Chương 43

Chương 43

Lời vừa dứt, trong phòng lập tức yên lặng như tờ, ba người đều đứng yên tại chỗ, không ai nhúc nhích.

Ánh mắt của Chủ tịch Thẩm lướt qua Ôn Ý phía sau, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Tư Chu, trầm giọng nói: “Chạy trốn hơn một tháng trời, hóa ra là trốn ở đây à?”

Thẩm Tư Chu đương nhiên biết Ôn Ý đang đứng sau lưng, anh nghe được động tĩnh.

Anh không ngờ ba mình lại đến tận nơi vào tối nay, vốn dĩ tính cuối tuần sẽ về nhà giải thích, giờ thì mọi kế hoạch đều bị phá vỡ. Bị bắt quả tang không kịp trở tay, Thẩm Tư Chu nhất thời không dám quay đầu nhìn Ôn Ý.

“Ba, ba về trước đi, lát nữa con về rồi nói chuyện sau.” Anh khuyên nhủ.

“Không được.” Chủ tịch Thẩm nghiêm mặt, lập tức bác bỏ: “Ba vừa rời đi, là con có thể chạy ngay, ba không tin con nữa.”

“Vậy ba đợi dưới lầu, con không chạy đâu.”

Thẩm Tư Chu hạ thấp giọng, lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua, anh dùng ánh mắt cầu khẩn để nhìn ba mình.

Anh tuyệt đối không thể rời đi lúc này. Tối nay, anh nhất định phải nói rõ ràng với Ôn Ý, cho dù cô không muốn nghe, anh cũng phải ở lại để giải thích.

Chuyện này không thể để đến ngày mai hay lúc khác, càng để lâu, hiểu lầm càng sâu.

Chủ tịch Thẩm siết chặt bàn tay giấu sau lưng, ánh mắt lại dừng lại trên người Ôn Ý thêm một lúc.

Khi xưa, lúc tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống đến mức đau dạ dày rồi ngất xỉu, nó cũng chưa từng lộ ra biểu cảm thế này, chỉ cố chấp và bất phục mà trừng mắt với họ.

Một cậu ấm sống trong nhung lụa, lúc bị cắt viện phí ở Luân Đôn cũng không hề mềm lòng mà cầu xin ông.

Vậy mà bây giờ, chỉ vì Ôn Ý, chỉ để nói với cô vài câu.

Không, phải nói là lại vì Ôn Ý.

Năm đó nó dở chứng không ăn không uống, cũng chỉ vì muốn ép họ để nó quay về Giang Thành, quay lại trường Trung học Thịnh Duệ, tìm Ôn Ý.

“Vô dụng!” Chủ tịch Thẩm hầm hừ mắng một câu, sau đó quay người rời đi, xuống dưới lầu chờ.

Khi cửa phòng được đóng lại, Thẩm Tư Chu mới dám quay đầu nhìn về phía Ôn Ý. Sắc mặt cô vẫn còn bình tĩnh, nhìn anh một cái rồi không tức giận bỏ vào phòng mà ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Cô đã cho anh một cơ hội, đang chờ anh giải thích.

Thẩm Tư Chu xoa xoa sống mũi, cũng đi tới ngồi xuống cạnh cô.

“Ngồi chỗ kia.”

Ôn Ý lên tiếng, ánh mắt ra hiệu cho anh chuyển sang cái ghế bên cạnh.

Anh ngồi ở đây không chỉ vì muốn lại gần cô, mà còn vì không dám nhìn vào mắt cô. Nghe vậy, Thẩm Tư Chu chỉ đành đứng dậy, đổi sang chỗ đối diện, đối diện thẳng với ánh mắt của cô.

Trước đây Ôn Ý đã từng nghi ngờ, nhưng đều bị Thẩm Tư Chu dùng mấy lý do rối tung hòng lấp l**m, cộng thêm việc cô tin chắc Tống Trừng Nhượng sẽ không lừa mình, giờ nhìn lại thì rõ ràng cậu ta cũng đã thông đồng với Thẩm Tư Chu từ sớm.

