Sở Phong nói xong, bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
“Quả thực Quý Vân Vãn từng nói thế. Nhưng bấy giờ, vì cái chết của em gái nên tinh thần cô ấy đã chịu tổn thương nghiêm trọng, cô ấy cũng không thể cung cấp bằng chứng. Chưa kể, ở nơi cô ấy bị tấn công ngất xỉu lúc ấy, thi thể được phát hiện cũng không phù hợp với cách phạm tội của vụ án 9.25. Nạn nhân không bị chặt tay chân, cũng không bị xâm hại t*nh d*c, tất cả đặc điểm không hề phù hợp với vụ án giết người hàng loạt. Vậy nên bọn tôi không thể tiếp tục điều tra vụ án.” Cục trưởng Bạch chậm rãi nói: “Đến tận bây giờ vẫn chưa tìm ra thủ phạm khiến cô ấy bị thương nặng và hôn mê, ngay cả hung thủ của vụ án kia cũng thế, tới nay vẫn còn là một ẩn số, trừ phi Quý Vân Vãn có thể tỉnh dậy, bằng không...”
Nghiêm Liệt nhíu mày: “Vậy ngoài Quý Vân Vãn đang hôn mê ra, ở hiện trường vẫn còn một thi thể nữa?”
“Ừ, nạn nhân 28 tuổi, là một bệnh nhân tâm thần, sống bằng việc nhặt ve chai, là một công dân ba không* vô gia cư. Vì hôm ấy mưa to nên đã xóa hết dấu vết của hung thủ, gần đó cũng không có thiết bị giám sát nào chụp được manh mối đáng ngờ. Nhưng có lẽ tên tấn công Cố vấn Quý và giết người kia là cùng một người.”
*Công dân ba không: công dân được cơ quan dân chính nhận nuôi, không nguồn sinh kế, không khả năng lao động, và không có người mang nghĩa vụ giám hộ hợp pháp, hoặc người mang nghĩa vụ giám hộ hợp pháp đã mất khả năng lao động và không thể hỗ trợ họ.
“Tại sao cô ấy cứ khăng khăng vụ án 9.25 có hai hung thủ?”
“Phải đợi cô ấy tỉnh dậy mới biết được.” Sở Phong nói: “Lúc ấy, Cố vấn Quý và tôi thẩm vấn Châu Kế Phàm, sau đó cô ấy còn xem xét thi thể nạn nhân, cũng tức là Hứa Dao, nạn nhân thứ ba của Thành phố Tân Hải, em gái cô ấy. Có lẽ bấy giờ cô ấy đã chịu tổn thương tâm lý, nên mới bị ám ảnh chuyện phải tự tay bắt được hung thủ, từ đó tưởng tượng ra hung thủ thứ hai. Nhưng trên thực tế, cho đến nay vẫn không tìm ra chứng cứ gì cho thấy Châu Kế Phàm có đồng phạm. Nếu không, với tính ích kỷ đến mức b**n th** của Châu Kế Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không gánh chịu tất cả hành vi phạm tội đâu.”
Phải, nếu thật sự có đồng phạm, Châu Kế Phàm hoàn toàn có thể khai đồng phạm ra, để giúp bản thân có cơ hội giảm án.
“Ừ, nhằm chứng minh suy đoán của mình là chính xác, Cố vấn Quý còn yêu cầu thực hiện thôi miên Châu Kế Phàm. Nhưng dù cô ấy thôi miên Châu Kế Phàm, việc này cũng không thể làm bằng chứng phạm tội.”
Sở Phong thấp giọng kể: “Nên cô ấy đã tìm ra một cách, cô ấy nghĩ làm vậy có thể dụ hung thủ lộ diện.”
“Cách gì?”
