Chu Thượng giao Hộc Luật Uyển cho một đệ tử của Vô Vọng bang rồi không chút do dự lao thẳng vào trận pháp.
Ai ngờ tình hình trong trận pháp lại khác xa tưởng tượng của hắn — màn sương đen kịt giương nanh múa vuốt lan tràn trong không trung, từng đám sương máu không rõ từ đâu kết tụ giữa không gian, dường như bị đông cứng lại.
Mùi máu tanh nồng đến phát nôn, trong tầm mắt chỉ toàn là tường đổ ngói vụn, tan hoang đổ nát.
Chu Thượng tim đập thình thịch, thận trọng đi về phía nơi màn sương dày đặc nhất.
Trong màn sương đen là một bóng người cao lớn, sương đen cuồn cuộn như nước sôi, quấn quanh thân người ấy, như thể trào ra từ cơ thể hắn rồi lại chầm chậm thẩm thấu trở lại.
Chu Thượng thoáng thấy cây roi trong tay người ấy, liền nuốt khan một ngụm nước bọt, cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, cực kỳ khó khăn mới nặn ra được hai tiếng: "Bang chủ..."
Hộc Luật Yển nghe thấy tiếng gọi, nghiêng đầu nhìn qua.
Chu Thượng hít sâu một hơi, khẽ hỏi: "Bang chủ, ngài tìm được công tử Mị Lục chưa?"
Hộc Luật Yển không đáp, chỉ lặng lẽ xoay người bước về phía Chu Thượng.
Đợi đến khi hắn đến gần, Chu Thượng mới thấy rõ — Hộc Luật Yển đang ôm một người bằng một tay, chính là Mị Lục vừa mới biến mất không lâu. Nhưng Mị Lục dường như đã mất đi ý thức, yên lặng nằm trên vai hắn, hai tay buông thõng yếu ớt.
Chu Thượng thấy vậy, hai mắt hơi trợn to, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, lại lắp bắp gọi một tiếng "Bang chủ".
Tiếc là Hộc Luật Yển chẳng thèm liếc hắn một cái, ôm Mị Lục lướt ngang qua người hắn.
Chu Thượng vội xoay người bước theo.
Hộc Luật Yển không ngoái đầu lại, lạnh lùng buông một câu: "Về đi."
"Dạ."
Chu Thượng không rõ đã có chuyện gì xảy ra với Mị Lục, càng không dám hỏi nhiều nhìn nhiều, cúi đầu lặng lẽ đi sau Hộc Luật Yển, chẳng khác nào bóng ma.
Ra khỏi ngôi nhà kia, lòng Chu Thượng vẫn chưa thể thả lỏng.
Mọi người đều chờ sẵn ở ngoài, cảm nhận được bầu không khí khác thường liền rụt cổ như chim cút, không ai dám hó hé.
Cuối cùng, vẫn là Chu Thượng phá vỡ sự im lặng: "Lên đường về thôi."
Họ trở về căn nhà đang tạm trú, Chu Thượng và mọi người sắp xếp lại chỗ cho Hộc Luật Uyển nghỉ ngơi, còn Hộc Luật Yển thì ôm Mị Lục về thẳng viện của mình.
Chu Thượng lập tức cho mời y tu đến xem xét tình trạng cơ thể của Hộc Luật Uyển. Người này đã được Chu Thượng xếp đặt sẵn, tu vi chẳng kém hắn là bao, vẫn luôn đợi lệnh trong phủ.
Có lẽ tình trạng của Hộc Luật Uyển không mấy khả quan, y tu kia liên tục lắc đầu thở dài.
Chu Thượng thấy cảnh đó mà lòng quặn lại.
Đợi Hộc Luật Uyển ngủ say, y tu gọi Chu Thượng ra ngoài, giọng lo lắng nói: "Tuy rằng giữ được tính mạng, nhưng thân thể nàng quả thật suy kiệt nghiêm trọng, cần phải điều dưỡng lâu dài. Còn dưỡng được bao lâu thì... còn phải xem số mệnh."
Chu Thượng trầm mặc.
Y tu lại hỏi: "Những lời này có cần nói với Bang chủ không?"
Chu Thượng nghĩ đến tình hình bên Mị Lục, lòng nặng như đeo đá, đang định bảo y tu khoan hãy nói, thì bất chợt nghe thấy giọng Hộc Luật Yển vang lên từ bên cạnh: "Lời gì?"
Chu Thượng và y tu đều giật bắn, cứng đờ người, quay phắt đầu lại.
Chỉ thấy Hộc Luật Yển không biết từ khi nào đã đứng ngay bên họ.
