Ôn Ý và Tống Trừng Nhượng liếc nhìn nhau, rồi lịch sự quay sang chào: “Chào Chủ tịch Thẩm.”
“Ngồi đi.” Chủ tịch Thẩm hoàn toàn không nhìn đến Ôn Ý, ánh mắt vẫn dừng trên người Tống Trừng Nhượng, vẻ mặt ung dung tự tin, hỏi thẳng: “Luật sư Tống, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ôn Ý vừa mới ngồi xuống, nghe vậy cũng nhìn sang. Tống Trừng Nhượng không trả lời ngay, chỉ khẽ nhíu mày như đang cân nhắc điều gì đó.
Bầu không khí trong phòng họp chợt trở nên căng thẳng và ngột ngạt.
Chủ tịch Thẩm dường như không hề để tâm, ung dung rót trà, thưởng trà, hoàn toàn phớt lờ Ôn Ý ngồi bên cạnh, kiên nhẫn chờ Tống Trừng Nhượng lên tiếng.
Ôn Ý vốn chẳng để tâm tới thái độ của Chủ tịch Thẩm đối với mình, cô đã quá quen với sự cao ngạo và lạnh lùng của những kẻ có quyền lực. Điều khiến cô thấy lạ là tại sao Tống Trừng Nhượng lại có mặt ở đây. Gọi cô đến chắc chắn không phải ngẫu nhiên, hẳn là Chủ tịch Thẩm đã biết mối quan hệ giữa họ.
Cục diện này rõ ràng giống như đang dùng cô để uy h**p Tống Trừng Nhượng.
Nghĩ đến đây, Ôn Ý cũng cau mày, trong lòng bắt đầu thấy khó chịu, khóe môi cong nhẹ, chủ động lên tiếng: “Chủ tịch Thẩm, ngài gọi tôi đến có việc gì sao?”
“Không vội.” Chủ tịch Thẩm vẫn thong thả rót thêm hai chén trà, đẩy một chén đến trước mặt cô, nói:
“Đợi anh trai cô trả lời tôi trước đã.”
Ôn Ý dĩ nhiên chẳng có tâm trạng uống trà, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhận lấy rồi nhấp một ngụm.
Nước trà ban đầu hơi đắng, sau đó mới từ từ ngọt hậu, hương trà thanh mát lan trên đầu lưỡi. Cô khẽ nuốt xuống, rồi đặt chén trà trở lại bàn.
Một lúc sau, Tống Trừng Nhượng mới ngẩng đầu nhìn về phía Chủ tịch Thẩm, giọng trầm thấp: “Xin lỗi Chủ tịch Thẩm, tôi vẫn chưa thể trả lời.”
Sắc mặt Chủ tịch Thẩm lập tức trở nên khó coi, sau đó lại nở một nụ cười lạnh đầy khinh thường:
“Đã như vậy, Luật sư Tống, trong tuần này hoàn tất bàn giao công việc đi. Cậu có kinh nghiệm, chắc cũng rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nếu sau này tôi nghe được bất kỳ tin xấu nào liên quan đến Cảnh Thuận, hậu quả cậu tự gánh chịu.”
Lời nói mang đầy sự đe dọa và cảnh cáo, gay gắt đến mức ngay cả Ôn Ý cũng thấy chói tai, không khỏi lo lắng nhìn về phía anh trai mình.
Thế nhưng Tống Trừng Nhượng lại tỏ ra dửng dưng, gật đầu không biểu cảm: “Ngài yên tâm.”
“Đã vậy, mời Luật sư Tống ra ngoài.” Chủ tịch Thẩm phẩy tay đuổi người, chẳng hề nể mặt.
Nhưng Tống Trừng Nhượng vẫn ngồi yên, nói: “Chuyện bàn giao tôi sẽ làm nghiêm túc, không cần vội. Vừa hay lúc này rảnh, tôi đợi em gái tôi cùng về.”
Chủ tịch Thẩm cuối cùng cũng tỏ rõ sự khó chịu, nhìn qua đầy bất mãn: “Cô ấy là nhân viên của công ty tôi.”
“Cô ấy cũng có thể không phải.” Tống Trừng Nhượng mỉm cười:
“Lo cho em gái mình một công việc, bản lĩnh đó tôi vẫn có. Chủ tịch Thẩm chẳng lẽ có thể một tay che trời?”
