Chương 104: Cái bẫy.

Chương 104: Cái bẫy.

Chưa kịp lại gần, Mị Lục đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc từ người Hộc Luật Uyển. Mùi hương ấy không phải do Hộc Luật Yển bị dính phải khi bị giam giữ trong căn nhà này quá lâu mà rõ ràng là toát ra từ chính thân thể nàng.

Ngay cả Hộc Luật Yển cũng bất giác nhíu mày.

Ánh mắt hắn khóa chặt lấy Hộc Luật Uyển trong vòng tay Chu Thượng, như muốn đưa tay chạm vào nàng, nhưng khi tay hắn vừa nâng lên nửa chừng, lại như thể sợ hãi điều gì, lập tức thu lại như bị điện giật.

Chu Thượng lí nhí: "Bang chủ..."

Hộc Luật Yển hạ tay xuống, chăm chú nhìn Hộc Luật Uyển một cái sâu kín rồi dời mắt đi: "Trở về."

"Nhưng bang chủ..." Chu Thượng do dự, "Hộc Luật Uyển... hình như không qua nổi nữa rồi..."

Hắn không dám nói ra cảnh tượng vừa rồi trong căn phòng.

Căn phòng ấy cứ như vừa được ngâm trong bồn máu — mùi tanh xộc thẳng vào mũi khiến hắn buồn nôn muốn lộn cả dạ dày. Dưới ánh đèn leo lét, Hộc Luật Uyển gầy đến chỉ còn da bọc xương, nằm ngã quỵ bên mép giường. Xung quanh là hàng loạt chai lọ vương vãi hỗn loạn.

Khi rời đi, Chu Thượng đã cố tình kiểm tra những bình lọ ấy, mới phát hiện trong đó toàn là cấm dược dùng để kéo dài mạng sống.

Nói dễ nghe là "cứu mạng", nhưng nói trắng ra thì chẳng khác nào ép xác chết thoi thóp thêm chút hơi tàn, để moi ra thông tin. Ngay cả người Ma giới bọn họ khi ép cung cũng phải cân nhắc kỹ trước khi dùng loại thuốc ấy.

Vậy mà... căn phòng của Hộc Luật Uyển lại đầy những thứ như vậy...

Chu Thượng nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp nữa. Khi mở mắt ra, sắc mặt Hộc Luật Yển đã lạnh như băng.

"Ta nói trở về." Giọng hắn trầm thấp, sát khí lặng lẽ lan ra bốn phía. "Phải để ta lặp lại nữa sao?"

Chu Thượng suýt nữa không trụ vững trước uy áp ập tới, hắn lảo đảo một chút rồi lập tức cúi đầu: "Tuân mệnh."

Chu Thượng sao lại không hiểu?

Hộc Luật Yển sốt sắng muốn rời khỏi đây, chẳng qua là sợ Mị Lục xảy ra chuyện.

Ngay từ đầu, mục đích của hắn chỉ là đón Hộc Luật Uyển trở về. Còn việc người được đón ấy là sống hay chết — hoàn toàn không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.

Thậm chí...

Hắn đến đón nàng, cũng chỉ vì quen nghe theo lời khuyên của Mị Lục mà thôi.

Nghĩ đến đây, Chu Thượng im lặng không nói thêm gì, nhấc chân định bước đi.

Nhưng vừa bước một bước, một bàn tay bất ngờ chặn đường hắn lại.

Chu Thượng ngẩng đầu.

Chính là tay của Hộc Luật Yển.

Hắn cao hơn Chu Thượng một đoạn, cúi mắt nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo đến mức hàng mi dài cũng không che nổi tia sáng băng giá nơi đáy mắt.

Lại một lần nữa, Chu Thượng cảm nhận được uy áp quen thuộc. Chân hắn mềm nhũn, liếc nhìn Hộc Luật Yển một cái liền vội vã cụp mắt xuống.

Trong tầm nhìn thấp thoáng ấy, hắn thấy Hộc Luật Yển vẫn nắm chặt tay Mị Lục, mười ngón đan chặt không rời. Dù bước thêm một bước về phía Chu Thượng và Hộc Luật Uyển, cũng nhất định phải kéo Mị Lục đi theo.

Sau khi đứng yên, Hộc Luật Yển rơi vào trầm mặc, như đang quan sát Hộc Luật Uyển trong lòng Chu Thượng.

Một lúc lâu sau, hắn mới buông tay Mị Lục ra — nhưng lại rút ra một con dao găm.

Lưỡi dao đặt vào cổ tay hắn, ánh trăng lạnh phủ lên làn da trắng như ngọc một lớp sáng bạc nhàn nhạt. Dao khẽ kéo xuống, máu lập tức trào ra như suối.

Chu Thượng hoảng hốt: "Bang chủ..."

