Chương 46

Chương 46

Đám Triệu Lâm đang ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ ngoài trời gần Cục cảnh sát, bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

“Anh nói cái gì?!” Triệu Lâm đập bàn đứng dậy, dọa những người khác giật mình, tưởng có nhiệm vụ phải đi làm, đồng loạt đứng lên.

“Tôi biết rồi, tôi qua ngay!”

“Làm sao vậy, làm sao vậy?”

“Mẹ nó, con mẹ nó, Đội trưởng Nghiêm kéo Nguyên Triệt đến sân huấn luyện đánh nhau rồi!”

Mọi người vừa nghe, đều “à” một tiếng, lại ngồi xuống cầm đũa lên, nói: “Tôi còn tưởng chuyện gì chứ. Có mười thằng nhóc Nguyên Triệt kia cũng không đánh lại một Đội trưởng Nghiêm.”

“Đúng vậy, anh căng thẳng cái rắm. Có lo lắng thì nên lo thằng nhóc kia sẽ bị đội trưởng của chúng ta đánh quá nặng kìa.”

Triệu Lâm tức giận nói: “Nhưng Đội trưởng Nghiêm không đánh lại! Đang để mặc cho thằng nhóc kia đánh!!”

“Đùa gì vậy?!”

“Mẹ nó đừng nhiều lời nữa! Mau đi theo tôi!”

“Xoạch” một tiếng, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên trở về. Khi bọn họ chạy đến sân huấn luyện, từ rất xa đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Nguyên Triệt: “Tại sao không tìm được cô ấy sớm hơn! Tại sao lại để cô ấy chịu nhiều đau khổ như vậy!! Cảnh sát các người làm cái mẹ gì không biết!!”

Một đồng nghiệp đứng ở cửa đang nơm nớp lo sợ, không dám đi vào, thấy bọn họ đến thì vội nói: “Đội trưởng Nghiêm không cho chúng tôi qua, vừa đi qua anh ấy đã quát chúng tôi cút ngay...”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên hai người họ lại như vậy?!”

“Đúng vậy, sao Đội trưởng Nghiêm không đánh lại?? Anh ấy nợ thằng nhóc này sao?!”

Đồng nghiệp kia nói: “Là Đội trưởng Nghiêm dẫn người đến! Anh ấy liên tục lấy chuyện của Cố vấn Quý k*ch th*ch Nguyên Triệt! Nói lại tình trạng của cô ấy khi bị hung thủ bắt cóc. Tôi nghe mà cũng sợ theo. Còn thằng nhóc Nguyên Triệt thì lập tức giận đến phát điên luôn!”

Bọn Triệu Lâm nhìn qua, thấy Nguyên Triệt đầy lửa giận lao vào đánh Nghiêm Liệt. Mà Nghiêm Liệt đừng nói là đánh trả, ngay cả tránh cũng không tránh. Mặc cho nắm đấm của cậu ta đập mạnh lên người mình.

Nguyên Triệt ra tay tàn nhẫn, bản thân cậu ta vốn đã dễ nổi nóng, nhất là những chuyện liên quan đến Quý Vân Vãn, thật sự là vừa động đến đã bùng nổ.

“Bao cát hình người cũng không chịu được đánh như vậy, rốt cuộc Đội trưởng Nghiêm nghĩ gì vậy!”

Triệu Lâm muốn đi lên ngăn cản nhưng bị Sở Phong kéo lại, anh ta nói: “Cậu đừng đi, cậu đi cũng vô dụng.”

“Anh không thấy thằng nhóc kia đánh đội trưởng của chúng ta bạt mạng thế nào sao?!”

“Đó đều là Đội trưởng Nghiêm bằng lòng chịu đựng, cậu ngăn cản cũng vô dụng!” Sở Phong nói với giọng lạnh lùng: “Đồ ngu nhà cậu hoàn toàn không biết chuyện của Quý Vân Vãn đã gây ra đả kích lớn với anh ấy như thế nào. Cậu có biết suốt ba ngày ba đêm anh ấy không hề chợp mắt không?!”

Triệu Lâm đột nhiên im lặng.

Đúng vậy, từ ngày Quý Vân Vãn mất tích đến bây giờ, đã bốn ngày. Ba ngày trước, ngay cả khi bọn họ không chịu được phải thay nhau đi nghỉ ngơi thì Nghiêm Liệt lại chỉ chợp mắt trên xe một lúc. Anh cũng chưa về nhà lần nào. Khuôn mặt luôn sạch sẽ đã lún phún râu, quần áo ba ngày chưa đổi. Đến tận khi Quý Vân Vãn thoát khỏi nguy hiểm, anh mới trở về sửa soạn sạch sẽ rồi đi làm.

