Chương 50

Chương 50

Thật ra anh đã biết từ lâu, loại chuyện này không thể gạt cô. Với trí thông minh của cô, nếu có thể phân tích tâm lý Lâm Tu đến mức độ này thì sao có thể không đoán được gã còn suy nghĩ khác chứ?

Nhưng anh thật sự không muốn để Quý Vân Vãn gặp lại người kia.

Lâm Tu là một tội phạm hết sức nguy hiểm. Ngay cả khi trên tay gã không dính một giọt máu, gã vẫn có thể phô bày mặt tàn ác nhất trong nhân cách con người ta đến mức tối đa. Vì vậy, bất cứ ai tiếp xúc với gã, người đó đều gặp nguy hiểm.

Quý Vân Vãn từng nói, ở một khía cạnh nào đó, có thể nói Lâm Tu cũng hiểu đôi chút về kỹ xảo thôi miên. Tuy nhiên cô chỉ dùng thuật thôi miên để chữa trị cho người khác và giải quyết vấn đề tâm lý của họ. Mà gã thì hoàn toàn chỉ dùng loại kỹ xảo này để dẫn dắt và thao túng mặt tối tăm nhất trong lòng người.

Nếu có thể, trước khi Lâm Tu bị kết án, Nghiêm Liệt hy vọng Quý Vân Vãn không tiếp xúc với tên b**n th** này.

Cô đã ở trong vực sâu của thù hận quá lâu, thừa nhận quá nhiều ác ý, tận mắt chứng kiến quá nhiều điều tàn nhẫn. Nếu có thể, anh hy vọng, ít nhất trong khoảng thời gian này, trong những ngày cô vừa trải qua những điều đáng sợ như vậy, cô có thể trải qua quãng thời gian an ổn, không bị quấy nhiễu.

Nhưng Quý Vân Vãn chính là Quý Vân Vãn. Cho dù có người liều mạng muốn bảo vệ cô, che chở cô, thì cô vẫn là Quý Vân Vãn không sợ trời không sợ đất, không để ý bản thân, hết mình đi bảo vệ người khác.

Sao cô có thể không đoán được cuối cùng Lâm Tu sẽ yêu cầu gặp cô chứ. Dù sao trên tay gã vẫn còn một con bài chưa lật. Mà con bài chưa lật kia, chính là sự thật cuối cùng Quý Vân Vãn muốn đạt được.

Đương nhiên cô cũng biết Nghiêm Liệt che chở cô, sẽ không muốn cho cô gặp Lâm Tu.

Nhưng cô là Quý Vân Vãn.

Không phải một cô gái cần người khác bảo vệ.

“Biết không thể gạt được tôi thì sau này gạt tôi ít thôi, có chuyện gì cũng phải thương lượng với tôi.” Cô bình tĩnh nói: “Anh biết mà, tôi chẳng sợ gì cả.”

“Nếu tôi nói, tôi sợ thì sao?”

“Anh sợ cái gì?” Quý Vân Vãn hỏi: “Không phải anh cũng người là không sợ trời không sợ đất à?”

Sợ em bị thương, sợ không tìm được em, sợ có người ở chỗ tối nhìn chằm chằm em, sợ em cứ luôn bất chấp đối mặt tất cả như vậy.

Nghiêm Liệt thở dài: “Hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, tôi về đây.”

Sau khi để đồ xuống giúp cô, Nghiêm Liệt lập tức ra cửa. Quý Vân Vãn nhớ tới việc anh nói sẽ ở tầng dưới, mình chỉ cần đá mạnh xuống sàn nhà là anh có thể nghe được, nhất thời cảm thấy tâm an hơn nhiều.

Cho dù là nơi có an ninh đảm bảo đến đâu cũng không thể mang tới cảm giác an toàn cho cô như nơi này.

Sau khi cô thu dọn xong xuôi, tắm nước ấm, đổi sang một bộ quần áo thoải mái hơn, Nghiêm Liệt bỗng gọi đến, nói: “Vẫn chưa ngủ chứ?”

Quý Vân Vãn: “Chưa, sao vậy?”

Nghiêm Liệt: “Nếu chưa ngủ thì xuống đây đi, giới thiệu cho cô một người bạn”

“Hửm? Bạn?”

“Đúng, một bạn nhỏ.”

Quý Vân Vãn hơi ngạc nhiên, vào lúc này Nghiêm Liệt lại muốn giới thiệu bạn cho cô? Theo logic, lúc này anh nên cố hết sức để cô hạn chế tiếp xúc người lạ mới đúng. Hơn nữa, vừa rồi anh còn nói cô nghỉ ngơi cho tốt mà.

