Có lẽ do trời ngoài trở lạnh, trên người Thẩm Tư Chu mang theo chút hơi ẩm, tóc mái trước trán bị gió thổi rối loạn, trông có vẻ hơi phong trần mỏi mệt.
Thế nhưng trên khuôn mặt anh lại ngập tràn nét dịu dàng, trong đôi mắt đen sâu là sự thâm tình và cưng chiều, như thể một người tình nguyện chịu đựng mọi vất vả, mỉm cười nói chuyện với cô.
Ôn Ý cũng bất giác mỉm cười, lấy chiếc áo khoác anh khoác trên tay cô, nhẹ giọng hỏi:
“Anh hỏi em có tăng ca không, là để dành bất ngờ này sao?”
“Ừ.” Thẩm Tư Chu giơ tay kia lên, xách theo hộp cơm: “Anh về nhà nấu cho em đấy, không thể để lãng phí.”
Ôn Ý bật cười, đang định nói tiếp thì phía sau vang lên giọng một cô gái nho nhỏ, như đang hỏi các đồng nghiệp khác để xác nhận: “Đó… là Thẩm tổng sao?”
“Mặt mũi giống y hệt trong ảnh đấy.” Một giọng khác đáp.
“……”
Lúc này Ôn Ý mới nhớ ra phía sau vẫn còn nhiều đồng nghiệp, tất cả đều đã chứng kiến cảnh cô tương tác với Thẩm tổng, còn nghe thấy cả câu “Tối nay anh có thể ngủ phòng chính không”.
Cô hơi lúng túng, mặt hơi cứng đờ, không dám quay đầu lại, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thẩm Tư Chu.
Thẩm Tư Chu ban đầu chỉ định đưa cơm và áo khoác, cũng không ngờ lại trùng hợp thế. Anh quét mắt nhìn qua nhóm nhân viên đang đứng trước mặt, sau đó bước lên nắm tay Ôn Ý, mỉm cười nói:
“Chào mọi người, tôi là bạn trai của Ôn Ý.”
Ôn Ý xoay người lại, vài ánh mắt đánh giá lập tức nhìn tới, họ đều lễ phép chào: “Chào Thẩm tổng.”
“Tôi đã từ chức ở công ty nửa năm trước rồi, giờ không còn là Thẩm tổng nữa. Người mà mọi người thấy hôm nay, chỉ là bạn trai của Ôn Ý thôi.”
Thẩm Tư Chu cong môi cười nhạt, rồi hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: “Mọi người hiểu ý tôi chứ?”
Câu nói không trực tiếp, nhưng người từng lăn lộn nơi công sở đều nghe hiểu.
Ôn Ý vào công ty cách đây 5 tháng, mà anh nói mình từ chức cách đây nửa năm, ý ngầm là việc Ôn Ý vào công ty hoàn toàn không liên quan gì đến anh.
Câu “chỉ là bạn trai của Ôn Ý” cũng là nhắc khéo mọi người đừng lan truyền tin đồn linh tinh trong công ty.
Chỉ một câu đơn giản, từng chữ đều đang bảo vệ Ôn Ý.
“Hiểu rồi, bạn trai của Ý Ý.” Một đồng nghiệp lanh lợi đại diện mọi người trả lời, cách xưng hô cũng đổi luôn.
Thẩm Tư Chu gật đầu hài lòng, rồi dẫn Ôn Ý rời khỏi tòa nhà công ty.
Ngoài trời gió lạnh thổi đến khiến người ta run rẩy, anh giúp cô mặc áo khoác, nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe, mở cửa ghế phụ.
Sau khi ngồi lên xe, Thẩm Tư Chu vươn tay ra sưởi ấm đôi tay Ôn Ý, vừa làm vừa nói: “Sớm biết em tan làm đúng giờ thì đã đỗ xe trong bãi rồi.”