Bọn họ đều giấu cô.

Từ lúc cô vào làm ở Tập đoàn Cảnh Thuận, căn hộ giá rẻ ở khu dân cư Nhất Hào, thời gian đi làm được đẩy lùi nửa tiếng, quản lý Thái bị gọi vào phòng họp bị mắng, thiết kế IP đặt riêng của Tổng giám đốc trẻ họ Thẩm… tất cả đều do anh sắp đặt.

Còn cả những lời anh từng nói, mới thất nghiệp, không xu dính túi, phải ở nhờ nhà Tống Trừng Nhượng, tất cả đều là nói dối!

Ôn Ý khẽ thở ra một hơi, lần nữa định thần lại nhìn về phía Thẩm Tư Chu.

“Những chuyện trong công ty là do anh sắp xếp.”

Thẩm Tư Chu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói mang chút căng thẳng: “Vì anh muốn em sống tốt hơn một chút.”

Cô cần công việc, cô đang tìm nhà, cô nhận đơn thiết kế, cô có điều gì phiền muộn, Thẩm Tư Chu sẽ đi giải quyết từng việc một.

“Xin lỗi, anh không nên lừa em.” Anh cúi đầu xuống, ngoan ngoãn nhận lỗi.

Nếu biết anh là thiếu gia của Tập đoàn Cảnh Thuận, ăn ngon mặc đẹp không thiếu thứ gì, Ôn Ý liệu còn có thể vì muốn giúp anh mà mời anh về ở chung?

Huống hồ căn nhà họ đang sống chung đó vốn dĩ đã là nhà của anh. Giúp đỡ ư? Cô có tư cách sao?

Cô có thể giúp gì được cho một thiếu gia như anh chứ?

“Em biết, em không có lập trường để trách anh. Những gì anh làm đều là vì muốn tốt cho em.”

Giọng Ôn Ý vẫn nhẹ nhàng và chậm rãi: “Em rất biết ơn anh.”

Ít nhất trong hai tháng qua, cuộc sống của cô rất suôn sẻ, cũng rất hạnh phúc.

Biết được Thẩm Tư Chu đã lừa dối mình, Ôn Ý quả thực cảm thấy giận, nhưng sau cơn giận, điều tràn ngập trong lòng cô lại là một nỗi hụt hẫng vô cùng.

“Nhưng từ nãy đến giờ, em cứ nghĩ mãi: Nếu không có sự giúp đỡ của anh, liệu em có thật sự vô dụng đến thế không?”

Cô bật cười: “Em đã từng lo lắng chuyện được chính thức nhận vào, sợ mình sẽ bị loại, nhưng bây giờ có vẻ cũng chẳng cần nữa rồi, dù em có thể hiện thế nào, cũng đều được ‘nằm không mà thắng’.”

Tống Trừng Nhượng có thể để cô ở trong nhà mình, có thể giúp cô quay trở lại tập đoàn Mộ Tín. Nhưng cô đã từ chối tất cả, bởi vì cô tin mình có thể tự làm được.

Thế nhưng bây giờ cô mới biết, những gì cô tưởng là mình tự đạt được, thực ra đều là do Thẩm Tư Chu âm thầm giúp đỡ phía sau.

“Không phải vậy, tất nhiên là không phải như thế rồi!” Thẩm Tư Chu vội vàng nói:

“Ý Ý, em không phải không có năng lực. Em có đến chín mươi chín phần, chỉ thiếu đúng một phần may mắn thôi, anh chỉ giúp em bổ sung phần còn lại, chỉ thế thôi.”

Thấy Ôn Ý không có phản ứng gì, anh lại ngồi sát lại, nói tiếp: “Trong công ty không ai biết mối quan hệ giữa chúng ta. Bộ phận nhân sự không biết, giám đốc Lâm không biết, cả quản lý trực tiếp của em cũng không biết.

