Nghiêm Phù và Úc Thủy Hủy không rõ luồng linh lực kia khuếch tán đến đâu, nhưng dị biến đột ngột ấy đã gây ra không ít hoảng loạn trong kinh thành. Trên đường đi, những gì họ nhìn thấy chỉ là bách tính đang hối hả dọn dẹp hành lý, vội vã bỏ chạy.
Hai người không thể phân tâm lo cho dân thường, lập tức lấy ra pháp khí phi hành, lao nhanh về nơi xảy ra biến cố.
Nào ngờ càng đến gần, dao động linh lực kia càng thêm mãnh liệt, khiến cả hai không khỏi khó chịu.
Nguồn linh lực không rõ từ đâu phát ra, mang theo tính công kích mạnh mẽ cùng lực bài xích khủng khiếp. Ngay cả bọn họ—hai tu sĩ có tu vi không tầm thường—cũng cảm thấy vô cùng đau đớn giữa dòng linh lực loạn cuồng ấy, huống hồ là người phàm trần nơi phố chợ.
Nghiêm Phù và Úc Thủy Hủy tận mắt chứng kiến từng người dân dưới chân lần lượt ngã gục, nhẹ thì thổ huyết, nặng thì hôn mê bất tỉnh, chẳng khác nào bãi cỏ bị cắt trụi trong chớp mắt, thảm liệt và kỳ dị, máu me và choáng ngợp.
Dẫu là người ma giới, đã quen với máu tanh và giết chóc, giờ phút này trong lòng hai người cũng không khỏi sinh chút không nỡ.
Nghiêm Phù quay đầu đi, không muốn nhìn thêm nữa.
Còn Úc Thủy Hủy, vẻ mặt ngưng trọng, chưa một lần buông lơi.
Một lúc lâu sau, nàng mới quay sang Nghiêm Phù, chần chừ hỏi:
"Chuyện ở kinh thành... hình như không giống như ta tưởng."
Nghiêm Phù mím môi, im lặng giây lát rồi mới đáp:
"Cụ thể ra sao, tới nơi tự khắc sẽ rõ."
Khi đến gần khu vực trung tâm, trên đường phố đã không còn bóng dáng dân thường. Chỉ còn lại những ngôi nhà cửa nẻo mở toang mà không một ai bên trong, cùng những xe hàng chưa kịp thu dọn, đủ thấy sự hỗn loạn lúc tháo chạy.
Đi sâu thêm, cuối cùng cũng thấy người.
Nhưng những người đó không phải phàm nhân, mà là tu sĩ kéo đến sau khi cảm nhận được dị biến. Trong số ấy vừa có người ma giới tụ họp tại kinh thành, vừa có chính đạo nhân đã quy thuận Hộc Luật Yển.
Nghiêm Phù và Úc Thủy Hủy liếc mắt nhìn nhau, rồi hạ xuống cạnh Lư Hải và Kinh Tử Ngang đang đứng ở rìa đám đông.
Úc Thủy Hủy vừa thu pháp khí, đã vội vã hỏi:
"Ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Lư Hải và Kinh Tử Ngang—đôi oan gia ấy—lúc này đã không còn tâm trí đấu khẩu, sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi.
"Tư Đồ Ôn Uyển đó... điên thật rồi!" Lư Hải là người lên tiếng trước, "Nàng ta bố trí một Tuyệt Mệnh Trận, dùng chính mình làm trận nhãn, lấy lão tặc Văn Nhân Chính làm mồi, dẫn dụ Hộc Luật thành chủ vào trận."
"Tuyệt Mệnh Trận?!" Úc Thủy Hủy kinh hãi, "Nhưng Tuyệt Mệnh Trận vốn có sức hủy diệt cực mạnh, nàng ta bày trận giữa kinh thành, chẳng phải muốn kéo thêm người chết cùng sao?!"
Ánh mắt Kinh Tử Ngang trở nên lạnh băng, nhìn nàng nói:
"Lư Hải nói đúng, Tư Đồ Ôn Uyển đã điên rồi. Bây giờ nàng ta chỉ muốn báo thù cho chồng và con trai, sinh mạng kẻ khác, nàng ta chẳng để tâm."
Lư Hải cười lạnh:
"Chồng và con trai nàng ta đều là lũ lòng lang dạ sói, chết là đáng. Nàng ta lấy tư cách gì mà đòi báo thù Hộc Luật thành chủ chứ?"
Người vây quanh càng lúc càng đông, nhưng sắc mặt đều là bất lực. Nghiêm Phù cảm thấy cứ chờ như vậy không phải cách, liền rảo bước chen qua đám người đi vào trong.
Úc Thủy Hủy thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Bên trong, nơi bị bao vây là một ngôi trạch viện. Cửa lớn mở toang, song kỳ lạ thay, ánh sáng rõ ràng không thể chiếu vào trong viện. Trên cao không có vật gì che chắn, vậy mà nơi đó tối tăm đến mức chỉ lờ mờ thấy được hình dạng tiền đình.