“Không đến mức đó đâu.” Ôn Ý dù sợ lạnh, nhưng thời tiết này vẫn chưa đến mức chịu không nổi.
Thẩm Tư Chu không để ý, vẫn tiếp tục sưởi tay cô, rồi hỏi: “Chẳng phải em nói tối nay tăng ca sao? Sao lại tan làm đúng giờ vậy?”
“Lừa anh đấy.” Cô nói: “Ban đầu em định tan làm xong sẽ đến Phàn Thành tìm anh, định cho anh bất ngờ.”
Thẩm Tư Chu ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Nhớ anh rồi à?”
Ôn Ý không vòng vo, gật đầu nói thẳng: “Ừ, nhớ anh.”
Khóe môi anh cong lên: “Anh nhớ em hơn một chút, nên mới chạy về trước khi em đến Phàn Thành.”
Quả là như vậy, Ôn Ý cũng không cãi nữa: “Được rồi, anh thắng.”
Thẩm Tư Chu nghiêng người lại gần, lại hỏi: “Vậy tối nay anh có thể ngủ phòng ngủ chính không?”
Cô khẽ “ừ” một tiếng, nhưng vừa đủ để anh nghe rõ. Thẩm Tư Chu mãn nguyện ngồi ngay ngắn lại, khởi động xe: “Về nhà thôi!”
Ôn Ý bật cười, lấy hộp cơm giữ nhiệt anh để giữa xe, ôm chặt như bảo bối.
Hai người ăn tối xong, bên ngoài đột nhiên mưa như trút nước. Ôn Ý vội đứng dậy định đi đóng cửa sổ, cơn gió lạnh thốc vào khiến cô rùng mình. Thẩm Tư Chu từ phía sau đưa tay ra đóng cửa: “Để anh, em đi tắm đi.”
“Vâng.”
Cả hai lần lượt vào phòng tắm. Khi Thẩm Tư Chu chui vào chăn thì Ôn Ý đang xử lý chuyện công việc cá nhân.
Cô có nhiều kinh nghiệm nhận đơn lẻ, tìm được nhiều designer tay nghề cao, lại đều làm việc có tâm. Nhờ sự giới thiệu từ khách hàng cũ, giờ đây cô đã tích lũy được không ít nguồn lực, thu nhập phụ mỗi tháng gần như vượt lương chính ở Cảnh Thuận.
“Xong chưa?” anh hỏi.
Ôn Ý ôm laptop lên giường, nằm sấp trong chăn chỉ để lộ tay, vừa gõ bàn phím lách cách vừa nói: “Không có gì lớn, sắp xong rồi.”
Thẩm Tư Chu không làm phiền, chỉ yên lặng chờ bên cạnh. Đến khi tiếng gõ phím dừng lại mới hỏi: “Không lớn là chuyện gì?”
Ôn Ý gập máy tính lại, đưa cho anh xem rồi nói: “Nhà thiết kế mới vào đo sai kích thước hai lần, em đang xin lỗi phía khách hàng.”
“Em đã xử lý nhà thiết kế đó chưa?” Thẩm Tư Chu lại hỏi.
“Chưa, nhưng em đã nói ‘sai ba lần là hết’, lần sau sẽ trừ tiền hoặc không giao việc nữa.”
Ôn Ý gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu, giọng có chút buồn bã: “Thật ra em cũng có trách nhiệm, lẽ ra em nên kiểm tra hết một lượt, nhưng tháng trước bận quá, nghĩ là từ trước đến giờ chưa từng xảy ra sai sót nên bỏ qua luôn.”
Anh gật đầu, cười nói: “Không sao đâu, ai mà chẳng có lúc mắc lỗi.”
Bàn tay Thẩm Tư Chu đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ba lần là hết nhé.”
Ôn Ý cong môi cười: “Hôm nay Thẩm tổng dịu dàng như hoa giải ngữ quá, chu đáo ghê.”
