Thẩm Tư Chu lớn lên ở Giang Thành, nhiều khu danh lam thắng cảnh dù chưa từng đến thì anh cũng đã nghe đến cả trăm lần. Anh dẫn Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa đi chơi rất thông thạo, vừa giới thiệu cảnh quan dọc đường, vừa chụp ảnh lưu niệm. Bữa trưa thì chọn nhà hàng nhỏ ít người biết đến nhưng đồ ăn lại rất ngon.
Anh vốn không phải kiểu người thích lên kế hoạch, vậy mà cả chuyến đi lại được sắp xếp vô cùng chu đáo.
Ôn Ý cả ngày cũng không nghĩ ra lý do gì khác để phản đối, cuối cùng đành chịu thua. Sau khi cùng hai dì đi dạo hai vòng quanh hồ, cô bị mẹ mình đuổi đi:
“Con mau về làm việc đi, nếu bận không sắp xếp được thời gian thì hai ngày này khỏi tới nữa, dù sao mẹ và bá con cũng sẽ ở lại một tuần cơ mà.”
Cô vội vàng thanh minh: “Con thật sự không bận đâu ạ, không cần vội về xử lý việc gì cả.”
“Con sắp được chính thức nhận vào làm rồi, chắc chắn có rất nhiều việc phải lo. Lại còn nhận thêm việc riêng nữa, sao mà không bận được?” Lý Tố Thanh đầy xót xa: “Nhưng mà dù bận cũng phải chú ý đến sức khỏe. Tư Chu, con giúp dì trông chừng con bé, không cho nó thức khuya nhé!”
Thẩm Tư Chu đứng bên mỉm cười dịu dàng: “Dì yên tâm ạ, con sẽ để mắt đến Ý Ý. Đợi cô ấy làm xong việc, con sẽ lái xe đưa cô ấy qua thăm dì.”
“Ôi trời, không cần đâu, cứ để nó nghỉ ngơi ở nhà đi. Hai ngày không gặp thì có làm sao đâu, chuyến này qua đây chơi toàn làm phiền hai đứa.”
“Không phiền chút nào ạ, chỉ cần dì vui là được.”
“Vui chứ, hôm nay đi chơi rất vui.”
Ôn Ý nghe Thẩm Tư Chu nhẹ nhàng dỗ dành mẹ mình từng câu từng câu, cô hoàn toàn không chen được lời nào. Đợi anh thành công rồi, liền đẩy cô lên ghế phụ, lái xe về khu Nhất Hào.
Thẩm Tư Chu thắt dây an toàn, tinh thần phấn chấn, nói: “Về nhà thôi!”
Ôn Ý không nhịn được bật cười: “Ngữ khí của anh cứ như là lâu lắm rồi chưa được về nhà ấy.”
“Thì đúng vậy mà.” Thẩm Tư Chu trả lời một cách đàng hoàng: “Không có em thì chỗ đó chỉ là nơi ngủ qua đêm, có em ở đó mới gọi là nhà.”
Cô cong môi cười: “Miệng càng ngày càng ngọt nhỉ.”
“Vậy cho em nếm thử nhé.” Anh nghiêng người, hôn nhẹ lên môi cô.
Môi chạm môi, anh không có động tác gì khác, như thể thật sự chỉ là để “cho em nếm thử”.
Thấy anh ngoan ngoãn như vậy, Ôn Ý lại to gan hơn, vươn đầu lưỡi l**m nhẹ môi anh, rồi nói: “Ừm, đúng là ngọt thật.”
Trong cổ họng Thẩm Tư Chu bật ra tiếng cười khẽ, từng tiếng từng tiếng nối tiếp nhau. Anh nắm tay lại đặt trước môi, khóe môi cong lên chẳng giấu được.
Cười đến mức khiến Ôn Ý bắt đầu thấy ngượng, cô thúc giục: “Đừng cười nữa, mau lái xe đi.”
“Rõ rồi!”
Về đến nhà, Ôn Ý như thường lệ nhìn quanh phòng khách một lượt, nội thất không có gì thay đổi, chỉ là trên bức tường trắng phía sau ghế sofa đã treo thêm một bức tranh. Cô thay dép, bước lại gần xem.
