Chương 47: Về nhà em không?

Chương 47: Về nhà em không?

Trong phòng nghỉ, một đám người ôm nhau reo hò một lúc lâu, đợi đến khi Lâm Duy Trinh xuống sân khấu lại tranh giành sờ cúp trong tay cậu. An Nhã Thu cũng gần xong việc nên qua đó, chụp cho mọi người một tấm ảnh tập thể lớn, trong ảnh mọi người tạo pose cuối cùng của tiết mục, nhưng sự căng thẳng trên sân khấu đã tan biến hết, chỉ còn lại niềm phấn khích và cảm giác thỏa mãn.

Giữa chừng còn có một cô em khóa dưới trong ban tổ chức Thập Đại đến gần, trong những tiếng reo hò ồn ào, cô gái đến hỏi Lâm Duy Trinh có thể chụp ảnh chung không. Lâm Duy Trinh đưa cúp cho cô gái cầm, lịch sự đứng ở phía sau chụp một tấm.

Ồn ào náo nhiệt, tất cả đều là hương vị của tuổi trẻ.

Lâm Duy Trinh nhìn đồng hồ, kim giờ và kim phút vừa hay tạo thành một góc chín mươi độ.

Chín giờ rồi.

Khán giả bên ngoài bắt đầu lục tục ra về, bận rộn tổng duyệt từ trưa đến giờ nên ai nấy cũng đã thấm mệt, Lê Triết còn phải lái xe về nội thành, Lâm Duy Trinh liền hẹn mọi người hôm sau đi ăn cơm. Dù sao chức quán quân Thập Đại cũng thuộc về cậu, đương nhiên nên mời bữa cơm này.

Tiễn người cũng mất một lúc lâu mới xong, đợi đến khi phòng nghỉ gần như trống trơn, Lâm Duy Trinh mới rảnh tay xem điện thoại, Hà Thanh đã nhắn một tin WeChat từ mười mấy phút trước: "Đợi em ở cửa."

Lâm Duy Trinh cúi đầu hít một hơi, ngẩng đầu lại bắt đầu cười, đút điện thoại vào túi rồi bước ra ngoài, liếc mắt một cái đã thấy Hà Thanh và Lý Tu Viễn đang đợi ở bờ tường.

Lý Tu Viễn vừa vẫy tay vừa đi tới, đến gần rồi hai người ăn ý đập tay nhau một cái.

"Tôi chỉ là người dẫn đường đến đây thôi." Lý Tu Viễn nháy mắt: "Người nhà đến đón."

Cậu chàng đi được hai bước lại quay đầu nói: "Tôi đi trước đây. Triệu Lâm Lâm và mấy người kia đang chụp ảnh bằng app với poster tuyên truyền ở ngoài đấy, lát nữa ông nhớ chào hỏi một tiếng rồi hãy đi nhé."

Lâm Duy Trinh cười đáp: "Biết rồi, ông nghĩ tôi là loại người nào vậy chứ."

Lý Tu Viễn nhún vai, hất cằm về phía Hà Thanh: "Người ta đã ở đây rồi, lỡ ông trọng sắc khinh bạn thì sao."

Lời còn chưa dứt, Lý Tu Viễn đã lủi mất như sợ bị đánh.

Hành lang trống không, chỉ còn lại hai người.

Lâm Duy Trinh vắt áo vest trên tay, trên người vẫn còn một chiếc áo sơ mi, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, trán vẫn còn mồ hôi chưa lau khô.

Hà Thanh khẽ nhíu mày, lôi ra một gói khăn giấy, vừa định lau mồ hôi cho cậu thì cổ tay đã bị nắm chặt.

"Em cứ tưởng mình bị hoa mắt." Lâm Duy Trinh nhìn biển cổ vũ quê mùa kia, không nhịn được cười nói: "Anh thật sự cầm biển cổ vũ à?"

Hà Thanh cân nhắc trong giây lát giữa "Không, đây không phải gu thẩm mỹ của anh, anh là nạn nhân của Lý Tu Viễn." và "Anh đích thân mang biển cổ vũ đến xem thầy Lâm biểu diễn đó.", rồi chọn vế sau.

Lâm Duy Trinh thấy anh gật đầu thì cười càng vui hơn, khẽ huơ huơ chiếc cúp trong tay nói: "Em muốn cái đó, lấy cái này đổi có được không?"

"Được." Hà Thanh cũng cười theo: "Đương nhiên là được."

