Chương 64: Người thương của em

Chương 64: Người thương của em

Dù là đẹp đẽ hay tồi tệ, người ta đều không giữ được mùa hè. Hơi nóng của tháng chín dần tan, sinh viên lũ lượt quay lại trường, Đại học W lặng lẽ chào đón những gương mặt mới, lại một đợt sinh viên khác lại bị dán nhãn sinh viên năm cuối. Thiếu đi một người sống sờ sờ, lại là một người vừa nổi bật và nổi tiếng như vậy, thành viên lớp 3 tiếng Pháp, thậm chí cả khoa cũng khó tránh khỏi đoán già đoán non lý do Lâm Duy Trinh rời đi, Chu Nguyệt nhắn WeChat hỏi rất nhiều lần, Lâm Duy Trinh không thể lấp l**m cho qua mãi được, đành phải nói thật.

Chu Nguyệt đến bệnh viện khi vừa mới khóc xong một trận, mí mắt còn chưa hết sưng, khiến Lâm Duy Trinh luống cuống hết cả lên. Trong tháng chín, Hứa Doanh đã phẫu thuật lần thứ hai, giờ mới có thể xuống giường đi lại, nghe thấy bên ngoài có bạn học đến liền giục Lâm Duy Trinh mời người vào ngồi.

Chu Nguyệt trước khi vào cửa còn thở dài một tiếng: "Bạn học ba năm, một nửa số tiết đều ngồi cùng bàn với nhau, vậy mà lão Lâm ông không coi tôi là người nhà gì cả."

Con gái quả nhiên khác biệt hẳn, cứ như một chiếc áo bông nhỏ ấm áp. Có nhiều lời Hứa Doanh không thể nói với Trương Tử Hiên hay Lâm Duy Trinh, giờ lại có thể nói ra rất thoải mái, nói chuyện từ đầu buổi đều cuối buổi đều cực kỳ vui vẻ. Lâm Duy Trinh ở ngoài rót nước gọt táo cho họ, cũng không nghe được mấy câu. Nhưng lúc Chu Nguyệt đi rồi, Hứa Doanh liền hết lời khen cô bé này nói chuyện dễ thương ghê, còn hiếm thấy mà hỏi người ta có bạn trai chưa.

Lâm Duy Trinh nói "chưa có", Hứa Doanh lại bắt đầu cười, một nụ cười khiến cậu thầm rợn tóc gáy.

Trương Tử Hiên tan học ghé qua, vừa bước chân trước vào phòng bệnh thì tai đã nghe thấy Hứa Doanh nói bóng nói gió se duyên, thế là cậu nhóc vội vàng chạy vào, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Lâm Duy Trinh có một linh cảm không biết là tốt hay xấu, cậu luôn cảm thấy Trương Tử Hiên đã phát hiện ra điều gì đó, lúc đi ra ngoài cậu cứ ngoái đầu nhìn lại, đến lúc đối mặt với Trương Tử Hiên, đối phương còn cười một cách đắc ý.

Lâm Duy Trinh càng thấy rợn tóc gáy hơn.

Tối hôm đó Chu Nguyệt lại nhắn tin an ủi một tràng, đại ý là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, việc học cũng sẽ tốt lên, sức khỏe của gia đình cũng sẽ tốt. Lâm Duy Trinh nói không sao.

Thời điểm khó khăn nhất đã vượt qua rồi.

Chu Nguyệt lại nói: "Chuyện trên trường ông cứ yên tâm, tôi xử lý mấy lời đồn thổi vớ vẩn cho. Tôi sẽ gửi PPT mấy môn cuối cho ông, sau này tài liệu môn chuyên ngành tám cũng giữ lại một bản."

Lâm Duy Trinh còn chưa kịp gửi một câu "cảm ơn", Chu Nguyệt đã gửi đến một tin cuối cùng: "Chuyện của ông là do chính ông nói cho tôi biết, không phải do người khác truyền tai nhau để tôi nghe thấy, tôi rất vui."

Lâm Duy Trinh nhìn màn hình điện thoại nở nụ cười.

Đôi khi dường như lùi lại phòng tuyến trái tim lại một chút, kết thêm vài người bạn mới cũng không phải chuyện xấu. Trưởng thành rồi quá khó để hoàn toàn tin tưởng người khác, cứ luôn trong quá trình không ngừng bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Nửa năm bận rộn này trôi qua rất nhanh, Lâm Duy Trinh đã về quê hai lần giúp Hứa Doanh xử lý chuyện cửa hàng quần áo, có một lần Hà Thanh đi cùng. Lần đầu tiên họ ngồi cùng nhau trên chuyến tàu cao tốc lao vun vút, di chuyển giữa hai thành phố có thể gọi là "nhà".

