Chương 9

Chương 9

Tôi cũng được kéo lên, cả người nằm bẹp bên lề đường, không nhúc nhích nổi, chỉ có thể há miệng th* d*c.

Người đàn ông ngã xuống nước không sao cả, vừa lên bờ là tỉnh táo, còn biết nói cảm ơn.

Còn tôi thì mệt đến mức cơ thể rã rời, suýt chút nữa ngất xỉu.

Vì vội vàng cứu người, tôi còn chưa kịp lấy điện thoại ra khỏi túi.

Lúc giằng co trong nước mấy lần, chẳng biết nó đã trôi đi đâu rồi.

Tôi đành ướt sũng quay về nhà.

Gặp gió lạnh sau nước sông, kết quả là tôi sốt cao.

Thế là, chuyện đi mua điện thoại mới cũng bị trì hoãn.

Sau khi nằm bẹp một ngày trời, đến tối hôm sau tôi mới tỉnh táo hơn, ra ngoài mua điện thoại mới và đến trung tâm dịch vụ để làm lại thẻ SIM.

Nhưng khi tôi mở điện thoại lên như sét đánh ngang tai.

Bao nhiêu cuộc gọi nhỡ chồng chất.

Toàn bộ quá trình tôi cứu người đã bị người ta quay lại, sau đó còn bị cắt ghép và dẫn dắt ác ý:

Tôi bị nói “thấy chết không cứu”, “chặt chém tại chỗ”, thậm chí là “giết người gián tiếp”.

Trên mạng xã hội, tôi bị dân mạng chửi không tiếc lời, mắng đến mức chó mèo còn thương, chim muông cũng ngán, nói tôi không bằng loài cầm thú.

16

Tôi choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng tôi đã ra tay cứu người, điện thoại cũng vì lúc ấy hỗn loạn mà rơi mất, tôi còn chưa kịp buồn bực thì… cả thế giới đã lật mặt như lật bàn tay.

Không khen ngợi tôi thì thôi, sao tôi lại trở thành tội đồ?

[Tôi thấy cô ta căn bản không định cứu, đứng im một chỗ mãi không nhúc nhích. Chắc thấy có camera quay nên mới đành xuống nước.]

[Phải đợi lâu như vậy mới chịu cứu, người ta đuối nước khổ sở thế kia, là một mạng người đó!]

[Chuẩn luôn, hình như còn nói gì đó nhỉ? Có khi đang đòi tiền chuộc mạng không chừng.]

[Đòi tiền thì cũng phải biết nhìn tình huống chứ? Loại này sống cả đời chỉ đáng ăn cơm với rau.]

[Đứng đó ra vẻ chuyên nghiệp lắm, tính toán khoảng cách hay đo độ sâu nước đấy? Thêm chút nữa là chết người, còn cô ta chính là hung thủ giết người đấy.]

Sau đó, vì video quay rõ cả mặt tôi, thông tin cá nhân của tôi cũng bị "đào" ra.

Làn sóng chửi rủa ngập trời khiến tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi cố gắng lên mạng giải thích, nhưng chẳng ai chịu nghe.

Trong cơn hoang mang, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Nghe thấy giọng Tạ Quan Nam, tôi mới dám mở cửa.

Vừa mở cửa, anh liền ôm chầm lấy tôi.

Cả người mệt mỏi, căng thẳng:

“Xin lỗi, anh đến muộn rồi.”

Tôi vốn còn đang gồng mình cố tỏ ra không sao, nhưng vừa nghe câu đó, nước mắt bỗng như vỡ bờ, không thể kìm nén được nữa.

Anh ấy cho rằng tôi đã phải chịu ấm ức quá lớn, nên liên tục xin lỗi:

“Đừng khóc, là lỗi của anh. Vì chênh lệch múi giờ nên anh không kịp chú ý chuyện này.”

“Gọi điện thì không liên lạc được, hỏi mấy người bạn của em thì ai cũng không rõ tình hình. Anh thật sự lo chết đi được.”

Chắc chắn anh đã bay xuyên đêm chỉ để về gặp tôi.

Thật ra tôi khóc là vì cảm động vì thấy anh quan tâm đến tôi.

Nói thật, không lời ngọt ngào nào có thể sánh được với hành động này.

“Em không sao.” Tôi vỗ vỗ lưng anh, còn an ủi ngược lại anh rằng:

“Điện thoại em rơi xuống sông rồi, người thì bị lạnh nên sốt.”

“Thật ra, em mới biết chuyện này có vài tiếng thôi.”

“Anh vội vàng đi về như vậy chắc mệt lắm rồi? Có muốn nghỉ ngơi với em một lát không?”

Tối hôm đó, tôi nằm trong lòng anh, ôm chặt lấy anh không buông.

Anh ấy chỉ dịu dàng nói:

“Ngủ một giấc thật ngon đi, mọi chuyện cứ để anh lo. Không thì anh sẽ xót lắm.”

Tôi thật sự nghe lời anh, ngủ một giấc đến sáng.

Khi tỉnh dậy, Tạ Quán Nam đã không còn ở bên cạnh.

Trên đầu giường để lại một tờ giấy:

[Anh làm sẵn bữa sáng cho em rồi, món này anh học mấy năm mới làm được đó, nhớ ăn hết nha.]

Trên bàn ăn lại có thêm một tờ:

[Sau mười giờ hãy xem điện thoại, tiện thể cho anh biết là chồng em có đẹp trai không?]

Sau mười giờ, tôi mới bắt đầu lướt mạng và thấy được tin tức về anh.

Anh đã tổ chức một buổi họp báo.

Công khai tuyên bố tôi là vị hôn thê của anh.

Đồng thời, anh cũng khẳng định rõ ràng sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với những ai vu khống vị hôn thê của mình trên mạng.

Và còn nghiêm túc nêu rõ trọng tâm vấn đề:

“Dư Thi là vị hôn thê của tôi.”

“Tôi tin rằng với tiềm lực tài chính của tập đoàn Tạ thị, cô ấy không cần phải vì chút tiền đó mà làm ngơ trước một mạng người.”

“Còn về những lời cô ấy nói lúc đứng trên bờ, chúng tôi đã mời chuyên gia đọc khẩu hình kiểm tra.”

“Rõ ràng là những câu trấn an như ‘Đừng sợ, tôi sẽ cứu anh’.”

"Cứu người bị rơi xuống nước, nhất là khi thể hình chênh lệch lớn như vậy, nếu lập tức xuống cứu thì rất dễ khiến cả hai cùng chết đuối. Khi cứu người bị đuối nước, thường cần để họ chìm nổi vài lần, tiêu hao bớt thể lực, nếu không sẽ rất dễ bị người đó bám chặt như thấy phao cứu sinh, kéo chìm luôn cả người cứu.”

"Hơn nữa, vị hôn thê của tôi đã đánh giá thấp sức lực của đối phương, trong nhiều góc quay đều có thể thấy cô ấy cũng gặp nguy hiểm.”

Comments