Đó chính là bức tranh cô từng vẽ cho “Thẩm tổng”, nam nữ sinh mặc đồng phục trung học xanh trắng, đứng trên sân thể dục, một tấm poster đôi tình nhân.
Thẩm Tư Chu cũng đứng bên cạnh cô, nhìn tranh rồi nói: “Có thấy anh cũng khá có tầm nhìn không?”
Sớm như vậy đã để cô vẽ tranh đôi của bọn họ rồi.
“Vậy thì hồi đó anh cố tình dẫn dắt em vẽ IP dựa trên chúng ta sao?” Ôn Ý nhớ lại lúc đó, anh nào là ám chỉ đồng phục trường Thịnh Duệ, nào là bắt cô gái trong tranh ôm tập vẽ.
Cô không nhịn được cười: “Rõ ràng như thế mà em lại không nhận ra.”
“Không phải là em ngốc, mà là anh quá thông minh.” Thẩm Tư Chu thở dài, vỗ vỗ vai cô.
Ôn Ý liếc anh đầy nguy hiểm: “Anh đắc ý lắm hả, Tiểu Thẩm tổng?”
Ba chữ cuối cô nhấn mạnh rõ ràng, Thẩm Tư Chu giơ tay làm động tác đầu hàng: “Không có không có, anh không dám, đều là lỗi của anh, cảm ơn nhà thiết kế Ôn đại lượng tha thứ cho anh.”
Anh còn dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào má cô. Ôn Ý bị anh chọc cười, lại nói: “Cũng chưa tính là có tầm nhìn đâu, tranh vẽ thời trung học mà.”
Dù khi đó đã có lời đồn thổi, nhưng rốt cuộc cũng chưa phải là người yêu.
“Còn hiện tại thì để anh tự vẽ nhé.” Thẩm Tư Chu cong môi cười: “Chỉ là kỹ năng vẽ của anh không bằng nhà thiết kế Ôn, cần luyện thêm một thời gian nữa.”
Nếu không phải Ôn Ý từng thấy bản vẽ tay của anh, tác phẩm ngẫu nhiên vẽ chưa đến một tiếng còn đang được giữ trong phòng, thì suýt nữa cô đã tin lời ba xạo này rồi.
Ôn Ý nghiêng đầu nhìn anh: “Được thôi, vậy Tiểu Thẩm tổng cố gắng nhé.”
Anh hơi cúi người xuống, mắt ngang tầm với cô, giọng nghiêm túc: “Nghe lệnh bạn gái, nhất định chấp hành nghiêm túc.”
“Ngoan.” Ôn Ý chạm nhẹ vào trán anh, rồi đi vào phòng tắm.
Trở lại căn phòng quen thuộc, cô mở ngăn kéo, lấy ra cuốn sổ vẽ cất giữ bên trong.
Cuốn tập vẽ đã cũ, nhưng không bị hư hỏng, được giữ gìn rất cẩn thận. Những bức vẽ chì bên trong có vài chỗ đã phai màu, nhưng vẫn có thể nhận ra được đã vẽ những gì.
Ôn Ý bật đèn ngủ đầu giường, nằm sấp trên giường lật xem từng trang một, cuối cùng không nhịn được mà lấy sách và bút trên bàn, kê sách dưới tập vẽ, cầm bút bắt đầu vẽ lên trang trắng.
Khi các đường nét nhân vật đã được phác thảo xong, Thẩm Tư Chu mới chậm rãi bước vào. Ôn Ý không làm khó anh nữa, chỉ trêu chọc mà không ngẩng đầu lên: “Tiểu Thẩm tổng hôm nay đang tắm gội thành kính à?”
“Đúng vậy, khó khăn lắm, tôi phải ăn mặc chỉnh tề mới được.” Thẩm Tư Chu cảm khái.
Ôn Ý liếc mắt nhìn anh, anh đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam, đồng bộ với bộ đồ ngủ màu hồng trên người cô, quả thực rất có “nghi thức phong cách Thẩm thị”.
