"Hộc Luật Yển?" Giọng Mị Lục run rẩy, y khẽ gọi: "Ngươi thế nào rồi?"
Đáng tiếc, Hộc Luật Yển chẳng hề có chút phản ứng, đến cả ngón tay cũng không động đậy.
Mị Lục cố gắng nhích người về phía Hộc Luật Yển, nhưng tay và chân y đều bị trói chặt, giãy giụa cả buổi trời, kết quả chỉ có thể "bịch" một tiếng ngã từ trên ghế xuống đất.
Vừa vặn đập vào vết thương. Cơn đau dữ dội bất chợt ập đến khiến y hít mạnh một hơi lạnh, suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thất Sát chỉ muốn biến y thành con rối, dĩ nhiên sẽ không phí công chữa trị vết thương trên ngực y. Những vết thương đó tuy không chí mạng, nhưng đủ để khiến y tổn hao nguyên khí nghiêm trọng.
Y đau đến mức hơi thở cũng run rẩy, trước mắt tối sầm từng đợt.
Tiếng động vừa rồi đã thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.
Rất nhanh sau đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Mấy kẻ lần lượt tiến vào, đi đầu chính là Thất Sát – kẻ muốn biến y thành con rối.
Ánh mắt Thất Sát lướt qua Mị Lục đang đau đớn co rúm người lại, sau đó nhìn sang Hộc Luật Yển gần như bất động trong góc. Chỉ thoáng chốc, gã đã hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Thất Sát khẽ cười lạnh, một tay nhấc bổng Mị Lục đặt lại lên ghế, sau đó nghiêng người cung kính nhường chỗ cho người phía sau.
"Sư huynh, tên nhóc này ở đây."
Người được Thất Sát gọi là "sư huynh" là một nam nhân vóc dáng gầy gò, thấp bé, trông chừng hơn hai mươi tuổi. Nhưng từ khí thế và thần thái của hắn, có thể thấy hắn tuyệt đối không chỉ mới ngoài hai mươi.
Mị Lục cắn răng chịu đau, âm thầm cảm nhận tu vi của hắn.
Không cảm nhận được gì cả.
Xem ra lại là một kẻ có tu vi vượt xa y.
Sư huynh bước vào, đầu tiên liếc nhìn Mị Lục đang thoi thóp trên ghế. Vốn chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ kinh diễm, ngay sau đó, hắn chẳng buồn để ý gì nữa, mà lập tức chuyển hướng, sải bước đi thẳng đến chỗ Mị Lục.
Thất Sát thấy vậy, vội mở miệng: "Sư huynh, hắn không phải Hộc Luật Yển..."
Lời còn chưa dứt, sư huynh đã quay đầu trừng mắt nhìn gã: "Ngươi tưởng ta hồ đồ đến mức không nhận ra thằng nhóc Hộc Luật Yển đó sao?"
Thất Sát á khẩu, trơ mắt nhìn sư huynh bước đến trước mặt Mị Lục, cúi người đánh giá dung mạo y, gã còn muốn nói gì đó, nhưng bị Ngũ Độc kéo áo.
Ngũ Độc lắc đầu với gã.
Thất Sát im lặng, cuối cùng vẫn nuốt hết những lời định nói trở lại.
Mặc dù gã rất muốn độc chiếm tiểu thiếu gia này, nhưng càng kiêng kỵ vị sư huynh kia hơn.
Sư huynh của bọn họ tên là Ngôi Sinh, là kẻ có chút danh tiếng trong tu chân giới.
Tu vi của Ngôi Sinh thuộc hàng trung thượng trong Dược Tông Đường, hiện tại đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá Kết Đan.
Nhưng điều đáng sợ nhất của hắn không phải ở tu vi, mà là khả năng điều khiển con rối. Trong toàn bộ Dược Tông Đường, ngoại trừ Đường chủ, chỉ có Ngôi Sinh có thể điều khiển hơn mười con rối cùng lúc.
Cũng chính vì thế, Ngôi Sinh gần như có thể ngang ngược khắp nơi.
