đã tự tay g**t ch*t em gái cô, và cả em gái của tôi!” Quý Vân Vãn nói với giọng lạnh lùng: “Thế nào, cô không chịu được việc tôi có một người em gái vừa xinh xắn ngoan ngoãn vừa thích quấn quýt với tôi sao? Tôi nói cho cô biết. Ngay cả khi không còn trên đời này nữa thì em ấy vẫn yêu tôi. Tôi cũng sẽ mãi mãi yêu thương em ấy. Em ấy vẫn luôn sống trong lòng tôi với dáng vẻ của người em gái mà tôi yêu nhất, còn cô thì sao? Rốt cuộc cô hận cô ấy, ghét cô ấy, hay vốn dĩ là ghét chính cô đây? Hoàng San San, có phải có người đã nói với cô, sự ra đời của cô không sai, người sai là bố mẹ cô, em gái cô và xã hội này nữa, đúng không? Tất cả những người từng kỳ thị cô, đẹp hơn cô, bình thường hơn cô trong xã hội này đều đáng chết?”
“Đúng, cho nên cô cũng đáng chết!” Hoàng San San ném búa, đi về phía cô, nói: “Cô đã yêu em gái mình như vậy thì đi xuống dưới đó mà gặp lại cô ta đi.”
Cô ta nói xong liền nhấc chân đá đổ thùng sắt trên mặt đất.
Quý Vân Vãn đã ngửi được từ trước, đó là một thùng xăng lớn.
Thùng xăng lớn kia đủ để đốt sạch cả căn phòng nhỏ này và cô.
“Lâm Tu đã lừa cô, từ trước tới nay gã chưa từng yêu cô!” Quý Vân Vãn tức giận nói: “Gã từng nói yêu cô sao? Ở trong mắt gã, cô và Châu Kế Phàm giống nhau, đều là con rối mặc gã sử dụng. Chẳng lẽ cô không muốn gặp gã một lần nữa sao!”
Hiển nhiên, Lâm Tu chính là nhược điểm của cô ả, vẻ mặt Hoàng San San nhất thời hơi vặn vẹo.
“Trước khi bị cô bắt, tôi đã thôi miên gã.” Toàn thân Quý Vân Vãn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đúng là cô không sợ chết, nhưng nếu bị lửa thiêu sống thì thà để tên b**n th** này chém chết còn hơn. Cô nói: “Bản thân Lâm Tu vốn là một kẻ lừa đảo. Gã đã lừa cô, Châu Kế Phàm và La Vân Chi xoay vòng vòng. Đến cuối cùng, gã mới là người không dính một giọt máu. Chẳng lẽ cô không nghĩ ra sao, người yêu sạch sẽ như gã sao có thể thích cô!”
“Vậy thì sao?” Hoàng San San cười vặn vẹo, nói: “Anh ấy vẫn là người đối xử tốt với tôi nhất trên thế giới này.”
Thấy cô ả đã lấy bật lửa ra chuẩn bị châm xăng.
Quý Vân Vãn thở dài.
Đúng là đáng tiếc, đến việc giữ toàn thây cũng không được.
Nhưng, manh mối rõ ràng như vậy, có lẽ bọn Nghiêm Liệt có thể tìm đến nhanh thôi, dù sao đã bắt được Lâm Tu, Châu Kế Phàm cũng bị tử hình rồi.
Còn Hoàng San San này, cô ả vốn là một người khuyết tật tâm thần bị rối loạn hoang tưởng*, sớm muộn gì sẽ bị trừng trị thôi.
*Rối loạn hoang tưởng: Rối loạn tâm thần hoang tưởng là một loại rối loạn tâm thần được đặc trưng bởi các ảo tưởng dai dẳng và có hệ thống. Bệnh nhân thường có những nghi ngờ hoặc nhận thức vô lý về thế giới bên ngoài, chẳng hạn như tin rằng họ đang bị bức hại hoặc người khác đang cố làm hại bản thân hoặc người thân của họ. Những ảo tưởng này có thể diễn ra mãn tính và khó lay chuyển, mặc dù bệnh nhân vẫn có khả năng suy luận logic.
Nhưng cô thật sự không muốn bị lửa thiêu chết.
“Hoàng San San, cô chém chết tôi đi.” Quý Vân Vãn cười nói: “Gom đủ 10 vụ, tặng cho anh Lâm của cô một món quà lớn.”
Không ngờ Hoàng San San lại nghiêm túc suy nghĩ thật, sau đó cô ả gật đầu, cầm lấy cây búa kia lên, nói: “Được, tôi sẽ chặt đầu cô tặng cho anh ấy.”
Lúc Quý Vân Vãn hít vào một hơi chuẩn bị tinh thần thì “pằng” một tiếng, một viên đạn xuyên qua cửa sổ, găm vào vai Hoàng San San, cây búa của cô ta rơi xuống đất.
Cửa bị phá, mấy cảnh sát cầm súng vọt vào.
Người phá cửa vào đầu tiên là Nghiêm Liệt.
