Hà Thanh nhận điện thoại xong thì không dám chậm trễ một phút giây nào, cuống cuồng nhảy lên xe taxi, khi chạy ngược gió đêm đến cửa quán bar thì đúng lúc nhìn thấy Lâm Duy Trinh và Trương Tử Hiên đang đi ra. Ánh đèn neon của bảng hiệu chiếu vào mắt Lâm Duy Trinh, khoảnh khắc hai người nhìn thấy nhau, cậu còn tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
"Gọi được anh đến thật này." Lâm Duy Trinh cười một cái, đứng không vững lắm. Hà Thanh nhanh tay lẹ mắt đến đỡ cậu, nhìn từ trên xuống dưới xác nhận cậu không gặp chuyện gì lớn, lại liếc sang Trương Tử Hiên đầy vẻ hối lỗi đang đứng bên.
Trương Tử Hiên hoảng hốt nên nói năng lộn xộn, cậu nhóc đã gặp Hà Thanh một hai lần ở bệnh viện, cộng thêm việc Lâm Duy Trinh đích thân cho số điện thoại khẩn cấp, khi gọi điện thoại, cậu nhóc gần như coi anh là cọng rơm cứu mạng, sợ Lâm Duy Trinh bị mắc kẹt bên trong không ra được. Hà Thanh bị dọa hú hồn hú vía, trên đường đến đây cứ lo sốt vó, gặp mặt rồi mới hỏi: "Sao lại thành ra thế này?"
Trương Tử Hiên như một chú chim cút nhỏ vùi đầu vào cánh, đáp thay Lâm Duy Trinh: "Dạ là, ảnh xin lỗi ông chủ, với lại lúc nói chuyện xử lý tổn thất thì phải kính chút rượu..."
Hà Thanh bất đắc dĩ, anh không có tư cách gì để nói Trương Tử Hiên, vốn còn đang đè nén cơn tức trong lòng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cậu nhóc cũng thực sự không nỡ mắng. Trương Tử Hiên gầy đi nhiều so với hai năm trước, dù sao cũng là người thân có quan hệ huyết thống, nên khi cậu nhóc cúi đầu nhìn sang bên cạnh, không biết chỗ nào đó lại hơi giống Lâm Duy Trinh.
Nhìn như vậy Hà Thanh càng không nói nên lời.
Lúc Trương Tử Hiên nói chuyện với anh, Lâm Duy Trinh vẫn luôn đứng im tại chỗ dựa vào người Hà Thanh, mi mắt cụp xuống, trông rất ngoan. Hà Thanh gần như theo bản năng nắm lấy tay cậu, nãy giờ vẫn không buông ra.
"Để anh đưa cậu ấy về." Hà Thanh thở dài, anh biết lịch hai anh em Lâm Duy Trinh thay phiên nhau đi chăm bệnh: "Không thể không có ai ở bên chăm mẹ em được."
Trương Tử Hiên ra sức gật đầu, hai tay khoanh ra sau lưng, các ngón tay xoắn hết vào nhau, như thể muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn đến đỏ mặt. Đợi Hà Thanh nhìn về phía Lâm Duy Trinh, hỏi một câu "Về nhà nhé?", Trương Tử Hiên mới đột nhiên vụng về cúi người thật sâu, nói "Cảm ơn."
Từ nhỏ cậu nhóc đã không thiếu thốn thứ gì, đương nhiên chưa nhận được sự giúp đỡ lớn lao nào, đây là lần đầu tiên cậu nhóc cảm ơn một cách thành khẩn như vậy.
Mặt Trương Tử Hiên đỏ bừng, tai cũng đỏ bừng, cậu thiếu niên bỗng nghiêm túc lên trông có chút đáng yêu. Hà Thanh cười một cái, vươn tay vỗ vai cậu nhóc.
"Không cần cảm ơn." Hà Thanh nói: "Anh cũng xem như anh trai em."
Mặc dù lời nói là chân thành, nhưng Hà Thanh nói xong lại cảm thấy hơi ngại, cứ như đang tự dát vàng lên mặt mình vậy. Đợi Trương Tử Hiên đi rồi anh lại đỡ Lâm Duy Trinh đi về phía trước, cậu ngoan ngoãn đi theo, chưa đi được hai bước đã ngả vào người Hà Thanh.
Hà Thanh nhíu mày, nhìn vào mắt cậu: "Say rồi à?"
Đôi mắt xinh đẹp kia dường như không lấy được tiêu cự.
Lâm Duy Trinh khẽ hừ một tiếng, chẳng biết là khẳng định hay phủ định. Mùi rượu trên người cậu không nồng, cũng không nói nhảm gì, thế nên vừa rồi Hà Thanh còn tưởng không có chuyện gì lớn, giờ nhìn lại thì có lẽ anh đã tưởng sai rồi.
Hóa ra những người nặng gánh thần tượng thì tửu lượng cũng tốt.
Tim Hà Thanh khẽ thắt lại, dáng vẻ không muốn nói chuyện có lẽ mới là một Lâm Duy Trinh chân thật nhất, không cần khách sáo, không cần tự làm khó mình để khiến người khác vui vẻ, cứ ôn hòa đứng yên một chỗ, sao lại khiến người ta đau lòng đến vậy.