“Anh đánh lại đi!” Nguyên Triệt gào thét: “Không phải anh đánh nhau rất giỏi à?!”

Khóe môi Nghiêm Liệt đã chảy ra tơ máu, anh nói với giọng lạnh lùng: “Tôi nói không đánh lại tức là không đánh lại. Con mẹ nó, cậu nói nhảm ít thôi. Mới vài cái như vậy mà đã hết sức à?! Sự tàn nhẫn hận không thể chém Lâm Tu thành ngàn mảnh của cậu đâu!”

Nguyên Triệt bị k*ch th*ch, nổi giận gầm lên tung một quyền về phía mặt anh.

Tim của mọi người đều vọt tới cuống họng, thậm chí muốn xông lên lập tức. Nhưng một quyền kia của Nguyên Triệt đã bị Nghiêm Liệt giơ tay lên chặn lại vững vàng.

Cơ bắp trên cánh tay anh nổi lên, đó là thứ mà những công tử nhà giàu ít khi đến phòng tập quyền anh như Nguyên Triệt không thể nào có được. Cho nên, dù cậu ta dốc toàn lực tung ra một quyền thì Nghiêm Liệt vẫn có thể chặn lại mà chẳng tốn chút sức nào.

Toàn thân Nguyên Triệt mồ hôi tuôn như mưa, thở hổn hển nhìn thẳng vào anh.

“Tôi nói rồi, bớt đánh vào mặt, ngày mai tôi còn phải mang cái mặt này đi làm.” Nghiêm Liệt nói với giọng lạnh lùng: “Nhân tiện còn muốn đến bệnh viện thăm cô ấy.”

Anh không nói câu phía sau còn đỡ, vừa nói xong Nguyên Triệt đã như nổi điên bắt đầu tấn công. Thật ra Nghiêm Liệt không phải hoàn toàn không né, anh bắt đầu tránh đi một ít, để những người bên cạnh đang bất lực nhìn anh bị đánh có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lúc hai người giằng co, Nguyên Triệt nhìn vào mắt anh cắn răng nói: “Nghiêm Liệt, anh có biết tôi đã yêu chị ấy bao lâu không? Anh cảm thấy anh có tư cách tranh với tôi sao?”

“Có tư cách hay không chỉ cần cậu nói là được à?” Nghiêm Liệt tránh thoát một cú đấm mạnh của cậu ta, nói với giọng lạnh lùng: “Lâu hơn thì sao, không phải vẫn không có kết quả à.”

“Nhưng tôi là người duy nhất được chị ấy cho phép ở lại bên cạnh!”

Trên mặt Nghiêm Liệt đã xuất hiện vết bầm, trên trán đầy mồ hôi lạnh vì đau nhức, có điều khi nghe được câu này khóe môi lại cong lên: “Cô ấy cũng chưa từng đuổi tôi đi.”

“Đội trưởng Nghiêm, anh còn bị đánh như vậy thì chúng tôi không chịu được đâu!” Triệu Lâm quát: “Anh không muốn sống nhưng chúng tôi vẫn cần mạng của anh mà!!”

Nghiêm Liệt tranh thủ trả lời, tức giận nói: “Không phải chuyện của các người! Mau cút đi làm việc!”

“Mẹ nó, ai còn lòng dạ mà làm việc nữa! Anh đừng như vậy nữa, tôi sẽ quay lại rồi gửi cho Cố vấn Quý đó!!”

Những lời này quả thật có tác dụng hơn bất cứ điều gì, Nghiêm Liệt và Nguyên Triệt đồng thời dừng tay, đang quay đầu nhìn về phía Triệu Lâm.

Một người là Nghiêm Liệt kiên cường như sắt thép không ai dám trêu chọc, một người là Nguyên Triệt tài đại khí thô* như kẻ điên. Triệu Lâm nhất thời héo rũ, nói: “Đừng trừng tôi! Còn chưa gửi mà!!”

*Tài đại khí thô: Giàu có quyền lực

Cậu ta nhìn bên cạnh, Sở Phong vốn cũng đang quay video đã thu điện thoại về từ lâu, vẻ mặt thờ ơ.

Triệu Lâm: “...”

May hai người kia đã dừng lại, Nguyên Triệt coi như giữ được chút lý trí, không tấn công vị trí trí mạng. Những cú đánh mà Nghiêm Liệt chịu, bên ngoài tuy trông có vẻ bị đánh rất nhiều nhưng thật ra không bị thương nghiêm trọng gì.