Nghiêm Phù và Úc Thủy Hủy chưa kịp tới gần, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Rõ ràng, mùi đó phát ra từ trong viện.
Nghiêm Phù nhíu mày, liếc sang Úc Thủy Hủy:
"Tuyệt Mệnh Trận mà Lư Hải nhắc đến, hẳn là ở trong này."
Úc Thủy Hủy hỏi:
"Chúng ta vào chứ?"
Nghiêm Phù còn chưa kịp trả lời, sau lưng đã vang lên một tiếng gọi:
"Nghiêm thành chủ, Úc thành chủ, xin chờ một chút."
Họ quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi, dung mạo anh tuấn đang sải bước tới gần. Người đó rõ ràng nhận ra cả hai, vừa đến nơi đã thi lễ rồi tự giới thiệu:
"Tại hạ Tư Đồ Cao Dương."
Nghiêm Phù gật đầu:
"Thì ra là gia chủ Tư Đồ."
Tư Đồ Cao Dương không vòng vo, nói thẳng:
"Bên trong chính là Tuyệt Mệnh Trận do Tư Đồ Ôn Uyển bày ra. Nhưng đây không phải trận thường, nàng ta dùng máu tế trận, lấy thân thể mình làm trận nhãn. Bất kỳ ai bước vào đều có thể trở thành chất dinh dưỡng cho trận pháp hấp thụ. Chỉ khi nào không còn gì để hấp thụ nữa thì Tuyệt Mệnh trận mới tiêu tàn như đóa hoa héo rũ."
Úc Thủy Hủy sốt ruột hỏi:
"Vậy còn Ma Tôn của ta?"
Tư Đồ Cao Dương ngẩn người, mất một lúc mới kịp phản ứng là nàng đang nhắc đến Hộc Luật Yển.
Giờ phút này, môn hộ có thể bị diệt bất cứ lúc nào, đại thế chính – tà lung lay, hôm qua còn oai phong lẫm liệt, hôm nay đã thành gió cuốn bụi bay, lòng người chia rẽ. Không ngờ những kẻ ma tu này lại để tâm tới Hộc Luật Yển đến thế.
Tư Đồ Cao Dương thu lại tâm tư, nghĩ thầm: "Hộc Luật Yển không hổ là con trai Hộc Luật Uyển. Khi trước là do mọi người quá coi thường hắn."
"Họ đã phái không ít người vào trận dò xét, nhưng tất cả đều một đi không trở lại. Đến nước này rồi, bên trong cụ thể thế nào... bọn ta cũng chẳng rõ." Nói xong, Tư Đồ Cao Dương thở dài nặng nề.
Nếu Tuyệt Mệnh Trận thật sự là tử trận, hắn chỉ có thể nghĩ cách phá trận từ bên ngoài, tuyệt đối không thể tiếp tục sai người đi chịu chết.
Không ngờ vừa dứt suy nghĩ đó, Nghiêm Phù đã trầm giọng nói:
"Ta vào."
Úc Thủy Hủy phản ứng nhanh hơn Tư Đồ Cao Dương, lập tức quay đầu lại:
"Nghiêm thành chủ?!"
Tư Đồ Cao Dương cũng sửng sốt nhìn về phía hắn.
"Hộc Luật Yển là Ma Tôn do bọn ta ủng hộ lên ngôi, ta là người trong cuộc, không thể khoanh tay đứng nhìn trong lúc này. Hơn nữa—" Nghiêm Phù khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào bóng tối trong viện, "Hắn từng cứu mạng con gái ta, ta nợ hắn một mạng."
Úc Thủy Hủy tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng môi khẽ mấp máy rồi lại thôi.
Nàng không giống Nghiêm Phù. Dù nàng ngưỡng mộ sức mạnh của Hộc Luật Yển, thật lòng ủng hộ hắn trở thành Ma Tôn, nhưng nàng không nợ hắn một mạng. Nàng cũng không muốn vì hắn mà tùy tiện hy sinh bản thân.
Hơn nữa, nếu Hộc Luật Yển có thể một mình bước ra từ Tuyệt Mệnh Trận, chẳng phải càng chứng minh hắn xứng đáng làm Ma Tôn hơn bất kỳ ai sao?
Đến lúc đó, ai còn dám có lời dị nghị?
Mặc dù suy nghĩ của Úc Thủy Hủy rất có lý, nhưng nói cho cùng... đều là vì tư lợi. Nàng không dám nói ra, chỉ yên lặng tránh né ánh mắt của Nghiêm Phù.
Nghiêm Phù là kẻ tinh tường thế sự, liếc qua đã hiểu rõ tâm tư nàng, chỉ khẽ cười, đoạn quay sang Tư Đồ Cao Dương:
"Gia chủ Tư Đồ, phiền ngươi đưa ta vào trận."
Tư Đồ Cao Dương thấy hắn đã quyết, cũng không ngăn cản nữa. Sau khi dặn dò vài câu, liền gọi hai người đến dẫn Nghiêm Phù vào trận.
Chẳng bao lâu sau, Nghiêm Phù đã theo họ rời đi.
