Chương 110: Tỉnh lại.

Chương 110: Tỉnh lại.

Mị Lục bỗng dưng mở bừng mắt.

Hô hấp của y gấp gáp đến mức ngực phập phồng kịch liệt, thậm chí đau nhói từng cơn.

Y ngơ ngác nhìn trần nhà trắng toát, mãi lâu sau mới ý thức được mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

Rèm cửa trong phòng được chia làm hai lớp, mỗi lớp đều kéo chặt không kẽ hở, chẳng để lọt chút ánh sáng nào từ bên ngoài. Nhưng đèn tường trên đầu y vẫn sáng, ánh đèn trắng nhợt chiếu lên tường và trần nhà, khiến cả căn phòng sáng rực như ban ngày.

Mị Lục giơ tay chạm lên mặt mình, cả gương mặt đều ướt đẫm mồ hôi.

Y ý thức được: mình vừa nằm mơ.

Ngoài đêm hẹn cùng Tống Dữ ở khách sạn, y còn mơ thấy rất nhiều thứ khác.

Nhưng y chẳng nhớ nổi chút gì.

Cố gắng gợi lại, cơn đau quen thuộc lại nhấn chìm đầu óc y.

Mị Lục ôm đầu cuộn người lại, chỉ khi cơn đau dịu đi dần, y mới gắng gượng lần mò tìm chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường.

Máy đang tắt nguồn.

Vừa bật máy, y vừa lảo đảo ngồi dậy khỏi giường.

Chẳng bao lâu, một tin rồi hai tin, hàng loạt tin nhắn dồn dập hiện lên màn hình.

Thoáng liếc, đều là tin nhắn từ Tống Dữ, kèm cả loạt cuộc gọi nhỡ.

Mị Lục không đọc kỹ, chỉ ném điện thoại lại lên giường, tắt đèn tường, rồi bước tới bên cửa sổ, "soạt" một tiếng kéo rèm ra.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh nắng vàng rực rỡ ùa vào như thác đổ.

Mị Lục nheo mắt vì bị nắng chiếu thẳng vào.

Không ngờ y lại ngủ một mạch tới tận giữa trưa, hơn nữa hôm nay còn là một ngày nắng đẹp đến lạ thường.

Y không rõ hiện tại đang là mùa gì, nhưng dựa vào độ dày của quần áo trên người, chắc là xuân hoặc thu.

Nắng xuân thu không rực lửa như mùa hè, cũng không yếu ớt như mùa đông — nó vừa phải, ấm áp, như bàn tay dịu dàng đang ôm lấy y từ phía sau.

Không hiểu vì sao, tâm trạng lên xuống thất thường của y cũng dần lắng lại.

Y dùng mu bàn tay lau đi giọt nước sinh lý nơi khóe mắt, cố gắng mở to mắt lần nữa.

Khi mắt đã quen với ánh sáng, xuyên qua lớp kính trong suốt gần như vô hình, y trông thấy bên ngoài, cành cây lay động theo gió, ánh nắng xuyên qua từng tầng lá, rải bóng loang lổ trên mặt cỏ xanh.

Dì giúp việc đang kéo ống nước tưới cây, vừa tưới vừa thẫn thờ.

Một người quen ngang qua ngoài hàng rào sắt phủ đầy dây leo, tươi cười gọi dì một tiếng.

Dì lập tức khoá vòi, kéo ống nước đi tới nói chuyện.

Hai người đứng cách nhau một hàng rào, chẳng biết thì thầm điều chi mà cứ ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Tiếng cười khúc khích ấy lọt vào tai Mị Lục, lại biến thành những âm thanh mơ hồ xa xôi.

Dù vậy, y vẫn nghe được vài câu.

Dì bảo người quen rằng, ba mẹ y sẽ về trước Tết năm nay. Sau nửa năm dài đằng đẵng không gặp, gia đình ba người rốt cuộc cũng có thể đoàn tụ.

Dì còn nói, cha mẹ y đã quyết định sau khi hoàn tất công việc sẽ không bôn ba khắp nơi nữa, sẽ ở nhà, dành thời gian bên con.

Người quen nghe vậy cười bảo: "Nếu Tiểu Lục biết chuyện này, chắc vui phát khóc mất."

Dì cười tươi như hoa: "Chắc chắn là vậy rồi~"

Mị Lục nhìn hai người phía dưới thật lâu. Tới khi họ sắp kết thúc cuộc trò chuyện, y mới xoay người bước vào phòng tắm rửa mặt.

Gương phản chiếu gò má gầy guộc của y, dường như còn tiều tụy hơn hôm qua, xương gò má nhô cao, làn da trắng bệch, quầng thâm dưới mắt càng rõ, cả người trông chẳng khác gì xác sống trong TV.