Thẩm Tư Chu trèo lên giường, nằm sấp bên cạnh cô, ôm lấy eo cô từ phía sau, gục đầu vào hõm cổ cô, ngửi mùi hương sữa tắm quen thuộc, cảm giác mãn nguyện dâng trào.
Ánh đèn ấm trong phòng rọi lên người hai người, chỉ còn tiếng thở khẽ và tiếng bút lướt nhẹ trên giấy, ấm áp và thư thả.
Một lúc sau, anh mới nghiêng đầu nhìn vào tập vẽ:
“Vẽ gì thế?”
“Vẽ anh đó.” Ôn Ý đã vẽ xong rồi, nhưng vẫn đang chăm chú chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ.
Trên giấy là hình một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, hơi nghiêng người dựa vào tường, tay cầm ly cà phê, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía chếch bên trái.
Thẩm Tư Chu rất nhanh nhận ra đó là cảnh hai người gặp lại nhau ở quán cà phê.
Ôn Ý sửa xong các chi tiết rồi đẩy tập vẽ qua cho anh xem: “Là hình dáng anh khi chúng ta gặp lại nhau.”
Anh chăm chú quan sát, nói: “Em vẽ sai rồi, lúc đó biểu cảm anh có lạnh nhạt vậy sao?”
“Phải như thế mới đúng. Ánh mắt anh lúc đó thật sự rất lạnh lùng, em còn tưởng anh không nhận ra em nữa cơ.” Ôn Ý như đang tố cáo.
Thẩm Tư Chu nghĩ ngợi rồi nói: “Rõ ràng là anh chủ động đi chào em mà, là em không nhận ra anh thì có.”
“Làm gì có!” Ôn Ý phản đối.
“Sao lại không có?”
Ôn Ý nhăn mặt, bĩu môi: “Dù sao cũng không phải, là tại anh giả vờ lạnh lùng thôi.”
“Được rồi, là lỗi của anh, là do anh quản lý biểu cảm không tốt.” Thẩm Tư Chu nhận lỗi, lấy cây bút chì và cục tẩy trong tay cô, cúi đầu xóa đi mắt và miệng của nhân vật, rồi bắt đầu vẽ lại.
Một lát sau, Ôn Ý nhìn lại, đôi mắt trên giấy đã được sửa đổi, ánh nhìn trở nên sâu lắng và vui vẻ, khóe miệng cong lên, từ đầu mày đến khóe mắt đều toát ra vẻ hạnh phúc.
“Đây mới là tâm trạng của anh khi gặp lại em.” Thẩm Tư Chu đưa lại cuốn vẽ, “Em phải nhớ kỹ vẻ mặt này.”
Ôn Ý cười cong mắt, gật đầu đáp: “Được, đây mới là cảnh tượng chúng ta tái ngộ.”
Anh lại nói: “Đây là cuốn tập vẽ hồi cấp ba của em đúng không? Giữ đến tận bây giờ cơ à?”
“Đúng vậy, vì nó khá dày, đến giờ em vẫn chưa vẽ hết.”
“Lúc đại học em không vẽ à?”
Ôn Ý lắc đầu: “Lúc đó học hành nặng, lại còn làm thêm, ít có thời gian để vẽ thứ mình thích.”
Thẩm Tư Chu ghé sát lại, cùng cô xem những trang trước, nói: “Thật ra anh cũng có một cuốn tập vẽ, từ hồi cấp ba cơ.”
Anh thời cấp ba có quá nhiều sở thích: bóng rổ, chạy bộ, hát, nhạc cụ, gần như là toàn năng. Ôn Ý chỉ biết anh thích kiến trúc, chứ hiếm thấy anh vẽ vời.
“Thật sao? Em chưa từng thấy đấy. Anh vẽ khi nào vậy?”
“Khi ở nhà không muốn làm đề.” Anh nói, “Sau này có dịp mang cho em xem, trong đó có bí mật của anh.”
“Được thôi.” Ôn Ý lật lại vài trang, tay đặt lên giữa trang giấy, giọng đầy bí ẩn: “Vậy để em cho anh xem một bí mật trước, cho anh vui vẻ.”
