Chương 48: Gọi dậy

Chương 48: Gọi dậy

Hà Thanh bị đồng hồ báo thức của Lâm Duy Trinh đánh thức.

Hôm sau là chủ nhật, ngay cả Hà Thanh cũng đã chỉnh đồng hồ báo thức lùi lại một tiếng, ai ngờ Lâm Duy Trinh vẫn đặt chuông lúc sáu giờ, nhạc chuông mặc định của điện thoại vô cùng ám ảnh, cộng thêm việc Hà Thanh có đồng hồ sinh học của riêng mình, không mở mắt cũng không được.

Người đặt báo thức thì lại chẳng có vẻ gì là muốn dậy, còn nửa tỉnh nửa mê khẽ hừ một tiếng, rồi lại quờ quạng tay mấy cái. Điện thoại cách đó ba mét đương nhiên không mò tới, Lâm Duy Trinh nắm lấy cánh tay Hà Thanh, dường như rất thoải mái, trong lúc chuông báo ngừng lại ngủ thiếp đi.

Hà Thanh bất đắc dĩ nằm im không động đậy. Chiếc giường này vốn là giường đơn, dù đã nới rộng ra một chút thì hai người ngủ chung vẫn hơi chật.

Năm phút sau, chiếc đồng hồ báo thức thứ hai kêu vang trời dậy đất, lần này Lâm Duy Trinh còn đỉnh hơn, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

Hà Thanh hít một hơi thật sâu, lúc chuông thứ ba reo thì xuống giường tắt nó đi. Lúc xuống giường còn bị Lâm Duy Trinh kéo một cái, suýt nữa thì ngã trở lại.

Hà Thanh nhẹ nhàng đi vào phòng vệ sinh sửa soạn một chút. Thực ra anh không cần phải mở vòi nước nhỏ và cẩn thận như vậy, dù sao Lâm Duy Trinh cũng không nghe thấy gì đâu.

Sáu giờ hơn buổi sáng đầu hè, trời đã sáng rõ, rèm cửa không phải loại quá dày, ánh sáng xuyên qua cũng đủ dùng. Hà Thanh ngồi bên mép giường, không nhịn được lại đưa tay vuốt tóc Lâm Duy Trinh.

Lúc ngủ là lúc người ta không phòng bị nhất, càng nhìn càng thấy đáng yêu, giống như một con vật nhỏ vô hại.

Chỉ là ngủ quá say.

Gần bảy giờ, trong nhóm chat phòng thí nghiệm hiện lên một loạt tin nhắn, anh nghiên cứu sinh tiến sĩ lại chia sẻ tài liệu cho tuần sau, dẫn đến một tràng than khóc trong nhóm. Hà Thanh đến xem chung kết Thập Đại nên không mang theo máy tính xách tay, bèn xoay ngang điện thoại lại để xem.

Tài liệu của các tạp chí top đầu đa số đều viết bằng tiếng Anh, không đọc nhanh được như tiếng Trung, có vài chỗ ý tưởng khá mới, đáng để suy ngẫm kỹ vài lần. Hà Thanh xem rất chăm chú, thoáng chốc đã hơn một tiếng trôi qua, ngoài việc giữa chừng đứng dậy rót thêm cốc nước uống, anh vẫn luôn ngồi trước bàn làm việc, đến khi xem đến phần tài liệu tham khảo mới thấy hơi đói.

Hà Thanh mở tủ lạnh, thấy đồ uống mua lần trước đã uống hết, hộp sữa tươi lớn đã mở nắp đặt ở vị trí dễ thấy nhất, những thứ khác thì không có gì nhiều, vài quả chanh, mấy lát bánh mì sandwich chưa ăn, sủi cảo đông lạnh, một vỉ trứng vơi đi một nửa.

Hà Thanh suy nghĩ một chút, lấy bánh mì, sữa và trứng ra. Chỗ Lâm Duy Trinh có một cái máy pha cà phê nhỏ và máy nướng bánh mì, rán thêm quả trứng nữa là xong, cực kỳ đơn giản nhưng đã là một bữa sáng hoàn hảo.

Nghĩ là làm, thấy đã tám rưỡi rồi, thời gian vừa đẹp để ăn sáng. Dầu trong chảo kêu xèo xèo, chiếc xẻng lật mặt miếng trứng rán, vàng óng bóng dầu, nhìn là thấy thèm ăn. Đợi ba thứ trong bữa sáng được bày lên bàn, Hà Thanh mới rửa tay, đi gọi Lâm Duy Trinh dậy.

Lâm Duy Trinh không hợp tác, lầm bầm một tiếng rồi lại xoay người.