Hắn vẫn mặc bộ y phục kia, tóc dài đen tuyền buộc gọn sau đầu, chỉ có vài lọn tóc nghịch ngợm bị gió thổi bay phất phơ trên trán sáng mịn.
Không còn màn sương đen quấn quanh, dù là màn đêm đặc quánh cũng không thể che được làn da trắng như tuyết của hắn. Khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, tĩnh lặng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chính phản ứng ấy khiến lòng Chu Thượng và y tu lạnh ngắt.
Y tu không dám nhìn thẳng vào mắt Hộc Luật Yển, cúi đầu lặp lại những gì vừa nói với Chu Thượng.
Càng nói, lòng càng bất an.
Đến khi dứt lời, không gian chìm vào một khoảng lặng đến ngột ngạt.
Mồ hôi trên trán y tu rịn ra như hạt đậu, nhỏ tí tách xuống gò má. Y muốn đưa tay áo lên lau, nhưng không dám cử động trước khi Hộc Luật Yển lên tiếng.
Chu Thượng bên cạnh cũng im thin thít như câm điếc.
Một lúc sau, cuối cùng họ cũng nghe thấy Hộc Luật Yển ừ một tiếng.
Hắn nói: "Vất vả rồi."
Y tu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: "Thuộc hạ nên làm."
Hộc Luật Yển lại nói: "Đi theo ta một chuyến."
Y tu lập tức đáp: "Dạ."
Trước khi đi, Hộc Luật Yển dặn dò Chu Thượng: "Khi nào bà ấy tỉnh, báo ta biết."
Y tu không biết rốt cuộc chuyến đi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi ở Hộc Luật Yển — như một mặt hồ tĩnh lặng trước cơn bão lớn, toát ra bầu không khí chết chóc đè nén.
Thậm chí trong một khắc ngắn ngủi, y có ảo giác rằng người đi trước mặt mình không còn là Hộc Luật Yển, mà là một xác rỗng không hồn, một cỗ thi thể biết đi.
Đến khi Hộc Luật Yển dừng chân trước giường, y mới thoát khỏi cảm giác khiến da đầu tê rần đó.
Hộc Luật Yển đứng bên giường, cúi đầu nhìn người đang nằm trên đó, không hề liếc sang y tu lấy một cái, chỉ bảo: "Qua đây xem đi."
Y tu tất nhiên nhận ra người đang nằm trên giường — chẳng phải là Mị công tử được Bang chủ coi như ngọc trên tay sao?
Chỉ mới ra ngoài một chuyến, sao lại thành ra thế này?
Y không dám hỏi nhiều, đè nén nghi ngờ trong lòng, khom người bước tới bên giường.
Việc chữa thương cho tu sĩ và người thường vốn khác biệt rất lớn. Người thường khi bị thương sẽ ảnh hưởng đến thân thể và ngũ tạng lục phủ, ngoại thương thì cầm máu, tiêu viêm; nội thương thì điều tức, tĩnh dưỡng. Nhưng những thương tích này, đặt trên thân thể của tu sĩ, lại chỉ là chuyện vặt không đáng bận tâm.
Bởi lẽ với tu sĩ mà nói, điều đáng sợ nhất không phải là thân thể bị tổn hại, mà là thần thức bị thương tổn. Một khi thần thức xảy ra vấn đề, thì thân thể dù nguyên vẹn, cũng chẳng khác gì cái xác rỗng.
Vì vậy, không lâu trước đó, y tu kia cũng đã kiểm tra thần thức của Hộc Luật Yển trước tiên.
Y tu ngồi bán quỳ bên mép giường, nhắm mắt, tĩnh tâm điều tức.
Chẳng bao lâu sau, linh lực trong cơ thể y dồn tụ về một hướng.
Y thử dùng thần thức của mình để tìm kiếm thần thức của Mị Lục.
Theo lý mà nói, cho dù thần thức của Mị Lục có gặp vấn đề gì đi nữa, kể cả bị người ta ép mở ra rồi phá hủy, thì ít ra vẫn nên còn lưu lại chút dấu vết.
Nhưng y lại chẳng tìm được bất cứ mảy may dấu vết nào.
Nếu không phải y vẫn có thể cảm nhận được tu vi của Mị Lục, thì thật sự y đã tưởng Mị Lục là một phàm nhân chưa từng bước chân vào giới tu chân.
Nhưng nếu không phải phàm nhân, thì nhất định phải có thần thức tồn tại.
Thế mà y tìm hoài, tìm mãi, vẫn không sao tìm ra thần thức của Mị Lục.
Chuyện này... là thế nào?
Thần thức của Mị Lục... đâu rồi?