Hộc Luật Yển không thèm để tâm, thu dao lại, đưa cổ tay rỉ máu về phía Hộc Luật Uyển.

Không ngờ Hộc Luật Uyển vẫn còn chút ý thức. Có lẽ nàng cảm nhận được hắn đang đến gần, gắng sức quay đầu đi, né tránh cổ tay hắn.

Hộc Luật Yển khựng lại, bàn tay đẫm máu lơ lửng giữa không trung.

Mị Lục cũng ngẩn ra. Sau khi hoàn hồn, y theo bản năng kéo tay áo Hộc Luật Yển: "Hộc Luật Yển, mẹ ngươi..."

Y chưa kịp nói hết câu thì bị giọng khàn đục như chực tắt của Hộc Luật Uyển cắt ngang: "Mặc kệ ta."

Hộc Luật Uyển như đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nói xong câu đó, lại nhắm mắt nghỉ một lúc rồi mới thều thào thêm:

"Đây là... cái bẫy."

Sắc mặt Hộc Luật Yển càng lúc càng lạnh lẽo, hắn không thèm để ý nàng có chống cự hay không, ép máu vào miệng nàng.

Hơi thở Hộc Luật Uyển càng lúc càng mỏng manh, nhưng giọng nói lại gấp gáp hơn: "Đi... đi mau..."

Những giọt nước mắt trong suốt rơi như chuỗi ngọc đứt dây, từng giọt từng giọt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt nàng.

Đôi mắt dài hẹp giống hệt Hộc Luật Yển đã ướt đẫm. Nàng không thành tiếng, nhưng từng lời nói đều run rẩy:

"Hà tất phải thế?" Hộc Luật Uyển nói, "Hà tất phải liều mạng đến cứu một kẻ hấp hối như ta..."

Hộc Luật Yển cúi mắt nhìn gương mặt nàng.

Đây mới là mẹ ruột của hắn.

Hắn đã biết điều đó trước khi đến đây, nhưng hiểu thì vẫn chỉ là hiểu... Còn nội tâm thì vẫn trống rỗng, không chút gợn sóng.

Dù năm xưa nàng có liều mạng sinh hắn thế nào đi nữa, họ đã chia lìa gần hai mươi năm.

Người phụ nữ này, đối với hắn mà nói, chẳng khác nào một người xa lạ.

Nhưng lúc này nhìn nàng khóc cạn nước mắt, trong tim hắn bỗng có một dây đàn bị ai khẽ gảy.

Hắn mấp máy môi, như muốn nói gì đó.

Thế nhưng cuối cùng, hắn chẳng nói lời nào, chỉ bảo Chu Thượng: "Đi."

Về chuyện cái bẫy mà Hộc Luật Uyển nói, Hộc Luật Yển sớm đã đoán được — chẳng có lý do gì mà Văn Nhân Chính lại để Hộc Luật Uyển ở đây mà không bày trò gì.

Nhưng khi họ lần thứ ba quay lại điểm ban đầu, một cơn bất an âm thầm len lỏi vào tâm trí hắn. Hắn vô thức siết chặt tay Mị Lục, mày cũng chau lại.

"Bang chủ." Chu Thượng lên tiếng, "Hình như chúng ta đã rơi vào trận pháp."

Một đệ tử của Vô Vọng bang chửi thề: "Chết tiệt, cái nhà họ Văn Nhân này suốt ngày giở mấy trò lén lút, y như chuột cống trong bóng tối, chuyên chơi trò đê tiện."

Một người khác chen vào: "Mà nè, các huynh có thấy trận này hơi kỳ không? Nếu chỉ muốn vây khốn chúng ta thì cũng đơn giản quá mức, chỉ là một trận lặp vòng thôi mà, sao có thể giữ chân được bang chủ..."

Chưa dứt lời đã bị Chu Thượng ngắt ngang: "Văn Nhân Chính là kẻ nham hiểm xảo quyệt, tuyệt không làm chuyện vô ích. Đừng có lơ là."

Các đệ tử khựng lại, rồi đồng thanh đáp: "Tuân lệnh."

Chu Thượng dời ánh mắt về phía Hộc Luật Yển, người đang dần siết chặt cơ thể như dây cung sắp bật: "Bang chủ?"

Hộc Luật Yển im lặng một lát, ra lệnh: "Chu Thượng ở lại với ta, những người khác đi phá trận."

Lời vừa dứt, ngay cả Chu Thượng cũng thoáng sững sờ.

Trận pháp của nhà họ Văn Nhân đối với người khác là khó, nhưng với Hộc Luật Yển thì như trò con nít — chỉ cần hắn nhúc nhích ngón tay là xong.

Vậy mà hắn lại không động thủ, chỉ bảo họ đi phá trận?

