“Đúng vậy.” Sở Phong đáp.
Quý Vân Vãn: “Chưa bắt được hung thủ, cũng chưa phá được vụ án, đúng không?”
Sở Phong: “... Ừ.”
Quý Vân Vãn: “Tên khốn nạn Châu Kế Phàm kia, đã thi hành án phạt rồi?”
Sở Phong: “Phải.”
Quý Vân Vãn: “Sau khi tên đần b**n th** đó bị tử hình, vẫn xuất hiện thêm một nạn nhân nữa?”
Quả là, hôn mê bao lâu cũng không ảnh hưởng đến miệng lưỡi hừng hực sức chiến đấu này, Sở Phong hít sâu một hơi: “... Phải.”
“Nạn nhân cũng giống nạn nhân của vụ án liên hoàn 9.25?”
Sở Phong: “Ừm…”
Quý Vân Vãn: “Cho tới bây giờ, vẫn không ai tin vụ án kia còn hung thủ thứ hai, đúng không?”
Cơ mặt Sở Phong hơi căng ra: “... Phải.”
“Hiện tại ai phụ trách vụ án này?”
Sở Phong không biết trả lời thế nào, vừa định giải thích ngắn gọn, anh ta chợt nghe thấy Quý Vân Vãn hỏi: “Là người tôi không biết?”
Sở Phong: “... Ừ.”
Quý Vân Vãn: “Nên bây giờ anh đang nghĩ, tại sao tôi lại tỉnh vào lúc này?”
Sở Phong: “... Ừ.”
Quý Vân Vãn dừng một nhịp, chậm rãi đáp: “Vì người đó đã xuất hiện.”
Sở Phong sửng sốt: “Hả? Cô nói ai xuất hiện?”
“Nạn nhân thứ chín.”
“Ý cô là...”
“Cảnh sát Sở.” Giọng Quý Vân Vãn vốn khàn khàn yếu ớt bỗng trở nên dịu dàng: “Còn nhớ lần đầu gặp tôi, anh đã nói gì không?”
Sở Phong ngẩn ra.
Lần đầu gặp mặt...
Dạo trước, họ nghe nói có một chuyên gia Tâm lý am hiểu thuật thôi miên mới đến Cục, đúng lúc chuyên gia này tới xem một kẻ giả điên giết vợ mình có mắc bệnh tâm thần thật không. Nhưng họ vốn không để ý đến mấy từ như thôi miên và chuyên gia Tâm lý, họ thật sự cũng không biết nhiều kiến thức về lĩnh vực này. Thế nên vào lần đầu gặp gỡ, họ đã được Quý Vân Vãn tặng cho một “món quà gặp mặt” cả đời khó quên.
“Gã nói mình bị tâm thần phân liệt?” Bấy giờ, Quý Vân Vãn nhìn tội phạm trên màn hình camera: “Cho tôi nửa tiếng, đừng nói có phải tâm thần phân liệt thật không, tôi sẽ buộc gã khai hết với các anh, ngay cả việc gã đái dầm đến năm mấy tuổi cũng không ngoại lệ.”
“Không tin tôi cũng được, nhưng miễn sao tôi có thể giúp các anh điều tra rõ chân tướng, thì sẽ chẳng cần niềm tin gì đó đâu. Dù sao kết quả mới chính là sự thật duy nhất.”
Kết quả, kẻ giết người kia đã lỡ tay giết vợ mình, cũng không hề mắc bệnh tâm thần. Chưa đầy nửa giờ, mới chỉ gần mười phút, Quý Vân Vãn đã khiến tên nghi phạm khóc lóc khai ra sự thật mình giết người.
“Thôi miên ấy à. Lúc hữu dụng, nó có thể trở thành thuốc tốt điều trị bệnh, là kỹ thuật vận dụng ám thị tâm lý để trao đổi với tiềm thức của người được thôi miên. Lúc vô dụng, nó chỉ là màn biểu diễn ảo thuật cường điệu trong mắt mọi người thôi. Các anh có hiểu không cũng không quan trọng. Nhưng nếu thôi miên phát huy tác dụng giúp các anh điều tra vụ án, vậy tôi cũng có thể dùng nó như một công cụ. Cảnh sát Sở, anh muốn thử cảm giác bị thôi miên một lần không?”
Cũng vì cứ tò mò rốt cuộc trò này có ghê gớm như trên tivi không, nên anh ta đã xung phong, kết quả... anh ta không muốn nhớ tới kết quả nữa.
Kể từ đó, trong Đội Cảnh sát Hình sự, không một ai thắc mắc liệu thuật thôi miên có phải lừa người không nữa, vì đấy là khoa học thật sự tồn tại, không hề liên quan đến ảo thuật phóng đại. Loài người chưa bao giờ ngừng nghiên cứu về bộ não, nhưng ngay cả các đội khoa học hàng đầu thế giới cũng chưa hiểu tường tận cấu tạo của bộ não nữa mà, huống chi là việc nghiên cứu về ý thức và tiềm thức của con người vẫn còn nhiều bí ẩn. Tốt nhất, vẫn nên giữ lòng tôn trọng cơ bản nhất với phạm vi khoa học mà mình không biết.