“Sau khi sát hại ba nạn nhân, Châu Kế Phàm đã lẩn trốn tới Tân Hải. Từ tuyến đường gây án và mô hình hành vi của hắn, Cố vấn Quý đã xác định phạm vi mà hung thủ có thể tiếp tục gây án. Cô ấy lấy mình làm mồi, mặc trang phục và trang điểm giống nạn nhân, tìm kiếm quanh phạm vi đó liên tiếp mấy buổi tối. Hôm ấy cô ấy gọi cho tôi, nói nếu cô ấy gặp chuyện, vậy có thể chứng tỏ suy đoán của cô ấy là đúng, yêu cầu chúng tôi phục hồi điều tra vụ án 9.25. Sau đó, chúng tôi tìm thấy cô ấy bất tỉnh ở một góc công viên, bên cạnh còn một nạn nhân bị cắt cổ. Một buổi tối mưa tầm tã, cô ấy đã nằm dưới đất hơn hai tiếng đồng hồ mới được phát hiện. Khi nhập viện, cô ấy đã chìm sâu vào hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
Nói tới đây, Sở Phong đập bàn, hối hận bảo: “Cũng tại tôi hết. Khi Cố vấn Quý gọi cho tôi, đáng lẽ tôi nên lập tức ra ngoài tìm cô ấy, nhưng tôi lại nhờ một tên phế vật vô dụng làm thay.”
Nghiêm Liệt bỗng lên tiếng: “Do đó, có khả năng cô ấy đã thấy hung thủ vứt xác nên mới bị hung thủ tấn công. Vậy vì sao hung thủ lại không giết cô ấy luôn?”
“Bước đầu kết luận là có xe chạy qua, hung thủ sợ quá nên bỏ trốn.”
Nghiêm Liệt hỏi tiếp: “Vậy tại sao mọi người có thể chắc chắn, kẻ giết nạn nhân và làm Quý Vân Vãn bị thương kia không phải đồng phạm của Châu Kế Phàm?”
“Vì không có chứng cứ, dấu vết trên người nạn nhân đó cũng không phù hợp với cách gây án của vụ 9.25.”
“Cách gây án có thể thay đổi.” Nghiêm Liệt nói: “Dựa theo phân tích của Cố vấn Quý, vụ án 9.25 sẽ gồm hai hung thủ. Vậy nếu thiếu hung thủ mấu chốt là Châu Kế Phàm, nhiều khả năng cách gây án của đồng phạm sẽ thay đổi.”
“Nhưng Châu Kế Phàm đã bị tử hình, hiện giờ cũng không có manh mối gì có thể chứng minh.”
Cục trưởng Bạch hít sâu một hơi: “Vấn đề quan trọng nhất lúc này là giải quyết vụ án trước mắt. Về phần Cố vấn Quý, cũng chỉ đành hy vọng cô ấy có thể sớm ngày tỉnh dậy thôi.”
Sau khi tan họp, trông Sở Phong vẫn nặng trĩu tâm sự. Lúc bước qua anh ta, Nghiêm Liệt thuận miệng hỏi thăm: “Người thực vật? Vết thương nghiêm trọng lắm sao? Bác sĩ có nói đời này còn khả năng tỉnh lại không?”
“Nhất định sẽ tỉnh.” Sở Phong bỗng ngẩng mặt lên: “Đầu của Cố vấn Quý không phải cái đầu bình thường. Dẫu bị đánh, cô ấy cũng không hôn mê mãi đâu.”
Nghiêm Liệt nhìn anh ta: “Nếu thật sự áy náy, vậy cậu đến thăm cô ấy đi, có thể cho cậu nghỉ hai giờ.”
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng cô ấy không còn ở bệnh viện lúc trước nữa, tôi cũng không hỏi thăm được đã chuyển đến nơi nào, hầy..”
Lúc Sở Phong đang thở dài, điện thoại đột nhiên đổ chuông, hiển thị một dãy số lạ. Anh ta bắt máy, nghe thấy một giọng nữ khàn khàn ở đầu dây bên kia: “... Sở Phong, anh còn sống không?”
Sở Phong ngây ngẩn cả người.
Nếu nhận được cuộc gọi này vào hơn nửa đêm, có lẽ anh ta đã sợ hoảng hồn rồi. May sao giờ đang ban ngày, may sao anh ta là một cảnh sát, mạnh mẽ, tự chủ, sáng suốt, uy phong...
“Này, nếu không còn sống, sao tôi nhận được điện thoại của cô hả? Cô là ai? Nghe giọng hơi quen quen?”
