Thỉnh thoảng tôi vẫn sang tìm anh ấy chơi.
Tôi cứ nghĩ mọi thứ vẫn như xưa, cho đến một ngày, mẹ của Tạ Quan Nam giữ tôi lại ăn cơm, sai anh đi mua giấm, rồi tranh thủ nói với tôi:
“Thi Thi này, dì có chuyện muốn nói với con.”
“Dì biết con và Quan Nam nhà dì thân nhau, nhưng giờ các con đã lớn, đến tuổi yêu đương rồi. Nếu cứ thân thiết như vậy, mấy cô gái khác sẽ không dám thích Quan Nam nhà dì nữa.”
“Dù sao con trai con gái cũng khác nhau, con thông minh như vậy, dì tin con hiểu được lời dì nói.”
Khi đó mặt tôi nóng bừng, lòng cũng rối như tơ vò, ngón chân trong giày không ngừng cào vào lòng đất.
Đợi đến khi Tạ Quan Nam xách chai giấm về, tôi vội kiếm cớ nói phải về nhà ngay.
Anh ấy ngơ ngác đuổi theo hỏi:
“Dư Thi, em không ăn bánh chẻo nữa à?”
Từ hôm đó, tôi rất ít khi ăn bánh chẻo.
Tôi hiểu cha mẹ Tạ Quan Nam nghĩ gì, nhưng khi ấy tôi vẫn còn ôm ảo tưởng, lỡ như, anh ấy không nghĩ như họ thì sao?
Cho đến một buổi chiều năm nhất đại học.
Khi anh thản nhiên nói:
“Thích em ấy? Không thể đâu. Tôi với em ấy chỉ là quen nhau từ nhỏ thôi.”
Mọi bong bóng mơ mộng trong tôi đều vỡ vụn vào khoảnh khắc ấy.
Nắng ấm cũng không thể che nổi cơn gió lạnh lùa qua tim
Từ “crush”, lần đầu tiên, tôi thật sự hiểu rõ ý nghĩa của nó: nghiền nát, đè bẹp.
8
Cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Càng nghĩ càng giận Tạ Quan Nam.
Sáng hôm sau, tôi lết đôi mắt thâm quầng đến công ty, tự thưởng cho mình một ly cà phê.
Nghĩ đến việc vừa phải làm trâu làm ngựa, vừa phải tự bỏ tiền mua đồ chống buồn ngủ, tôi cảm giác mình như là con lừa đang tự mua roi để quất vào lưng.
Tôi càng ghét Tạ Quan Nam hơn.
Vừa ngồi được mấy phút, Tạ Quan Nam đã bước ra thông báo rằng công ty sẽ tổ chức team-building.
Trời đất ơi, cuối tuần cũng không yên, còn phải đi team-building nữa hả?
Ghét Tạ Quan Nam level Max.
Các đồng nghiệp xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán:
“Hồi trước công ty không có tiền, mỗi lần team-building chỉ có gọi vài món ăn rồi thôi, không biết lần này thế nào?”
“’Một bàn bốn món tinh bột’ thì khóc mất?”
“Biết đâu lần này bọn mình được đi chơi thì sao? Tổng giám đốc mới trông là biết giàu mà.”
Cuối cùng, email từ công ty đã xác nhận, chuyến du lịch ngoại tỉnh 2 ngày 1 đêm, có leo núi và ngâm suối nước nóng.
Mọi người reo hò sung sướng, chỉ riêng tôi là bắt đầu lo cho đôi chân của mình.
Chẳng lẽ Tạ Quan Nam không biết tôi ghét leo núi thế nào sao?
Đến cuối tuần, mọi người xách hành lý lên xe bus đi đến điểm du lịch.
Xe lắc lư một lúc, tôi ngủ thiếp đi.
Trong mơ, tôi lại thấy gương mặt cậu thiếu niên năm nào.
Thầy giáo trên bục giảng đang gọi tôi trả lời một bài toán.
Tôi nhất thời không nghĩ ra. Bình thường Tạ Quan Nam sẽ nhỏ giọng nhắc tôi, nhưng lần này anh ấy im lặng.
Tôi cuống tới suýt khóc.
Thế rồi bỗng giật mình tỉnh dậy.
Gương mặt năm xưa giờ đã trưởng thành rồi.
“Sao anh lại ngồi chỗ em?”
“Anh nói muốn ngồi đằng trước ngắm cảnh nên đổi chỗ thôi.”
Không biết các đồng nghiệp nghĩ gì, nhưng tôi thấy hơi lo lắng thái quá.
Ngoái đầu nhìn lại, cả xe đều ngủ ngồi ngủ nằm như tàu chở mơ.
“Cược một ván không?”, Anh bất ngờ lên tiếng.
Chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho.
Tôi từ chối ngay.
Anh lại thuyết phục: “Đừng căng thẳng thế, chỉ là trò xác suất thôi mà. Em đoán xem có hơn nửa người sẽ không đi cáp treo mà tự leo lên núi không? Em chọn bên nào cũng được, nhưng nếu em thua thì phải đồng ý làm một việc với anh trên đỉnh núi.”
Tôi cảnh giác: “Anh nghĩ em ngốc chắc? Không cá thì không thua được, phải không?”
Anh nhìn tôi, ngữ khí nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cược một ván đi. Nếu em thắng, anh sẽ nói cho em biết vì sao hồi đại học anh lại nói mình không thích em.”
Câu ấy vang lên như một tiếng chuông rơi vào đáy lòng, khiến tim tôi khựng lại một nhịp.
Sao anh ấy lại biết...
Nhưng một khi câu ấy thốt ra, tôi biết dù có muốn phủ nhận, tôi cũng đã vô thức bước chân vào ván cược không lối lui này rồi.
Tôi nghi hoặc: “Sao anh biết em đã nghe được chuyện đó?”
Anh không trả lời, chỉ mỉm cười: “Vấn đề là em có dám cược hay không. Em chọn bên nào?”
Tôi nghĩ trong xe hầu hết toàn người trẻ, thể lực chắc cũng không đến nỗi nào, nên ngập ngừng một lúc rồi chọn phương án: hơn một nửa số người sẽ tự leo l*n đ*nh núi.
Cũng tự hứa sẽ góp phần vào con số ấy.
Nhưng rõ ràng, tôi đã đánh giá quá cao sức khỏe của mọi người… và cả chính mình.
Vừa đặt chân đến khu du lịch, ai nấy còn đang ngáp ngắn ngáp dài, dụi mắt lau nước miếng chưa kịp khô, vậy mà vừa xuống xe đã chuẩn bị leo núi luôn.
Cho tôi đi mua sắm cả ngày thì không mệt, nhưng thật sự thì leo núi khiến hai chân tôi mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Ban đầu cả đoàn còn động viên nhau, nhưng chẳng mấy chốc đã bắt đầu bỏ cuộc.
Người này thì mệt dừng lại nghỉ ngơi, người kia thì đầu hàng đi cáp treo, cả đoàn nhanh chóng rã rời.
Comments