“Chỉ hôm nay anh mới như vậy sao?”
Cô sửa lời ngay: “Mỗi ngày đều thế.”
Thẩm Tư Chu cũng nằm xuống bên cạnh, nói: “Vậy chuyện lần trước em bị đồn thổi, sao lại không kể với anh?”
Ôn Ý hơi nghiêng đầu: “Thì ra anh chờ câu này à.”
“Đúng vậy, giải thích đi, cô Ôn, nhà thiết kế nổi tiếng.”
“Em thấy cũng không cần thiết phải nói, dù sao cũng là lời đồn, một thời gian nữa người ta sẽ chuyển sang đồn chuyện người khác thôi.” Ôn Ý đáp.
Thẩm Tư Chu đưa tay nhéo nhẹ má cô: “Với anh thì chuyện của em đều là cần thiết cả. Xem như lần này là lần đầu giấu anh, anh tha cho, nhưng sau này không được giấu nữa đấy.”
“Được.”
Ôn Ý nắm lấy tay anh, hỏi: “Anh biết chuyện đó bằng cách nào vậy? Ở công ty còn có ai thân với anh sao?”
“Có chứ.”
Thẩm Tư Chu trả lời không chút do dự.
“Ai vậy? Trợ lý Trần? Phó tổng? Hay giám đốc Lâm?”
“Ba anh.”
“……”
Người đó đúng thật là rất thân với anh.
Ôn Ý bỗng bừng tỉnh, chống tay ngồi bật dậy, giọng kinh ngạc đến mức cao hơn bình thường: “Chủ tịch Thẩm nói cho anh biết à?!”
Thẩm Tư Chu cũng ngồi dậy, giúp cô kéo chăn phủ lại: “Ngồi dậy làm gì, coi chừng bị lạnh đấy.”
“Tại sao chủ tịch Thẩm lại nói chuyện đó với anh?”
Ôn Ý vẫn không hiểu được, rồi lại nhớ đến những lời ông ấy nói trong cuộc họp, chợt vỡ lẽ: “Là anh nhờ chú ấy phát biểu trong cuộc họp để dập tin đồn à?”
Anh lắc đầu: “Anh mới biết chuyện này cách đây vài hôm thôi.”
“Vậy là… chủ tịch Thẩm tự nguyện giúp em?”
“Ừ.”
Ôn Ý chớp chớp mắt, có phần bất ngờ, cũng hơi vui một chút.
Không hẳn vì cô khao khát được công nhận, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha của Thẩm Tư Chu, nếu có thể để lại ấn tượng tốt thì vẫn là điều lý tưởng nhất.
“Mẹ anh dạo trước còn gọi điện hỏi anh bao giờ đưa em về ra mắt nữa kia.” Thẩm Tư Chu tiếp tục nói.
Ôn Ý càng kinh ngạc hơn: “Dì muốn gặp em ạ?”
“Ừ, muốn gặp bạn gái của con trai mình, chẳng phải chuyện rất bình thường sao?”
“Nghe thì bình thường đấy, nhưng em lại thấy hơi không bình thường.”
Thẩm Tư Chu đưa tay vuốt nhẹ cằm cô, đầy cưng chiều: “Nhà ta có nhà thiết kế Ôn ưu tú thế này, sao lại không bình thường được chứ?”
Ôn Ý nghiêng người hỏi: “Có phải anh làm gì phía sau không?”
“Không đâu, chắc họ nhận ra ưu điểm của em thôi.”
Ôn Ý vẫn không tin lắm, nhưng Thẩm Tư Chu đã chuyển chủ đề: “Em gầy đi rồi đúng không? Nhìn cằm nhọn hơn đấy.”
“Thật à?”
Nghe đến việc mình gầy đi, Ôn Ý lập tức bị hấp dẫn, đưa tay sờ lên mặt.
Thẩm Tư Chu khẽ “xì” một tiếng: “Nhìn kỹ lại… hình như cũng không thấy đâu.”