Hà Thanh nói: "Anh cõng em."
Lời còn chưa dứt anh đã ngồi xổm xuống, Lâm Duy Trinh sững người, bị Hà Thanh kéo một cái mới cẩn thận nằm úp trên lưng anh, ý thức mơ hồ, lờ mờ nghe thấy giọng nói quen thuộc nhất nói một câu: "Giữ chặt nhé."
Trương Tử Hiên cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, đột nhiên quay phắt người lại.
Vừa nãy cậu nhóc đã thấy hình như không bình thường rồi, sao Hà Thanh vừa đến đã nắm tay anh cậu nhóc, nắm rồi thì không buông ra nữa. Lâm Duy Trinh lại cứ thế mà yên tâm thoải mái để anh nắm, sự tin tưởng và ăn ý vượt xa bình thường đó, không giống như bạn bè bình thường chút nào.
Còn cả cái câu "Về nhà nhé?" của Hà Thanh nữa, quá đỗi dịu dàng, chuyển giọng quá mức tự nhiên, hoàn toàn khác với giọng anh lúc nói chuyện với mình.
"Bình tĩnh." Trương Tử Hiên vừa đi về phía bệnh viện vừa lẩm bẩm: "Đừng nghĩ lung tung."
Hai người bị "nghĩ lung tung" đang chậm rãi về nhà dưới ánh trăng.
Bước chân Hà Thanh rất vững vàng, anh nhận ra đường về nhà cậu bây giờ. Trời đã khuya, trên đường không có mấy người qua lại, thỉnh thoảng có người hiếu kỳ nhìn sang, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi. Hơi thở ấm áp của Lâm Duy Trinh cứ phả vào mặt Hà Thanh, anh cũng không dám cử động mạnh, sợ người trên lưng ngã xuống.
Đầu hơi choáng, nhưng tựa vào vai Hà Thanh thật thoải mái. Tiếng tim đập truyền qua lớp áo, chỉ có vầng trăng mới biết được tâm ý trong đó.
Lâm Duy Trinh chợt khẽ gọi một tiếng: "Hà Thanh."
Hà Thanh dừng bước, hơi nghiêng mặt, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
"Đừng giận em." Lâm Duy Trinh rầm rì không rõ, lặp lại hai lần: "Đừng giận em."
Không hiểu sao Hà Thanh thấy sống mũi cay xè, anh tiếp tục đi về phía trước. Lâm Duy Trinh không nhận được phản hồi, lại lặp lại một lần nữa: "Đừng giận em nữa mà."
"Anh không giận." Hà Thanh đáp lời: "Anh không giận đâu."
Giận ư?
Có lẽ anh đã từng, khi cậu một mình bay về nước, khi cậu không liên lạc với anh, khi anh ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Nhưng có lẽ đó cũng không hẳn là giận, chỉ là cảm thấy bản thân không đủ mạnh mẽ, cảm giác bất lực vì không thể bảo vệ được người mình yêu, cảm xúc của con người quá đỗi phức tạp, sao có thể khái quát chỉ bằng một từ.
"Hà Thanh." Lâm Duy Trinh lại lặp lại một lần nữa: "Đừng giận mà."
Hóa ra em ấy không nghe thấy mình trả lời gì.
Hà Thanh chợt nhận ra Lâm Duy Trinh quan tâm đến anh nhiều hơn anh tưởng, dạo gần đây cậu vẫn luôn bận rộn ở bệnh viện, từ khi về nước đến giờ hai người chưa nói chuyện tử tế được mấy lần. Hóa ra cậu vẫn luôn lo lắng những điều này, lại cứ giấu kín trong lòng, dưới tác động của cồn mới thoáng nhìn ra manh mối, cẩn thận để lộ chút đầu nhọn của mầm non, nhưng từng chữ từng chữ đều như đâm thẳng vào tim Hà Thanh.
Mắt Hà Thanh nhòe đi, anh chớp một cái mới nhìn rõ được.
"Anh không giận." Anh như một đứa trẻ bướng bỉnh, cũng lặp lại từng câu theo cậu: "Duy Trinh à... sao anh có thể giận em được."
Yêu em còn không kịp nữa là, chỉ muốn đặt tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này vào tay em.
Lâm Duy Trinh bỗng im lặng, không biết có phải đã tìm thấy câu trả lời cậu muốn trong giấc mơ hay không.
Con đường này dường như dài đằng đẵng, mỗi cây ngô đồng đều đang lặng lẽ nhìn họ.
Mãi đến khi đứng trước cửa nhà, Hà Thanh mới để Lâm Duy Trinh xuống tìm chìa khóa. Cơn say ập đến, đầu lại bắt đầu đau, Lâm Duy Trinh nằm trên giường vẫn nắm chặt Hà Thanh không buông, lông mày nhíu lại, vốn đã không yên tâm, để anh đi thì càng bất an hơn.
Hà Thanh chỉnh lại chăn cho cậu: "Ngủ đi, anh không đi đâu."
—-------Hết chương 61—-------
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai: Tôi đã phát hiện ra chuyện động trời rồi.
Comments