Chương 53: Lên máy bay

Chương 53: Lên máy bay

Những vật dụng thường ngày cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy như thế này chung quy cũng là một loại gửi gắm. Mỗi khi Lâm Duy Trinh về nhà sẽ luôn thấy hai chiếc cốc giống hệt nhau được rửa sạch sẽ đặt lên bàn, như thể đang dựa sát vào nhau.

Ngày tháng dần trôi qua như thể bị tua nhanh gấp đôi tốc độ, dưa hấu, phim ảnh, những bài hát dịu dàng, những lời nỉ non trong đêm, tất cả cùng tạo nên mùa hè này. Khi Hà Thanh tiễn Lâm Duy Trinh ra sân bay, anh vẫn luôn có cảm giác không chân thực, tuổi trẻ chưa biết mùi sâu bi, cũng chưa trải qua mấy lần chia ly, từ tiểu học, trung học cơ sở đến trung học phổ thông, Hà Thanh chưa từng dự tiệc chia tay, anh rất ít khi thấy lưu luyến, bước chân lúc nào cũng dứt khoát tiêu sái, luôn hướng về phía trước.

Mãi đến hôm nay.

"Em còn tưởng bị quá cân hành lý," Lâm Duy Trinh bước ra từ hàng ký gửi, tay cầm hộ chiếu: "may mà không quá, vừa đủ."

Hà Thanh "ừm" một tiếng, ánh mắt vẫn không dời khỏi người cậu, giống như bản thân anh là sắt, còn Lâm Duy Trinh là một cục nam châm.

Dường như anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến bờ môi đã bị nuốt trở vào. Dù sao cả hai đều là người trẻ tuổi, trong lòng đều cháy bỏng ngọn lửa muốn khám phá, chỉ cần một ánh mắt đã hiểu nhau, không cần phải nói quá nhiều.

Cũng không thể nào vì không muốn yêu xa mà từ bỏ chuyến trao đổi.

Lâm Duy Trinh cười cười nhìn anh: "Một năm trôi qua nhanh lắm."

Thật ra trong hai người thì Lâm Duy Trinh mới là người đa sầu đa cảm hơn, nhưng dù sao cậu mới là người ra nước ngoài, phải luôn lo lắng về thời gian lên máy bay, còn phải liên lạc với bạn học đi cùng.

Người bạn học cùng đi trao đổi ở Học viện Biên Phiên dịch Cao cấp tại Bỉ tên Vương Thừa Hạ, biệt danh "Vương Thừa tướng", hai người đi cùng một chuyến bay. Các trường khác nhau có sắp xếp cụ thể khác nhau nên vài sinh viên trao đổi đi Trường Kinh doanh Cao cấp Paris phải đến tuần sau mới bay.

Vương Thừa Hạ biết Lâm Duy Trinh có bạn trai đến tiễn nên đã nói luôn là hẹn gặp trên máy bay, để cho đôi tình nhân trẻ có thêm thời gian với nhau.

"Vui lên đi mà," Lâm Duy Trinh chớp chớp mắt mấy cái với Hà Thanh: "lúc đi chơi em sẽ gửi bưu thiếp về cho anh, được không nào?"

Giọng của cậu cứ như đang dỗ dành trẻ con, Hà Thanh cười cười đáp: "Được."

Hai người ngồi ở hàng ghế chờ, một tay Lâm Duy Trinh giữ vali, tay kia kéo lấy tay Hà Thanh. Đủ loại người đến rồi đi, có người chậm rãi như dạo chơi công viên, có người chạy vội như bị ai đuổi sắp chết, thỉnh thoảng lại có vài thông báo chuyến bay lọt vào tai, phát một lần tiếng Trung rồi lại lặp lại bằng tiếng Anh.

"Số hiệu chuyến bay của em kìa." Hà Thanh nói.

Ngón tay Lâm Duy Trinh giật nhẹ, lưu luyến buông tay anh, rồi lại nắm lấy thật chặt.