Thấy cảnh tượng này, Quý Vân Vãn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, từ từ nhắm hai mắt lại.
Lúc mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là Nghiêm Liệt vừa đi tới cạnh cô.
“Cô sao rồi?”
Quý Vân Vãn nhìn thấy ánh mắt hiếm khi mất đi vẻ bình tĩnh của anh, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“... Không ổn lắm.” Quý Vân Vãn kéo kéo khóe miệng, phần lớn khuôn mặt đã sưng như đầu heo, vừa động khóe miệng liền khiến cô đau đến nhíu mày.
Nghiêm Liệt nhanh chóng tháo dây thừng cho cô, đỡ cô đứng lên, sau đó cởi áo khoác của mình phủ lên người cô.
“Còn bị thương ở đâu nữa không?”
Quý Vân Vãn được anh ôm vào lòng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, xuất hiện triệu chứng hạ đường huyết, cô lắc lắc đầu: “Không...”
“Đừng nhúc nhích! Buông bật lửa ra!” Triệu Lâm quát.
Hai người lập tức nhìn về phía Hoàng San San, cô ả trúng đạn ngã trên đất. Xăng tràn lan ngay dưới người cô ta, cô ta giơ cái bật lửa lên, dùng ngón tay bật lửa, chuẩn bị ném ra đất.
“Hoàng San San!” Quý Vân Vãn nói: “Cô không muốn gặp lại gã một lần sao?”
“... Cô gặp thay tôi đi, cô Quý.” Giọng Hoàng San San khàn khàn như đàn ông, lúc này rốt cuộc cô ả cũng lộ ra chút yếu đuối: “Tôi vẫn luôn biết... So với tôi, anh ấy thích cô hơn.”
Nói xong, cô ả lập tức ném bật lửa xuống đất.
“Mau rút lui!” Nghiêm Liệt nhanh chóng ôm lấy Quý Vân Vãn chạy ra ngoài. Mọi người vội vàng lui ra khỏi nơi có xăng. Nhưng toàn bộ căn phòng vẫn bùng cháy với tốc độ cực nhanh. Xung quanh rất ít nguồn nước, trong phòng đều là chất dễ cháy. Hiển nhiên, ngay từ đầu, Hoàng San San đã có ý định đốt căn phòng này.
Trong lửa lớn, bọn họ nhìn thấy Hoàng San San giãy giụa đi đến trước kệ giày.
Nơi đó có búp bê vải mà cô ả từng yêu quý.
Quý Vân Vãn nhìn Hoàng San San lần cuối.
Hãy chuộc tội cho những người đã bị cô hại chết đi, Hoàng San San, cả đời này cô chưa từng đi đúng đường.
Búp bê vải kia, và cả đôi giày cao gót được đặt trong chiếc hộp, đều bị đốt trụi.
Chờ mọi người dập lửa xong, Hoàng San San đã cháy thành tro.
Quý Vân Vãn đứng nhìn từ xa, bỗng nhiên hơi đăm chiêu, nói: “Có lẽ cô nói đúng, Hoàng San San. Cho dù cô oán hận mọi người thì trên đời này vẫn có một người đối với cô khá tốt. Người đó chính là Lâm Tu.”
Nghiêm Liệt cúi đầu nhìn cô.
Tuy Hoàng San San không hành hạ thể xác cô quá mức, nhưng trong hai ngày này, cô vẫn chịu không ít khổ. Chỉ hai ngày thôi mà cô đã gầy đi rất nhiều. Ngoài nửa khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ, những chỗ khác đều tái nhợt không có huyết sắc. Hai cổ tay và mắt cá chân cũng xanh tím vì bị trói chặt thời gian dài.
Nhưng nghiêm trọng hơn đó là tra tấn về mặt tinh thần.
Trước khi căn phòng bị lửa lớn nuốt hết, tất cả mọi người đều thấy được cảnh tượng máu tanh trong căn phòng. Những phần chi bị cắt rời của động vật nhỏ, chiếc giường đầy lỗ do bị búa đập nát, còn có, những vết búa lõm ở vị trí ngay bên cạnh đầu.
Suốt hai ngày hai đêm, không ăn không uống, phải thừa nhận sự tra tấn trong tình trạng tỉnh táo. Đừng nói là con gái, dù là một người đàn ông trưởng thành cũng có thể rơi vào tình trạng sụp đổ thậm chí là bị bức điên.
Nhưng Quý Vân Vãn, người gần như đã ngã quỵ sau hai ngày lại vẫn có thể giữ vững lý trí đọ sức với hung thủ, hơn nữa còn đoán được thân phận của hung thủ.
Không lâu sau, Quý Vân Vãn bọc chăn lông được cẩn thận đặt lên ghế sau, Sở Phong cầm nước và chocolate, bánh mì đến, mở nắp chai đút nước cho cô.
Quý Vân Vãn vừa uống một ngụm thì bị sặc.
“Uống chậm chút... Uống chậm chút.”
“Cuối cùng tôi đã hiểu được cảm giác của người đói khát vài ngày ở nơi sa mạc hoang vu là gì rồi. Tôi chống đỡ hai ngày thôi mà cảm giác sắp chết đến nơi rồi... thêm một chút nước đi, tôi vẫn muốn uống...”