Anh đúng là đã giúp một chút, như việc bảo nhân sự mời em phỏng vấn. Nhưng việc em được vào Cảnh Thuận là do thực lực của em, tác phẩm của em được khen ngợi cũng là vì em thật sự giỏi.”

Thẩm Tư Chu ôm chặt lấy cô, giọng trầm xuống:

“Đừng phủ nhận bản thân mình, đừng như vậy…”

Anh hối hận rồi, lần đầu tiên trong đời hối hận vì đã âm thầm làm những việc này. Nhìn từ ngoài thì có vẻ như đang giúp Ôn Ý, để cô được hưởng lợi, nhưng khi sự thật được phơi bày, lại chẳng khác gì giẫm đạp lên lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của cô.

Cô hoàn toàn có đủ khả năng để thi đỗ vào Đại học Văn Lâm, một trong những trường top đầu ở Giang Thành.

Cô có thể đứng đầu khoa thiết kế dù cạnh tranh rất khốc liệt, cũng có thể vào được Tập đoàn Mộ Tín danh tiếng ngay từ năm ba đại học.

Sao cô có thể là người “vô dụng” được chứ?

“Anh xuống trước đi.”

Ôn Ý đặt tay lên vai anh, kéo ra một chút khoảng cách: “Về nhà giải quyết chuyện của anh đi, cũng nhân tiện suy nghĩ lại về mọi chuyện tối nay.”

Thẩm Tư Chu nắm chặt tay cô không chịu buông, nhưng Ôn Ý rút tay về, đứng dậy nói: “Chúng ta nên bình tĩnh lại một chút.”

Cô trở về phòng ngủ, nhưng chẳng thể bình tâm nổi. Cô nhắm mắt, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng cửa đóng lại rất nhẹ.

Sau khi xuống lầu, Thẩm Tư Chu lập tức thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu ở đó, trợ lý Trần đang đứng cạnh xe một cách kính cẩn.

Nhìn dáng vẻ anh ta, nếu Thẩm Tư Chu không xuống trong thời gian dài, chắc chắn anh ta sẽ lên tận nơi “lôi người”.

Anh ngồi vào xe, Chủ tịch Thẩm chỉ liếc nhìn qua, lạnh nhạt ra lệnh: “Lái xe.”

Chiếc xe lăn bánh về phía nhà họ.

Thẩm Tư Chu dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, đèn neon đã sáng rực, cảnh đêm Giang Thành thật đẹp.

“Chia tay rồi à?”

Bên tai bỗng vang lên giọng nói đầy vẻ hả hê, Thẩm Tư Chu cau mày nhìn sang, không vui: “Không có!”

Ba Thẩm nhếch môi cười lạnh, lại nói tiếp: “Ôn Ý chính là cô gái hồi cấp ba đó phải không?”

“Ừ.”

Lúc trước khi đưa Thẩm Tư Chu vào học trường Trung học Thịnh Duệ, nhà họ Thẩm còn quyên góp một khoản tiền cho trường. Từ hiệu trưởng đến giáo viên chủ nhiệm đều đặc biệt quan tâm đến thành tích của Thẩm Tư Chu.

Thế nên khi trong trường bắt đầu có lời đồn về quan hệ mập mờ giữa Thẩm Tư Chu và Ôn Ý, họ lập tức báo với ba Thẩm, ngay cả ảnh chụp ở đại hội thể thao cũng được đưa đến tận tay ông.

Ban đầu, ba Thẩm định để Thẩm Tư Chu học xong lớp 11 thì chuyển sang Nhất Trung ở Thâm Thành. Nhưng sau khi nghe tin đồn trong trường, ông liền hỏi kỹ giáo viên chủ nhiệm, biết được rằng quan hệ giữa hai đứa rất thân thiết, còn ngồi cùng bàn suốt nửa năm, ông liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc đó, toàn bộ trọng tâm phát triển của tập đoàn Cảnh Thuận đều đặt ở chi nhánh Thâm Thành, họ thường xuyên bận việc ở đó.