Chốn cũ chỉ còn lại Úc Thủy Hủy và Tư Đồ Cao Dương đứng đó, mỗi người một ý nghĩ.
Tư Đồ Cao Dương cười đầy hàm ý:
"Úc thành chủ đã không theo vào trận cùng Nghiêm thành chủ, vậy chi bằng ở lại giúp ta một tay. Ta đang cần người bắt đám chó mà Văn Nhân Chính nuôi—so với vào trận, lũ chó ấy cùng lắm chỉ cắn ngươi một miếng, không đến nỗi mất mạng đâu."
Lời lẽ âm dương quái khí, khiến Úc Thủy Hủy chau mày.
Nàng sống trong ma giới bao năm, đâu phải kẻ mềm yếu để mặc người bắt nạt? Trước kia cúi mình trước Hộc Luật Yển vì thật tâm kính phục sức mạnh của hắn, còn tên Tư Đồ Cao Dương này thì là gì chứ? Chỉ là một kẻ nấp sau danh nghĩa của Hộc Luật mà vênh váo hống hách!
Trước kia trong tứ đại thế gia, người ta chỉ nhắc đến nhà họ Hộc Luật, nhà họ Văn Nhân và nhà họ Mị. Mấy ai để tâm đến nhà họ Tư Đồ?
Nếu không nhờ Hộc Luật Yển, sợ rằng chẳng ai nghe lời Tư Đồ Cao Dương.
Nghĩ đến đây, Úc Thủy Hủy khẽ cười lạnh, không khách khí đáp lại:
"Gia chủ Tư Đồ đây chẳng phải đang chê cười người khác trong khi bản thân cũng như thế sao? Nếu thật sự lo cho Ma Tôn, chắc hẳn ngươi đã sớm dẫn người xông trận rồi nhỉ?"
Tư Đồ Cao Dương biến sắc, lập tức đảo mắt nhìn quanh.
Thấy không ai chú ý đến họ, hắn mới nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ánh mắt hắn lạnh hẳn đi, hạ giọng:
"Úc thành chủ, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bừa. Tư Đồ Cao Dương ta một lòng trung thành với công tử Hộc Luật. Nếu có hai lòng thì ta đến đây làm việc cho công tử Hộc Luật làm gì, cứ yên vị làm chức gia chủ nhà Tư Đồ chẳng tốt hơn sao."
Úc Thủy Hủy khẽ vung tay, trong lòng bàn tay không biết từ đâu hiện ra một chiếc quạt tròn phấn hồng, ngón tay thon thả khẽ phe phẩy, tư thế yêu mị mà lạnh lùng:
"Gia chủ Tư Đồ, ngươi cũng có dã tâm đúng không? Giờ tứ tông nhị phái chẳng ra gì, tứ đại thế gia thì hai nhà đã suy tàn, Mị gia thì đang dần rút lui khỏi tầm mắt thế nhân... Nếu Ma Tôn thật sự vùi xác trong Tuyệt Mệnh Trận, kẻ được lợi nhất... không phải là ngươi sao?"
Ánh mắt Tư Đồ Cao Dương đã lạnh lẽo đến tột cùng, hắn nhìn chằm chằm Úc Thủy Hủy, không nói lời nào, chỉ có hai tay buông thõng bên người đang siết chặt thành nắm đấm.
Rõ ràng từng câu từng chữ của Úc Thủy Hủy đều chọc thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn.
"Ta đương nhiên không nghi ngờ tấm chân tình của gia chủ họ Tư Đồ dành cho Ma Tôn, nhưng trên đời này không ai có thể hoàn toàn không giữ lại điều gì với người khác. Ngươi tự giữ đường lui, ta sẽ coi như không hay biết, nhưng cũng xin ngươi hãy làm tròn phần việc của mình trước khi mọi chuyện ngã ngũ."
Úc Thủy Hủy nghiêm giọng nói xong, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Tư Đồ Cao Dương đứng sững một lúc lâu, rồi mới chậm rãi quay đầu nhìn theo bóng lưng Úc Thủy Hủy đã xa khuất, ánh mắt u ám nặng nề.
Kỳ thực lời của Úc Thủy Hủy không hề sai.
Hắn đúng là có tư tâm.
Nhưng ở đây có ai mà không có tư tâm?
Nếu Hộc Luật Yển còn sống thì không sao, nhưng một khi hắn chết đi, đừng nói là sợi dây duy nhất ràng buộc giữa chính - ma bị đứt đoạn, mà ngay cả nội bộ chính đạo cũng có khả năng xảy ra nội chiến tranh quyền đoạt lợi.
Tứ tông nhị phái và tứ đại thế gia sẽ phải tái cấu trúc, các môn phái nhỏ bé đang chờ thời sẽ nhảy vào chen chân.
Đến lúc đó, ai nắm quyền lớn hơn sẽ chiếm được cơ hội tốt nhất.
Mọi tính toán của hắn, đều là vì gia tộc Tư Đồ.
Hắn dám chắc, những người có mặt ở đây đều ôm tâm tư riêng, vừa muốn được chia phần lợi từ Hộc Luật Yển, lại vừa lo lắng sẽ trở thành cá nằm trên thớt sau khi hắn chết.