Hai người nhìn nhau cười, Lâm Duy Trinh từ từ buông tay, đẩy vali đi về phía trước vài bước, rồi lại xoay người, dang rộng vòng tay ôm lấy Hà Thanh.

Lâm Duy Trinh phải ngủ qua đêm trên máy bay nên có mang theo một chiếc áo khoác, Hà Thanh đến tiễn cậu chỉ mặc một chiếc áo cộc tay. Điều hòa ở sân bay mở rất mạnh, Lâm Duy Trinh chạm vào cánh tay Hà Thanh cảm thấy lạnh buốt, càng siết anh vào lòng chặt hơn, như thể muốn truyền thêm hơi ấm cho anh.

"Đi đi." Hà Thanh khẽ nói, vỗ vỗ hai cái vào lưng Lâm Duy Trinh: "Chú ý an toàn, đến nơi thì nói cho anh biết."

Máy bay không đợi con người, dù có lưu luyến đến mấy cũng phải rời đi. Hà Thanh đứng tại chỗ, mãi đến khi Lâm Duy Trinh rẽ khuất khỏi tầm mắt mới xoay người, đi được dăm ba bước, anh lại ngoáy đầu nhìn lại.

Không còn cậu nữa rồi.

Hà Thanh hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực vẫn còn hơi nghẹn ứ. Anh hiếm khi dao động cảm xúc nhiều như vậy, cảm xúc ấy còn như bị phóng đại đến vô hạn ở sân bay, nơi đâu đâu cũng là chia ly thế này. Sân bay thành phố S có hai nhà ga, khoảng cách không gần, nhưng Hà Thanh đi vô định một mình về phía trước, không ngờ lại đi từ T1 sang T2 lúc nào không hay.

Hà Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ, chiếc máy bay chở theo nỗi nhớ của anh đã bay vào biển mây rồi.

Ngoài chiếc vali ký gửi lớn, Lâm Duy Trinh còn mang theo một chiếc vali nhỏ có thể mang lên máy bay. Vương Thừa Hạ lên sớm hơn một chút, bèn nhanh chóng giúp cậu đặt đồ đạc vào chỗ.

"Bạn trai ông đi rồi à?" Vương Thừa Hạ hỏi.

"Đi rồi." Lâm Duy Trinh cười đáp: "Chẳng lẽ còn không đi được sao?"

Vương Thừa Hạ là học sinh lớp một Khoa Tiếng Pháp, những lớp học nhóm nhỏ như Đọc hiểu Nâng cao thì hai người không học cùng nhau, nhưng trong các lớp học lớn thì thường xuyên gặp. Kỳ nghỉ hè này, Lâm Duy Trinh và cậu ta cùng nhau làm khá nhiều thủ tục, cũng dần trở nên thân thiết.

Vương Thừa Hạ tỏ ra rất kích động, người mà đã kích động thì đương nhiên sẽ nói nhiều. Lâm Duy Trinh lặng lẽ lắng nghe, nghe một lúc lại thất thần.

Cậu nhớ Hà Thanh.

Học kỳ trước hai người không ở cùng nhau cho nên một hai tuần mới gặp mặt ăn một bữa cơm cũng chẳng sao. Nhưng hai tháng mùa hè này quá xa xỉ, mở mắt ra là đã có thể nhìn thấy người mình muốn gặp, quần áo của anh và quần áo của cậu đều giặt chung, phơi khô còn thoang thoảng hương nước giặt giống hệt nhau. Máy tính của anh đặt cạnh sách của cậu, bút dùng lẫn lộn, dây sạc cũng thường xuyên không phân biệt được của ai với ai, Lâm Duy Trinh dùng xong thì cuộn tròn để tại chỗ, Hà Thanh lại tháo ra sắp xếp cho gọn gàng. Hai người luôn nói ai oẳn tù xì thua thì phải đi vứt vỏ dưa hấu, nhưng cuối cùng bất kể thắng thua thế nào đều là Hà Thanh chủ động đi dọn, Lâm Duy Trinh có giành cũng không được.

Rất có cảm giác gia đình.

