4
Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Chúng tôi cùng lúc nhìn sang nhau.
“Dư Thi, cậu có đang nghe không đó?”, Giọng Du Du vẫn vang lên trong điện thoại. Tôi vừa định mở miệng thì điện thoại đã bị Tạ Quan Nam giật lấy.
“Em ấy không cần bạn trai.”
Du Du ở đầu dây bên kia ngơ ngác: “Ủa? Dư Thi, cậu có bạn trai khi nào vậy?”
Tôi vội giành lại điện thoại: “Đừng đùa nữa, Du Du. Là Tạ Quan Nam đấy. Nhưng giờ tớ không có ý định yêu đương, cậu đừng lo nữa.”
Du Du sững người vài giây rồi ngắt máy ngay: “Cậu nói ai cơ? Hả? Tạ Quan Nam? Ừ thế thì không có gì đâu, tớ cúp máy trước nhé!”
Du Du thì dễ xử lý còn Tạ Quan Nam thì không.
Từ bé tôi đã biết, anh ấy là kiểu người cực kỳ cố chấp. Chuyện này chắc chắn không dễ cho qua.
Quả nhiên, anh hỏi thẳng: “Em không định giải thích gì sao?”
“Giải thích gì cơ?”
“Không phải em nói không muốn có bạn trai à? Vậy mà người ta đến tận cửa rồi đấy.”
Anh còn mặt mũi mà nói người ta hả.
Chẳng phải chính anh còn tự dâng thân tới hay sao.
“Tạ Quan Nam, em đâu có bảo ai giới thiệu đối tượng cho mình. Mà kể cả có thì đã sao? Em cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi.”, Tôi trừng mắt nhìn anh, “Hơn nữa, anh có tư cách gì mà nói em?”
Dù tôi ngu ngơ không hiểu lời tỏ tình năm xưa của anh.
Nhưng tôi đã từng thật sự thích anh.
Vào năm nhất đại học.
Trên đường đi tìm anh ấy ăn cơm trưa thì tôi tình cờ nghe thấy có người hỏi anh ấy rằng:
“Cậu với Dư Thi là gì vậy? Cậu thích cô ấy à?”
Anh ấy thẳng thừng đáp: “Thích em ấy? Không đời nào. Bọn tôi chỉ là quen nhau từ nhỏ thôi.”
Anh ấy từng phũ phàng từ chối tôi như vậy. Giờ quay lại nói mấy lời này làm gì?
Gương mặt anh hiện rõ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nén xuống.
Anh đừng có nhịn nữa!
Có gì thì nói ra đi!
Không thì tôi thể nào cũng sẽ bật dậy vào giữa đêm, vỗ đùi thở dài:
“Anh ấy rốt cuộc muốn nói cái gì vậy chứ?!”
Anh ấy quay người bước ra cửa:
“Muộn rồi, em đi ngủ đi. Quần áo cũng mặc cho đàng hoàng vào.”
“Tạ Quan Nam.”, Tôi bất chợt gọi anh lại, “Người mẫu mới bên công ty anh là Chu Nham đúng không? Có thể giúp em xin chữ ký không?”
Anh ấy quay đầu, cau mày nhìn tôi:
“Cậu ta đẹp trai lắm à?”
Nhưng anh ấy lại nhanh chóng nói tiếp:
“Chờ đấy.”
Cái kiểu người gì mà miệng thì nói một đằng, mà lòng lại nghĩ một nẻo vậy chứ.
Sau khi anh đi rồi, tôi mới nhớ ra là chưa sấy tóc, dạo gần đây tôi thường bị đau nửa đầu.
Đang sấy dở thì có tin nhắn đến, là Du Du, giọng điệu hóng hớt muốn tràn ra ngoài màn hình:
[Tạ Quan Nam đi rồi à?]
[Đi rồi.]
[Muộn thế mà hai người còn ở cùng nhau, có chuyện gì thế? Có tin tốt gì à?]
[Cậu đừng nghĩ linh tinh, anh ấy có việc cần đến, thế thôi.]
[Sao mà không suy diễn được cơ chứ? Cậu thích người ta đến mức nào, quên rồi à?]
[Là cậu quên thì có, tớ nói rồi, tớ bỏ cuộc từ lâu rồi…]
Bên kia hiển thị [đang nhập], nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chẳng nói gì thêm.