Dù trong lòng có thắc mắc, không ai dám trái lệnh hắn.

Chẳng mấy chốc, tất cả đã biến mất trong màn đêm đặc quánh.

Mị Lục vẫn luôn ở bên cạnh Hộc Luật Yển, tất nhiên cảm nhận được sự bất thường. Y đưa tay chạm vào má hắn, lạnh buốt trong gió đêm.

"Sao vậy?" Mị Lục hỏi, "Ngươi... cảm thấy điều gì sao?"

Hộc Luật Yển nắm lấy tay y, tay kia đang nắm sẵn cũng kéo vào lòng, như thể muốn khóa Mị Lục trong tay mình.

Không... vẫn chưa đủ...

Hắn luôn cảm thấy Mị Lục giống như một cánh diều trên trời, theo gió bay cao vút, mà hắn chỉ nắm được một sợi dây mảnh.

Hắn có thể điều khiển độ cao y bay, nhưng lại không thể kiểm soát được hướng gió.

Sợi dây ấy quá mong manh... đến mức có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.

Nếu thế... thì sợi liên kết duy nhất giữa hắn và Mị Lục cũng đứt.

Ý nghĩ đó khiến Hộc Luật Yển vô cùng sợ hãi.

Cả đời hắn đã mất quá nhiều... Hắn có thể tiếp tục mất nhiều nữa, nhưng tuyệt đối không thể mất Mị Lục.

"Ta đang nghĩ..." Hộc Luật Yển thì thầm, "Có lẽ... chúng ta không nên tới đây."

Mị Lục sững người: "Vì sao?"

"Mục tiêu của bọn họ là ngươi. Từ đầu tới cuối... là ngươi."

Nỗi bất an trong lòng hắn đã lan ra gương mặt, ánh mắt phủ một tầng âm trầm rõ rệt.

"Trận pháp này là nhắm vào ngươi."

Văn Nhân Chính quả thật lão luyện — dù chưa gặp mấy lần, vẫn hiểu rõ tính hắn. Biết hắn luôn mang Mị Lục bên cạnh, nên mới cố tình giăng bẫy dùng Hộc Luật Uyển làm mồi nhử, chờ hai người nhảy vào.

Giỏi cho một tên Văn Nhân Chính.

Gã thực sự đã xoay bọn họ như chong chóng.

Trong lồng ngực Hộc Luật Yển như có vô số luồng sát khí va đập dữ dội. Hắn nghĩ ra được, là bởi trong cái trận tưởng như vô hại này, hắn cảm nhận được tiếng gọi bản năng từ sâu thẳm cơ thể.

Trái tim của hắn... đang ở đây.

Một trái tim hoàn chỉnh.

Chỉ cần lấy lại từ người Mị Lục và Hộc Luật Uyển... hắn sẽ có trái tim thật sự.

Hắn thậm chí nghe được tiếng tim đập thình thịch, thình thịch...

Một cám dỗ khổng lồ.

Cơn đau khi chống lại bản năng khiến trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hắn siết chặt tay Mị Lục hơn. Trong khi đó, những câu hỏi từng bị hắn đè nén lại dâng trào:

Mị Lục... thật sự là hồn phách từ thế giới khác?

Y từng sống ở nơi nào?

Vì sao... lại đến đây?

Vô số câu hỏi khiến đầu hắn như muốn nổ tung. Hắn chăm chú nhìn Mị Lục, như muốn khắc sâu gương mặt y vào lòng.

Mị Lục bị nhìn đến bất an, không biết nên nói gì, bèn khẽ hôn lên khóe môi hắn.

Chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Sau đó, Hộc Luật Yển nói: "Ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi đây."

Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng Chu Thượng gấp gáp vang lên từ phía sau: "Bang chủ! Nàng... sắp không qua khỏi rồi!"

Mị Lục theo hắn chạy lại thì thấy Hộc Luật Uyển đã hôn mê, hơi thở yếu ớt đến mức khó cảm nhận.

Rõ ràng, máu của Hộc Luật Yển không thể cứu vãn được thân thể đã tàn tạ đến thế. Nàng cần một nơi để chữa trị, bằng không sẽ thật sự chết lặng ở chốn này.

Hộc Luật Yển vừa rút tay lại sau khi bắt mạch, liền lật ngửa lòng bàn tay, áp lực từ đó trào ra như núi lở.

Chỉ thấy từng làn sương đen đậm đặc tràn ra từ tay hắn, lan ra bốn phía như nước lũ.

Phá trận? Dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần hắn nhúc nhích một cái là xong.

Nhưng...

Thứ đang chờ họ, lại không phải sự tan vỡ của trận pháp...

Mà là...

Ánh sáng rực trời, bất ngờ bừng lên.

Comments