Lông mày y tu ngày càng nhíu chặt, mồ hôi to như hạt đậu lại lăn dài từ trán xuống má, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống.
Người ta vẫn thường nói, "bốc thuốc đúng bệnh", mà y là y tu, tất nhiên phải tìm được thần thức của người bệnh thì mới có thể kê phương đúng chỗ. Nếu ngay cả thần thức của đối phương cũng không lần ra được, thì khác nào không bột mà gột nên hồ?
Nhưng mỗi tu sĩ... đều có thần thức kia mà?
Sao Mị Lục lại không có?
Y tu rút lại linh lực, trong chớp mắt như thể có tảng đá nặng đè lên sống lưng, khiến hô hấp của y cũng nặng nề theo, đôi tay đặt trên gối khẽ run run.
Y lại đưa tay bắt mạch cho Mị Lục.
Tất cả... đều bình thường.
Mị Lục dường như chỉ đang ngủ say, hô hấp đều đặn, không chút hỗn loạn.
Ánh mắt Hộc Luật Yển rơi lên người y tu, hàng mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt, không ai nhìn ra được trong đáy mắt hắn là cảm xúc gì. Chỉ có thể thấy vẻ mặt hắn rất đỗi thản nhiên, giọng nói cũng lạnh nhạt như nước: "Sao rồi?"
Y tu cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực đè nặng, quỳ sụp xuống đất, đập đầu lộp bộp, giọng nghẹn ngào: "Thuộc hạ vô năng... thật sự không thể tìm thấy thần thức của Mị thiếu gia... cũng chẳng thể làm gì được..."
Tiếng đập đầu vang vọng giữa phòng tĩnh lặng.
Hộc Luật Yển im lặng rất lâu, mới nhẹ giọng nói: "Được rồi, đứng lên đi."
Nhưng y tu nào dám đứng lên, y sợ đến rơi nước mắt, thân mình run rẩy, vẫn quỳ nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Hộc Luật Yển cũng không để ý đến hắn nữa, chỉ bước đến bên giường, ngồi xuống, đưa tay khẽ chạm vào mặt Mị Lục.
Mị Lục đang ngủ, nét mặt y an tường, không đau đớn, không bất an, làn da vẫn còn ấm nóng, chạm vào mềm mại như cũ.
Ngón trỏ của Hộc Luật Yển dừng lại trên má Mị Lục, ấn nhẹ một cái, má y hơi lõm xuống.
Trước kia mỗi lần hắn làm vậy, đều sẽ bị Mị Lục hất tay ra không chút nể nang, y sẽ cau mày nói hắn vừa chạm vào bao nhiêu thứ dơ bẩn, lại đi sờ mặt, quá là thiếu lễ nghi.
Nhưng giờ đây... cho dù hắn có chạm bao lâu, cũng không còn ai đánh bật tay hắn đi nữa.
Hộc Luật Yển bỗng nhớ lại chuyện xưa — lúc mới gặp nhau, Mị Lục vừa dè chừng vừa không ngừng lại gần hắn, giống như một con thỏ nhỏ nhát gan, cứ quanh quẩn bên hắn, bị dọa chút là nhảy dựng lên ba thước.
Về sau, khi hắn thổ lộ tâm ý với Mị Lục, y liền bắt đầu ỷ vào sự yêu thích của hắn, ngày càng lấn lướt không kiêng dè gì, thường xuyên trợn mắt trừng hắn, đánh mắng hắn, chỉ cần không vui là giận dỗi chẳng cần lý do.
Sao trước kia hắn lại không nhận ra nhỉ?
Mị Lục... thật ra là một người hai mặt được đằng chân lân đằng đầu.
Nghĩ đến đây, Hộc Luật Yển bỗng bật cười khẽ khàng.
Y tu đang quỳ rạp dưới đất run lên một cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
Y thấy nước mắt Hộc Luật Yển rơi từng giọt như chuỗi trân châu bị đứt, không sao kìm được.
Hộc Luật Yển vừa cười... vừa khóc.
Nước mắt hắn không ngừng rơi xuống, thấm ướt tấm chăn, loang ra thành từng đóa hoa tối màu.
Hắn khẽ lẩm bẩm hỏi Mị Lục: "Ngươi trở về rồi sao? Vậy giờ... chắc ngươi mãn nguyện lắm rồi."
Y sư chẳng hiểu Hộc Luật Yển vừa nói gì, đến khi y kịp phản ứng thì hắn đã đứng dậy, bước ra khỏi phòng rồi.
Y sư ngẩn người ra trong chốc lát, rồi luống cuống bò dậy, vội vàng đuổi theo.