Triệu Lâm vội vàng đỡ lấy anh, hỏi: “Đội trưởng, anh không sao chứ?”

“Không sao.” Nghiêm Liệt gạt tay cậu ta ra, cầm lấy điện thoại trong tay cậu ta, nhìn mấy người bọn họ đầy uy h**p, nói: “Dám lộ ra một chữ về chuyện hôm nay cho cô ấy nghe, mấy người...”

Triệu Lâm không đợi anh nói xong đã cầu xin tha thứ: “Đội trưởng, có đánh chết chúng tôi cũng không dám. Chúng tôi không chịu đòn được như anh đâu!”

Sở Phong thấy Nghiêm Liệt không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, tiến lên đưa khăn mặt cho Nguyên Triệt, nói: “Sếp Nguyên, mời cậu uống rượu nhé?”

“Uống cái gì mà uống, tôi muốn đến bệnh viện thăm Vân Vãn.”

“Cô ấy không sao, thật sự không có việc gì. Tôi thấy hai ngày nay cậu không ăn uống không nghỉ ngơi như vậy. Để Vân Vãn nhìn thấy thì cô ấy cũng sẽ không thoải mái. Nói chung cậu phải ăn chút gì đó rồi về nhà sửa soạn lại chút đi.”

Nguyên Triệt ngừng động tác, nói nhỏ: “Để chị ấy nhìn thấy dáng vẻ tôi đau lòng quá độ vì chị ấy chẳng lẽ không được à? Biết đâu chị ấy sẽ đau lòng cho tôi.”

Sở Phong liếc nhìn Nghiêm Liệt đã mặc lại áo cách đó không xa.

Hai người này... Nếu đều có ý muốn đuổi theo Quý Vân Vãn thật...

Vậy đúng là núi này cao hơn núi kia, tám trăm con mắt* còn không đủ để hình dung tâm tư của bọn họ.

*Tám trăm con mắt: Trong ngôn ngữ mạng, đây là cụm từ dùng để chỉ những người có tư duy sâu sắc, giỏi quan sát lời nói và tính toán, nhưng đôi khi nó cũng mang hàm ý xúc phạm, ám chỉ một người quá khôn ngoan, tính toán.

Cố vấn Quý ơi là Cố vấn Quý, đúng là chỉ có cô mới có loại sức hút này thôi.

Quý Vân Vãn ngây người ở bệnh viện ba ngày.

Đương nhiên cô không thích bệnh viện. Bởi vì ở trong bệnh viện sẽ khiến người ta không nhịn được liên tưởng đến một số việc không tốt, càng dễ nảy sinh tâm trạng chán nản. Có một cách nói đó là, nếu bạn cảm thấy cuộc sống của mình không vui vẻ thì có thể đến bệnh viện xem. Sự giày vò của sinh ly tử biệt mà người bệnh và người nhà phải chịu ở nơi đó sẽ khiến bạn cảm thấy những chuyện mình gặp phải hoàn toàn chẳng là chuyện gì ghê gớm.

Thời gian cô nằm viện lâu nhất là gần tám tháng, đã ở đủ rồi.

Trong ba ngày tiếp theo, cô từ chối sự thăm hỏi của mọi người, bao gồm cả Nguyên Triệt, Sở Phong, thậm chí là Nghiêm Liệt. Cho dù bọn họ muốn gặp cô như thế nào, nhưng cô chỉ muốn yên lặng một mình.

Vì vậy, cô nhờ y tá tìm giúp cô một bảo vệ trông coi ở cửa ba ngày, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy cô, ngay cả điện thoại cũng không xem.

Nhưng mà, vẫn có người dùng hết biện pháp muốn xông vào phòng bệnh của cô. Đó là những phóng viên của giới truyền thông. Không biết bọn họ nghe được tiếng gió từ đâu. Nghe nói cô là một nạn nhân bị hung thủ của vụ án giết người hàng loạt 9.25 bắt cóc hai ngày mà còn sống trở về, hơn nữa cô còn là Chuyên gia Cố vấn của cảnh sát. Tất nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua tin tức này về cô.

Cục trưởng Bạch đặc biệt gọi điện thoại cho cô: “Cố vấn Quý à, cô phải tin tưởng chúng tôi thật sự đã giữ kín như bưng. Người của đội cảnh sát hình sự ngay cả vợ mình cũng không nói. E rằng tin tức này là người bên ngoài vô tình dò hỏi được từ đâu...”

“Ừm, tôi biết, việc này rất bình thường.”

Xã hội hiện đại, có bức tường nào mà không lọt gió?