Y còn thấy mắt mình đỏ bừng, đầy tơ máu — như thể đã khóc cả đêm.

Mị Lục lấy khăn ướt lau mắt.

Đau lắm.

Đau đến mức phải hít một hơi thật sâu.

Y lề mề trong phòng ngủ rất lâu, tới khi ra khỏi phòng đã là hai giờ chiều.

Y cố tình liếc đồng hồ điện thoại — thứ ba ngày 13 tháng 4 năm 2021.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, lẽ ra y nên đến trường.

Nhưng chẳng hiểu sao, chú Lý và dì cũng không tới gọi y dậy. Y cũng chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì.

Vừa xuống lầu đã thấy dì từ ngoài trở vào, thấy y tỉnh dậy, nụ cười trên mặt dì còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời ngoài kia.

"Thiếu gia tỉnh rồi à? Đói không? Cơm trưa nấu sẵn hết rồi, còn đang hâm trong bếp đấy. Cậu vào phòng ăn ngồi chờ một lát nha." Dì nói.

Mị Lục hỏi: "Chú Lý đâu rồi ạ?"

"Thấy thiếu gia còn chưa dậy nên đi ra ngoài làm việc rồi, chắc cũng sắp về thôi." Dì thuận miệng hỏi, "Cậu tìm chú Lý có chuyện gì à?"

Mị Lục lắc đầu.

Dì có hơi lạ lạ, thấy sắc mặt và ánh mắt y đều bất thường, nhưng quen biết từ nhỏ nên cũng không hỏi thêm.

Mị Lục ngồi ở góc bàn ăn dài rộng, mắt nhìn chằm chằm dì đang bê khay thức ăn từ bếp đi ra.

Khi dì vừa đặt khay xuống, y bỗng cất tiếng: "Dì ơi, cháu muốn tranh thủ đi thăm Tống Dữ một chuyến."

Nghe tới cái tên ấy, mặt dì quả nhiên biến sắc.

Mị Lục không cho dì cơ hội từ chối, không để dì kịp mở miệng, liền nói tiếp: "Coi như là đến nói lời từ biệt."

Nghe vậy, dì kinh ngạc nhìn y.

Mị Lục mím môi, cười rất khẽ: "Được không ạ?"

Dì đứng thẳng, vẻ mặt phức tạp, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Xin lỗi thiếu gia, chuyện này dì không tự quyết được. Nhưng dì có thể nói lại với chú Lý, nếu chú đồng ý, họ sẽ đưa cậu đi gặp Tống Dữ."

Mị Lục khẽ "ồ" một tiếng.

Dì nhún vai bất đắc dĩ, quay lưng định trở vào bếp.

Mị Lục lại hỏi: "Vậy dì biết Tống Dữ được chôn ở đâu không?"

"Chuyện này thì dì thật sự không rõ." Dì nói, "Cái chết của Tống Dữ khiến gia đình cậu ấy sốc nặng, tang lễ cũng làm rất đơn giản. Nghe nói ba mẹ cậu ấy đã chuyển tới thành phố khác rồi."

Bàn tay Mị Lục đặt trên bàn từ từ siết lại, y cúi đầu, không nói gì thêm.

Dì cũng chẳng nhận ra điều gì khác thường, lại quay vào bếp bưng đồ ăn ra.

Mị Lục vừa ăn xong, chú Lý và mấy người khác cũng về.

Thấy y đang ngồi trong phòng ăn, trên mặt chú Lý thoáng hiện nét kinh ngạc.

"Thiếu gia tỉnh rồi à." Chú giơ tay nhìn đồng hồ, "Bình thường cậu toàn ngủ tới chiều tối mới dậy."

Mị Lục không đáp, chỉ đưa ra yêu cầu: "Chú Lý, phiền chú đưa cháu đến trường một chuyến."

"Đến trường?" Chú Lý càng ngạc nhiên, "Giờ đã gần ba giờ, tới nơi cũng chẳng còn mấy tiết học."

Mị Lục nói: "Cháu muốn tới trường."

Chú Lý định nói là bọn họ đã xin nghỉ giùm y rồi, chỉ cần y khỏe mạnh là được, đi học hay không cũng không quan trọng, thành tích chẳng đáng gì so với tính mạng cả.

Nhưng thấy y kiên quyết, như đã quyết định không lay chuyển được, ông cũng không tìm ra lý do từ chối, đành đồng ý.

Ba giờ chiều, trời hanh nắng, bảo vệ ngồi trong chốt gác ngáp dài vì buồn ngủ.

Mị Lục tiến đến chào hỏi.

Bảo vệ đã được dặn dò từ trước, biết trường có một vị thiếu gia không bị ràng buộc gì, được phép ra vào tự do. Nghe tiếng Mị Lục, ông ta chẳng buồn ngẩng đầu, cứ thế mở cổng cho vào.