Ôn Ý im lặng, mím môi, khoanh tay hỏi: “Anh nói cho rõ, rốt cuộc là có hay không?”
Thẩm Tư Chu vén áo, tay đặt lên hông cô, động tác liền mạch, miệng nói: “Không chắc, để anh kiểm tra kỹ cơ thể em một chút.”
“……Cút.”
Cuối tuần trôi qua cùng Thẩm Tư Chu, Ôn Ý quay lại công ty làm việc. Cả ngày không nghe thấy lời đồn nào, bề ngoài thì có vẻ lời Thẩm Tư Chu nói đã có tác dụng. Còn sau lưng người ta nói gì, thì cô không rõ.
Ôn Ý được kéo vào một nhóm chat riêng của phòng ban, nhưng cô tin rằng ngoài nhóm đó ra, chắc chắn còn có nhóm kín hơn nữa.
Dù sao chỉ cần không ảnh hưởng công việc thì cô cũng không để tâm.
Sắp đến Quốc khánh, lại là một cột mốc quan trọng.
Ôn Ý tranh thủ hoàn thành các bản thiết kế cần thiết trước kỳ nghỉ, gửi sang bộ phận kế hoạch.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy phản hồi, cô đứng dậy sang bên đó hỏi đồng nghiệp phụ trách đối ứng: “Chị Lý, chị nhận được tin nhắn tôi gửi chưa, xem bản vẽ đã ổn chưa?”
“Xin lỗi, giờ tôi xem ngay.”
Đồng nghiệp lập tức xin lỗi, ngồi thẳng dậy kiểm tra tin nhắn. Thậm chí chưa mở bản vẽ ra đã nói: “Không vấn đề gì, cảm ơn cô nhiều.”
Ôn Ý hơi sững người, lại hỏi:
“Còn bản kế hoạch 11/11—”
Cô còn chưa nói xong, đồng nghiệp đã ngắt lời: “Sắp xong rồi! À không, bọn chị sắp viết xong rồi.”
“Tôi muốn hỏi là, bên phó tổng đã duyệt chưa cơ.”
Lúc này đồng nghiệp mới nhận ra, kế hoạch 11/11 đã viết xong từ lâu, hiện chỉ đang chờ cấp trên phản hồi. Cô yếu ớt nói: “Vẫn chưa duyệt, hay để tôi đi nhắc lại nhé?”
Thái độ của đối phương cung kính đến mức hơi lố, Ôn Ý mỉm cười nói: “Không cần đâu, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Cô quay về chỗ ngồi, khẽ thở dài một tiếng rồi tiếp tục làm việc.
Kỳ nghỉ Quốc khánh kéo dài bảy ngày, các phòng ban khác được nghỉ như thường lệ, nhưng phòng Marketing phải có người trực, mỗi nhóm phải cử một người ở lại tăng ca để đề phòng tình huống khẩn cấp.
Ba ngày đầu có lương gấp đôi, bốn ngày sau có thể nghỉ bù. Thông thường thì phân công theo lịch, nhưng nếu có yêu cầu đặc biệt thì có thể chủ động nói với lãnh đạo.
Lần này đến lượt Ôn Ý trực, nhưng cho đến sát kỳ nghỉ cô vẫn chưa nhận được thông báo, nên chủ động đi hỏi Thái Vạn Tài: “Anh Thái, Quốc khánh này tôi không cần tăng ca sao?”
“Không cần đâu, tôi đã sắp xếp cho Dư An Nam và Tiểu Lưu rồi.”
Thái Vạn Tài tỏ thái độ cực kỳ thân thiện, còn mỉm cười với cô: “Dạo này cô vất vả rồi, kỳ nghỉ cứ thoải mái nghỉ ngơi nhé.”
Ôn Ý mím môi, gật đầu đáp: “Cảm ơn anh Thái.”
“Không có gì.”