Họ còn cùng nhau khám phá vô số hẻm tắt ngỏ nhỏ xung quanh Viện Y học Đại học F, có những căn nhà mặt tiền rất cũ, những cụ già đã độ thất thập cổ lai hy kê ghế đẩu nhỏ ngồi trước cửa, vừa phe phẩy quạt cầm tay vừa nói chuyện phiếm; thỉnh thoảng còn thấy những người thợ cắt tóc lành nghề dựng một tấm biển, dùng những dụng cụ đơn giản nhất để làm việc, mỗi ngón tay đều toát lên sự khéo léo linh hoạt. Những con hẻm cũ cũng không thiếu các cửa hàng mới do người trẻ mở, có một quán cà phê dùng hạt tự xay, mỗi ngày đổi một loại để pha thủ công, Lâm Duy Trinh muốn uống mà cuối tuần lại không dậy nổi, Hà Thanh gọi cậu mãi cũng không được, thế là đành tự mình đi bộ đến mua hai cốc, đóng gói mang về nhà cho cậu.

Bạn học trong phòng thí nghiệm nói dạo này trạng thái của Hà Thanh rất tốt, bạn bè mới quen trong công ty Lâm Duy Trinh cũng bảo trạng thái của cậu rất tốt. Hai người ở bên nhau dù không nói gì, không làm gì, xung quanh cũng sẽ xuất hiện phản ứng hóa học kỳ diệu, tình yêu có thể thay đổi cuộc sống chưa bao giờ là một lời nói suông.

Lâm Duy Trinh nhận ra vừa rồi Hà Thanh không vui, người xưa có câu "chớ nói lời buồn bã với người sắp đi", nên cậu cũng không dám thể hiện cảm xúc quá rõ ràng, có thể cười thêm chút nào thì cười thêm chút đó, có thể nhìn thêm giây nào thì nhìn thêm giây đó. Lúc này Hà Thanh đã đi rồi, sự lưu luyến như dây leo siết chặt lấy trái tim cậu, đau nhói.

"... Mẹ tôi còn làm dưa muối cho tôi mang theo, tôi bảo mang dưa muối làm gì, đâu phải là không mua được ở siêu thị Trung Quốc..." Vương Thừa Hạ nói đến đồ ăn, liếc nhìn sang Lâm Duy Trinh mới nhận ra vẻ mặt cậu không đúng lắm: "Ông mệt à?"

"Đúng là có hơi buồn ngủ." Lâm Duy Trinh vội nở nụ cười đáp lời.

"Vậy chúng ta nghỉ một lát đi." Vương Thừa Hạ kéo chăn lên một chút: "Còn phải đổi chuyến bay nữa, tôi nghĩ đến chiếc vali 29 inch to tổ bố kia của tôi là thấy mệt người rồi."

Lâm Duy Trinh đáp "được", nhưng vẫn không ngủ.

Trong khoang máy bay dần vang lên tiếng ngáy khe khẽ, Lâm Duy Trinh nhìn Vương Thừa Hạ, đối phương đã nhắm mắt không lên tiếng, chắc là đi uống rượu với Chu Công rồi.

Lâm Duy Trinh mở cửa chắn máy bay nhìn ra ngoài, biển mây yên tĩnh lạ thường, ánh lên màu tím sẫm. Cậu đeo tai nghe lên, phát đi phát lại một bài hát.

"How long will I love you, as long as stars are above you, and longer if I can." (Nếu người hỏi em có thể yêu người đến khi nào, em sẽ rằng cho đến khi những vì sao hãy còn tồn tại, và rằng cho đến khi em còn có thể.)

—-------Hết chương 53—-------

Tác giả có lời muốn nói:

BGM: How long will I love you. Khuyến khích nghe bài này! Lời bài hát dài quá nên sẽ không viết hết trong phần chính văn!

Về trường trao đổi: Khoa Phiên dịch Cao cấp Bỉ đã sáp nhập vào một trường đại học khác nên mọi người cứ coi như là hư cấu thôi nhé.

Phần trao đổi sẽ không viết quá dài, khoảng bốn năm chương.

Comments