Hơn nữa, hắn còn là kẻ tham tiền háo sắc, bất kể nam nữ, những kẻ bị hắn nhắm trúng chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Giờ hắn lại để mắt đến vị thiếu gia này, e rằng kết cục của y còn thê thảm hơn cả việc bị biến thành con rối.
Ngôi Sinh cũng coi như là người từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một khuôn mặt đẹp đến vậy.
Làn da non mịn tựa trứng gà vừa bóc vỏ, càng tôn lên sắc môi đỏ thắm, mí mắt rợp dài che đi đôi đồng tử đen nhánh bên dưới.
Đường nét đôi mắt y nhẹ nhàng rủ xuống, khiến cả người toát lên vẻ ôn hòa vô hại, giống như một bông hoa dại ven đường, nhưng lại đẹp đẽ đến mức thu hút mọi ánh nhìn.
"Tốt, bắt được thật tốt!" Ngỗi Sinh khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, vui mừng nói: "Thất Sát, Ngũ Độc, các ngươi khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy!"
Thất Sát do dự lên tiếng: "Sư huynh, vậy còn Hộc Luật Yển..."
Ngôi Sinh phất tay, ngắt lời gã: "Tên này các ngươi bắt từ đâu?"
Thất Sát biết hắn đang hỏi về Mị Lục, đành phải trả lời: "Hắn đi cùng Hộc Luật Yển, ta tiện tay bắt luôn. Có lẽ chính hắn là kẻ đã cứu Hộc Luật Yển khỏi vực sâu Hàn Thổ lần trước."
Ngũ Độc bổ sung: "Hắn chính là tiểu thiếu gia mà nhà họ Mị đang tìm kiếm khắp nơi gần đây."
"Là hắn à?" Ngôi Sinh thoáng ngạc nhiên, ánh mắt lại dán lên gương mặt Mị Lục một lần nữa, rồi khóe môi nhếch lên cười: "Dung mạo này quả nhiên danh bất hư truyền, tối nay đưa hắn đến phòng ta đi."
Thất Sát há miệng, sắc mặt phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn đáp: "Vâng."
Ngôi Sinh chú ý đến vết thương trên ngực Mị Lục, lại cau mày: "Sao ra tay nặng thế? Trước tiên chữa lành cho hắn, sau đó tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới."
Thất Sát đáp vâng.
Căn dặn xong, lúc này Ngôi Sinh mới nhớ đến Hộc Luật Yển, kẻ nãy giờ bị hắn vứt xó. Hắn nhìn sang góc phòng, ánh mắt lập tức chán ghét hệt như thấy một con chuột chết.
"Đường chủ đã đến Thần Tiên Cốc, e rằng phải mười ngày nửa tháng mới quay về. Nếu chúng ta mang hắn theo, khó tránh khỏi bị chú ý. Gần đây có không ít kẻ đang dòm ngó Dược Tông Đường chúng ta." Ngôi Sinh suy tính một chút, rất nhanh đã quyết định: "Trước mắt cứ ở lại đây một thời gian, chờ đường chủ ra lệnh. Nếu đường chủ muốn mang hắn về, chúng ta hành động sau cũng chưa muộn."
Thất Sát, Ngũ Độc đồng loạt gật đầu.
Sư huynh của họ nói không sai. Tiệc sinh nhật của nhà Hộc Luật sắp diễn ra, không ít người đang trên đường đến Thần Tiên Cốc. Nếu bọn họ trở về ngay lúc này, khả năng lớn sẽ gặp phải những kẻ ngoài ý muốn. Nếu bị người ta để mắt đến, họ có thể sẽ mất đi cơ hội độc chiếm Hộc Luật Yển. Nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là nên án binh bất động cho đến khi tiệc sinh nhật của nhà Hộc Luật kết thúc.
Ngôi Sinh dặn dò: "Ta sẽ báo cho đường chủ, các ngươi chỉ cần trông chừng thằng nhóc đó, đừng để hắn có cơ hội trốn thoát nữa."