5
Du Du là bạn thân thời đại học của tôi.
Cô ấy biết rõ mọi chuyện của tôi.
Nhớ năm đó, khi tôi nghe thấy Tạ Quan Nam phủ nhận chuyện thích tôi, tôi đã gọi cho Du Du khóc như mưa, nước mắt lẫn nước mũi chẳng phân biệt nổi đâu vào đâu, rồi thề sống thề chết rằng từ nay trái tim sẽ đóng băng, chôn chặt mọi rung động phù du, quyết chí làm thánh nữ.
Từ lúc đó, khoảng cách giữa tôi và Tạ Quan Nam ngày càng cách xa nhau.
Thế nhưng lạ thay, sau lần đó, tần suất chúng tôi gặp nhau lại ngày càng nhiều.
Tạ Quan Nam giờ là tổng tài của nhà họ Tạ, tôi và anh ấy đã sớm không cùng đẳng cấp.
Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện người bạn thuở nhỏ từng mặc quần thủng đít cùng tôi lại trở thành “con nhà người ta” chính hiệu, cha mẹ anh ấy thì trở thành phú hộ đời đầu.
“Thật ra tớ thấy Tạ Quan Nam cũng có vẻ có ý với cậu đấy. Hay là… cậu thử ở bên anh ấy xem có được không?”
Du Du lúc nói chuyện thì cứ như chẳng bao giờ chịu suy nghĩ cho kỹ, lời vừa ra khỏi miệng đã mang theo cái kiểu vô tư đến vô trách nhiệm.
“Ảnh Chu Nham thì cậu thích xin sao cũng được, nhưng lời nói không thể bừa bãi.”
Tôi bỗng nhớ ra chuyện cô ấy nói qua điện thoại:
“Mẹ tớ nhờ cậu giới thiệu đối tượng cho tớ lúc nào vậy? Hai người liên lạc riêng với nhau từ bao giờ thế?”
Tôi cứ tưởng giờ mẹ tôi bận đi nhảy quảng trường rồi chứ.
Cô ấy lắp bắp:
“Dạo gần đây thôi. Mẹ cậu thấy cậu mãi chưa có ai nên mới tìm tới tớ.”
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ đùa lại:
“Mai mốt tớ phải tìm mẹ cậu nói chuyện, tớ cũng có mối kha khá, để chia sẻ cho cậu một ít.”
Cô ấy lập tức nhức đầu:
“Tổ tông ơi, tớ sai rồi! Về sau mẹ cậu có nói gì tớ cũng coi như không nghe thấy!”
Chúng tôi cười đùa một lúc thì tin nhắn trong nhóm công ty hiện lên:
[Trời ơi, cuối cùng công ty cũng phá sản rồi.]
6
Tôi tưởng mình thất nghiệp rồi cơ.
Ai ngờ chưa kịp than thì đã có việc mới.
Người tiếp quản công ty chính là… Tạ Quan Nam.
Vừa nhìn thấy anh ấy, tôi liền hiểu, lần này anh ấy nghiêm túc thật.
Các chị em trong văn phòng reo hò như mở hội, đến cả cô lao công cũng không tiếc lời khen:
“Ôi trời ơi, sếp mới đẹp trai quá! Con trai tôi mà được một góc như cậu ấy thì tốt biết mấy!”
Tôi thở dài:
“Vậy là tôi không được lĩnh trợ cấp thất nghiệp rồi.”
Một đồng nghiệp nam bên cạnh không nhịn được, nhỏ giọng:
“Giờ mà cô còn lo chuyện đó à?”
Tôi ngơ ngác:
“Không thì lo gì?”
“Cô không thấy à? Mấy chị em trong văn phòng đang cô lập cô đó. Ai bảo cô xinh quá làm gì?”
Tôi càng nghe càng mơ hồ.
Họ cô lập tôi vì tôi đẹp?
“Không đến mức đó đâu. Tôi tưởng ai cũng biết tôi thích yên tĩnh, không giao du nhiều, nên mới để tôi yên chứ.”
Tôi còn cảm ơn họ vì đã tôn trọng thói quen của mình nữa kìa.
Cậu đồng nghiệp giơ ngón cái khen tôi:
“Người ta gọi là ‘năng lực vô cảm siêu cấp’, tôi thấy đặt cho cô là chuẩn khỏi chỉnh.”
Comments