Ánh nắng phủ khắp sân trường. Giờ này vắng vẻ đến lạ thường, đi mãi chẳng thấy bóng ai.

Chỉ khi gần tới khu giảng đường, mới nghe thấy tiếng thầy cô giảng bài, tiếng học sinh đọc sách vang vọng trong không khí.

Mị Lục cố tình kéo giãn khoảng cách với chú Lý và những người đi cùng. Y đứng đợi dưới lầu giảng đường một lúc, chờ đến khi chuông tan tiết vang lên, đám học sinh túa ra như ong vỡ tổ.

Y tiện tay kéo một bạn học lại: "Tống Dữ đâu?"

Bạn học kia sững người: "Hả?"

Mị Lục tiếp tục hỏi: "Hôm nay cậu ấy có đến trường không? Cậu ấy đang ở đâu?"

Bạn học "à" lên một tiếng, như vừa hiểu ra: "Cậu nói Tống Dữ à, cậu ấy vẫn ở trường đó. Chắc giờ đang ở sân thượng chờ cậu đấy."

Mị Lục im lặng vài giây. Ánh mắt đang bình thường bỗng sắc bén như dao: "Cậu không phải bạn cùng lớp tôi, sao biết Tống Dữ? Sao biết cậu ấy đang chờ tôi ở sân thượng?"

Bạn học kia nghẹn lời. Sững người một lúc rồi trở nên hốt hoảng thấy rõ, vội giằng tay khỏi tay y, hét lớn: "Hỏi gì mà nhiều vậy? Tớ quen Tống Dữ thì sao, cậu ấy chờ cậu ở sân thượng, cậu có đi hay không thì tùy!"

Dứt lời, cậu ta quay lưng bỏ chạy.

Mị Lục đứng giữa đám người đi qua đi lại, đứng gần nửa phút. Ánh mắt y từ mơ hồ chuyển thành trong suốt, như tấm màn cát bụi bị vén lên.

Khi nghĩ thông rồi, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng vô cùng.

Thì ra là vậy.

Thì ra y đã bị lừa.

Khóe môi Mị Lục khẽ cong, ánh mắt ngập tràn châm biếm. Ánh nhìn ấy lướt qua đám đông xung quanh, cuối cùng dừng lại nơi chú Lý đang đứng cách đó không xa.

Y mỉm cười với chú lý, rồi quay người, bước lên cầu thang dẫn đến sân thượng.

Khi lên đến tầng hai, y liếc nhìn xuống dưới, thấy chú Lý và mấy người khác vẫn ngẩng đầu nhìn theo, rõ ràng thấy y càng lúc càng xa, vậy mà không ai bước theo.

Khoảnh khắc ấy, lòng y càng thêm chắc chắn.

Bước chân y càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng, gần như chạy thẳng lên sân thượng.

Toàn bộ sân thượng trơ trọi dưới ánh mặt trời, không một bóng râm. Giữa ánh sáng chói lòa, Mị Lục nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng bên mép sân thương.

Gió nhẹ lay động tóc và vạt áo người ấy, cậu ta chầm chậm xoay người, trông như một con bướm sắp bị gió cuốn bay đi.

"Tiểu Lục, cuối cùng cậu cũng tới rồi." Gương mặt Tống Dữ nở nụ cười mãn nguyện, "Tớ chờ cậu lâu lắm rồi."

Mị Lục chầm chậm bước tới.

Nhưng khi cách cậu ta còn chừng một mét, y dừng lại.

Tống Dữ chìa tay ra: "Tiểu Lục, đừng đứng xa vậy, qua đây nào."

Mị Lục lặng lẽ nhìn gương mặt mỉm cười kia.

Gương mặt ấy quá đỗi quen thuộc.

Là gương mặt của người bạn thân Tống Dữ.

Nhưng đáng tiếc, cho dù giống đến mấy, người này không phải là Tống Dữ của y.

Tống Dữ vốn nghĩ Mị Lục đã nghĩ thông suốt nên mới đến tìm mình, trong lòng vui mừng khôn xiết. Nhưng thái độ của Mị Lục dần khiến cậu ta cảm thấy có gì đó sai sai.

"Tiểu Lục?"

"Cậu không phải Tống Dữ."

"...." Nụ cười của "Tống Dữ" đông cứng lại, khóe môi giật nhẹ hai cái, rất nhanh sau đó, nụ cười tan biến, "Cậu có biết mình đang nói gì không?"

Mị Lục chậm rãi mở miệng: "Cậu là giả. Dì là giả. Chú Lý là giả. Bảo vệ và bạn học cũng là giả. Tất cả đều là giả."

Comments