Chủ tịch Thẩm không tranh cãi thêm, chuyển sang hỏi Ôn Ý: “Con trai tôi gần đây có liên lạc với cô không?”
Cô lắc đầu: “Không có.”
“Vậy sáng nay ai là người đưa cô đến công ty?” Chủ tịch Thẩm lại hỏi.
Ôn Ý cảm thấy có gì đó lạ lạ, liền đáp: “Là bạn trai tôi.”
“Bạn trai cô à.” Chủ tịch Thẩm nhấn từng chữ một cách chậm rãi, ánh mắt bắt đầu đánh giá cô tỉ mỉ, ý khinh thường hiện rõ mồn một.
Chưa đợi Ôn Ý lên tiếng, Tống Trừng Nhượng đã mở miệng trước: “Chủ tịch Thẩm, ngài hỏi xong chưa?”
Lúc này ông ta mới chịu thu ánh nhìn lại, tiếp tục nói:
“Cho tôi địa chỉ và thông tin liên lạc hiện tại của cậu ta.”
“Xin lỗi, Chủ tịch Thẩm, điều đó là không thể.” Ôn Ý từ chối thẳng thừng.
Dù cô vốn là người có tính khí ôn hòa, giờ cũng suýt không kiềm được muốn mắng thẳng mặt ông ta một câu: “Ông bị bệnh à?” Thật sự nghĩ mình có tiền là có thể khiến cả thế giới xoay quanh ông sao?
“Lẽ ra tháng sau cô được chuyển chính thức.” Chủ tịch Thẩm nói tiếp, “Nếu đưa cho tôi thông tin và địa chỉ, ngày mai cô sẽ được chuyển chính.”
Ôn Ý cố gắng nhẫn nhịn cơn bực, lại lịch sự nói thêm một câu “xin lỗi”, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng họp:
“Nếu ngài đã không ưa tôi, chiều nay có thể trực tiếp cho tôi nghỉ việc.”
Cô kéo cửa ra rồi bước đi. Tống Trừng Nhượng cũng đi theo, trong hành lang chỉ còn hai anh em họ.
Tống Trừng Nhượng bật cười: “Vừa rồi em làm anh bất ngờ đấy.”
Từ trước đến nay Ôn Ý luôn mang hình tượng dịu dàng, ngoan ngoãn. Anh từng lo cô sẽ cam chịu, dễ bị đồng nghiệp hay sếp ức h**p. Giờ xem ra, tuy mềm mỏng nhưng không dễ bị bắt nạt.
“Bất ngờ hả, những chuyện anh chưa biết còn nhiều lắm.” Ôn Ý đùa lại.
Tống Trừng Nhượng xoa đầu cô, rồi Ôn Ý hỏi:
“Em không nghe rõ hết cuộc nói chuyện giữa anh với Chủ tịch Thẩm, ông ta định sa thải anh à? Anh không còn làm cố vấn pháp lý cho Cảnh Thuận nữa sao?”
“Ừ.”
Trước đó không lâu, anh bị Chủ tịch Thẩm gọi đến, cho xem đoạn camera trong bãi đỗ xe, người xuất hiện trong đó chính là Ôn Ý và Thẩm Tư Chu.
Chủ tịch Thẩm đã biết mối quan hệ của anh với Ôn Ý, nên uy h**p anh phải nói rõ Thẩm Tư Chu hiện đang ở đâu, nếu không sẽ bị đuổi việc.
Khi Tống Trừng Nhượng im lặng, không phải vì do dự mà vì đang cân nhắc việc rời khỏi vị trí cố vấn pháp lý của Cảnh Thuận sẽ gây tổn thất bao nhiêu.
Anh hợp tác với Cảnh Thuận vốn là do Thẩm Tư Chu giới thiệu. Khi đó, anh mới về nước, sự nghiệp chưa ổn định, Cảnh Thuận là công ty có tiếng ở Giang Thành, công việc này đã giúp anh rất nhiều. Nhưng hiện tại, nó không còn quan trọng với anh nữa.
Hơn nữa, Thẩm Tư Chu cũng đã cắt đứt quan hệ với công ty nhà mình, nên việc anh tiếp tục ở lại cũng không hợp. Thế là anh quyết định nhân cơ hội này dứt khoát rút lui.
Chuyện Ôn Ý có làm ở đây hay không, anh không quá để tâm, tìm cho em gái một công việc không khó. Nếu Chủ tịch Thẩm muốn can thiệp, cũng phải suy nghĩ cho kỹ, vì anh đã làm việc với Cảnh Thuận nhiều năm, không ít chuyện khuất tất anh đều biết cả.