Hà Thanh không nhịn được cười một tiếng, vừa quay đầu lại đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn trêu cậu.

Một phút sau, Lâm Duy Trinh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thoang thoảng quanh mũi không dứt. Cái bụng không có chí khí của cậu bắt đầu réo vang, cuối cùng cũng đánh thức được não bộ.

Lâm Duy Trinh mở mắt, thấy Hà Thanh đang lắc lư đĩa đứng bên giường, mơ mơ màng màng cười: "Mấy giờ rồi anh?"

Hà Thanh: "Chín giờ."

Lâm Duy Trinh ngẩn người, sau đó bật dậy như một con cá chép: "Chín... chín giờ?!"

Đúng vậy, là chín giờ – cậu nhìn đồng hồ treo trên tường, chín giờ ba phút, rõ ràng rành mạch, rõ ràng đến mức có chút châm biếm.

Hình tượng thánh học dậy sớm lại sụp đổ rồi, những lần cuối tuần sáu giờ hơn gửi tin nhắn "Chào buổi sáng" cho Hà Thanh hoặc là một Lâm Duy Trinh giả mạo, hoặc là AI.

"Bữa sáng xong cả rồi." Hà Thanh đứng dậy tiếp tục cười: "Ăn không nào?"

Lâm Duy Trinh than một tiếng, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh đánh răng, vừa đánh răng miệng dính đầy bọt vừa trợn mắt nhìn mình trong gương.

Thực ra cuối tuần chín giờ mới dậy cũng chẳng sao cả, trong mấy tiết đọc sớm vào thứ hai, Cát Nhan và Chu Duyệt thường xuyên nói với nhau kiểu "Chết mất, hôm qua tôi mười giờ hơn mới dậy, hôm nay sáu giờ dậy đúng là không chịu nổi", "Nói ra chắc bà không tin, tôi ngủ tới mười hai giờ mới dậy, thứ hai đen tối đúng là muốn giết tôi mà".

Nhưng bạn trai mình lại là một cái đồng hồ báo thức hình người, giờ giấc sinh hoạt bao năm như một, như thế này chẳng khác nào sống lệch múi giờ với anh ba tiếng, lại còn bỏ lỡ phần đọc sớm hôm nay.

Cùng nhau học một chút thì tốt biết mấy.

Lâm Duy Trinh vừa nghĩ vừa rửa mặt, nước bắn lên cổ lành lạnh.

Ký ức dịu dàng mà mãnh liệt đêm qua vẫn còn đó, Lâm Duy Trinh nhắm mắt cười một cái, rồi lại thở dài tự nhủ: "Sao có thể để anh ấy dậy nấu cơm được chứ."

Nhưng Hà Thanh chuẩn bị bữa sáng trông có vẻ rất vui, nhìn Lâm Duy Trinh ăn hết trứng rán bèn hỏi: "Thế nào?"

Lâm Duy Trinh giơ ngón tay cái, rồi lại hỏi: "Không phải anh nói mình không vào bếp à?"

Hà Thanh cười nói: "Rán trứng thì ai mà không biết chứ."

Lâm Duy Trinh: "..."

Dù sao thì trứng cậu rán cũng thường xuyên biến thành hiện trường tai nạn xe cộ, hoặc là phải đổi sang ăn trứng luộc, hoặc là đến căn tin của trường. Quả trứng Hà Thanh rán vừa tròn vừa đối xứng, quả là vượt quá khả năng học tập của thầy Lâm.

Hà Thanh lại hỏi: "Em ăn đủ không?"

Hôm qua Lâm Duy Trinh ăn quá ít, bữa trưa chỉ ăn qua loa vài miếng, bữa tối lại vướng trước giờ lên sân khấu nên cũng không ăn gì nhiều, vốn định về nhà ăn thêm bữa khuya, kết quả là biến Hà Thanh thành bữa khuya luôn, quên cả chuyện ăn uống.

"Đủ rồi." Lâm Duy Trinh ngẩng đầu, khóe miệng còn vương vệt sữa chưa l**m sạch: "Buổi sáng có ăn được bao nhiêu đâu, hơn nữa giờ này cũng sắp đến bữa trưa rồi."

Nói xong câu này chính Lâm Duy Trinh cũng bật cười, Hà Thanh trêu cậu: "Mệt đến vậy à, ngủ say thế?"

Dù sao mặt mũi cũng mất cả rồi, Lâm Duy Trinh vò mẻ chẳng sợ nứt, cười đáp: "Làm gì có mấy người giống như anh chứ, em mới là người bình thường được chưa."