Chưa kể sao phải cố ý nhấn mạnh là bạn nhỏ? Chẳng lẽ là con của bạn anh?

Nghiêm Liệt nói: “Yên tâm đi, sẽ không làm cô mệt đâu.”

Mặc dù Quý Vân Vãn hơi nghi ngờ, nhưng cô không từ chối, nói: “Được, anh chờ tôi một lát, tôi xuống ngay.”

“Ừm, mặc thoải mái thôi, xuống lầu đi dạo một lát.”

Vì thế Quý Vân Vãn mặc một chiếc áo len, đi giày thể thao rồi xuống lầu.

Xuống đến nơi cô lại không thấy Nghiêm Liệt đâu, lúc Quý Vân Vãn đang nhìn xung quanh, một giọng nói bất ngờ truyền đến từ phía sau: “Ở đây, Vân Vãn.”

Quý Vân Vãn xoay người nhìn, hoảng sợ: “A!”

Một con thú lông xù đứng bên chân cô, đang ngửi ngửi chân cô.

Là một chú chó Becgie vừa đẹp vừa trông rất uy phong, được Nghiêm Liệt dắt trong tay, ngoan ngoãn ngửi mùi bên chân cô.

Nghiêm Liệt cũng mặc áo len, bên dưới là quần ở nhà thoải mái và giày thể thao giống cô, một tay đút trong túi quần, một tay dắt Becgie, mỉm cười nhìn cô, hỏi: “Sợ không?”

Chú chó Becgie nghiêng cái đầu lông xù nhìn cô, Quý Vân Vãn không nhịn được bật cười.

Sao lại sợ chứ?

Thật ra Quý Vân Vãn rất thích chó.

Các nhà khoa học phương Tây đã từng đưa ra một kết quả khảo sát khiến rất nhiều người khiếp sợ - tình cảm sâu sắc nhất trên trái đất, xếp hạng đầu chính là tình cảm của chó dành cho con người, tiếp theo mới là tình cảm bố mẹ dành cho con cái.

Rất nhiều người từng thấy những chú chó ngày ngày chờ đợi một chỗ sau khi chủ nhân qua đời mãi cho đến lúc chết, cũng từng thấy những chú chó nhỏ một mực đồng hành bên cạnh những người vô gia cư. Tình cảm của chó dành cho con người vừa chân thành vừa mãnh liệt. Ngay cả khi mới xa chủ nhân gần một giờ thì chúng nó vẫn sẽ hưng phấn chạy đến đón như thể đã chờ đợi chủ nhân vô số đêm rồi vậy.

Chỉ cần bạn sẵn sàng dịu dàng xoa cái đầu nhỏ của chúng nó, chúng nó sẽ rất thích bạn. Hơn nữa không lâu sau, loại thích này sẽ phát triển thành một thứ tình yêu vô cùng nóng bỏng trung thành.

Người chưa từng nuôi chó sẽ không bao giờ hiểu loại tình cảm này, tất nhiên cũng lười tìm hiểu. Mà Quý Vân Vãn từng nuôi chó. Vì cô đã từng cảm nhận được tình cảm của chúng, cũng từng mất đi tình cảm chân thành ấy nên mới không nuôi nữa.

Lúc này, nhìn chú chó Becgie được Nghiêm Liệt dắt trong tay, Quý Vân Vãn vừa bất ngờ lại có chút không yên lòng: “Chó của ai vậy?”

“Lúc trước tôi nhặt được, sau đó đưa đến căn cứ chó cảnh sát. Bởi vì bị thương nên đã xuất ngũ sớm. Bây giờ nó đang nghỉ hưu ở nhà một người bạn của tôi, ngay tầng dưới nhà chúng ta.”

Nếu là chó cảnh sát thì tất nhiên là vừa có năng lực lại thông minh ngoan ngoãn rồi.

“Nó tên là gì?”

“Liệt Phong.”

Quý Vân Vãn để nó ngửi tay mình, sau đó vuốt đầu nó, cười nhìn Nghiêm Liệt: “Rất hợp với anh nha.”

Nghiêm Liệt cười cười.

Liệt Phong rất ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức không nhìn ra nó từng là một chú chó cảnh sát uy phong lẫm liệt. Vì bị thương nên nó xuất ngũ sớm, hiện giờ cũng chỉ 4 tuổi thôi. Quý Vân Vãn xoa đầu nó. Nghiêm Liệt vẫn chưa ra lệnh gì cho nó, nó đã im lặng ngồi xổm bên chân cô, hơi cúi đầu, mặc cho cô v**t v* cái đầu xù lông của mình.

