Chương 43: Người nhà đến thăm

Chương 43: Người nhà đến thăm

Lúc Khương Phong đến giảng đường lớn học môn Tiếng Anh có tìm một lượt mà không thấy Hà Thanh đâu, người này bình thường chưa bao giờ đến muộn, chỉ còn một phút nữa là vào giờ học rồi mà vẫn chưa tới, có vẻ là cúp học thật rồi.

Lý Hiểu Tung không biết chuyện này, hiếu kỳ hỏi: "Lão Hà đâu rồi?"

Khương Phong lại tỏ vẻ thâm sâu khó lường: "Trùng quan nhất nộ vi lam nhan(*)."

(*) Chế từ câu gốc là "trùng quan nhất nộ vi hồng nhan", tức anh hùng giận dữ vì người con gái đẹp. Ở đây đổi hồng nhan thành 'lam nhan' tức là chàng trai đẹp XD

Lý Hiểu Tung: "Nói tiếng người."

Khương Phong hạ giọng: "Chắc là đi tìm trai đẹp Lâm rồi, tới Đại học W... tuyên bố chủ quyền một xíu."

Lý Hiểu Tung bật cười ha hả, cảm thấy việc này thật sự giống phong cách của Hà Thanh.

Lam nhan của Hà Thanh lại hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện này, ăn xong bữa tối, cậu đeo tai nghe đến phòng tập nhảy. Chạng vạng tháng sáu trời vẫn còn rất sáng, sinh viên tốp năm tốp ba đạp xe lướt qua con đường chính, vừa nói vừa cười.

Phòng tập nhảy ở tầng hai trung tâm hoạt động, Lâm Duy Trinh gặp một đàn em khóa dưới ở cầu thang, trước đây hai người từng hát chung trong một hoạt động.

Lâm Duy Trinh vừa định lịch sự chào hỏi, bỗng nhiên thấy vẻ mặt đàn em có chút khó nói.

"Đàn anh, anh mau đi đi." Cô nói: "Có người đang tìm anh gấp."

Nói xong cô liền vội chạy mất như bị ai đuổi xuống cầu thang, đầu cũng không ngoảnh lại.

Lâm Duy Trinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì: "Ai tìm mình?"

Cậu tiếp tục đi lên, đến chỗ ngoặt lại thấy một người quen, là thí sinh đã gặp ở vòng bán kết Thập Đại.

Người đó cũng dừng lại một chút, rồi chưa kịp nói lời nào đã bỏ chạy ngay tắp lự.

Lâm Duy Trinh vừa tức vừa buồn cười, không biết mình đã chọc phải ai, quan trọng là hai người này trước đây lúc gặp cậu, người này còn nhiệt tình hơn người kia, chỉ thiếu điều viết lên mặt dòng chữ "chúng ta thử làm bạn xem sao".

Chẳng lẽ trai đẹp Lâm bỗng dưng mất hết mị lực sau một đêm?

Lâm Duy Trinh nghĩ ra bảy bảy bốn chín khả năng trong đầu, nghĩ mãi mà cũng không hiểu được. Cậu đi đến cửa phòng tập nhảy, vừa định gõ mấy cái thì An Nhã Thu đột nhiên mở cửa ra từ bên trong.

"Ôi, tới rồi à." An Nhã Thu nở nụ cười thần bí: "Người nhà đến thăm mà sao không báo trước một tiếng gì hết vậy."

"Người nhà gì ạ..."

Lâm Duy Trinh còn chưa dứt lời, An Nhã Thu đã tự giác nghiêng người sang bên, vừa đủ để cậu nhìn thấy Hà Thanh ở phái đối diện.

Lâm Duy Trinh ngây người.

Trước mặt Hà Thanh là một thùng vải thiều tươi rói, đá lạnh còn chưa tan hết. Thùng đựng đầy chắc phải mấy cân, bây giờ đã vơi đi một nửa, nhìn là biết bị mọi người xung quanh tranh nhau ăn rồi. Lý Tu Viễn ăn vui nhất, người này cực kỳ hảo ngọt, năm ngoái chỉ vì một buổi chiều ăn ba cân vải mà bị nóng trong, miệng nổi mụn kêu la oai oái, chính Lâm Duy Trinh mang trà thanh nhiệt cho cậu chàng chứ ai.

Cả phòng tập nhảy đều thoang thoảng mùi thơm của vải, chỉ có một thùng rác mà vỏ vải sắp tràn cả ra ngoài.