Bên ngoài đã chẳng còn bóng dáng Hộc Luật Yển, chỉ thấy màn đêm không biết từ lúc nào đã nhạt đi rất nhiều.
Trời đen thẫm dần dần chuyển sang một sắc lam muôn màu muôn vẻ, một tia sáng mỏng manh xuyên qua tầng tầng mây dày, đổ xuống mặt đất, vừa vặn chiếu rọi lên mũi giày y sư.
Y sư ngơ ngác nhìn bầu trời đang sáng lên từng chút.
Thì ra, một đêm đã trôi qua.
Trời sáng rồi.
Y bước lên một bước, để cả thân người mình đắm chìm trong ánh rạng đông.
Thế nhưng, y chẳng cảm thấy chút hơi ấm nào từ ánh mặt trời cả.
Ngược lại, gió sớm buổi bình minh mang theo cái lạnh, phả vào mặt vào thân, khiến y không nhịn được rùng mình một cái.
Y đột nhiên thấy... lạnh lẽo quá chừng.
Đúng lúc này, Chu Thượng từ ngoài đi vào, vừa nhìn đã thấy y sư đứng ngẩn người giữa sân, bèn lên tiếng hỏi:
"Mị thiếu gia thế nào rồi?"
Y sư từ từ hoàn hồn, ánh mắt mơ màng rơi xuống gương mặt Chu Thượng, không trả lời ngay câu hỏi, chỉ lẩm bẩm:
"Sắp có biến cố lớn xảy ra rồi."
Chu Thượng nhíu mày: "Không phải sớm đã xảy ra biến cố rồi sao? Nếu không thì sao giờ ta với ngươi lại có mặt ở cái đất Ngạc Thành Thành này."
"Không..." Y sư lắc đầu, "Ý ta là..."
Chu Thượng nhìn y: "Là sao?"
Y sư im lặng một lúc, thật sự không biết làm cách nào để nói rõ nỗi bất an trong lòng cho Chu Thượng nghe.
Cuối cùng, y đành phải đè nén tất cả cảm xúc lộn xộn ấy xuống, lại lắc đầu: "Không có gì."
Chu Thượng nhìn ra được y sư có điều giấu trong lòng, tuy trong bụng muốn gặng hỏi cho rõ, nhưng suy nghĩ một lúc rồi cũng đành thôi.
Hắn xoay người bước vào trong, định vào xem tình hình Mị Lục.
Nửa canh giờ sau, đệ tử Vô Vọng bang hớt hải truyền tin, nói rằng Hộc Luật Yển một mình tìm ra toàn bộ người của nhà họ Văn Nhân bố trí trong huyện Ngạc Thành và... đã thanh trừ sạch sẽ.
Việc hắn làm hoàn toàn không có ý che giấu, thậm chí bị vô số dân chúng trong thành tận mắt chứng kiến, khiến không ít người hoang mang, sợ hãi.
Chu Thượng nghe tin liền vội vã đi tìm Hộc Luật Yển, kết quả chưa ra khỏi cửa đã chạm mặt ngay hắn – cả người sực mùi máu tanh.
Hắn vẫn như thường lệ, tóc buộc cao đuôi ngựa, bộ y phục không thay đổi, chỉ có điều vải đen đã bị máu nhuộm đến thẫm hơn vài phần.
Chu Thượng rùng mình, sững sờ nhìn Hộc Luật Yển: "Bang chủ..."
Hộc Luật Yển không biểu cảm gì, giọng bình thản hỏi hắn: "Mẹ ta tỉnh chưa?"
"C-cách đây không lâu có tỉnh một lần."
"Ta đi xem bà." Hắn nói xong, lại dặn dò: "Ngươi bảo họ thu dọn chuẩn bị, ta muốn hồi kinh."
Dứt lời, Hộc Luật Yển chẳng thèm dùng thuật tẩy uế, cứ thế mang theo mùi máu tanh nồng nặc đi thẳng vào phòng gặp Hộc Luật Uyển.
Hộc Luật Uyển quả nhiên đã tỉnh, tuy thần trí còn mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Hộc Luật Yển, ánh mắt đục ngầu của nàng lập tức sáng lên vài phần.
Nàng lảo đảo định ngồi dậy khỏi giường, nhưng bị Hộc Luật Yển nhẹ nhàng đè trở lại.
Hắn thuận tay ngồi xuống mép giường, sửa lại chăn đệm cho bà:
"Thương tích của mẹ chưa lành, không cần miễn cưỡng."
Ánh mắt nóng bỏng của Hộc Luật Uyển bám riết lấy gương mặt hắn, nàng nhìn hắn hết lần này đến lần khác, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã lặng lẽ rơi khỏi khóe mi.
Comments