Chương 100: Ép hỏi.

Chương 100: Ép hỏi.

Tuy miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Mị Lục vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào để kể lại toàn bộ sự thật cho Hộc Luật Yển.

Mùa hè oi ả qua đi, thời tiết nhanh chóng trở lạnh.

Lẽ ra mùa thu hoạch phải là lúc kinh thành náo nhiệt nhất trong năm, nhưng càng về sau, thành lại càng trở nên tiêu điều vắng vẻ, thậm chí đôi khi đi cả con phố dài cũng chẳng thấy một bóng người.

Số lượng ma tu đổ vào kinh thành ngày một tăng, bách tính đều đóng chặt cửa không ra ngoài. Dù là có chuyện buộc phải bước chân khỏi nhà, họ cũng cẩn thận né tránh đám ma tu từ xa, vẻ hoảng sợ và kinh hãi đều hiện rõ trên khuôn mặt.

Dù Hộc Luật Yển vẫn thường ở bên cạnh Mị Lục, nhưng y có thể rõ ràng cảm nhận được rằng bên ngoài nhất định đang có biến động gì đó.

Hộc Luật Yển lúc thì bình tĩnh, lúc lại căng thẳng. Mỗi lần lo lắng là hắn lại ôm chặt lấy Mị Lục không buông tay.

"Ta mặc kệ ngươi có phải là Mị Lục thật hay không, tóm lại, ngươi không được rời khỏi ta." Hắn mạnh mẽ đan năm ngón tay vào tay y, giọng điệu nghiêm túc, "Ngươi không được đi đâu hết, chỉ được ở bên cạnh ta."

Mị Lục dùng tay còn lại xoa nhẹ mái đầu hắn: "Ta vẫn đang ở đây mà."

Hộc Luật Yển nhìn chăm chăm vào mắt y, trong mắt hắn là sự cố chấp mãnh liệt, cảm xúc như trào dâng thành thực thể: "Ta cũng sẽ không để ai đưa ngươi rời đi."

Mị Lục vốn định nói rằng chẳng ai có thể mang y đi đâu, nhưng nghĩ tới kẻ không rõ thân phận vẫn luôn muốn giết y, lời ra đến miệng lại chuyển thành: "Sẽ không đâu."

Hộc Luật Yển nhìn y một lúc, rồi cúi xuống hôn lên môi y.

Không sâu, chỉ là những cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, đủ để hai người cảm nhận được hơi ấm của nhau.

Hắn rất thích thân mật với Mị Lục như thế này, dù chẳng làm gì, ngực cũng ngập tràn cảm giác hạnh phúc như muốn trào ra ngoài.

Hắn biết ơn sự kiên trì năm đó.

May mà hắn đã bò ra khỏi vũng bùn ấy, nắm chặt tay y.

May mà... hắn đã giữ được Mị Lục.

Nụ hôn của Hộc Luật Yển từ môi Mị Lục lướt sang má, cuối cùng là một cái hôn nhẹ lên đôi mi dài đang run run khiến hắn ngứa ngáy tận tim gan: "Tư Đồ Cao Dương đã bắt được một người, ta dẫn ngươi đi xem nhé?"

Mị Lục hỏi: "Ai vậy?"

"Văn Nhân Hiểu."

"Văn Nhân Hiểu?" Mị Lục hơi kinh ngạc, "Hắn chẳng phải là con trai của Văn Nhân Chính sao?"

Nghĩ tới mối quan hệ giữa Văn Nhân Chính và Hộc Luật Uyển, trong lòng Mị Lục bất giác lạnh buốt—

Một ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu y.

"Phải rồi." Y ngẩng đầu nhìn Hộc Luật Yển, "Ngươi nói xem... Văn Nhân Hiểu có phải là con của mẹ ngươi với Văn Nhân Chính không?"

Y vốn nghĩ Hộc Luật Yển sẽ để tâm chuyện này, ai ngờ hắn nghe xong lại chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ hờ hững nói: "Có lẽ vậy."

"Nếu thật là thế, thì hắn chính là em cùng mẹ khác cha của ngươi rồi."

Hộc Luật Yển bật cười, nắm lấy tay y, vừa đi ra ngoài vừa đáp: "Ta còn chẳng có cha mẹ, thì đào đâu ra em trai?"

Hắn liếc sang Mị Lục, giọng rất khẽ, nhưng lại lạnh thấu xương: "Hắn chỉ là một công cụ để dẫn Văn Nhân Chính tới mà thôi."

Mị Lục không nói gì thêm, chỉ siết chặt tay hắn hơn.

Nhà họ Mị không có địa lao hay nơi giam giữ, Hộc Luật Yển đành nhốt Văn Nhân Hiểu trong một tiểu viện hoang vắng, xung quanh có người thay phiên canh giữ nghiêm ngặt, đến con ruồi cũng khó bay lọt vào.