Hà Thanh ngồi trên ghế, bề ngoài thì chỉ là im lặng ngẩn người, thực ra anh giống như một boss mèo đang quan sát loài người, lần lượt xem xét từng người một, tự so sánh với chính mình trong lòng.

Ừm, cũng được. Hà Thanh đưa ra kết luận, đám người này dù có gan dám trộm cũng không trộm được bé cưng Duy Trinh nhà anh.

Đặng Tiệp xem trò vui không chê lớn chuyện, đi tới vỗ vai Lâm Duy Trinh, hất cằm về phía Hà Thanh: "Dù sao cũng là người sau này làm bác sĩ, khí chất ok đấy, không có gì để chê."

Đặng Tiệp là người của câu lạc bộ nhảy đường phố, trước đó đã hẹn sẽ đến giúp Lâm Duy Trinh nhảy phụ họa.

Cậu dở khóc dở cười, lúc này mới hiểu Hà Thanh hôm qua đâu chỉ là ghen, chắc là ghen đến mức giấm chảy thành sông luôn rồi, lại còn ngâm cả một đêm, thành Hà Thanh ngâm giấm chua rồi.

Lâm Duy Trinh bước nhanh đến trước mặt Hà Thanh, đối phương cũng đứng dậy, mỉm cười với cậu.

Chỉ một cái nhìn hướng về phía nhau, người ngoài đều cảm thấy vô cùng mãn nhãn, vô cùng xứng đôi. An Nhã Thu đã lấy nước về, không nhịn được mà cười theo.

"Sao anh qua đây mà không báo trước." Lâm Duy Trinh hạ giọng hỏi: "Bọn họ không làm khó anh chứ?"

Lý Tu Viễn đứng ngay bên cạnh, cậu chàng quá thân với Lâm Duy Trinh, đọc khẩu hình cũng biết cậu đang nói gì.

Lý Tu Viễn cười nói: "Ấy ấy ấy, sao lại là chúng tôi làm khó bác sĩ Hà chứ, người ta từ xa đến đây còn mang theo vải thiều, chúng tôi đối tốt với cậu ấy còn không kịp..."

Lâm Duy Trinh nghiêng đầu, cười làm khẩu hình "câm miệng" với cậu chàng.

"Không có." Hà Thanh tiến lại gần một chút, nói nhỏ: "Chỉ là nhớ em, đến xem một chút, không được sao?"

Hai người đứng quá gần, nếu tiến thêm chút nữa sẽ khó tránh khỏi tiếp xúc cơ thể, tay Hà Thanh như có như không chạm vào tay Lâm Duy Trinh. Hành động này rất thân mật, dù không nghe thấy hai người nói gì, thì những người vừa rồi trong lòng còn đang phân vân đây là "bạn bè" hay là "bạn trai" giờ đều thống nhất có được đáp án tiêu chuẩn.

Lần này thì hay rồi, vừa rồi Lâm Duy Trinh không có ở đây, Hà Thanh là người ngoài nên mọi người muốn hóng chuyện cũng phải khách sáo một chút.

Bây giờ Lâm Duy Trinh đã đến, họng súng hóng chuyện đều lập tức chĩa hết vào cậu.

Hết người này đến người kia nối tiếp nhau trêu đùa, Lâm Duy Trinh đều cười đáp lại, che chắn Hà Thanh ở phía sau.

Ninh Tuyền lấy một gói khăn ướt chia cho mỗi người ăn vải một tờ, đi đến trước mặt Lâm Duy Trinh còn không quên trêu: "Một lần gặp được hai anh đẹp trai dịu dàng, hôm nay đến đây thật đúng là may mắn."

Lâm Duy Trinh nói một tiếng "Merci." (Cảm ơn), cậu còn chưa ăn được quả nào, đưa khăn ướt cho Hà Thanh bên cạnh.

Mắt Hà Thanh không nhìn Ninh Tuyền, nhưng lời nói lại là dành cho cô: "Tôi không tốt tính đâu."

Lâm Duy Trinh thầm nghĩ "toang rồi", vội vàng hòa giải cho Ninh Tuyền: "Anh ấy nói bừa đấy, anh ấy tốt tính lắm, rất tốt, thật đó."

Ninh Tuyền là người thông minh, thuận theo bậc thang này đi xuống: "Đúng vậy, tốt tính cũng tùy xem là với ai nữa chứ."