Sau khi ổn định được tâm trạng, thành tích Trương Tử Hiên tiến bộ không ngừng, cuối kỳ còn được giáo viên đặc biệt khen ngợi. Đến cuối cùng cậu nhóc cũng không giải thích chuyện học kỳ trước, mấy ngày nữa là đã đủ mười tám tuổi, ngưỡng cửa trưởng thành, điều đầu tiên phải học chính là nuốt hết những chuyện này vào bụng.

Thời gian lấy đi một số thứ, nhưng lại cho ta nhiều hơn.

Lâm Duy Trinh muốn đến cơ sở Phong Hoa để đón sinh nhật Hà Thanh, Hà Thanh không đồng ý, đi thẳng đến cửa bệnh viện chờ vào đúng ngày sinh nhật mình.

"Người không biết còn tưởng em là bác sĩ đấy." Lâm Duy Trinh cười nói: "Còn anh là người nhà đến đón em tan ca."

Hà Thanh cười theo: "Bác sĩ Lâm muốn ăn gì nào?"

Lâm Duy Trinh bảo "theo ý anh", má lúm đồng tiền lại xuất hiện trên khuôn mặt cậu, thật ngọt ngào.

Hà Thanh cảm thấy như thể đã đi qua mấy đời, đây dường như mới là dáng vẻ chân thật của Lâm Duy Trinh.

Có điều sau khi anh nhìn thấy những dáng vẻ khác của Lâm Duy Trinh, lần nào anh cũng muốn nâng niu, cất giấu nụ cười quý giá này. Ban phát thiện ý không phải chuyện đơn giản, mỗi ngày đều đối xử với người khác bằng thiện ý dịu dàng như vậy, có khi cậu là thiên sứ hạ phàm mất.

Cuối cùng hai người chọn một quán lẩu gà hầm dạ dày heo, lúc đợi món, Lâm Duy Trinh lấy ra một chiếc hộp vuông từ trong túi rồi đưa cho Hà Thanh: "Quà cho anh này, đoán xem là gì đi nào?"

Hà Thanh nhận lấy, cầm trên tay thấy khá nặng. Bên ngoài không giống bao bì gốc của nhà sản xuất, chắc là Lâm Duy Trinh đã bóc ra một lần rồi tự mình gói lại.

"Không đoán được." Hà Thanh nói: "Anh bóc bây giờ được không?"

Lâm Duy Trinh gật đầu, nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi. Hà Thanh bóc rất cẩn thận, bỗng nhớ về khoảnh khắc đau lòng vì lỡ hơi xé rách bì thư ngày trước.

Là một cuốn lịch, mỗi trang có một câu thơ khác nhau.

Hà Thanh cầm bằng hai tay, ngẩng đầu cười nói: "Đúng là phong cách của thầy Lâm mà."

Sau tiếng hô của nhân viên phục vụ, nồi lẩu đã được mang lên, dạ dày heo và thịt gà cuộn tròn trong nước dùng nóng hổi, hơi nóng bốc lên lượn lờ trong không trung. Hà Thanh sợ dầu bắn vào cuốn lịch quý báu của mình, lập tức định cất đi.

"Ấy ấy ấy, đừng vội cất." Lâm Duy Trinh bảo: "Bên trong có đồ nữa đấy."

Hà Thanh kéo ghế lùi nửa mét, ngồi cách xa nồi lẩu. Anh lật nhanh lần đầu tiên, không thấy mảnh giấy nhỏ nào kẹp bên trong, lại lật lần thứ hai, còn dốc ngược lắc lắc. Lâm Duy Trinh ngồi ở bên kia bàn cười ngả tới ngả lui, thấy người này nghiêm túc vật lộn với cuốn lịch sao mà đáng yêu thế không biết.

"Cho anh một xíu gợi ý." Lâm Duy Trinh nói: "Hôm nay là ngày mấy?"

Hà Thanh sững sờ một lát, chợt hiểu ra, lật đến trang đầu tiên.

Ở trang ngày sinh nhật anh, là một câu thơ của Neruda(*).

"Trên mảnh đất hoang vu của em, anh là đóa hồng cuối cùng."

Và Lâm Duy Trinh đã viết thêm hai câu phía dưới.

"Chẳng bao lâu nữa, đất hoang không còn là đất hoang, mà là quê hương nở rộ hoa hồng."

"Sinh nhật vui vẻ, người thương của em."

—-------Hết chương 64—-------

(*) Neruda: Pablo Neruda (12/07/1904 - 23 /09/ 1973) là bút danh của Neftali Ricardo Reyes y Basoalto, nhà thơ Chile đoạt giải Nobel Văn học năm 1971.

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Tử Hiên: Tôi rơi vào hố ship CP của anh trai tôi rồi

Đường về rồi đây.

Cacao: Đoạn trên đang sến nên chú thích cuối chương để không ngắt mạch sự sến ở trên =))))))

Comments