“Đúng lúc tôi về sớm, định dắt nó đi tản bộ, cô muốn đi cùng không?

“Đương nhiên.”

Nghiêm Liệt đưa dây dắt trong tay cho cô, Quý Vân Vãn nhận lấy, Liệt Phong rất tự giác đi bên cạnh cô.

“Lúc đầu tôi lo nó quá ôn hòa, không thích hợp làm chó cảnh sát, nhưng lúc huấn luyện, nó luôn rất xuất sắc, đến tận khi nó bị thương phải xuất ngũ...”

Vừa đi, Nghiêm Liệt vừa kể chuyện xưa của anh và Liệt Phong cho cô.

Thời điểm Nghiêm Liệt nhặt được Liệt Phong là trước khi nhập ngũ. Trong hoàn cảnh đó, anh cũng không có cách khác, chỉ có thể đưa chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ này đến căn cứ chó cảnh sát. Sau đó anh cũng từng hối hận, có phải anh nên nghĩ cách đưa nó đến nhà một người bình thường làm một chú chó nhỏ vô lo vô nghĩ mới là tốt nhất cho nó hay không.

Nhưng sau đó, khi anh nhìn thấy dáng vẻ hăng hái trên sân huấn luyện của Liệt Phong thì đã yên lòng. Đến tận khi không thể không xuất ngũ, Liệt Phong vẫn không nỡ rời căn cứ.

“Cuộc sống của chúng nó quá ngắn, dùng cả cuộc đời để yêu nhân loại, nhưng lại luôn có một số người không bao dung sự tồn tại của chúng nó.” Quý Vân Vãn cảm khái: “Thỉnh thoảng khi nhìn thấy những động vật nhỏ lang thang này tôi sẽ cảm thấy chúng cũng rất khổ sở, không gian để chúng có thể sinh tồn thật sự quá ít.”

“Đúng vậy.”

Cô liếc mắt nhìn Nghiêm Liệt, nói: “Nhưng xứng với anh.”

Hai người liếc nhau, cô nhìn thấy ý cười dịu dàng trong mắt anh.

Tình cảm của một chú chó nhỏ từng bị vứt bỏ dành cho chủ nhân của nó rất mãnh liệt, hoàn toàn phù hợp với Nghiêm Liệt.

Bản thân anh vốn là một người đáng để người khác tin tưởng.

Ngay cả cô, trong mấy ngày nay cô mới đột nhiên phát hiện, hóa ra mình đã bất giác tin tưởng người đàn ông này từ lâu rồi. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thật sự đã có một người đáng tin xuất hiện bên cạnh mình. Thậm chí ngay cả khi giao an toàn tính mạng của mình vào tay anh cũng vẫn khiến người ta yên tâm.

Nếu đổi thành người khác, cô sẽ không bao giờ dễ dàng chấp nhận ý tốt của họ dành cho mình.

Đôi khi không tiếp nhận, cũng là một cách bảo vệ bản thân.

Giống như việc cô chưa từng đồng ý bất cứ sự theo đuổi của một người đàn ông nào trong một khoảng thời gian rất dài. Ngoài việc cô chưa bao giờ động lòng thì còn một lý do khác là cô không muốn động lòng.

Bởi vì không tiếp nhận sự trả giá của người khác, cũng chính là giúp bản thân không cần trả giá cho bất cứ điều gì. Đồng thời còn không cần lo sợ phần tình cảm này sẽ tan vỡ, không cần lo sợ sự chia ly.

Nghiêm Liệt nhìn Liệt Phong đột nhiên quay vòng tại chỗ, nói: “Cô chờ một chút, tôi đưa nó qua bên kia đi vệ sinh.”

Quý Vân Vãn nhìn anh dẫn Liệt Phong đi vệ sinh trong bụi cỏ, sau đó lấy găng tay và khăn giấy trong túi ra nhặt phân của nó lên ném vào thùng rác.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, Quý Vân Vãn không nhịn được bật cười.

Không biết sau này anh sẽ gục trên người cô gái nào đây.

Nghiêm Liệt dẫn Liệt Phong trở về, thấy Quý Vân Vãn vừa rồi còn mỉm cười lúc này lại hơi cau mày, dường như hơi khó chịu, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Quý Vân Vãn nói nhẹ nhàng: “Nhớ tới một chuyện không vui.”

“Chuyện gì?”

“Không muốn nói cho anh.”

“...”