Thất Sát, Ngũ Độc cùng đáp vâng.
Ngôi Sinh bước đến trước mặt Hộc Luật Yển, nhớ lại chuyện trước đây, hắn tức giận đá một cước vào người Hộc Luật Yển:
"Chạy nữa đi! Ngươi không giỏi chạy lắm sao?"
Hộc Luật Yển toàn thân đầy thương tích, vết máu loang lổ dưới thân. Hắn bị đá mạnh đến mức đập thẳng vào tường, trong cổ họng phát ra tiếng r*n r* khàn khàn khó nghe.
"Lần trước vì ngươi bỏ trốn, ta đã mất hai mươi thuộc hạ, còn bị đường chủ ra lệnh giam trong địa lao hơn mười ngày."
Trên mặt Ngôi Sinh lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hắn nghiến từng chữ:
"Những khổ sở ngươi từng bắt ta chịu đựng, hôm nay ta sẽ lần lượt đòi lại từ ngươi."
Ngôi Sinh nhổ một bãi nước bọt xuống đất, quay người bỏ đi.
Trước khi đi, khóe mắt hắn liếc thấy gương mặt của Mị Lục, trong lòng khẽ động, bước tới chạm vào gò má y.
Mị Lục còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một bàn tay thô bạo nắm chặt lấy cằm mình, ép buộc y ngẩng đầu.
Y bất thình lình đối diện với khuôn mặt Ngôi Sinh ở khoảng cách gần trong gang tấc.
Ngôi Sinh không hề che giấu d*c v*ng trong lòng, ánh mắt nhớp nháp gần như ngưng tụ thành thực chất, lướt qua từng tấc trên gương mặt y. Cảm giác ghê tởm khiến da đầu y tê dại, mạch máu toàn thân như muốn nổ tung.
Mị Lục theo bản năng ngửa đầu ra sau.
Nhưng Ngôi Sinh lập tức nhận ra ý đồ đó, lực tay trên cằm y càng siết chặt.
"Chậc...!" Mị Lục khẽ hít một hơi lạnh, cơn đau khiến khóe mắt y đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nơi đuôi mắt.
"Tiểu thiếu gia nhà Mị gia, không biết nếm thử có mùi vị thế nào đây?"
Ngôi Sinh từ từ ghé sát mặt, nụ cười vô cùng th* t*c.
"Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng kìm nén làm gì, có khi lát nữa đến khóc ngươi cũng không khóc nổi đâu."
Mị Lục lần đầu tiên nghe được những lời bẩn thỉu thế này từ miệng một người đàn ông.
Y choáng váng.
Thật quá ghê tởm.
Y là nam nhân, vậy mà lại có một ngày bị một nam nhân khác...
Chỉ nghĩ thôi đã đủ khiến y buồn nôn.
Phải làm sao bây giờ?
Đánh không lại.
Trốn cũng không xong.
Thậm chí ngay cả Bích U kiếm và túi Càn Khôn cũng bị lấy đi.
Dù cho những thứ đó vẫn còn trong tay, y cũng không thể thắng—bởi y vốn không biết sử dụng những pháp khí cao cấp ấy.
Trong đầu Mị Lục tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự trống rỗng.
Không có cách nào. Lúc này đây, y chẳng khác nào một con cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người ta xẻ thịt.
Mị Lục tuyệt vọng.
Ngay lúc đó, sắc mặt Ngôi Sinh bỗng chốc thay đổi, hắn đột ngột buông cằm y ra.
"Chết tiệt!"
Ngôi Sinh nguyền rủa một tiếng, cúi đầu nhìn xuống.
Hắn phát hiện ra Hộc Luật Yển vốn nằm bất động trong góc từ bao giờ đã bò đến bên chân hắn, một bàn tay run rẩy nhưng lại ghì chặt lấy mắt cá chân hắn không buông.
Không biết lấy sức mạnh từ đâu, lực tay của Hộc Luật Yển như muốn bóp nát mắt cá chân Ngôi Sinh ngay tại chỗ.