“Vì em sao?” Ôn Ý mơ hồ cảm thấy có liên quan, nhưng lại không hiểu rõ nguyên do, “Tại sao chứ?”
“Không liên quan đến em, là chuyện nội bộ trong Cảnh Thuận.” Tống Trừng Nhượng đáp đơn giản, “Trước đây cậu thiếu gia nhà họ định chuyển cổ phần cho anh trai, Chủ tịch Thẩm không đồng ý, anh lén giúp cậu ta làm thủ tục.”
Ôn Ý ngạc nhiên: “Anh giúp anh ta làm gì?”
Tống Trừng Nhượng nghĩ một chút rồi nói: “Cậu ta uy h**p anh.”
“……”
“Vậy nên là cha con họ đấu đá, anh bị kẹt ở giữa chịu trận?”
“Cũng có thể nói vậy.”
Ôn Ý thì lại thấy vị thiếu gia nhà họ Thẩm không phải người như thế. Nhưng Tống Trừng Nhượng đã nói vậy, cô tin.
Cô khẽ lắc đầu: “Nhưng em vẫn không hiểu.”
Cô không hiểu vì sao Chủ tịch Thẩm lại gọi cô vào họp cùng, càng không hiểu tại sao ông ta lại hỏi xin số điện thoại và địa chỉ của Thẩm Tư Chu, đến mức còn dùng cả chuyện chuyển chính để dụ dỗ cô.
“Không sao, sau này em sẽ hiểu thôi.” Tống Trừng Nhượng dịu giọng, “Yên tâm, Chủ tịch Thẩm sẽ không vì chuyện này mà đuổi việc em đâu. Nhưng nếu em thấy không vui, hay để tâm đến chuyện này, thì anh ủng hộ em nghỉ việc.”
Chủ tịch Thẩm muốn biết tung tích của Thẩm Tư Chu, chắc chắn sẽ giữ Ôn Ý lại. Hơn nữa, ông ta vốn kiêu ngạo, sẽ chẳng vì một nhân viên như cô mà bận tâm.
Nhưng Tống Trừng Nhượng thì lại mong Ôn Ý từ chức, anh đánh giá cao công ty Mộ Tín hơn, không dính dáng nhiều rắc rối, và cũng phù hợp với định hướng phát triển chuyên môn của cô.
Ôn Ý gật đầu đáp: “Vâng, em sẽ suy nghĩ kỹ.”
Tống Trừng Nhượng rời tòa nhà Cảnh Thuận, vừa xuống lầu liền gọi điện cho Thẩm Tư Chu, muốn kể lại chuyện vừa xảy ra.
Cuộc gọi vừa kết nối ba giây thì bị ngắt máy. Trên WeChat, Thẩm Tư Chu nhắn lại: “Đang bận, có chuyện gì vậy?”
Tống Trừng Nhượng trả lời ngắn gọn: “Tôi đã nghỉ việc ở Cảnh Thuận rồi. Chủ tịch Thẩm đã gặp Ý Ý.”
Không lâu sau khi gửi tin, Thẩm Tư Chu lập tức gọi lại. Vừa bắt máy, giọng anh đã đầy lo lắng: “Ba tôi lại tìm Ý Ý làm gì nữa?”
Tống Trừng Nhượng kể lại toàn bộ sự việc buổi sáng. Thẩm Tư Chu giận dữ: “Ông ấy sao có thể như vậy, lại giở trò sau lưng tôi để làm khó hai người!”
“Chuyện của tôi thì không sao, nhưng…”
“Anh thì không nói, nhưng ông ấy lại động đến Ý Ý!”
“……”
Tống Trừng Nhượng hỏi anh: “Cậu còn nhớ ba điều kiện đã hứa với tôi chứ?”
Thẩm Tư Chu bình tĩnh lại đôi chút: “Tôi nhớ.”
“Cái thứ hai, cậu chưa làm được.”
“Tôi hiểu rồi.”
Thẩm Tư Chu mím môi, nói: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
Sáng nay do gấp gáp nên anh quên mất. Bây giờ cha anh đã thấy camera giám sát và biết mối quan hệ giữa anh với Ôn Ý, việc bị làm phiền chỉ là sớm hay muộn. Anh không thể tiếp tục né tránh nữa.