Người như Nghiêm Phù... thật sự không có nhiều.
Tư Đồ Cao Dương thở dài trong lòng, quay đầu nhìn lại ngôi nhà đã nuốt trọn bóng dáng Nghiêm Phù, khẽ nhủ: Hộc Luật Yển... mong rằng mệnh ngươi lớn, phúc ngươi dày.
—
Nghiêm Phù vừa bước vào trận liền bị làn sương đen cuồn cuộn ập đến che khuất tầm nhìn. Sương mù như mực hòa tan trong làn nước trong, mềm mại trôi nổi trước mắt ông, lúc đậm lúc nhạt, khiến ông không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Ông chỉ có thể vừa lắng nghe âm thanh bốn phía vừa cẩn trọng tiến về phía trước.
Không rõ đã đi bao lâu, trong màn sương đen trước mắt dần dần lộ ra từng tia đỏ rực, tựa như ngay cả không khí cũng bị nhuộm thành từng mảng đen đỏ, hai màu quấn lấy nhau, nhìn vô cùng quỷ dị.
Có lẽ mùi máu tanh nơi này quá nồng, khiến thần kinh Nghiêm Phù gần như tê liệt. Thấy cảnh tượng ấy, hắn vậy mà không mảy may nghi ngờ.
Cho đến khi tiến thêm một đoạn, ông mới chậm rãi phát hiện điều khác lạ. Nghiêm Phù vươn tay chạm vào chút sương đỏ, dùng ngón cái và ngón trỏ xoa nhẹ—mới phát hiện những làn sương đỏ kia là... máu.
Một cơn chấn động lan khắp lòng ông, vội vàng dừng bước, đưa mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy sương máu lan ra rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã gần như nuốt trọn lớp sương đen ông thấy khi vào trận, khiến cả không gian quanh hắn đỏ rực đến rợn người.
Đúng lúc đó, Nghiêm Phù cảm thấy cơn đau nhói lan khắp cơ thể.
Bất cứ nơi nào sương máu chạm vào, dù có hai lớp áo cách ngăn, vẫn đau buốt như kim châm.
Thứ này tuyệt đối không phải sương máu bình thường.
Nghiêm Phù vừa lùi lại, vừa nảy ra một suy đoán: Tư Đồ Cao Dương từng ví Tuyệt Mệnh Trận như một đóa hoa, kẻ vào trận chính là dưỡng chất nuôi hoa, vậy lớp sương máu này chính là cơ quan tiêu hóa dưỡng chất của đóa hoa ấy.
Chẳng trách người Tư Đồ Cao Dương phái vào đều không quay lại—họ căn bản không biết trong trận là thứ gì, chưa chuẩn bị gì đã bị diệt ngay khi mới bước vào.
Nghiêm Phù nhanh chóng lấy từ Túi Bách Cẩm ra một chiếc pháp y phòng ngự, đó là một pháp khí cao cấp, tuy là vật tiêu hao nhưng ít ra có thể bảo vệ hắn một thời gian khỏi sự ăn mòn của sương máu.
Vừa khoác lên người, cơn đau liền biến mất.
Nghiêm Phù biết mình không thể chần chừ nữa, liền mạo hiểm dùng thần thức dò xét xung quanh, nào ngờ chân sau bất ngờ đá phải thứ gì đó.
Ông cúi đầu nhìn.
Chỉ tiếc là giữa làn sương đỏ dày đặc, dù nhãn lực của tu sĩ hơn người thường ngàn vạn lần, ông cũng không thể thấy rõ vừa đá trúng thứ gì.
Chỉ cảm giác thứ ấy mềm mềm, tròn tròn...
Tựa như... một cái đầu người.
Nghiêm Phù ngẫm nghĩ một lát, quyết định ngồi xuống xem kỹ.
Càng cúi thấp người, sương máu trước mắt càng loãng dần.
Nghiêm Phù thấy một gương mặt trắng bệch, ngửa lên, miệng khẽ mở, mắt mở to, như đang trừng trừng nhìn thẳng vào hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Người kia đã không còn sinh khí, trong mắt chỉ còn sự chết chóc.
Dù Nghiêm Phù đã quen nhìn thấy tử thi, nhưng bị dọa bất ngờ thế này, vẫn khiến hắn giật mình nghiêng người về sau.
Hô hấp trở nên rối loạn, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Rất nhanh sau đó, ông nhận ra khuôn mặt kia.
Là... Tư Đồ Ôn Uyển.
Năm ấy Tư Đồ Ôn Uyển từng theo Hộc Luật Hạnh đến Ma giới bắt Hộc Luật Yển, ông từng gặp nàng ta một lần. Mấy năm trôi qua, thời gian dường như không để lại dấu vết gì trên gương mặt Tư Đồ Ôn Uyển.
Nhưng giờ thì nàng ta đã chết.
Sắc mặt trắng bệch cùng xám xanh, khí lạnh chết chóc bao trùm, mắt lõm sâu, môi không còn máu, biểu cảm đông cứng lại ở khoảnh khắc đau đớn và sợ hãi tột cùng.