Để đề phòng mọi chuyện vượt tầm kiểm soát, cha Thẩm đã nói dối rằng mẹ Thẩm bị bệnh, lừa Thẩm Tư Chu bay sang Thâm Thành.

Sau khi xuống máy bay, ông tịch thu toàn bộ thiết bị điện tử của anh, trên người anh không có tiền, ở một thành phố xa lạ cũng không quen ai, Thẩm Tư Chu hoàn toàn không có cách nào để trốn thoát.

Không ngờ rằng, qua bao năm vòng vo, Thẩm Tư Chu lại gặp Ôn Ý một lần nữa.

Chiếc xe nhanh chóng chạy về đến nhà. Biệt thự nhà họ Thẩm nằm ở ngoại ô Giang Thành, thời học cấp ba vì thuận tiện cho việc học, họ thuê một căn nhà gần trường Thịnh Duệ để Thẩm Tư Chu ở. Anh vẫn sống ở đó từ đó đến giờ.

Anh rất ít khi về biệt thự, cũng chưa bao giờ cảm thấy đó là nhà. Vừa ngồi xuống ghế sofa, tay gác ra sau đầu, anh thẳng thừng nói:

“Muốn nói gì thì nói đi.”

“Tiếp nhận vị trí CEO của tập đoàn.”

“Không nhận.”

“Chuyển cổ phần lại về tên của con.”

“Không chuyển.”

“Chuyển về nhà ở.”

Thẩm Tư Chu đã mất hết kiên nhẫn: “Nếu lần nào ba cũng chỉ nhai đi nhai lại mấy câu cũ rích thế này thì khỏi cần tốn công đi tìm con nữa. Dù ba có nói bao nhiêu lần, câu trả lời của con vẫn là không thể nào.”

“Sao con lại không biết điều như thế? Người khác cầu còn không được, con lại từ chối?”

“Đúng đấy, con không biết điều. Con không muốn, ba cũng nên bỏ cuộc đi.”

Thẩm Tư Chu đút tay vào túi, nói với vẻ lười biếng: “Con thật sự không hiểu nổi, anh con thì thích kinh doanh, ba mẹ sống chết không đồng ý; con thì không thích, lại cứ ép con lên vị trí đó.”

Cha Thẩm lắc đầu: “Anh con, nó không được….”

“Tại sao? Con thật sự không hiểu nổi. Anh con chẳng lẽ không phải con ruột của ông bà sao?”

“Là con ruột đấy. Nhưng có cũng như không.”

Nói cách khác, ông bà Thẩm thà rằng anh ấy không phải con ruột.

Họ rất rõ ràng trong lòng mình: họ chưa từng nuôi dạy Thẩm Yến Lâm, không có tình cảm gì suốt hơn hai mươi năm, giờ có muốn bồi đắp lại cũng đã quá muộn. Làm sao mà họ dám giao cả công ty vào tay người mà họ không tin tưởng?

Thẩm Tư Chu đại khái cũng đoán ra được phần nào, cười lạnh:

“Đúng là kiểu suy nghĩ của thương nhân, vì không có tình cảm nên sợ anh ấy sẽ chiếm lấy Cảnh Thuận rồi mặc kệ ba mẹ?”

Cha Thẩm bị nói trúng tim đen, quay đầu đi.

“Thẩm Yến Lâm sẽ không như vậy đâu. Con tin chắc là không.”

Thẩm Tư Chu nói với giọng rất dứt khoát, rồi đứng dậy chuẩn bị lên phòng.

Ba Thẩm gọi giật anh lại, giọng trầm xuống, toàn là đe dọa và uy h**p: “Ba hỏi con lần cuối: có tiếp nhận không?”

“Con cũng trả lời lần cuối: không!”