Thẩm Tư Chu tò mò: “Là gì vậy?”
Cô mở tập vẽ, là những bức vẽ sau khi Thẩm Tư Chu chuyển trường rời đi mà Ôn Ý đã vẽ anh.
Anh trong lớp học, trong căng tin, trên sân bóng rổ, ở khắp các nơi trong trường học.
Những trang đầu anh từng xem qua khi còn cấp ba, nhưng những trang này thì chưa từng thấy. Anh lật từng trang một, giọng có chút nghẹn ngào: “Là em vẽ lúc học lớp 12 à?”
Ôn Ý nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, vẽ sau khi anh rời đi.”
Thẩm Tư Chu dè dặt hỏi: “Vậy có phải là em thích anh từ hồi cấp ba rồi không?”
Ôn Ý lại gật đầu, nở nụ cười.
Anh hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn là vui sướng. Anh ôm lấy cô quay một vòng trên giường, suýt làm cô hét lên vì hoảng, cuối cùng cả người đè lên anh.
“Anh thật là, bất ngờ quá.” Ôn Ý vừa đánh anh, vừa cười, “Không sợ làm hỏng tập vẽ của em à?”
“Anh nhìn rồi, không hỏng đâu. Với lại anh cũng không nỡ.” Thẩm Tư Chu nhanh tay đặt tập vẽ lên gối, ánh mắt nhìn cô chăm chú, khẽ nói: “Ý Ý, anh rất vui.”
“Nhìn ra rồi.”
“Còn vui hơn cả mức em nhìn thấy.”
Khóe miệng Thẩm Tư Chu không giấu được nụ cười, vẻ mặt đầy mãn nguyện, Ôn Ý cũng bị anh lây sang cảm xúc ấy, cố tình trêu: “Vui đến mức nào cơ?”
Thẩm Tư Chu lại ôm cô xoay người, tay phải chống lên giường bên eo cô, tay trái chạm vào cổ áo cô, “Muốn biết không?”
“Hử?”
“Đại khái là…” Anh chậm rãi cởi chiếc cúc trên cùng áo ngủ của cô, giọng khẽ khàng: “Vui đến mức này.”
Ôn Ý không nói gì, Thẩm Tư Chu tiếp tục lần lượt cởi từng chiếc cúc áo ngủ, mỗi lần cởi một chiếc, lại ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vừa dè dặt vừa thăm dò.
Không khí xung quanh như nóng lên, lưng như phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Ôn Ý hơi thẹn thùng quay mặt đi, nhưng không tránh né, cũng không ngăn cản, mặc cho anh được đà làm tới.
Anh đột nhiên dừng lại động tác trên tay, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn l**m lên đôi môi mềm mại của cô, cảm nhận hơi thở của cô. Nhưng dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh dễ dàng tiến sâu hơn, đầu lưỡi quấn lấy, dây dưa không dứt.
Thẩm Tư Chu lại vùi mặt vào hõm cổ cô, giọng khàn khàn: “Lúc trước anh rời đi, có phải em rất buồn không?”
Nếu khi đó cô đã thích anh, thì việc anh rời đi không một lời từ biệt không chỉ phụ lòng bạn bè, mà còn làm tan nát trái tim non nớt của thiếu nữ ấy.
“Xin lỗi em, Ý Ý.” Giọng anh càng khàn hơn.
“Chuyện đó qua rồi mà.” Ôn Ý nhẹ nhàng vỗ lên đầu anh, “Điều quan trọng là sau này, là tương lai của chúng ta.”
Lặng im một lúc lâu, Thẩm Tư Chu mới khẽ đáp: “Ừ.”
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Sau này anh sẽ chuẩn bị đầy đủ, sẽ không giống như hôm nay nữa.”
“……”
Ôn Ý đưa chân đá anh: “Cút!”
Khi đi làm lại, tâm trạng của Thẩm Tư Chu rất tốt, vừa huýt sáo vừa vào văn phòng, các đồng nghiệp đều nhìn ra điều đó, trêu chọc anh: “Ô hô, hôm nay trông vui vẻ phơi phới đấy, gặp chuyện gì tốt à?”