Đến khi cúp máy, Sở Phong mới nhận ra, câu nói đầu tiên của Quý Vân Vãn đã khiến anh ta chìm vào hồi ức bị cô thôi miên năm xưa. Lòng cảnh giác và kính sợ dành cho năng lực mạnh mẽ của Quý Vân Vãn, đã làm anh ta trở thành bên yếu thế, bị cô dẫn dắt suy nghĩ.
Sắc trời dần tối, khi Quý Vân Vãn bước xuống taxi, tài xế nhìn mà không nỡ. Trông cô thật sự rất yếu, lúc cô lên xe, động tác chậm chạp, cứ như bệnh nặng mới khỏi. Tài xế hỏi: “Người đẹp, cần tôi chờ cô ở đây không? Bên này hẻo lánh, không dễ gọi xe đâu.”
Quý Vân Vãn liếc nhìn nơi quen thuộc phía xa: “Không cần, cảm ơn.”
Cô tiến từng bước tới thân cây kia, ngẩng mặt lên nhìn tán cây sum sê, ký ức về đêm mưa ấy ùa về trong đầu.
Cô không đợi được hung thủ, chỉ thấy một nạn nhân vốn không nên xuất hiện...
Không, không đúng, vốn đã xác định ắt sẽ còn khả năng có nạn nhân nữa, nên cô mới đến đây. Nhưng không ngờ nạn nhân kia không phải bản thân cô, mà là một người phụ nữ vô tội đã bị giết từ lâu.
Buồn cười hơn là, gã đã giữ lại một mạng cho cô.
Quý Vân Vãn cúi đầu, nhìn bãi cỏ trống không. Trước đây, thi thể kia nằm ở chỗ này, lúc cô tới mới phát hiện người đã qua đời một khoảng thời gian. Sau khi giấu thi thể, hiển nhiên hung thủ đã mang đến và vứt xác ở đây.
Cô quan sát xung quanh. Lúc ấy đang vào ban đêm, cộng thêm trời mưa to, tuy gần đây lắp camera nhưng vẫn rất khó quay được hình ảnh rõ ràng. Hơn nữa tên kia còn mặc áo mưa, trùm kín mít.
Nhưng rõ ràng gã đã phát hiện cô, chưa kể bấy giờ không hề có nhân chứng khác ở hiện trường, tại sao gã lại chỉ đả thương cô chứ không giết cô luôn?
Đứng lâu khiến cô bắt đầu váng vất kiệt sức, không thể gắng gượng thêm, như sắp rơi vào trạng thái hôn mê lần nữa. Quý Vân Vãn chống tay lên thân cây bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống đất.
Chưa được bác sĩ cho phép, cô đã rời khỏi bệnh viện. Chắc lúc này thằng nhóc Nguyên Triệt đã biết cô tỉnh rồi.
Không bao lâu nữa, sẽ nhiều người biết hơn.
Kể cả tên đã làm cô bị thương vào năm đó.
Cô ngồi dưới đất, dựa lưng vào thân cây, sau đó nhắm mắt, để mình hồi tưởng về đêm mưa bảy tháng trước.
Nơi đau nhất trong trí nhớ, là cổ.
Cô giơ tay từ từ chạm vào gáy.
Kế đó, là bả vai.
Cánh tay.
Cằm.
Và cả đầu.
Hung thủ muốn giết cô, gã đè chặt cô dưới đất, mặt cô úp xuống, từ đầu tới cuối cô không hề thấy gì.
Không, không đúng, vốn dĩ gã không muốn giết cô, bằng không gã sẽ không ngăn cô thấy mặt mình. Thậm chí từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, gã còn không hề phát ra âm thanh nào.
Nếu muốn giết cô, hung thủ chẳng việc gì phải che giấu ngoại hình và giọng mình cả!
Một lát sau, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, khi Quý Vân Vãn mở mắt, cô nghe thấy tiếng bước chân tới gần sau cây.
Người nọ đi chầm chậm, như thể vừa di chuyển vừa quan sát gì đó. Khi người nọ sắp vòng qua từ sau cây, Quý Vân Vãn bèn đỡ thân cây định đứng lên. Song, cô đã đánh giá cao cơ thể mình. Hôn mê hơn bảy tháng, dù mỗi ngày điều dưỡng tốt nhất đã tiến hành massage phục hồi chức năng cho cô, dù kiểm tra cũng không gặp vấn đề gì lớn, nhưng việc rời giường sau khi mới tỉnh dậy được vài giờ, quả nhiên vẫn quá sức với cô.
Cô chỉ đành thở hổn hển, nhìn người nọ chậm rãi tới từ sau thân cây.
Đầu tiên là một đôi giày màu đen, chân dài thẳng tắp, bước đi vững vàng, chiều cao ít nhất cũng phải 1m87... Là quân nhân sao?