Lúc nhận lấy, anh mới cảm thấy chiếc cúp này cũng khá nặng, cầm rất đầm tay, sau đó cũng không đưa lại cho Lâm Duy Trinh nữa, nghĩ là cầm bớt đồ nặng giúp cậu, lại thành ra như mình rất thích thứ này vậy.

Lâm Duy Trinh bật công tắc của biển cổ vũ, suýt nữa bị hai trái tim lớn làm cho lóa mắt.

Hà Thanh lập tức hơi hối hận, vừa đưa tay ra tắt vừa nói một cách rất đàng hoàng: "Tiết kiệm điện một chút."

Khoảnh khắc anh tắt đi, hành lang đột nhiên tối sầm, vài giây sau ánh đèn đường hắt vào từ cửa sổ mới khiến người ta mơ hồ nhìn được xung quanh. Trong bóng tối, thính giác như được khuếch đại đến vô hạn, Hà Thanh mới nhận ra hơi thở của Lâm Duy Trinh rất nặng, không biết có phải vì mệt không.

"Giờ này đại giảng đường phải dọn dẹp xong rồi." Lâm Duy Trinh hạ thấp giọng, cổ họng vẫn còn hơi khàn: "Chắc là cô lao công tắt đấy."

Hà Thanh "ừm" một tiếng, tim đập nhanh hơn.

Lúc tắt biển cổ vũ, tay Lâm Duy Trinh vẫn nắm lấy tay anh không buông, hai người đứng gần nhau hơn một chút, mùi mồ hôi còn lẫn với chút hương thơm quen thuộc, Hà Thanh nghĩ một lát, chắc là mùi nước giặt hương hoa nhài từ nhà Lâm Duy Trinh, một chai lớn đặt ở chỗ khá dễ thấy trong phòng tắm.

Giây tiếp theo, eo Hà Thanh bị ôm lấy. Tay áo sơ mi của Lâm Duy Trinh được xắn lên, một nửa là da thịt tr*n tr**, lại càng nóng bỏng hơn.

Nụ hôn trong bóng tối càng thêm dịu dàng, càng thêm dài lâu. Lâm Duy Trinh thả biển cổ vũ xuống đất, đồ nhựa nên không vỡ, chỉ phát ra tiếng kêu nhỏ. Nhưng một tay Hà Thanh đang cầm cúp, lại không nỡ làm nó va đập, chỉ có thể dùng tay kia ôm đầu Lâm Duy Trinh.

Tóc cũng hơi ướt, keo vuốt tóc vẫn còn tác dụng, cứng ngắc, không mềm bằng chủ nhân của nó.

Hai người hôn càng lúc càng sâu, Hà Thanh tiến về phía trước một bước, vô tình đá trúng công tắc của biển cỗ vũ, dòng chữ "Lâm Duy Trinh anh yêu em" lại nhấp nháy sáng lên, giống như phụ đề chạy trên phim vậy.

Ánh sáng này bị cô lao công ở đầu cầu thang nhìn thấy, cô cất giọng hét lớn: "Còn người à! Các em ơi! Dọn xong hết rồi!"

Hà Thanh ngượng ngùng buông ra, Lâm Duy Trinh không chịu, hét lại với cô một tiếng: "Con quên đồ, xong ngay đây ạ."

Nói xong cậu lại thơm lên mặt Hà Thanh một cái, như thể vẫn chưa thân mật đủ.

Hà Thanh cúi đầu cười, vừa cười vừa nhanh chóng nhặt biển cỗ vũ lên tắt đi, đứng thẳng dậy ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Duy Trinh đang nhìn mình, hơi thở vẫn còn nóng hổi, hai mắt sáng rực.

Lâm Duy Trinh khẽ hỏi: "Về nhà em không?"

Hà Thanh đáp: "Về."

Đợi mãi đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được đến khi cặp đôi nhỏ chịu ra ngoài, Tưởng Hải Oánh vẫy tay với họ: "Hai người mấy ông là rùa đấy à! Nhanh nhanh nhanh, ảnh khác của tôi đều chỉnh xong rồi, chỉ còn thiếu một tấm ảnh chung bốn người chúng ta! Nếu không phải Phương Hạo Nhiên bận tham gia cuộc thi thì đội hình thành phố S của lớp chín cũ lại có thể tụ tập đông đủ một lần nữa rồi."

Lâm Duy Trinh cười tươi để lộ hai má lúm đồng tiền, một tay khoác vai Hà Thanh, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ là bạn học tốt, còn Triệu Lâm Lâm và Tưởng Hải Oánh, hai người biết rõ sự tình, thì đã bị ngọt đến ê cả răng.