Ngôi Sinh giơ năm ngón tay, ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, không chút do dự vỗ mạnh lên lưng Hộc Luật Yển.
Hộc Luật Yển không chống đỡ nổi, lập tức phun ra một búng máu tươi, cơ thể co giật không ngừng.
Ngôi Sinh tức giận đá hắn lăn xa vài bước, cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân bị Hộc Luật Yển nắm, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Một lát sau, dường như hắn nghĩ ra điều gì, khóe môi chợt nhếch lên thành một nụ cười độc địa, nhìn về phía Hộc Luật Yển với ánh mắt thoáng vẻ hứng thú không rõ ràng.
"Không cần đưa tên tiểu thiếu gia kia về phòng ta nữa. Ngay tại đây, ta muốn để thằng nhóc đó tận mắt chứng kiến ta cưỡi lên kẻ mà nó coi trọng."
Hắn quay đầu ra lệnh cho Thất Sát:
"Lát nữa, các ngươi rửa sạch hắn, rồi dọn một chiếc giường vào đây."
Thất Sát chỉ có thể vâng dạ.
Ngôi Sinh nhìn ra sự chần chừ trong mắt Thất Sát, liền vỗ vai gã như an ủi:
"Đừng nghĩ nhiều, tối nay ta sẽ để người ch*t trên giường, vừa hay cho ngươi luyện chế con rối."
Dứt lời, hắn sải bước rời đi.
Sau khi Ngôi Sinh đi khỏi, Thất Sát và Ngũ Độc lập tức mang nước nóng vào, đồng thời chuẩn bị sẵn một bộ y phục mới.
Nhưng bộ y phục đó thậm chí không thể gọi là y phục—vừa mỏng tang, lại thiếu trước hụt sau.
Mị Lục không dám tưởng tượng nếu y mặc thứ này lên người sẽ thành cảnh tượng thế nào.
Trên người y vẫn còn thương tích, không thể trực tiếp ngâm nước.
Vì thế, Thất Sát và Ngũ Độc lấy ra một ít đan dược thượng phẩm cùng thuốc mỡ. Sau khi thô bạo nhét đan dược vào miệng y, bọn chúng bắt đầu xé bỏ y phục của y.
Muốn bôi thuốc, trước tiên phải cởi hết y phục.
Nhưng Mị Lục cứ giãy giụa không ngừng, khiến y phục trên người càng khó cởi.
Thất Sát và Ngũ Độc không muốn phí thời gian, liền quay sang điều chế thuốc mỡ trước.
Trong suốt quá trình ấy, không ai bận tâm đến kẻ nằm trong góc phòng.
Hộc Luật Yển vẫn như một mảnh giẻ rách bị vứt bỏ, tóc đen bết máu che khuất gương mặt trắng bệch.
Không rõ hắn sống hay đã chết.
Nhưng không ai để ý rằng, bằng một nỗ lực yếu ớt mà bền bỉ, Hộc Luật Yển đã rất chậm rãi bò đến bên chân Mị Lục, bàn tay run rẩy lại một lần nữa siết lấy mắt cá chân y.
Trời đã về khuya.
Căn phòng không rộng lắm, ánh sáng trắng của pháp khí chiếu sáng toàn bộ không gian.
Một bóng người lặng lẽ đứng lên, in xuống bức tường một cái bóng nghiêng dài.
Thất Sát đang cùng Ngũ Độc điều chế thuốc bỗng dưng có cảm giác bất an, quay đầu nhìn về phía Mị Lục.
Nhưng gã còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng Mị Lục, đã bị một khuôn mặt trắng bệch che khuất tầm nhìn.
Giây tiếp theo, lồng ngực gã đau nhói.
Bàn tay kia thô bạo xé toạc lồng ngực gã, nắm lấy trái tim bên trong—giống như cách gã từng làm với Mị Lục đêm qua.
Điểm khác biệt duy nhất là, kẻ trước mặt gã không hề do dự.
Trực tiếp xé toang lồng ngực gã, giật phắt trái tim ra ngoài.
Comments