“Còn sống là tốt.” Đầu dây bên kia bật cười: “Tôi chỉ muốn báo cho anh một tiếng, tôi cũng còn sống, tôi là, Quý Vân Vãn.”
Cạch một tiếng, điện thoại của Sở Phong rơi xuống đất, toàn thân anh ta sững sờ.
“Sở Phong, Sở Phong!”
Sở Phong định thần lại, chợt quay đầu: “Nghiêm, Đội trưởng Nghiêm.”
“Cậu có nghe thấy lời tôi vừa nói không?”
“Hả, anh nói gì?”
“Nhặt điện thoại của cậu lên trước đã.” Nghiêm Liệt nhìn anh ta cầm điện thoại lên, sắc mặt anh ta vẫn hốt hoảng, khiến anh không khỏi nhíu mày: “Ai gọi mà dọa cậu sợ thế?”
Sở Phong giật giật khóe miệng: “Đến từ ngoài không gian, à không, thế giới bên kia... Cũng không đúng, chẳng lẽ tôi đang nằm mơ?? Ấy ấy, Đội trưởng Nghiêm, Đội trưởng Nghiêm, anh đừng đi, không phải tôi đang nói mê sảng đâu!!
Bỏ lại câu mình phải tìm hồ sơ xong, Nghiêm Liệt bước tiếp.
Vụ án anh nói chính là vụ án liên hoàn 9.25, Nghiêm Liệt đột nhiên muốn xem hồ sơ của vụ án kia?
Tim Sở Phong đập thình thịch.
Nạn nhân tương tự vụ án 9.25 vừa xuất hiện, Quý Vân Vãn đã bất ngờ tỉnh dậy.
Một người đã hôn mê hơn bảy tháng, cứ bỗng dưng tỉnh lại như thế? Ai dám nói trùng hợp chứ? Nếu trên đời thật sự tồn tại kiểu trùng hợp thế này, vậy cũng trùng hợp quá rồi!
Không được, anh ta cần phải xác nhận thêm lần nữa, lỡ có người đùa dai thì sao?? Anh ta vẫn khó tin, cô gái kia đã thật sự tỉnh dậy ư?
...
Nhìn Quý Vân Vãn đang mở to mắt, điều dưỡng hết sức bối rối. Cô ấy cũng không biết tại sao, rõ ràng người đẹp này nhìn vừa suy yếu vừa dịu dàng, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén. Nhất là ban nãy, khi cô ấy định giúp cô xoay người thì bất chợt bị cô bắt lấy tay, khiến cô ấy giật nảy mình.
Cô ấy còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, Quý Vân Vãn đã lên tiếng: “Túi của tôi đâu?”
Điều dưỡng run lẩy bẩy: “Túi, túi gì?!”
“Khi tôi bất tỉnh, trên người đang đeo một chiếc túi nhỏ, màu trắng, hãng Calvin Klein, vẫn còn chứ?”
“Tôi, tôi không biết. Cô Quý, tôi phải nhanh chóng gọi bác sĩ cho cô, cô đã hôn mê hơn bảy tháng...”
“Tôi biết...”
Điều dưỡng cảm thấy cổ tay bị cô giữ chặt đã được nới lỏng. Trên thực tế, Quý Vân Vãn không ra tay mạnh mấy, cô cũng không còn sức để dùng nữa. Nhưng lúc bị cô bắt lấy cổ tay, điều dưỡng cảm giác như đôi mắt kia đã khóa chặt toàn thân mình.
Cô ấy đã chăm sóc Quý Vân Vãn vài tháng, thường xuyên tưởng tượng đến cảnh mỹ nhân đang hôn mê này mở mắt ra. Nhưng ngay vừa rồi, cô ấy đã nhận ra, đôi mắt ấy thật sự xinh đẹp như cô ấy nghĩ! Thậm chí có thể khen là đẹp đến nao lòng. Song, không rõ có phải vì đã sớm biết Quý Vân Vãn là chuyên gia Thôi miên không, trong khoảnh khắc đấy, cô ấy lại cảm nhận được khắp người mình đã bị đôi mắt kia nhắm thẳng vào.