Thẩm Tư Chu nói: “Đừng dùng giọng điệu đó để nói chuyện với con. Ba không uy h**p được con đâu. Con đã từng trốn đi một lần, thì có thể trốn lần thứ hai. Lần sau, ba không may mắn mà tìm được con nữa đâu.”

“Vậy còn Ôn Ý và Tống Trừng Nhượng? Con cũng mặc kệ sao?”

Thẩm Tư Chu bật cười: “Tưởng ba có bằng chứng gì to tát lắm cơ, con trốn thì chẳng lẽ không dẫn Ôn Ý đi theo? Chính con là người đưa cô ấy vào Cảnh Thuận, hôm nay cô ấy mới biết rõ mọi chuyện, có khi ngay lập tức sẽ gửi đơn từ chức đến hòm thư phòng nhân sự cũng nên.”

“Còn về Tống Trừng Nhượng.” Anh lắc đầu, “Tống Trừng Nhượng là đàn ông, con quan tâm anh ta làm gì? Chẳng lẽ ba dám động đến anh ấy chắc?”

Ba Thẩm dĩ nhiên không dám đụng đến Tống Trừng Nhượng, giữa hai người là mối quan hệ kìm chế lẫn nhau.

Kể từ khi Tống Trừng Nhượng rời khỏi Cảnh Thuận, ông đã không còn cách nào để đe dọa anh.

Nếu Ôn Ý quyết định rời khỏi Cảnh Thuận, rồi dọn khỏi khu nhà Nhất Hào, thì ông cũng không tìm được cô nữa.

Giang Thành rộng lớn như vậy, ông cũng đâu có người ở khắp nơi. Huống hồ, cô còn có thể chuyển sang thành phố khác, lúc đó thì ông hoàn toàn bất lực.

Sau khi nhìn rõ tình hình, ba Thẩm thở dài rồi hỏi như than: “Con biến mất hơn một tháng trời, rốt cuộc là làm gì?”

“Đi làm.”

Thẩm Tư Chu trả lời một cách hiển nhiên.

“Con đi làm?”

Ba Thẩm nhớ lại dáng vẻ lười nhác của con trai, hoàn toàn không tin: “Làm ở công ty nào? Bộ phận nào? Công việc gì?”

“Kiến trúc sư. Còn lại không thể nói với ba.”

Nói xong, Thẩm Tư Chu quay về phòng mình.

Sáng hôm sau, tám giờ đúng, ba Thẩm dậy và ngồi ăn sáng ở phòng ăn. Ông nói với quản gia: “Đi gọi thằng nhóc dậy, không phải nó nói đi làm sao? Giờ này rồi mà còn chưa thấy bóng dáng đâu!”

Quản gia đáp: “Thiếu gia đã ra ngoài từ nửa tiếng trước rồi.”

“Ra ngoài rồi? Sớm vậy?”

“Vâng ạ.”

Quản gia liếc nhìn ba Thẩm một cái, rồi nói: “Thiếu gia nói nhà ở quá xa, làm cậu ấy phải dậy sớm hơn nửa tiếng để đi làm.”

“…”

Thật sự là đi làm rồi sao!

Buổi sáng, Ôn Ý cũng như thường lệ dậy sớm chuẩn bị đi làm.

Tối qua cô đã ngẫm nghĩ về những chuyện xảy ra trong thời gian qua, cả đêm gần như không ngủ được, đầu óc mơ hồ, hỗn loạn.

Cô đi thang máy xuống lầu như mọi khi, vừa ra khỏi sảnh thì liền thấy chiếc xe quen thuộc đậu phía trước, bước chân khẽ khựng lại.

Là xe của Thẩm Tư Chu.

Ôn Ý không bước tới, chỉ đứng yên tại chỗ.

Thẩm Tư Chu mở cửa xe bước xuống, đi vòng đến trước mặt cô, tay xách theo bánh bao chiên và sữa đậu nành, nhỏ giọng nói: “Anh đến đưa em bữa sáng.”

Comments