Đến tận lúc tản bộ xong, Quý Vân Vãn không nói thêm gì nữa. Nghiêm Liệt không biết cô nhớ tới chuyện không vui gì, chỉ đành lẳng lặng đi theo bên cạnh cô. Mãi cho đến khi đưa cô lên lầu, tới cửa, Nghiêm Liệt nhìn vào mắt cô, bỗng nói: “Nếu buổi tối cô không ngủ được hoặc không vui, có muốn... Liệt Phong ở cùng cô không?”

Quý Vân Vãn buồn cười, nói: “Anh không hỏi thử xem người ta có đồng ý ở cùng tôi không đã.”

“Chắc chắn nó bằng lòng, tôi biết.” Nghiêm Liệt nói: “Trước kia buổi tối nó thường ngủ ở chỗ tôi. Ngoài ban công gần phòng ngủ có cái đệm, vừa rồi nó đã đi vệ sinh, đến đêm sẽ không đi tiểu đêm làm ồn đến cô. Hơn nữa, có động tĩnh gì nó còn có thể bảo vệ cô.”

“Vậy chủ nhân hiện tại của nó ở tầng dưới thì sao?”

“Cậu ta không quản đâu. Dây dắt của Liệt Phong ở trong tay ai thì người đó là chủ nhân của nó. Lúc này nó là chó của tôi.” Nghiêm Liệt nhét dây dắt vào tay Quý Vân Vãn: “Còn giờ là của cô.”

Nói xong, anh đưa tay vỗ vỗ đầu Liệt Phong, nói: “Bảo vệ cẩn thận, ngoan một chút, ngày mai thưởng đùi gà.”

Có lẽ Liệt Phong nghe hiểu, nhưng không biết là nghe hiểu câu lệnh phía trước hay đùi gà phía sau. Dù sao nó cũng rất vui vẻ lắc lắc cái đuôi.

Sau khi đóng cửa lại, Quý Vân Vãn mỉm cười chọc chọc mũi Liệt Phong, nói: “Chủ nhân tiền nhiệm của mày không cần mày rồi.”

Liệt Phong vẫy đuôi với cô.

Hiển nhiên nó rất quen thuộc căn nhà này, ngửi ngửi khắp nơi xong thì tự đi ra ban công nằm úp sấp xuống cái đệm kia. Quý Vân Vãn tìm thấy cái bát được chuẩn bị cho nó, đổ nước vào trước, sau đó tìm thấy một túi đồ ăn vặt cho thú cưng trong ngăn tủ.

Không thể không nói, có Liệt Phong làm bạn, thoải mái hơn ở một mình trong đêm tối nhiều.

Tối nay cô ngủ rất ngon, không cần dùng thuốc, cũng không gặp ác mộng. Dường như những tiếng vọng đáng sợ luôn văng vẳng bên tai kia đã biến mất không ít. Nửa đêm có tỉnh lại một lần, khi tỉnh lại cô đã thấy Liệt Phong kéo cái đệm của mình tới cạnh cửa phòng ngủ từ khi nào. Nó nằm sấp ngủ bên cửa, có vẻ nghe thấy tiếng th* d*c của cô sau khi tỉnh lại, nó ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó đi về phía cô.

Có một số bác sĩ tâm lý thường sẽ đề nghị để những người mắc bệnh tâm lý nuôi thú cưng. Điều đó rất có lợi cho việc hồi phục tâm trạng của họ. Đồng thời có thể để họ cảm nhận được một loại tình yêu mà họ chưa bao giờ được trải qua.

Quý Vân Vãn xoa cái đầu lông xù của chú chó. Trong bóng đêm, Liệt Phong dùng cặp mắt đen nhánh vừa dịu ngoan vừa sắc bén lẳng lặng nhìn cô.

Rất giống... ánh mắt của Nghiêm Liệt khi nhìn cô.

Quý Vân Vãn không nhịn được khẽ cười một tiếng, cảm thán: “Đúng là chủ nhân thế nào thì sẽ có chó như vậy.”

Liệt Phong phát ra tiếng gầm gừ ngoan ngoãn, giống như đang đáp lại cô.

Quý Vân Vãn học theo dấu tay Nghiêm Liệt dạy cô, ra lệnh cho Liệt Phong, nói: “Ngồi xuống, Liệt Phong.”

Liệt Phong lập tức ngồi xuống.

Quả nhiên việc nghe theo mệnh lệnh đã khắc sâu vào xương tủy của chó cảnh sát.