Sở Phong lau nước mắt.
Anh ta đã biết Quý Vân Vãn hai ba năm rồi, ngoại trừ buổi tối định mệnh vào năm ngoái đó, từ trước tới nay, anh ta chưa từng thấy cô suy yếu như vậy.
Có người lên xe, cầm lấy chai nước trên tay anh ta, sờ sờ rồi nói: “Nước lạnh quá, uống cái này đi.”
Là một bình giữ nhiệt với độ ấm vừa phải, được đưa tới bên miệng cô. Quý Vân Vãn đã ríu hết cả mắt rồi, cô miễn cưỡng nhấp môi mấy ngụm nước ấm. Ngay sau đó, một thanh chocolate được đặt bên miệng cô.
Hương vị ngọt ngào làm cho dạ dày cô bắt đầu quặn lên, cô lắc đầu, nôn khan vài lần, nói: “Không ăn nổi, để tôi ngủ một lúc đi...”
Có người nhẹ nhàng xoay đầu cô qua, để cô tựa vào một nơi ấm áp.
Ý thức của Quý Vân Vãn đã mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được đó là hơi thở cô quen thuộc. Vì vậy, dây cung liên tục bị kéo căng của cô rốt cuộc cũng buông lỏng, để bản thân chìm vào hôn mê.
Khoảnh khắc cuối cùng, cô cảm giác có ai đó xoa tóc mình.
Nếu là lúc tỉnh táo, chắc chắn cô sẽ nghĩ, mẹ nó, ai lại cả gan xoa đầu cô như vậy chứ?
Nhưng mà lúc này, cô chỉ cảm thấy ấm áp.
Chưa bao giờ cô cần sự ấm áp đó như lúc này.
Triệu Lâm đang lái xe và Sở Phong ngồi ở ghế phụ liếc nhau. Hai người đều thấy cảnh Nghiêm Liệt ôm Quý Vân Vãn đang quấn chăn vào lòng, để cô gối lên bả vai mình qua gương chiếu hậu.
Bàn tay kia vừa rồi còn cầm súng nhắm ngay tay hung thủ, lúc này lại nhẹ nhàng vuốt tóc Quý Vân Vãn.
Sở Phong lặng lẽ thở dài một tiếng, không muốn lên tiếng phá vỡ khoảnh khắc này. Trở về bọn họ sẽ thảo luận xem đã xảy ra chuyện gì với Đội trưởng Nghiêm của bọn họ...
Ngay cả Sở Phong, người vốn khá thân thiết với Quý Vân Vãn cũng sẽ không... Không đúng, phải nói là không dám làm ra hành động như vậy...
Chẳng lẽ vị Đội trưởng Nghiêm chưa bao giờ có tâm tư gì với con gái này của bọn họ, có ý với Cố vấn Quý?
Sở Phong lại lén nhìn, nhìn thế nào cũng cảm thấy ánh mắt Nghiêm Liệt nhìn Quý Vân Vãn không đúng lắm.
Nhưng chỉ cần nghĩ lại tình hình vừa rồi, ngay cả cảnh sát đã nhìn quen hiện trường giết người cũng sẽ toát mồ hôi lạnh thay cho Quý Vân Vãn. Trong lòng càng thêm kính nể và đau lòng cho người phụ nữ này.
Chỉ cần muộn thêm một phút, một giây nữa thôi, có khả năng thứ bọn họ nhìn thấy chính là thi thể của cô. Ai có thể không khen ngợi một tiếng chứ, Quý Vân Vãn quả không phải một cô gái bình thường. Vậy nên dù có động lòng vì cô hay đau lòng vì cô, tính ra thật sự không phải chuyện lạ gì.
Ngay cả bọn họ, nhìn thấy Quý Vân Vãn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng như thế, đều không nhịn được mà khen ngợi.
Một cô gái như vậy, ai có thể kìm được không động lòng chứ?
Triệu Lâm và Sở Phong liếc nhau, đều hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương.
Nhưng bọn họ không biết rằng, lúc ôm Quý Vân Vãn, Nghiêm Liệt đã nhận ra ánh mắt của bọn họ.
Chỉ là bọn họ không biết gì mà thôi.
Nghiêm Liệt nhìn sườn mặt tái nhợt của Quý Vân Vãn, khẽ thở dài.
Lần đầu tiên gặp mặt vào năm năm trước, vì cứu người mà cô không tiếc đặt bản thân vào nơi nguy hiểm nhất.
Tại sao sau năm năm gặp lại, cô vẫn liều mạng cứu người như thế chứ, bắt tội phạm hết lần này đến lần khác, thậm chí ngay cả sinh mạng của mình cũng có thể không để ý.
Mà tôi, lại một lần nữa không thể đến bên cạnh bảo vệ cô đúng lúc.
Quý Vân Vãn, rốt cuộc đến khi nào cô mới có thể chú ý đến sự an toàn của bản thân đây?
Comments