Anh tặc lưỡi, khoe khoang không hề che giấu: “Đừng hỏi, mấy người độc thân không hiểu nổi đâu.”
“Ôi trời ơi, không chịu nổi nữa rồi, cậu đang nhét cẩu lương vào miệng tụi này đấy!”
Đồng nghiệp ngồi cạnh bưng ly nước đi lấy nước, quay lại thì đặt tay lên lưng ghế anh, cúi người nói nhỏ: “Có chuyện vui hơn nữa, muốn nghe không?”
“Nói nghe thử xem?”
“Gần đây công ty nhận được một dự án bảo tàng mỹ thuật, hợp tác với bên chính phủ đấy. Dự án trong tay cậu đang sắp kết thúc, tôi đoán tổng giám đốc sẽ giao cái này cho cậu.”
Nghe đến “bảo tàng mỹ thuật”, mắt Thẩm Tư Chu sáng lên. Nếu có thể đảm nhận trọn vẹn một dự án như vậy, quen thuộc với các quy trình phức tạp, anh sẽ tiến gần thêm một bước đến giấc mơ của mình.
Anh nói cảm ơn một câu, khóe môi nhếch lên cao hơn nữa, xoay bút trong tay chờ tổng giám đốc thông báo họp.
Một tiếng sau, tổng giám đốc từ tầng trên xuống, thông báo họp sáng của bộ phận. Trong cuộc họp, ông nói đến dự án mới mà công ty vừa nhận, xây dựng Bảo tàng Mỹ thuật ở Phàn Thành.
Công ty Sơn Mộc chủ yếu hoạt động ở các thành phố cấp 1, rất ít nhận đơn từ thành phố khác. Nhưng lần này là hợp tác với chính quyền, ý nghĩa đặc biệt, nên đã phá lệ nhận dự án. Tuy nhiên, Sơn Mộc không có chi nhánh tại Phàn Thành, cần cử nhân viên đến đó làm việc tại chỗ một thời gian.
Trước khi kết thúc cuộc họp, tổng giám đốc nói: “Dù Phàn Thành không xa, nhưng tôi biết có đồng nghiệp còn gia đình, không muốn đi làm xa. Ai tự nguyện thì sau cuộc họp có thể nhắn riêng cho tôi, tôi sẽ ưu tiên xem xét.”
Tan họp, đồng nghiệp bên cạnh hỏi: “Tư Chu, cậu chắc chắn sẽ đi chứ?”
Thẩm Tư Chu nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn đi, nhưng cần hỏi ý bạn gái trước.”
Người đối diện liếc mắt trêu: “Làm việc mà cũng phải xin phép bạn gái à? Nếu cô ấy không nỡ để cậu đi, cậu thật sự vì thế mà bỏ lỡ sự nghiệp à?”
“Tại sao phản ứng đầu tiên của cậu là cô ấy níu kéo không cho tôi đi? Không thể là tôi muốn hỏi ý kiến cô ấy về hướng phát triển sự nghiệp sao?”
“Bạn gái cậu lợi hại đến vậy?”
“Đúng vậy, giỏi hơn tôi nhiều.” Thẩm Tư Chu cười nói: “Con gái bây giờ độc lập lắm, chúng ta không có tư cách xem nhẹ sự nghiệp của họ.”
Thẩm Tư Chu nhắn tin cho Ôn Ý trên WeChat, kể về dự án bảo tàng mỹ thuật ở Phàn Thành.
Ôn Ý trả lời rất nhanh: “Tất nhiên anh phải đi rồi, cơ hội khó có được, học được rất nhiều.”
Thẩm Tư Chu: “Nhưng ở Phàn Thành, anh sợ sẽ bị giới hạn.”
Ôn Ý: “Không đâu, địa lý không phải giới hạn. Ngược lại, em thấy ở thành phố nhỏ dễ tạo ra bất ngờ hơn. Bảo tàng ở thành phố lớn đa phần đều theo lối mòn, ổn định là chính.”
Mọi thứ gần như đã định, Thẩm Tư Chu mới hỏi: “Cần đến Phàn Thành làm việc tại chỗ một thời gian, em nỡ không?”