“Tao hỏi mày nhé. Chủ nhân tiền nhiệm của mày, chính là Nghiêm Liệt đã nhặt được mày ấy, bố già của mày, Đội trưởng Nghiêm.” Quý Vân Vãn nhìn vào mắt nó, nói: “Tại sao anh ấy lại đối tốt với tao như vậy? Có thật sự chỉ vì tao đã giúp anh ấy trong vụ án không?”

Liệt Phong nghiêng nghiêng đầu, giống như không biết nên đáp lại cô thế nào.

“Nhưng chắc hẳn tao đã gây thêm phiền toái cho anh ấy mới đúng.” Quý Vân Vãn hơi đăm chiêu, nói: “Chăm sóc lúc làm việc thì thôi đi, hoàn toàn không cần chăm sóc tao trong sinh hoạt như vậy.”

Cho dù thỉnh thoảng bị Nhậm Ninh Ninh lấy việc Nghiêm Liệt chăm sóc cô ra đùa giỡn, thì trước giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Đó là vì cô vẫn theo bản năng tự thôi miên bản thân, đừng dễ dàng chấp nhận sự chăm sóc của một người khác phái, đừng dễ dàng tin tưởng một người khác phái nào, cũng đừng dễ dàng yêu một người nào đó.

Huống chi, cô còn có một câu nói đã nói rất nhiều năm - Cô sẽ không có hứng thú với cảnh sát khác phái.

Vậy, Nghiêm Liệt có loại hứng thú này với cô ư?

Hay chỉ xuất phát từ lòng đồng cảm với cô, hoặc là một loại tình bạn cách mạng như chiến hữu?

Còn về tình yêu nam nữ, hình như cô không cảm nhận được gì nhiều từ anh. Bởi vì Nghiêm Liệt luôn rất tôn trọng cô. Cho dù từng ôm cô khi cô ngất xỉu nhưng trước giờ anh vẫn luôn giữ sự tôn trọng đúng mực với phái nữ.

Quý Vân Vãn nhìn giường đệm được Nghiêm Liệt trải gọn gàng ngăn nắp, chìm vào suy nghĩ.

Có lẽ Liệt Phong thấy cô rơi vào dòng suy nghĩ của mình, lại kéo cái đệm kia đến gần, nằm xuống bên giường cô.

“Loài người thật nhiều phiền não, đúng không? Liệt Phong.”

Liệt Phong nghiêng đầu, dù có là chó cảnh sát xuất ngũ thông minh thì nó cũng không thể hiểu được phiền não của loài người.

“Cho nên vẫn là đừng hiểu thì hơn, rất phức tạp, phiền.” Quý Vân Vãn lùi lại, nằm xuống giường, nói: “Một mình mình ở đây nghĩ linh tinh gì vậy, có thể người ta căn bản không có suy nghĩ này đâu. Tự mình đa tình nha Quý Vân Vãn, mày có phải là người như thế đâu.”

Còn mẹ nó tự mình đa tình rồi mất ngủ chứ.

Đúng là không giống cô.

Sáng hôm sau, Quý Vân Vãn vừa tỉnh đã nghe thấy tiếng Liệt Phong đứng dậy đi lại. Sự thật là do cô nghe thấy tiếng móng vuốt của Liệt Phong cào trên đất nên mới tỉnh lại. Đêm qua cô chỉ ngủ được mấy tiếng, vẫn chưa tỉnh táo, bèn mơ màng đứng lên: “Liệt Phong, mày muốn đi tiểu sao? Hay đói bụng?”

Liệt Phong kêu một tiếng, đi tới cửa, Quý Vân Vãn vội vàng xuống giường ra khỏi phòng ngủ. Chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô lập tức trở nên cảnh giác hơn.

Giây tiếp theo, cửa phòng bỗng bị đẩy nhẹ ra một kẽ hở, một cánh tay cầm bình giữ nhiệt với vào trong, đặt nhẹ trên mặt đất.

Vừa nhìn tay, Quý Vân Vãn biết ngay là Nghiêm Liệt. Chắc anh không muốn đánh thức cô. Người vẫn còn ở sau cửa, chỉ với cánh tay vào đặt bình giữ nhiệt ở đó rồi rút về.

Rất rõ ràng, anh chưa biết cô đã tỉnh rồi, hơn nữa còn đứng ở cửa phòng ngủ nhìn tất cả hành động của anh.

Quý Vân Vãn nghiêng đầu ôm cánh tay nhìn, Liệt Phong cũng ở bên cạnh nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn dáng vẻ chủ nhân tiền nhiệm của mình duỗi cánh tay vào phòng.

Comments