Hà Thanh hỏi ngược lại: "Vậy trước đây sao dậy sớm thế?"

Lâm Duy Trinh thở dài một tiếng: "Không dậy sớm sao đuổi kịp anh, anh chạy nhanh như vậy."

Hà Thanh cười định đánh yêu cậu, Lâm Duy Trinh nghiêng người né được, lại nghe Hà Thanh nói: "Đừng nhúc nhích, dính ở khóe miệng rồi."

Lâm Duy Trinh ngoan ngoãn dừng lại, cảm thấy ngón tay Hà Thanh khẽ chạm vào khóe miệng mình, hơi nhột.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đợi đến khi hai cốc cà phê cạn đáy đã là mười giờ. Hà Thanh định đi rửa chén, bị Lâm Duy Trinh cản lại: "Anh đừng đảm đang thế nữa, làm em ngại quá."

Hà Thanh nhìn cậu tỏ ra ân cần, không nhịn được lại cười: "Em xem sàn nhà có sạch không?"

Lâm Duy Trinh nhìn một lượt, rất sạch sẽ, bèn gật đầu.

Hà Thanh lại hỏi: "Trước đó thì thế nào?"

Lâm Duy Trinh nghĩ lại đêm qua, hình như là...

Hình như là quần áo vứt đầy sàn, túi xách cũng vậy, điện thoại cũng vậy, tóm lại là bừa đến mức không nỡ nhìn.

Lâm Duy Trinh càng nghĩ càng mất mặt, đưa hai tay lên vò đầu: "Đều là anh dọn à?"

Hà Thanh không nói gì, nhân lúc Lâm Duy Trinh còn đang tự kiểm điểm bèn giật lấy cốc và bát, đem ra bồn rửa.

Sáng nay, vừa hay trong phòng thí nghiệm có một chị khóa trên nhắn bảo thứ hai có việc, hỏi Hà Thanh có thể đổi ca không. Hà Thanh đồng ý ngay tắp lự, như vậy anh lại có thêm cả một ngày ở cùng Lâm Duy Trinh, cứ như mơ vậy.

"Tối nay bọn Đặng Tiệp muốn đi ăn lẩu." Lâm Duy Trinh vừa trả lời tin nhắn WeChat vừa hỏi: "Được không anh?"

Hà Thanh nói sao cũng được cả.

Buổi tối định ăn một bữa thịnh soạn nên bữa trưa hai người chỉ ăn qua loa. Dù sao mười giờ mới ăn xong bữa sáng, cả hai đều không đói, Lâm Duy Trinh xuống lầu mua hai suất mì nhỏ, vừa ăn vừa thầm hạ quyết tâm phải rèn luyện thêm tài nấu nướng để lần sau trổ tài cho Hà Thanh thử.

Buổi chiều Lâm Duy Trinh đi tắm, Hà Thanh ngồi bên ngoài đọc sách của cậu. Lâm Duy Trinh tắm xong thì ló đầu ra khỏi phòng tắm, nước trên tóc nhỏ tong tong xuống sàn.

Hà Thanh: "Quên lấy khăn à?"

Lâm Duy Trinh cười nói: "Định hỏi anh có muốn vào cùng luôn không."

Hà Thanh bất ngờ bị trêu một phen, cười làm động tác định ném sách qua.

Lâm Duy Trinh thấy đùa đủ rồi thì thôi, lại rụt đầu vào lau tóc.

Đợi Lâm Duy Trinh ra ngoài, Hà Thanh cũng định vào, trước khi vào anh bị kéo lại chọn quần áo, dù sao thì chiều cao của hai người cũng tương đương nhau, quần áo của Lâm Duy Trinh Hà Thanh đều mặc được.

Chỉ là Hà Thanh chưa từng thử qua phong cách giống với một số bộ quần áo của khổng tước Lâm.

"Không được." Lâm Duy Trinh đứng bên cạnh lắc đầu.

Hà Thanh ngẩng đầu: "Sao lại không được?"

"Anh mặc thế này quá đẹp." Vẻ mặt Lâm Duy Trinh nghiêm túc: "Sau này làm sao em mặc được nữa."

Hà Thanh khựng lại một chút rồi bật cười: "Vậy tặng anh đi."

"Đều là của anh hết mà." Lâm Duy Trinh sáp lại gần: "Nhà cũng là của anh, người cũng là của anh."

Hà Thanh đôi khi khá khâm phục tài nói lời ngon tiếng ngọt của người này, khiến anh hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn như một học sinh cấp hai ngây ngô, động một chút là tim đập nhanh, lý trí giảm sút nghiêm trọng.