Điều khiến lòng Nghiêm Phù rùng mình, là ông thấy sương máu đang bao lấy thi thể Tư Đồ Ôn Uyển, như một loài sâu đang ăn, khẽ cử động từng chút.
Phần cổ lộ ra đã máu me be bét, máu thịt nhão nhoét, kinh tởm vô cùng.
Xem ra suy đoán của ông là đúng.
Lồng ngực Nghiêm Phù phập phồng, ông vội kéo giãn khoảng cách giữa mình và cái xác, khó khăn th* d*c. Vừa định quay người rời khỏi nơi quỷ quái này, ông lại vô tình thấy... thêm nhiều xác chết.
Thì ra dưới đất ở đây đầy rẫy thi thể, ngổn ngang hỗn loạn, chỉ vì lúc nãy bị sương máu che khuất nên ông không nhận ra.
Giờ cúi xuống, đột ngột nhìn thấy.
Mỗi thi thể đều bị sương máu bao bọc, mà sương máu ấy thì đang như loài thú đói lâu năm, há mồm ngoạm lấy thịt xương, không ngừng nuốt chửng từng phần một.
Nghiêm Phù sững sờ nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, cổ họng trào lên cơn buồn nôn, quay đầu kịch liệt nôn khan.
Đây đâu phải là trận pháp?
Rõ ràng Tuyệt Mệnh Trận này là một con yêu thú ăn thịt người!
Vậy nên người Tư Đồ Cao Dương phái vào, chẳng những chết, mà còn bị biến thành máu thịt nuôi sống trận pháp này theo cách tàn độc như thế.
Đôi mắt Nghiêm Phù hoe đỏ, giận dữ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trắng bệch của Tư Đồ Ôn Uyển.
Tư Đồ Ôn Uyển à, Tư Đồ Ôn Uyển...
Ngươi thật là độc ác. Vì lợi ích riêng, ngươi lại nhẫn tâm kéo theo biết bao người vô tội xuống nước. Ngươi mới chính là con yêu quái ăn thịt người không nhả xương!
Nghiêm Phù gắng gượng đứng lên bằng đôi chân mềm nhũn, vừa mới quay người bước một bước, bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì—
Phải rồi, Hộc Luật Yển đâu rồi?
Hắn... có phải cũng chết ở đây rồi không?
Cơn đau nhói do sương máu gây ra bắt đầu xuyên qua lớp pháp y phòng ngự, những gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay đang siết chặt của Nghiêm Phù. Trước khi vào trận, ông đã nghĩ đến vô số tình huống, nhưng tuyệt đối không ngờ được rằng Tuyệt Mệnh Trận lại đẫm máu, tàn nhẫn và tuyệt vọng đến thế.
Hộc Luật Yển dù có tài giỏi đến đâu, cũng chỉ là thân xác phàm nhân, sao có thể chống lại Tuyệt Mệnh Trận mà Tư Đồ Ôn Uyển dùng cả mạng đổi lấy?
Tim Nghiêm Phù dần lạnh giá, ông bắt đầu rà soát từng gương mặt của các thi thể.
Không phải Hộc Luật Yển.
Người này cũng không phải.
Toàn là gương mặt lạ, còn rất trẻ.
Tuy chẳng ai mở miệng nói rõ, nhưng chỉ cần nhìn cách ăn mặc của bọn họ, là đủ để đoán ra: hoặc là người của nhà Văn Nhân, hoặc là người nhà Hộc Luật.
Nghiêm Phù buông tay, thân thể mất đi điểm tựa liền nghiêng đổ về phía trước.
Làn sương máu đỏ tụ lại, rất nhanh đã phủ trọn gương mặt của xác chết kia.
Nghiêm Phù cúi đầu nhìn bàn tay mình. Không có pháp y bảo vệ, lại thêm việc vừa rồi ông không ngừng lục lọi xác chết, khiến máu tươi không ngớt trào ra từ dưới da thịt.
Tay ông giờ đây, như được rửa bằng máu.
Nếu cứ tiếp tục thế này, đừng nói là tìm được Hộc Luật Yển, e rằng chính ông cũng sẽ bỏ mạng nơi đây.
Nếu giờ quay đầu, có lẽ vẫn còn cơ hội sống sót.
Nghiêm Phù nhắm mắt lại. Trên ngực ông có đeo một viên cảm ứng thạch, ông có thể rõ ràng cảm nhận được nguồn năng lượng từ viên đá ấy đang dần yếu đi.
Đó là thứ duy nhất kết nối Nghiêm Phù với thế giới bên ngoài. Một khi năng lượng cạn kiệt, chờ đợi ông sẽ chỉ là kết cục như những xác chết kia—trở thành dưỡng chất cho Tuyệt Mệnh trận.
Dưới áp lực của căng thẳng và sợ hãi, sau một hồi giằng co, Nghiêm Phù vẫn không chọn quay đi, mà đứng nguyên tại chỗ, vận dụng thần thức dò xét xung quanh.