Quý Vân Vãn ngẩng đầu, quần đen, áo thun đen, áo khoác đen, người nọ diện một cây đen, tựa như ước gì có thể khiến ai cũng nhận ra tính cách trầm tĩnh của mình. Cô dời ánh mắt nghiền ngẫm lên trên.
Có lẽ anh thật sự rất cao, vóc dáng cũng khá chuẩn. Một người cao tầm 1m9 mặc đồ đen, nhưng không mang tới cảm giác nặng nề, thay vào đó, thoạt nhìn anh sạch sẽ lạnh lùng.
Khoảnh khắc cô chạm phải mắt anh, đôi bên đồng loạt giật mình.
“Xin chào.” Quý Vân Vãn mở lời trước, cô khẽ cười, nhìn vào mắt anh: “Có thể báo cảnh sát giúp tôi không?”
Cô không hề nghĩ ngoài mình ra, sẽ có cảnh sát tới hiện trường vụ án này. Dù sao, có lẽ vụ án đó cũng đã kết thúc điều tra rồi.
“Tôi là cảnh sát đây.” Nhìn gương mặt tái mét của Quý Vân Vãn, Nghiêm Liệt nhíu mày. Anh ngồi xổm xuống nhìn cô: “Cô nên gọi xe cứu thương, bị thương ở đâu?”
Bên trong áo khoác rộng thùng thình, cô mặc đồ bệnh nhân, trên người còn thoang thoảng mùi thuốc, như bệnh nhân mắc bệnh nặng mới trốn khỏi bệnh viện.
Hô hấp không ổn định, sắc mặt trắng bệch, ngay cả nụ cười cũng miễn cưỡng.
Chỉ trừ đôi mắt, trong veo tựa pha lê, thoáng lóe sáng dưới bóng cây tối tăm, độ cong hẹp dài xinh đẹp, giống hệt hồ ly che giấu vô vàn suy nghĩ.
Thậm chí, chưa chắc suy nghĩ nào cũng tốt.
“Anh là cảnh sát, vậy anh đến điều tra vụ án sao?” Quý Vân Vãn nhìn mặt anh.
Quả nhiên, cô đoán không sai, người này, không phải quân nhân thì cũng là cảnh sát.
Song, cô đã làm Cố vấn ở Đội Cảnh sát Hình sự hai năm rồi, sao trước giờ chưa từng gặp vị cảnh sát này nhỉ?
Hiếm thấy nhất là, trên người anh không hề ám mùi khói thuốc lẫn mùi mồ hôi, thậm chí còn toát lên hương vị sạch sẽ đặc trưng.
Phải biết rằng cảnh sát thức đêm tăng ca quanh năm, mức độ nguy hiểm cao, áp lực còn lớn. Một tuần về nhà thay quần áo chưa được mấy lần cũng là bình thường, hút thuốc lại càng bình thường hơn.
“... Chỗ này xảy ra vụ án gì cần phải điều tra à?” Quý Vân Vãn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, nét cười trong mắt càng rõ hơn: “Không cần xe cứu thương đâu. Nếu tiện đường, phiền anh đưa tôi đến Cục Cảnh sát nhé. Là một nạn nhân, tôi muốn báo án.”
Hiển nhiên anh cực kỳ nhạy cảm với cụm từ “nạn nhân”, người đàn ông hơi nheo mắt, nhanh chóng quan sát khắp người cô.
Không thấy vết thương, quần áo chỉnh tề, nhưng trên tay đầy lỗ kim và vết bầm tím do truyền dịch. Vẻ ngoài vừa suy yếu khôn cùng vừa vô tội này, quả thực trông giống nạn nhân phần nào.
Như thể mới trốn thoát sau một thời gian dài bị nhốt.
Quý Vân Vãn vươn cánh tay đầy vết bầm về phía anh: “Phiền anh, có thể đỡ tôi dậy không? Tôi thật sự không còn sức để đứng lên nữa.”
Nghiêm Liệt nhìn bàn tay trước mặt mình, ngón tay nhỏ nhắn mảnh khảnh, làn da trắng bệch như tờ giấy, có thể thấy rõ lỗ kim chi chít trên mu bàn tay.
Tựa như khắp người cô, suy yếu như đang bệnh nặng, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời đến kinh ngạc.
Song, tia sáng ấy nhanh chóng vụt tắt, tay cô chỉ dừng trước mặt anh hai ba giây rồi vô lực rơi xuống.
Cô thật sự sắp ngất, vì trong mắt cô, người đàn ông trước mặt đã biến thành hai người chồng lên nhau rồi.
Nghiêm Liệt đỡ lấy cánh tay buông xuống của cô, anh ra sức nhẹ, dìu cô đứng dậy.
Quý Vân Vãn nghe thấy anh bảo: “Có vụ án gì cô có thể nói với tôi, nhưng bây giờ cô nên tới bệnh viện chứ không phải Cục Cảnh sát.”
Comments