Vào dịp Quốc khánh, chỗ nào cũng đông đúc, Ôn Ý không định chen chúc đi du lịch mà tính nhờ xe của Tống Trừng Nhượng về quê Tuyền Thành để ở bên mẹ và bác gáo.
Vào ngày xuất phát, Tần Tư Nịnh đi vòng quanh chiếc xe, lại nắm tay Ôn Ý nói: “Hay là mình không đi nữa nhé? Ý Ý, hay mình đi du lịch đi? Cậu muốn đi đâu, mình đều—”
Chưa nói dứt lời, Tống Trừng Nhượng đã xách áo khoác của Tần Tư Nịnh, không nói tiếng nào nhét cô vào xe.
“Tống Trừng Nhượng!”
Cô tức tối đập vào ghế, định mở cửa xe nhưng phát hiện đã bị khóa, la lớn: “Anh to gan thật đấy!”
“Ừ.”
Anh đáp một tiếng, rồi nhấn ga.
Ôn Ý ôm vai Tần Tư Nịnh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Thôi mà, cậu đã lên nhầm xe giặc rồi, đành chịu thôi.”
Tần Tư Nịnh lại nổi đóa: “Ý Ý! Ngay cả cậu cũng thay đổi rồi!”
Ôn Ý bật cười, vừa vuốt tóc cô vừa nói: “Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là ổn cả thôi.”
Nhưng ngủ là điều không thể với Tần Tư Nịnh. Suốt cả chặng đường, cô xoay trái xoay phải, líu lo không ngừng, kêu rằng “Lúc đó chắc chắn mình sẽ căng thẳng đến mức không nói được câu nào”, làm rối tung cả xe.
Đến trước cửa nhà, cô chỉnh lại chiếc váy tiểu thư trên người, khẽ cong môi, lễ phép chào hỏi: “Chào các dì ạ, bốn tháng không gặp, các dì lại càng đẹp hơn rồi.”
Lý Tố Thanh cười tít mắt: “Ôi chao, cái miệng này ngọt ghê!”
“Con nói thật đấy ạ. Lại phải làm phiền các dì mấy ngày, ngại quá. À đúng rồi, con có mang quà cho hai dì, không biết hai dì có thích không.”
Tống Trừng Nhượng và Ôn Ý phía sau: “……”
Tần Tư Nịnh không phải lần đầu đến nhà cô, nhưng lần này với tư cách là bạn gái, đến ra mắt Lý Ngọc Hoa. Dù cô có tỏ ra bình tĩnh thế nào thì trong lòng vẫn không giấu được sự lo lắng.
“Cháu chào dì, cháu là Tần Tư Nịnh.” Cô lễ phép chào hỏi Lý Ngọc Hoa.
Lý Ngọc Hoa mỉm cười nói: “Cháu là bạn của Ý Ý, cứ coi đây là nhà mình, đừng khách sáo.”
Tống Trừng Nhượng bỗng nói: “Cô ấy là bạn gái con.”
Ôn Ý và Tần Tư Nịnh đều giật mình, không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, lại còn bất ngờ đến thế.
“Cái gì?” Lý Tố Thanh không dám tin, tưởng mình nghe nhầm.
Lý Ngọc Hoa cũng hơi sững người, rồi nói: “Vậy là theo đuổi được rồi à?”
“……”
Ôn Ý là người phản ứng nhanh nhất, cười nói: “Thì ra bá đã đoán được từ trước rồi ạ.”
“Dì đâu có ngốc, lần trước đã nhìn ra rồi.”
Lý Ngọc Hoa chủ động khoác tay Tần Tư Nịnh, dẫn cô vào trong phòng khách. Tống Trừng Nhượng cũng đi theo sau.
Lý Tố Thanh đứng nguyên một chỗ, mãi mới phản ứng lại: “A Nịnh và Trừng Nhượng ở bên nhau rồi à.”