Ôn Ý: “Tất nhiên là nỡ. Việc lớn là quan trọng, hơn nữa Phàn Thành cũng không xa, đi lại rất tiện.”
Thẩm Tư Chu: “Nhưng anh không nỡ.”
Thẩm Tư Chu: “Hay là anh nói với tổng giám, anh không rời xa được bạn gái, xa một ngày là không ăn không ngủ nổi, từ chối dự án này nhé.”
Ôn Ý: “……”
Cuối tuần này Ôn Ý ở nhà, hôm nay định đến nhà Tống Trừng Nhượng để ở với mẹ và bác gái.
Cô lười đáp lại những lời vớ vẩn của anh, chỉ nói chuyện chính: “Mẹ em và bác gái sẽ rời đi vào thứ Bảy.”
Thẩm Tư Chu: “Được, đến lúc đó anh sẽ tiễn các dì.”
Thẩm Tư Chu: “Sau đó đón em về nhà.”
Quan trọng là đón cô về nhà.
Ôn Ý bật cười: “Biết rồi mà.”
Thẩm Tư Chu: “Sau đó, chính là tương lai của chúng ta.”
Ôn Ý: “……”
Ôn Ý: Không thể làm việc nghiêm túc nổi nữa!
Thẩm Tư Chu khẽ nhếch môi cười, gửi tin nhắn cho tổng giám đốc, chủ động xin đảm nhận dự án bảo tàng mỹ thuật Phàn Thành.
Chiều hôm đó, Thẩm Tư Chu được tổng giám đốc gọi vào phòng họp. Anh nhìn quanh một vòng, bên trong là các nhân viên từ các nhóm khác được điều sang, chắc là thành viên cho dự án mới.
Còn có một người rất quen thuộc, Lục Cảnh Hoài.
Anh ta cười mỉm, chào hỏi: “Hiếm khi gặp được cậu, ngồi đi.”
Thẩm Tư Chu nhếch môi, cố nhịn câu “Không hề mong gặp”, vòng qua chỗ trống bên cạnh anh ta, ngồi cách hai ghế.
Lục Cảnh Hoài chẳng để tâm, chẳng mấy chốc tổng giám đốc bước vào, nói thẳng: “Mọi người chắc đều biết mục đích lần này rồi, cũng đều quen mặt nhau cả, tôi không giới thiệu nữa. Trọng điểm là nói về tình hình dự án.”
Tổng giám đốc chiếu tài liệu lên màn hình, trình bày bối cảnh dự án và những điểm cần lưu ý. Còn về việc lên kế hoạch và thiết kế cụ thể thế nào thì phải chờ khảo sát thực tế xong rồi bàn sau.
“Tiểu Quan phụ trách chủ kế hoạch, chủ thiết kế giao cho Tư Chu.” Tổng giám đốc liếc nhìn Lục Cảnh Hoài: “Lần này có quản lý Lục dẫn đội, mọi người cứ yên tâm làm việc.”
Lục Cảnh Hoài từng dẫn dắt dự án trung tâm triển lãm nổi tiếng ở Giang Thành, kinh nghiệm phong phú, lại thân thiện nhã nhặn, đồng nghiệp trong phòng họp đều cười nói: “Yên tâm, yên tâm.”
Chỉ có Thẩm Tư Chu mặt không cảm xúc.
Còn gì đau khổ hơn việc phải đi công tác xa với tình địch? Mà tình địch lại là cấp trên của mình.
Tổng giám đốc nói tiếp: “Tuần này mọi người hoàn thành nốt công việc hiện tại, thứ Bảy xuất phát.”
Thẩm Tư Chu nghe đến “thứ Bảy”, không nhịn được lên tiếng: “Thứ Bảy ạ?”
“Ừ, một tuần là đủ để xử lý và bàn giao xong công việc rồi.”
“……”
Còn gì đau khổ hơn việc tình địch là sếp của mình? Là mình phải rời đi đúng ngày mẹ và bác gái bạn gái về quê.
Tương lai của anh, tan tành rồi.
Comments