Dù Hộc Luật Yển còn sống hay đã chết, ông cũng phải mang hắn rời khỏi nơi này.
Nếu không được... thì cùng chôn xác ở đây đi.
Thế nhưng sương máu không chỉ che mờ tầm nhìn của Nghiêm Phù, nó còn đang quấy nhiễu thần thức.
Thần thức vừa mới tản ra, làn sương như có tri giác, tức thì như dây leo bám đá mà phủ chụp tới.
Một cơn đau âm ỉ dội lên từ tận sâu trong não bộ.
Nghiêm Phù hít mạnh một hơi lạnh, cắn răng chịu đựng cơn đau, tiếp tục mở rộng phạm vi thần thức.
Ngay lúc đó, dường như ông cảm nhận được điều gì đó.
Thân thể Nghiêm Phù khựng lại, rồi lập tức mở mắt nhìn về phía vừa cảm nhận được.
Sương máu đặc quánh không rõ từ khi nào đã nhạt đi ít nhiều. Một bóng người cao lớn mơ hồ hiện ra.
Người đó đang chậm rãi bước về phía ông.
Khi làn sương đỏ tách ra hai bên như nước gặp gió, bóng người kia cũng dần hiện rõ.
Không lâu sau, người đó dừng lại trước mặt Nghiêm Phù.
Một bộ y phục đen, mái tóc đen được cột cao quen thuộc, ánh mắt lạnh nhạt và gương mặt hờ hững thật quen thuộc, thâm chí cả mùi máu tanh thoang thoảng trên người đối phương cũng thân quen đến lạ.
Chỉ là đã lâu không gặp, đối phương lại cao thêm một đoạn. Trước kia chỉ nhỉnh hơn ông một chút, nay đã cao hơn nửa cái đầu, khiến ông phải ngẩng đầu mới nhìn thẳng vào mắt hắn được.
Đôi mắt ấy thật đẹp—mắt dài, đuôi mắt hơi nhướn, mang vẻ quyến rũ đặc trưng của mắt phượng, song so với mắt phương, ánh nhìn ấy còn lạnh lẽo hơn vài phần.
Trước kia, ánh mắt ấy luôn không rời khỏi Mị Lục khi hai người cùng xuất hiện. Mà nay, Mị Lục không còn ở đây, nên ánh nhìn kia cũng chẳng còn ánh sáng—chỉ còn lại tro tàn và tĩnh lặng.
Cảnh tượng ấy khiến Nghiêm Phù nhớ tới đôi mắt của Tư Đồ Ôn Uyển không lâu trước đó.
Nhưng Tư Đồ Ôn Uyển đã chết rồi kia mà!
Nghiêm Phù hé môi định nói, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một tiếng gọi trầm thấp từ đối phương:
"Nghiêm thúc."
"......" Nghiêm Phù khựng lại, những lời định nói đều nghẹn nơi cổ họng. Một lát sau, ông mở miệng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Hộc Luật Yển khẽ lắc đầu, ngược lại hỏi: "Sao ngươi lại vào đây?"
"Ta vào tìm ngươi." Vừa dứt lời, Nghiêm Phù mới phát hiện cảm ứng thạch gần như không còn chút năng lượng nào, trong mắt lập tức lộ ra vẻ lo lắng, ông vội nói: "Ta đưa ngươi ra ngoài, mọi người đều đang chờ ngươi."
Nghiêm Phù nói xong liền quay người đi trước. Nhưng đi được vài bước, ông lại không nghe thấy tiếng bước chân của Hộc Luật Yển phía sau.
Nghiêm Phù quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hộc Luật Yển vẫn đứng nguyên tại chỗ, không chút biểu cảm mà nhìn ông.
Ánh mắt giao nhau trong chốc lát, Nghiêm Phù dường như đọc được điều gì đó trong ánh nhìn của hắn, sắc mặt liền trở nên phức tạp.
"Sao ngươi không đi?" Ngữ khí của Nghiêm Phù trở nên luống cuống lúc nào không hay, ông tiến đến gần Hộc Luật Yển hai bước, "Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước đã."
Thế nhưng Hộc Luật Yển vẫn không nhúc nhích.
Trong lúc Nghiêm Phù còn đang kinh nghi bất định, khuôn mặt tuấn mỹ của Hộc Luật Yển dần nở nụ cười mỉm. Hắn cười rất đẹp, nhưng trong hoàn cảnh này lại khiến người ta thấy ghê rợn.
"Mọi người đều đang chờ ta?" Hắn hơi nghiêng đầu, tựa như rất tò mò, "Ngươi nói 'mọi người' là ai?"
Nghiêm Phù không hiểu vì sao hắn hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời thật: "Rất nhiều người, gia chủ nhà Tư Đồ cũng ở bên ngoài."
"Đã rất nhiều người, vậy tại sao chỉ có một mình ngươi vào?"
"......" Nghiêm Phù bị hỏi nghẹn họng.
Hộc Luật Yển nhìn thấy vẻ lúng túng ấy, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, xen lẫn chế nhạo.