"Quán, quân, Thập, Đại..." Tưởng Hải Oánh vừa gõ chữ vừa lẩm bẩm: "Xong, đăng rồi! Mau vào thích cho tôi!"

Mấy người đều cười lấy điện thoại ra, Hà Thanh nhấn thích xong lại mở nhóm chat ký túc xá "Nhóm nam sinh đẹp trai nhất Đại học F" ra, Lý Hiểu Tung vừa nhắn hỏi anh mấy giờ về.

Hà Thanh nói không về nữa.

Mấy người trong phòng 604 đều bùng nổ, Khương Phong từ trên giường nhảy xuống: "Được lắm! Hóa ra tôi không đi là ông không về đấy à?"

Dương Hạo: "Phong, nghĩ nhiều rồi, lão Hà có về cũng không phải vì muốn tiễn ông đâu."

Hà Thanh trả lời xong thì không xem điện thoại nữa, người quan trọng nhất đang ở bên cạnh, điện thoại có gì đáng xem chứ.

Trước lạ sau quen, dù trời đã tối muộn, Hà Thanh vẫn nhớ đường về nhà Lâm Duy Trinh. Ngược lại là Lâm Duy Trinh đi theo sau, như thể cậu mới là người bị dẫn về vậy.

Vào cửa, Hà Thanh theo phản xạ khóa trái cửa, từ nhỏ đến lớn Cố Hiểu Yến đã dặn dò không biết bao nhiêu lần, sớm đã thành thói quen của anh. Tiếng "cạch" vừa vang lên, Hà Thanh lại bị một lực ép sát vào tường, đèn trong phòng còn chưa bật, Lâm Duy Trinh như một con sói nhỏ lập tức sáp lại gần, thè lưỡi l**m một cái, l**m xong còn thấy chưa đủ, cắn lên cổ.

Hà Thanh "hít" một tiếng, nửa người đều tê dại. Anh dở khóc dở cười, mò mẫm đặt cúp lên bàn, còn cố ý đẩy vào trong một chút để nó không bị ngã.

"Ngoan nào." Hà Thanh nói: "Để túi xuống đã."

Lâm Duy Trinh hơi lùi về sau một chút, vẻ lưu luyến.

Hà Thanh đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Cửa sổ mở, trong phòng là mùi hương tươi mát dễ chịu của đêm hè. Tầng cao nhất nên khá mát mẻ, nhưng hai người trẻ tuổi lúc này đều nóng ran, quần áo vứt trên sàn, tình yêu và d.ục vọ.ng hòa quyện, giải tỏa cho nhau, lại trao mình cho nhau.

Trong tiếng th* d*c, Lâm Duy Trinh mơ hồ hỏi một câu: "Khó chịu không anh?"

Hà Thanh nói "Không có.", nhưng ngón tay nhanh chóng siết chặt hơn.

Đây là lần đầu tiên chiếm hữu hoàn toàn người thương, cảm giác tung trào kỳ lạ ùn ùn kéo đến, khiến người ta choáng váng ngất ngây.

Cuối cùng Lâm Duy Trinh ngủ thiếp đi trước.

Liên tục bận rộn hơn nửa tháng nay, hôm nay lại là buổi biểu diễn chính thức, từ lúc mở mắt đến giờ chưa có một giây rảnh rỗi, lại còn giày vò một trận như vậy, không biết lấy đâu ra sức lực nữa.

Lâm Duy Trinh ôm chặt Hà Thanh không buông tay, ngủ rồi cũng không buông, như thể trong lòng cậu là toàn bộ cảm giác an toàn.

Trước giờ Hà Thanh luôn là một người rất độc lập, từ lúc có ký ức đến giờ rất ít khi được ôm, huống chi là được ôm ngủ như thế này. Nhưng khi đối mặt với Lâm Duy Trinh, mọi quy tắc đều có thể thay đổi theo cậu, dù là ca hát hay nói lời âu yếm, thậm chí cả mời gọi thân mật, Lâm Duy Trinh mang theo những điều rực rỡ đó xâm nhập vào cuộc sống của anh, Hà Thanh liền vui vẻ cùng cậu khám phá.

Gió đêm vén một góc rèm cửa sổ, ánh trăng len lén chiếu vào, sương mù trong mắt Hà Thanh hãy còn chưa tan, nhìn hàng mi rung động của Lâm Duy Trinh, anh nhẹ nhàng đưa tay khều một cái.

—-------Hết chương 47—-------

Comments