Đợi Ninh Tuyền đi được một đoạn, Lâm Duy Trinh mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Hà Thanh khi nói chuyện với cậu quả thực rất dịu dàng, đến mức cậu quên mất người này còn có cái danh là "tủ lạnh xã giao".

Qua vụ này, những người khác cũng đều đã nghe thấy câu "không tốt tính" của Hà Thanh, thế là chủ đề cuộc nói chuyện cũng từ hóng chuyện Lâm Duy Trinh chuyển sang chọn bài hát.

Nhân vật quan trọng của buổi tối hôm nay, giáo viên dạy nhảy Lê Triết vì tăng ca đột xuất, gọi điện thoại đến nói sẽ đến muộn khoảng mười lăm phút, chút nữa mua trà sữa bồi thường cho mọi người.

Vừa có vải thiều lại có trà sữa, hạnh phúc được vỗ béo đến quá nhanh.

Bảy giờ năm phút, Hà Thanh đứng dậy nói: "Giáo viên dạy nhảy sắp đến rồi, vậy mọi người cứ bận đi, tôi về đây."

An Nhã Thu nói: "Đã đến đây rồi mà không chơi thêm một lát sao?"

Hà Thanh đáp ngắn gọn: "Mai có tiết sớm."

Anh đã nói vậy thì An Nhã Thu cũng không giữ lại nữa, Lâm Duy Trinh vội nói: "Em đi tiễn anh ấy."

"Không phải vội." An Nhã Thu cười nói: "Cứ nói chuyện với nhau lâu một chút, Lê Triết đến còn phải chờ anh ấy thử âm thanh nữa."

Lâm Duy Trinh lại cảm ơn, theo Hà Thanh ra khỏi cửa phòng tập nhảy.

Hai người một trước một sau xuống lầu, đi đến con đường chính, Hà Thanh mới dừng bước: "Đừng tiễn nữa, nhiều người như vậy, đừng để họ đợi."

Lâm Duy Trinh cười cười nói: "Mất mấy tiếng chạy qua chạy lại chỉ để tặng một thùng vải thôi à?"

Hà Thanh cũng cười: "Giận rồi à?"

Lâm Duy Trinh biết anh đang nói gì. Cậu chưa từng công khai trước mặt nhiều người như vậy, Hà Thanh vừa đến đã biến mọi chuyện thành thật rồi, trước đó cũng không hề bàn bạc với cậu.

"Không." Lâm Duy Trinh cúi đầu, lại cười một cái: "Công khai thật rồi, em thấy cũng khá tốt."

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, tính ra hai người đã yêu nhau được khoảng nửa năm rồi. Ban đầu Lâm Duy Trinh còn nghĩ này nghĩ nọ, nhưng bây giờ công khai hình như cũng không phải việc gì lớn.

"Vậy..." Hà Thanh lại hỏi: "Anh nói chuyện như vậy em có giận không?"

Lâm Duy Trinh luôn giữ thể diện cho mọi người, còn Hà Thanh thì khác, anh nói không cho là không cho.

Nhưng hôm nay những người này đều là bạn bè của Lâm Duy Trinh, Hà Thanh không giữ mặt mũi cho người ta chẳng khác nào Lâm Duy Trinh cũng không giữ thể diện cho người ta.

Lâm Duy Trinh không trả lời ngay, Hà Thanh thở dài: "An Nhã Thu kể cho anh nghe chuyện Thập Đại năm ngoái rồi."

"Sao chị ấy lại..." Lâm Duy Trinh mím môi, lại cười: "Anh đến sớm đến mức nào mà chuyện này chị ấy cũng kể cho anh rồi."

"Kể cả em không cảm thấy ấm ức..." Hà Thanh nói: "Anh cũng không chịu được."

Huống chi, em đúng là ấm ức thật, Hà Thanh thầm nghĩ, nếu không sao lại cố gắng tham gia Thập Đại thêm một lần nữa.

Làm người tốt ở mặt này, thì ở những mặt khác cũng sẽ như vậy. Ở đây chịu ấm ức, vậy thì ở những nơi khác, cũng sẽ có những nỗi ấm ức mà anh không nhìn thấy được.

Một cơn gió thổi qua, hai người đều im lặng một lúc không nói gì.

"Được." Lâm Duy Trinh cười nói: "Vậy đến trận chung kết, em giành giải nhất cho anh xem."

—-------Hết chương 43—-------

Comments