Ngay sau đó, hắn phì cười thành tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng cười vang thành tràng dài dữ dội.
Nghiêm Phù lần đầu tiên thấy bất an đến thế. Ông nhìn Hộc Luật Yển cười đến phát điên mà bàng hoàng, trong lòng nỗi bất an ngùn ngụt dâng lên.
"Nghiêm thúc, xem ra chỉ có mình ngươi chịu vào tìm ta. Chỉ tiếc là chuyến đi này của ngươi... uổng công rồi." Hộc Luật Yển nheo mắt, khóe môi nhếch lên, nụ cười như hoa nở, nhưng chẳng có chút vui vẻ nào.
Dù Hộc Luật Yển có cười đến mức nào, đôi mắt ấy vẫn lạnh như băng.
Nhưng chuyện quan trọng không nằm ở đó.
Mà là——
"Ngươi nói gì cơ?" Nghiêm Phù ngẩn ra, "Ta uổng công là sao?"
Hộc Luật Yển vẫn cười: "Dù ngươi không đến tìm ta, ta cũng có thể ra ngoài."
Nghiêm Phù nhíu mày: "Ngươi ra ngoài kiểu gì?"
"Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết." Hộc Luật Yển mỉm cười thần bí, rồi đột ngột đổi giọng, "Nhưng trước đó, ta phải tìm hai người."
"Ai?"
Hộc Luật Yển không trả lời. Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, chỉ nghe "soạt" một tiếng, một thanh kiếm đen nhánh xuyên thủng màn sương máu mà lao vút tới trước mặt họ.
Đúng là——Thất Tinh Côn Luân Kiếm.
Thanh kiếm ấy dừng lại trước mặt Hộc Luật Yển, thân kiếm rung lên kịch liệt, phát ra tiếng vù vù.
Hộc Luật Yển nhìn thanh kiếm, mỉm cười: "Nhanh vậy đã tìm ra rồi à?"
Thân kiếm rung dữ dội hơn, như đang trả lời hắn.
Hắn vươn tay nắm lấy chuôi kiếm, quay người đi về một hướng.
Nghiêm Phù lúc này toàn thân lạnh toát, nhưng cũng chỉ có thể đi theo sau hắn...
Sương máu xung quanh dường như vô cùng kiêng dè Hộc Luật Yển. Mỗi khi hắn bước tới đâu, làn sương mù máu đặc quánh trong không khí liền giống như chuột gặp mèo, lập tức tản sang hai bên.
Ngay cả Nghiêm Phù đi sát phía sau cũng bị sương máu chủ động tránh xa một đoạn.
Lúc này, cuối cùng Nghiêm Phù cũng có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh — họ đang đứng trên một khoảng đất trống trước một căn nhà, chỉ cần bước thêm vài bước nữa là có thể men theo bậc thang bước vào trong.
Cửa nhà mở toang, ánh sáng bên trong lại càng tối tăm.
Vừa đặt một chân vào cửa, thanh kiếm Thất Tinh Côn Luân trong tay Hộc Luật Yển liền không kiềm chế nổi mà bay vụt lên không trung.
Kiếm lượn một vòng rồi bay thẳng vào gian phòng bên trong.
Hộc Luật Yển sải bước đuổi theo.
Bên trong bài trí rất đơn sơ, ngoài giường và bàn ghế ra chỉ có một cái tủ gỗ lớn có thể chứa được hai người đàn ông trưởng thành.
Thất Tinh Côn Luân kiếm đâm phập vào giữa tủ, một tiếng hét thảm thiết vang lên, máu tươi tràn ra từ khe hở bên dưới cánh cửa.
Hộc Luật Yển đi tới, nhưng lại không có ý định mở cửa ra.
Mãi cho đến khi có người đẩy cửa từ bên trong, hai thân thể lăn lông lốc ra ngoài, Nghiêm Phù đứng sau Hộc Luật Yển cũng miễn cưỡng nhìn rõ diện mạo hai người đó.
Trong khoảnh khắc ấy, ông nghẹn thở, cả đầu như tê dại.
Một cơn buồn nôn mãnh liệt theo thực quản trào ngược lên.
Còn đâu là người nữa?
Mắt họ bị móc, mũi bị cắt, tai bị chém, khuôn mặt chẳng còn chỗ nào lành lặn, quần áo dính đầy máu, đến cả hai cánh tay cũng chẳng ghép nổi thành một đôi nguyên vẹn.
Nghiêm Phù hoảng hốt lùi lại, nếu không phải ông nhanh tay lấy mu bàn tay còn sạch sẽ che miệng, chỉ e đã nôn ra ngay tại chỗ.
Trái lại, Hộc Luật Yển lại như chẳng mảy may xúc động, bình thản ngồi xổm xuống, dường như còn đang thưởng thức cận cảnh thảm trạng của hai người nọ.
"Ta không phải đã dặn các ngươi trốn cho kỹ rồi sao? Kết quả lại bị tìm thấy nhanh như vậy," Hộc Luật Yển lên tiếng, giọng điệu như thể đang tiếc nuối điều gì đó.