“Mẹ, phản xạ của mẹ chậm quá đó.”
“Tại con đấy, không nói trước cho mẹ biết một tiếng.”
Lý Tố Thanh lườm cô một cái.
Ôn Ý đưa ra lý do đầy thuyết phục: “Con sợ anh Trừng Nhượng theo đuổi không thành.”
“Thật tốt quá.”
Lý Tố Thanh nhìn bóng lưng họ, xúc động nói: “Nếu như Tư Chu cũng có mặt thì tốt biết bao.”
Ôn Ý hơi ngẩn ra, nhớ đến Thẩm Tư Chu. Anh đã nói trước với cô rằng người phụ trách sự kiện bên phía đối tác sẽ đến tận nơi vào dịp Quốc khánh, nên anh không xin nghỉ được, không thể về Giang Thành.
Cô khoác tay Lý Tố Thanh, nói: “Anh ấy còn phải làm việc mà, công việc không dễ dàng gì.”
“Phải rồi phải rồi, mẹ có trách gì thằng bé đâu, con đã bênh vực người ta rồi mà.”
“Con chỉ đang trình bày sự thật thôi mà.”
Họ cùng nhau ăn một bữa tối thật vui vẻ, sau đó Tần Tư Nịnh theo Ôn Ý về phòng. Cô đùa:
“Tiểu thư Tần hình như vào nhầm phòng rồi thì phải?”
“Gan cậu to rồi nhỉ, dám trêu ghẹo mình cơ à.” Tần Tư Nịnh nhảy lên giường cù cô.
Ôn Ý vừa cười vừa lùi lại, hai người đùa giỡn một hồi lâu mới chịu nằm yên.
“Lâu lắm rồi không được ngủ cùng cậu.” Tần Tư Nịnh cảm thán.
Ôn Ý nói: “Bên cạnh cậu có người khác, mình đâu dám chọc vào.”
Tần Tư Nịnh quay đầu nhìn cô: “Muốn bị đánh nữa phải không?”
Ôn Ý lập tức ngậm miệng, Tần Tư Nịnh hỏi tiếp: “Kỳ nghỉ Quốc khánh hiếm hoi thế này, cậu không gọi người kia của cậu tới à?”
“Không có.”
“Không nhớ anh ấy à? Mình thấy dì hình như còn nhớ anh ấy hơn cậu nữa đó.”
“Có nhớ chứ, nhưng tháng trước anh ấy mới về rồi.”
Ôn Ý nói: “Hơn nữa lý trí bảo mình rằng, công việc là quan trọng nhất.”
Nếu đổi lại là Ôn Ý, cô cũng sẽ lựa chọn như vậy. Vì thế cô hoàn toàn hiểu được Thẩm Tư Chu, huống hồ anh ấy đã làm rất tốt rồi.
“Hai người đúng là não công việc.”
Tần Tư Nịnh hừ một tiếng: “Y chang anh cậu.”
“Chê anh mình thì được, nhưng đừng chê mình đó nha.”
“Chê! Mình cứ chê đấy!”
Ôn Ý lại vươn tay ra cù cô, hai người lại chơi đùa đến khuya mới chịu ngủ.
Trong kỳ nghỉ Quốc khánh, Tống Trừng Nhượng cố tình từ chối tất cả công việc, Tần Tư Nịnh cũng xin nghỉ phép để toàn tâm toàn ý vui chơi ở Tuyền Thành. Ôn Ý thì không muốn làm bóng đèn, ban đầu lấy lý do đưa Lý Tố Thanh đi tái khám, sau đó dứt khoát viện cớ mệt để ở nhà nghỉ ngơi.
Cô nằm trên giường gọi video cho Thẩm Tư Chu. Anh vừa thấy mặt cô đã nói: “Lần này là gầy thật rồi.”