Không trưởng thành nổi, không trưởng thành được lên xíu nào.

Cuối cùng Hà Thanh chọn một chiếc áo sơ mi màu cà phê, kiểu dáng cực kỳ đơn giản nhưng lại tôn lên làn da trắng của anh. Cả người vừa sạch sẽ vừa trong trẻo, lúc nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của anh, tim Lâm Duy Trinh cũng phải đập nhanh hơn mấy nhịp, cứ muốn nâng niu anh trong lòng bàn tay, không nỡ để anh dính một chút bụi trần.

"Anh đoán xem anh mặc đồ nào là đẹp nhất." Lâm Duy Trinh cố tỏ ra bí ẩn: "Cho anh ba cơ hội đoán đó."

Đầu tiên Hà Thanh chỉ vào bộ anh đang mặc trên người, Lâm Duy Trinh nói không đúng, đoán lại.

Hà Thanh lại chọn thêm hai bộ nữa, Lâm Duy Trinh bèn cười nói: "Đều không đúng, vậy em công bố đáp án nhé?"

Trò chơi đoán mò ngây ngô này Hà Thanh đã không còn chơi từ lúc sáu bảy tuổi rồi, vậy mà giờ phút này lại kiên nhẫn đến mức không giống bản thân anh chút nào: "Ừm, em nói đi."

Lâm Duy Trinh cong mắt: "Áo blouse trắng là đẹp nhất."

Hà Thanh cười: "Em từng thấy rồi à?"

"Chưa." Lâm Duy Trinh nói: "Nhưng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần rồi."

Lời này nói ra có chút mập mờ, Lâm Duy Trinh nói xong cứ cảm thấy như mình vừa nói đến chuyện kia. Nhưng thật ra lúc cậu tưởng tượng thì rất đơn giản, chỉ là cảm thấy Hà Thanh quá hợp để làm bác sĩ, mỗi cử chỉ, mỗi hành động đều xứng với chiếc áo blouse trắng.

Đời người có rất nhiều khoảnh khắc tỏa sáng tỏa ra sức quyến rũ kỳ lạ, mà giới thiệu nghề nghiệp của mình là một trong những khoảnh khắc quyến rũ nhất. Lâm Duy Trinh đã từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh Hà Thanh sẽ nói cái câu "Tôi là bác sĩ." với bạn bè cũ, hoặc những người mới quen như thế nào.

Có lẽ vì Lâm Duy Trinh nhớ quá rõ câu nói "Tôi muốn trở thành một bác sĩ tốt." của anh năm đó, như thể nó đã trở thành một nét bút đã khắc sâu trong lòng cậu.

Thật tốt biết bao, Lâm Duy Trinh thầm nghĩ, anh ấy không hề thay đổi chút nào cả.

Gần năm giờ, hai người đều đã sửa soạn xong chuẩn bị ra ngoài. Lâm Duy Trinh lại ăn diện bảnh bao như mọi ngày, như thể người mới ngủ nướng vào sáng nay chỉ là hàng giả mà thôi. Quán lẩu và nhà hàng cá nướng lần trước câu lạc bộ kịch tụ tập ở cùng một khu thương mại, hai người đạp xe mười phút, đến nơi là thấy ngay, quán nằm ở mặt tiền nổi bật nhất trên tầng ba.

Lý Tu Viễn vừa nhìn thấy hai người này cùng nhau bước vào liền cười lắc đầu: "Tôi không cần ăn lẩu nữa."

Lâm Duy Trinh kéo ghế cho Hà Thanh, sau đó ngồi giữa anh và Lý Tu Viễn rồi mới hỏi một câu: "Sao vậy?"

Lý Tu Viễn nhìn Hà Thanh, đối phương từ tốn rót hai cốc nước, đặt một cốc trước mặt Lâm Duy Trinh.

"Cơm chó." Lý Tu Viễn nói: "Tươi ngon bổ dưỡng, ăn ngon lắm."

—-------Hết chương 48—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm: Làm người chính là quá trình không ngừng sụp đổ hình tượng.

Phần chuyên mục có đăng truyện đam mỹ tiếp theo "Giáng Lâm", các thiên thần có rảnh có thể xem qua tóm tắt truyện nhé~ Nếu thích thì xin một lượt đặt trước, yêu mọi người. Phong cách tổng thể chắc cũng tương tự truyện này, chỉ là nhân vật chính là dân công sở rồi, không phải học sinh nữa đâu nha.

P.S. Truyện này vẫn chưa viết xong! Sẽ viết đến khi hai người tốt nghiệp đại học.

Comments