Sau đó, Quý Vân Vãn đã nhờ cô ấy lấy điện thoại ra và tạm thời đừng lên tiếng, còn cô ấy vẫn ngoan ngoãn làm theo.
“Cô Quý, buổi sáng anh Nguyên mới tới thăm cô, còn mời chuyên gia nước ngoài về. Để tôi báo cho anh ấy biết cô đã tỉnh rồi, sau đó sắp xếp bác sĩ kiểm tra cho cô.”
“Nguyên Triệt?” Quý Vân Vãn nhớ đến giọng nói mình nghe được khi tỉnh dậy: “Hóa ra thằng nhóc này vẫn luôn lải nhải bên tai tôi.”
“Đừng báo cậu ấy vội, tôi sẽ tự gọi cho cậu ấy, tặng cậu ấy một niềm vui bất ngờ.” Quý Vân Vãn nhoẻn miệng cười với điều dưỡng: “Cứ để bác sĩ kiểm tra cho tôi trước nhé, phiền cô rồi.”
Thấy nét mặt và lời nói của cô rất đỗi dịu dàng, điều dưỡng nghĩ vẻ sắc bén khi cô vừa mở mắt chỉ là ảo giác của mình.
Quả nhiên vẫn là một người hòa nhã mà, tốt quá...
Tuy chuyện thế này buộc phải báo cho người thân trước, nhưng trên thực tế, Nguyên Triệt cũng không được xem như người nhà của Quý Vân Vãn, cùng lắm chỉ là bạn cô thôi. Do đó, khi Quý Vân Vãn yêu cầu tạm thời đừng nói với cậu ta, điều dưỡng chỉ nghĩ cô muốn cho Nguyên Triệt một niềm vui bất ngờ nên đã đồng ý.
“À mà, quần áo của tôi vẫn còn đúng không?”
“Đã được giữ lại đầy đủ, anh Nguyên từng dặn, nếu cô tỉnh dậy, chắc chắn sẽ cần mấy đồ dùng đó nên vẫn cất trong bệnh viện. Lát nữa tôi sẽ cầm tới.”
Quý Vân Vãn ngồi dậy, xốc chăn lên nhìn chân mình.
Có lẽ Nguyên Triệt đã sắp xếp điều dưỡng tốt nhất để trông nom cô, hằng ngày họ luôn massage cho cô. Dù cô đã nằm hơn nửa năm, nhưng tay chân cũng không cứng quá, có điều cơ bắp vất vả tập luyện mới có được đã hoàn toàn bay biến, chỉ còn mỗi thân thể gầy yếu và làn da trắng đáng sợ. May sao não cô không bị tổn thương, cũng không quên mất chuyện gì.
Đúng, chuyện không nên quên, cô không thể quên dù chỉ một phần, đây mới là điều quan trọng nhất.
Quý Vân Vãn tiếp tục gọi cho Sở Phong.
“Tôi biết anh đang bận, nên anh chỉ cần trả lời tôi mấy vấn đề là được. À, tạm thời anh đừng nói chuyện tôi đã tỉnh cho người khác nhé.”
Sở Phong: “... Được, cô hỏi đi.” Anh ta nhận ra giọng Quý Vân Vãn vẫn rất yếu, còn khàn khàn vì đã lâu không nói chuyện. Vậy nên anh ta hết sức cẩn thận, cũng không dám lớn tiếng, sợ k*ch th*ch đến cô.
Quý Vân Vãn hỏi: “Lúc tôi bất tỉnh, có một thi thể bên cạnh, thời gian nạn nhân kia bị giết không phải hôm đó, mà ít nhất đã tử vong hai ngày, đúng không?”
Không hổ là Cố vấn Quý, hôn mê suốt bảy tháng, vừa tỉnh dậy đã hỏi về vụ án!
Quả thực Sở Phong không biết nên bội phục hay nên kinh sợ đây. Một câu hỏi của cô, tựa như mọi chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua. Điều này khiến người khác không khỏi cảm thấy, trí nhớ của cô vẫn dừng ở buổi tối hôn mê ấy!
Comments