Ôn Ý nhìn người đàn ông ở đầu bên kia màn hình, phát hiện người gầy đi thật ra là anh, quầng thâm mắt rõ rệt. Cô hỏi: “Bên phía ban tổ chức nói thế nào rồi?”
“Vẫn chưa chốt được, còn phải chỉnh sửa tiếp.”
Giọng của Thẩm Tư Chu có phần trầm thấp. Ôn Ý an ủi vài câu, thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Tần Tư Nịnh gọi to tên cô.
“Có đây.” Ôn Ý đáp lại.
Tần Tư Nịnh ôm một đống pháo hoa to vào phòng:
“Mình vừa thấy bên đường có người bán pháo hoa, Tống Trừng Nhượng mua cực kỳ cực kỳ nhiều luôn. Tối nay tụi mình đi bắn pháo hoa nhé?”
“Được chứ, lâu lắm rồi không chơi pháo hoa.” Ôn Ý ngồi dậy nói.
Tần Tư Nịnh nhìn thấy điện thoại cô, hạ giọng hỏi: “Đang nói chuyện với người nhà cậu à?”
Ôn Ý gật đầu, Tần Tư Nịnh liền gọi to: “Xin lỗi nha, em rể!”
Rồi tủm tỉm cười lui ra khỏi phòng.
“Lại được chơi pháo hoa rồi.” Từ bên kia điện thoại, giọng Thẩm Tư Chu vang lên.
“Ừ, em thích pháo hoa nhất.” Ôn Ý nói: “Tối nay sẽ quay lại cho anh xem nhé.”
“Được.”
Sau khi ăn tối ở nhà, chờ trời tối hẳn, họ ôm pháo hoa ra bên hồ. Tống Trừng Nhượng phụ trách châm lửa, Ôn Ý và Tần Tư Nịnh thì nào là selfie, nào là đuổi bắt nhau, cười đùa không ngớt.
“Còn mấy cái pháo hoa phun trào cuối cùng, cùng châm đi.” Tống Trừng Nhượng nói.
“Được.”
Ôn Ý nhìn Tống Trừng Nhượng sắp xếp pháo hoa, bất giác lại nghĩ đến Thẩm Tư Chu, đến nụ cười rạng rỡ của anh, đến dáng người anh khi cúi xuống châm pháo, đến đôi mắt sáng lấp lánh phản chiếu ánh sáng.
Dường như, chỉ cần thấy pháo hoa… cô lại nhớ đến anh.
“Ý Ý, đang nghĩ gì vậy?” Tần Tư Nịnh hỏi.
Ôn Ý cũng không giấu giếm, thẳng thắn đáp: “Đang nghĩ tới Thẩm Tư Chu. Mỗi lần mình thấy pháo hoa, anh ấy đều mang lại điều bất ngờ cho mình.”
“Vậy lần này cậu có mong chờ điều bất ngờ nào không?”
“Đã đủ nhiều rồi.”
Năm mười bảy tuổi, tháng Năm năm nay, và còn rất rất nhiều lần bất ngờ khác nữa.
Pháo hoa phun trào dưới đất được Tống Trừng Nhượng châm lửa. Tần Tư Nịnh “wow” một tiếng, tay chắp trước ngực:
“Cùng nhau ước một điều đi, biết đâu lại có điều bất ngờ nữa thì sao.”
Ôn Ý mỉm cười, cũng nhắm mắt theo cô, âm thầm cầu nguyện trong ánh lửa bập bùng.
Mong rằng lần tới khi được thấy pháo hoa là ở bên Thẩm Tư Chu.
Ba.
Hai.
Một.
Ôn Ý mở mắt ra, trong màn đêm tăm tối, một bóng dáng quen thuộc hòa cùng ánh sáng rực rỡ của pháo hoa hiện lên trong tầm mắt.
Thẩm Tư Chu đứng trước mặt cô, mỉm cười nói: “Ngốc à, bất ngờ làm gì có chuyện là quá nhiều được chứ.”
Comments