Vừa bước vào sân, Mị Lục đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.

Y vốn rất ghét mùi này, lặng lẽ nhíu mày.

Hộc Luật Yển liếc nhìn y một cái, không dừng bước, vẫn nắm tay y đi tiếp.

Gia nhân dẫn đường vội vàng chạy lên trước mở cửa phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, mùi máu tanh bên trong lập tức dội thẳng vào mặt, nồng nặc gấp mấy lần ngoài sân.

Tay Mị Lục đang bị nắm khẽ run lên, y theo phản xạ nín thở.

Y nhìn vào trong phòng.

Rõ ràng bên ngoài trời sáng rỡ, mà trong phòng lại tối mờ, khiến y phải mất một lúc mới nhìn rõ được hai người đang ngồi co ro trong góc.

Phải, là hai người.

Một người là Văn Nhân Hiểu.

Người còn lại—

Mị Lục nhìn kỹ, không khỏi kinh ngạc, quay đầu hỏi Hộc Luật Yển: "Nghê Văn Tuệ sao lại ở đây?"

Hộc Luật Yển thản nhiên đáp: "Nàng ta tự đến."

Nói rồi, hắn kéo Mị Lục đi tới gần hơn.

Càng đến gần, mùi máu tanh càng gay gắt, khi đứng yên trước mặt hai người kia, Mị Lục mới phát hiện ra mùi máu trong phòng đều phát ra từ Văn Nhân Hiểu.

Y phục hắn ta rách rưới, toàn thân đầy vết roi quất, mới cũ chồng chất, máu me be bét, nhìn mà sởn da gà.

Văn Nhân Hiểu hình như chỉ còn thoi thóp, ngồi tách chân trên đất, lưng dựa tường, tay đặt trên đầu gối, cổ gục xuống gần chạm ngực, thở thôi cũng khó nhọc vô cùng.

Còn Nghê Văn Tuệ thì chẳng bị thương gì, nhưng lại bị dọa sợ không nhẹ.

Đặc biệt là khi thấy Hộc Luật Yển tiến lại gần, sắc mặt nàng vừa kinh sơ vừa hoảng loạn, co rúm nép sát vào tường, như thể Hộc Luật Yển là yêu quái ăn thịt người.

Mị Lục trố mắt nhìn phản ứng thái quá của cô ta, hồi lâu mới nhớ ra hỏi Hộc Luật Yển: "Nàng ta tự đến? Ý ngươi là nàng tự mình đi tìm ngươi?"

"Đúng vậy." Hộc Luật Yển gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai người kia lập tức lạnh hẳn.

"Nghê Văn Tuệ." Hắn lạnh nhạt gọi, "Ngươi chẳng phải có lời muốn nói với ta sao? Giờ có thể nói rồi."

Nghê Văn Tuệ run rẩy ôm lấy tay mình, ánh mắt phức tạp liếc sang Mị Lục, như muốn nói gì, nhưng lại bị nỗi sợ Hộc Luật Yển đè ép xuống.

Do dự một hồi, cuối cùng nàng cất giọng khàn khàn: "Ta biết mẹ ngươi ở đâu."

Lời vừa dứt, một bàn tay siết chặt cổ Nghê Văn Tuệ.

Cơn đau dữ dội ập đến khiến đôi mày nàng ta nhíu chặt, nét đau đớn tràn ngập trên gương mặt nhỏ nhắn, nàng r*n r* một tiếng, cả người run bần bật như chiếc lá giữa gió thu.

Nghê Văn Tuệ cố mở mắt ra.

Qua làn nước mắt mờ nhòe, khuôn mặt dữ tợn của Hộc Luật Yển hiện rõ.

Ánh mắt hắn ngập tràn sát ý, cơn giận như sóng thần bao phủ cả không gian, giọng nói cũng lạnh tựa băng tuyết: "Ngươi biết mẹ ta là ai?"

Nghê Văn Tuệ trước mắt tối sầm, th* d*c như sắp ngất: "Biết... biết một chút."

"Ai nói cho ngươi?"

"Mẹ ta..." Nghê Văn Tuệ lắp bắp, "Chuyện đời trước... mẹ ta cũng biết đôi chút."

Hộc Luật Yển trừng trừng nhìn nàng ta.

Nghê Văn Tuệ cố hết sức đưa tay níu lấy tay hắn đang bóp cổ mình, gắng gượng thốt ra phần còn lại: "Nhưng ta chỉ biết mẹ ngươi là Hộc Luật Uyển, còn lại đều là Văn Nhân Hiểu nói."

Mị Lục đứng phía sau hắn nghe vậy thì quay sang nhìn Văn Nhân Hiểu.

Chỉ tiếc là hắn ta quá yếu, đến cả phản ứng cũng chẳng nổi, đầu hơi nghiêng, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người Mị Lục, trong đó ẩn chứa cảm xúc khó hiểu khiến y không đọc ra được.