“Mấy ngày nay cô cứ nghỉ ngơi tại nhà đi.” Cục trưởng Bạch thở dài, nói: “Tôi biết, một khi thân phận của cô bị công khai, chắc chắn cơ quan công an sẽ tìm tôi muốn mượn người. Gần đây cô kín tiếng chút, để bản thân nghỉ ngơi cho tử tế. Nếu phía truyền thông nói bừa, chúng tôi sẽ xử lý. Cô cũng đừng để trong lòng làm gì, an tâm nghỉ ngơi là được.”

“Được, tôi biết, cảm ơn Cục trưởng Bạch.”

“Vụ án này cuối cùng cũng kết thúc. Sự đau khổ cô phải chịu hai năm nay chúng tôi đều biết. Tôi cũng phải nói lời xin lỗi với cô...”

“Đừng nói như vậy, Cục trưởng Bạch, bản thân vụ án này đã rất khó rồi. Tất cả mọi người đều hiểu, có thể có được kết quả như hiện giờ là rất tốt rồi.”

“Cô có thể nghĩ thoáng một chút là tốt nhất. Vụ án này kết thúc rồi, cô nên suy nghĩ đến việc của mình đi, làm việc nhiều thì cũng phải cho bản thân nghỉ ngơi chứ. Ví dụ như yêu đương gì đó. Mấy thằng nhóc trong Cục chúng tôi đều xem cô như nữ thần, chỉ sợ cô nhìn không vừa mắt...”

“... Cục trưởng Bạch này, tuy tôi thấy ngài quan tâm đến chuyện lớn đời người của mấy đồng chí trong Cục ngài không ít. Nhưng sao giờ còn quan tâm đến cả tôi luôn rồi. Tôi không có hứng thú với đàn ông trong nghề này của chúng ta đâu.”

“Ồ? Vậy sao?” Cục trưởng Bạch liếc mắt nhìn Nghiêm Liệt vẻ mặt không chút thay đổi ngồi trên sofa, cười nói: “Trước kia không có hứng thú không có nghĩa là về sau cũng vậy. Dù sao gần đây trong Cục có không ít người mới. Thôi, đều là tôi quan tâm linh tinh. Được rồi, cô nghỉ ngơi đi.”

Cúp điện thoại, Cục trưởng Bạch châm một điếu thuốc, nói đầy ẩn ý: “Nghe nói, cậu đã chịu một trận đòn vô ích vì Cố vấn Quý à?”

“Không có cú đánh nào là vô ích cả.” Nghiêm Liệt đỡ bên mặt bầm tím, vừa cầm cục đá chườm chỗ bị thương vừa bình tĩnh nói: “Đều là tôi nên chịu.”

“Thằng nhóc cậu được lắm, đừng cho là tôi không biết cậu nghĩ gì.” Cục trưởng Bạch cười hỏi: “Vừa mắt Cố vấn Quý người ta rồi?”

Nếu ai khác nghe thấy điều này chắc chắn sẽ cảm thấy đây quả thực là một câu vô nghĩa, với thái độ và hành động này của Nghiêm Liệt thì nào chỉ đơn giản là vừa mắt chứ? Đó là yêu đến khắc sâu vào tim, yêu đến mức ngay cả mạng sống cũng bỏ ra rồi!

“Bắt đầu từ khi nào vậy, sao tôi lại không nhìn ra chút nào nhỉ?” Cục trưởng Bạch nghi ngờ: “Nhiều năm như vậy chưa từng nghe nói cậu yêu đương gì, đừng nói là đã đánh chủ ý lên người cô ấy từ lâu rồi đấy nhé?”

“Cục trưởng Bạch, mấy chuyện cá nhân này, ngài đừng hỏi nhiều thì hơn.” Nghiêm Liệt vô cảm nói: “Da mặt tôi mỏng, ngại nói.”

Cục trưởng Bạch : “... Cậu nói cái gì? Da mặt cậu cái gì??”

Nhất thời, thậm chí ông còn nghi ngờ mình nghe lầm. Nhưng Nghiêm Liệt này quả thật là miệng kín như bưng. Mặc cho Cục trưởng Bạch nói bóng nói gió, ngay cả thân phận lãnh đạo cũng đã lôi ra mà anh vẫn không tiết lộ một chữ.

Nhưng ngay cả khi anh không nói chữ nào thì chỉ cần nhìn hành động của anh là đủ biết, suy đoán của bọn họ chắc chắn không sai.

Người này, đã đặt trái tim lên người Cố vấn Quý từ lâu rồi!

Comments