Lúc Ôn Ý quay về chỗ làm cũng đúng giờ ăn trưa. Cô dọn bàn làm việc rồi cầm điện thoại đi xuống nhà ăn.
Vừa lấy cơm xong ngồi xuống, mấy đồng nghiệp đã xúm lại, vòng vo thăm dò xem Chủ tịch Thẩm tìm cô có chuyện gì. Nghĩ đến những lời và ánh mắt ông ta lúc sáng, Ôn Ý liền thấy khó chịu, chỉ qua loa cho xong chuyện.
Khi cô quay lại văn phòng, thái độ của Thái Vạn Tài và Dư An Nam đã thay đổi. Một người thì nói năng nhẹ nhàng, người kia thì châm chọc móc mỉa.
Ôn Ý không để tâm, tập trung nghiên cứu các mẫu thiết kế sản phẩm mùa hè của những năm trước, suy nghĩ định hướng cho năm nay.
Khi viết xong bản phác thảo đầu tiên, cô thấy tin nhắn từ Thẩm tổng trên WeChat: [Ba tôi lại tìm cô à?]
Chắc là Tống Trừng Nhượng đã kể với anh.
Ôn Ý trả lời: [Đúng vậy, Chủ tịch Thẩm hỏi tôi dạo này có liên lạc với ngài không.]
Thẩm tổng: [Cô đừng giận, ba tôi là người nóng tính, cô cũng không cần khách sáo với ông ấy.]
Ôn Ý thở dài, nhắn lại lời nhắc nhở: [Ông ấy là ba ngài , không phải cha tôi, cũng không phải của Tống Trừng Nhượng.]
Nếu Thẩm tổng và Tống Trừng Nhượng có quen biết, thì chuyện trước đây anh ta mời cô thiết kế IP mới hợp lý, là vì cô là “em gái Tống Trừng Nhượng”, chứ không phải thực sự coi trọng năng lực thiết kế của cô.
Thất vọng là điều khó tránh, nhưng Ôn Ý muốn nói rõ ràng hơn: Chủ tịch Thẩm sẽ không đổ lỗi cho con trai mình, mà chỉ trút giận lên người khác.
Thẩm tổng: [Xin lỗi.]
[Tôi thật sự xin lỗi, sẽ không để mọi người bị làm khó nữa. Tuần này tôi định về nhà.]
Ôn Ý vốn không có ý trách anh. Nhưng thấy anh nói vậy, cô lại hơi luống cuống, chỉ gượng gạo trả lời: [Ngài cũng không sai, không cần tự trách.]
Nói cho cùng thì là Chủ tịch Thẩm có vấn đề.
Ôn Ý tắt khung chat, hoàn thành công việc trong ngày rồi tan ca về nhà.
Thẩm Tư Chu vẫn chưa về. Hai người họ đều rất bận khi đi làm, nên gần như không liên lạc trong giờ. Ôn Ý gửi một tin nhắn: [Anh tan làm lúc mấy giờ?]
Sau đó cô trở về phòng ngủ, ngẫm lại những chuyện xảy ra trong ngày.
Bình tĩnh rồi, nhiều chuyện cũng sáng tỏ hơn.
Trợ lý Trần nói: [Có chút liên quan đến Thẩm tổng.]
Chủ tịch Thẩm đe dọa Tống Trừng Nhượng “phải đưa ra câu trả lời”.
Chủ tịch Thẩm yêu cầu cô cung cấp địa chỉ và số điện thoại của Thẩm Tư Chu.
Và Tiểu Thẩm Tổng đã nói “xin lỗi” với họ.
Chỉ có một khả năng có thể giải thích tất cả.
Thẩm Tư Chu chính là Thẩm tổng.
Nhưng rõ ràng anh rất giỏi việc nhà, không phân biệt được nhãn hàng xa xỉ, lại sống rất kham khổ.
Chưa kịp nghĩ sâu, bên ngoài đã vang lên tiếng mở khóa, Thẩm Tư Chu đã về.
Cô khẽ thở ra, đứng dậy rời phòng, định nói chuyện với anh. Cửa vừa mở thì bên ngoài lại có thêm tiếng động, Thẩm Tư Chu xoay người nhìn ra sau.
Ôn Ý bước ra hành lang, liền thấy Chủ tịch Thẩm đang đứng trước cửa.
Thẩm Tư Chu bước tới, gọi một tiếng: “Ba.”
Comments