"Mẹ ngươi là Hộc Luật Uyển—chị ruột của Hộc Luật Hạnh. Hộc Luật Uyển không chết, cũng không mất tích, mà luôn ở trong phủ nhà họ Văn Nhân." Nghê Văn Tuệ thều thào, "Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể đưa ngươi đi gặp bà ấy, bà ấy sẽ nói tất cả."

Đồng tử Mị Lục co rút, đứng yên không thốt nên lời.

Quả nhiên...

Hộc Luật Uyển quả nhiên còn sống, quả nhiên đang bị giam trong phủ Văn Nhân.

Nói cách khác—

Từng ấy năm qua, vẫn là Văn Nhân Chính giam giữ Hộc Luật Uyển.

Gã rõ ràng biết Hộc Luật Yển là con ruột của nàng, vậy mà lại ngăn cản mẹ con họ nhận nhau. Không những thế, còn xúi giục Hộc Luật Hạnh cùng những kẻ khác đẩy một thiếu niên mười bốn tuổi lên tế đàn.

Thật quá tàn nhẫn, quá ghê tởm. Mỉa mai thay, giờ đây chính chuyện này lại trở thành quân bài mặc cả trong tay Văn Nhân Hiểu.

Ngực Mị Lục đau thắt, y bước lên kéo tay kia của Hộc Luật Yển xuống, chủ động đan mười ngón tay vào nhau.

Hộc Luật Yển hơi sững người, sát khí giữa mày tan đi trong nháy mắt, quay đầu nhìn y đầy ngạc nhiên.

Mị Lục mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, y chỉ quay sang Nghê Văn Tuệ hỏi: "Hộc Luật Uyển đang ở đâu?"

Nghê Văn Tuệ th* d*c: "Chỉ cần thả bọn ta ra, chúng ta sẽ đưa các ngươi tới đó."

Lời còn chưa dứt, lực bóp nơi cổ bỗng siết chặt hơn, ánh mắt Hộc Luật Yển lạnh như băng: "Ngươi đang mặc cả với ta?"

Gương mặt thanh tú của Nghê Văn Tuệ vặn vẹo vì đau đớn, nàng ta giãy giụa, ho sặc sụa, lồng ngực phập phồng dữ dội như ống bễ rách.

Không dám nói thêm nửa câu, trong lúc bóng tối nuốt chửng lấy mình, cô ta nghẹn ngào van xin: "Ta... ta nói... cầu xin ngươi tha cho ta..."

Vừa bước ra khỏi phòng, Mị Lục và Hộc Luật Yển đã thấy Chu Thượng vội vã chạy đến.

"Bang chủ." Chu Thượng nghiêm giọng, "Văn Nhân Chính lại phái người tới, nói là muốn đích thân gặp ngài nói chuyện."

Hộc Luật Yển hỏi: "Tư Đồ Cao Dương đâu?"

"Gia chủ Tư Đồ vẫn đang ứng phó với người của Văn Nhân Chính. Giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ đợi Bang chủ ra lệnh."

Hộc Luật Yển im lặng chốc lát, bật cười lạnh: "Nghê Xu mất con gái, gã chẳng mảy may sốt ruột, còn thuyết phục Nghê Xu nhẫn nhịn suốt nửa năm. Đến lượt gã mất con trai, nhanh như vậy gã không ngồi yên nổi rồi."

Chu Thượng cũng cười: "Gã tự loạn trận tuyến rồi."

"Đi báo Tư Đồ Cao Dương, có thể bắt đầu hành động." Hộc Luật Yển phân phó xong, lại nói tiếp: "Ta định tới huyện Ngạc Thành một chuyến, ngươi chọn mười người theo ta, trên đường phụ trách bảo vệ Mị Lục."

Chu Thượng không hiểu hắn tới nơi xa như vậy làm gì, cũng không dám hỏi. Nhưng khi biết Mị Lục cũng sẽ đi cùng thì hơi sửng sốt: "Mị thiếu gia cũng đi sao?"

Nói xong, hắn mới nhận ra mình hỏi một câu vô ích.

Hơi xấu hổ, đang định đánh trống lảng thì nghe Hộc Luật Yển đáp: "Ta ở đâu, y ở đó."

Chu Thượng sững người, nhận ra điều gì đó, ánh mắt liếc xuống bàn tay hai người vẫn đan chặt lấy nhau, lập tức hiểu ra.

Cũng phải thôi.

Với tính cách của Bang chủ, sao có thể để Mị thiếu gia lại kinh thành một mình?

Chỉ sợ cho dù xuống địa ngục, hắn cũng sẽ kéo Mị Lục theo cùng.

Nếu một ngày hai người này chia xa—

E là Bang chủ của bọn họ cũng sẽ tan biến cùng ngày hôm đó.

Comments