Dù hai người kia đã bị cắt tai, nhưng vẫn nghe được tiếng hắn nói.
Thế mà họ chẳng phản ứng gì, chỉ quằn quại đau đớn trên nền đất, răng nghiến chặt, chỗ họ lăn qua để lại từng vệt máu loang lổ đầy rợn người.
Một lúc lâu sau, một kẻ trong số đó khó nhọc thốt lên vài chữ mơ hồ:
"Hộc Luật... Hộc Luật Yển... Ngươi giết ta..."
Hộc Luật Yển dùng kiếm nâng cằm người nọ lên.
Miệng gã há to, lưỡi đã bị chém mất một nửa, máu đặc quánh phun ra từng ngụm, có lẽ vì bị tra tấn quá lâu nên toàn thân toát ra một vẻ tê dại và tuyệt vọng.
"Giết ta..." Gã cầu xin một cách gian nan, "Ta van ngươi..."
Hộc Luật Yển vui vẻ đáp lại:
"Ngươi rồi sẽ chết, nhưng không phải bây giờ."
Người nọ cổ họng khẽ động, đã chẳng thể phát ra thêm âm thanh nào nữa.
Hộc Luật Yển rút kiếm, chống mũi kiếm xuống đất đứng dậy, tâm trạng dường như rất tốt, quay đầu lại giới thiệu với Nghiêm Phù:
"Nghiêm thúc, ngươi chưa từng gặp gã đúng không? Gã chính là gia chủ nhà Văn Nhân— Văn Nhân Chính."
Nghiêm Phù cứng đờ đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt.
Hộc Luật Yển lại dùng kiếm chỉ sang người còn lại:
"Còn đây là cháu trai của gã, Văn Nhân Dao — người từng được ca tụng là thanh niên kiệt xuất."
Nghiêm Phù thậm chí không dám liếc nhìn kẻ kia lấy một cái, giọng run rẩy khô khốc:
"Chúng ta... có phải nên ra ngoài rồi không?"
"À, phải đấy." Hộc Luật Yển nhếch môi cười khẽ, "Cũng đến lúc rồi."
Nghe được câu đó, nỗi bất an đè nặng trong lòng Nghiêm Phù lập tức dâng trào lên đến đỉnh điểm. Ông không còn kìm nén được nữa, cơn bốc đồng thắng thế cả nỗi sợ, Nghiêm Phù hỏi thẳng:
"Là đến lúc gì? Hộc Luật Yển, ngươi nói thật đi, ngươi đang mưu tính chuyện gì đúng không?"
Hộc Luật Yển không đáp, chỉ mỉm cười nhìn ông.
Nghiêm Phù giận dữ quát: "Hộc Luật Yển!"
"Nghiêm thúc, ta còn lại gì nữa đâu, còn có thể mưu tính được gì?" Hộc Luật Yển giơ cao Thất Tinh Côn Luân kiếm, kiếm khí mãnh liệt xoắn quanh thân kiếm, xé rách mái nhà, thẳng lên trời cao.
Một cơn cuồng phong nổi lên từ hư không, thổi đến mức Nghiêm Phù phải chống tay vào tường mới không bị thổi bay.
Mà Hộc Luật Yển thì như tùng bách giữa trời, đứng thẳng bất động giữa gió lốc.
Nghiêm Phù đoán được hắn đang định làm gì, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng tột độ, ông gào lên trong gió mạnh:
"Hộc Luật Yển! Dừng lại ngay! Ngươi làm vậy sẽ hại chết tất cả những người bên ngoài đó!"
Phá trận có nhiều cách: một là giải trận, hai là cưỡng ép phá trận, ba là tiêu trừ rào chắn giữa trận pháp và thế giới bên ngoài, khiến trận pháp phản ứng ngược ra ngoài.
Nếu không phải bất đắc dĩ, dù là người chính đạo hay ma giới cũng không ai dám dùng cách thứ ba, bởi chẳng ai biết phạm vi ảnh hưởng của cách này lớn đến đâu. Nếu trận bị phá là loại hung hiểm vô cùng, thì thế giới bên ngoài chẳng khác nào sắp trải qua một kiếp nạn.
Bởi vậy, người ta thà hy sinh những kẻ bị vây trong trận, chứ không muốn rước họa ra ngoài.
Rõ ràng, Hộc Luật Yển chẳng hề bận tâm đến điều đó. Hắn đã chọn cách thứ ba để phá trận.
Cuồng phong thổi tung mái tóc hắn, nụ cười nơi khóe môi lan vào tận đáy mắt. Hắn nói:
"Nghiêm thúc, chúng ta ra ngoài thôi."
Vừa dứt lời, trước mắt Nghiêm Phù bỗng bừng sáng.
Ánh sáng từ thế giới bên ngoài ào ạt tràn vào qua cửa sổ và khung cửa, quét sạch sương máu trong trận pháp, vạn vật phút chốc bừng tỏ.
Nhưng Nghiêm Phù hiểu rất rõ—
Điều ông sắp nhìn thấy...
Là một địa ngục chân chính.
Comments