Chương 114: Chung cuộc.

Chương 114: Chung cuộc.

Sau khi Văn Nhân Chính chết, Hộc Luật Yển bước thẳng ra khỏi phòng mà không ngoảnh đầu lại.

Hắn đã quyết định xong sắp tới nên làm gì.

Có lẽ, sự thật không chỉ mình Văn Nhân Chính biết. Bản năng của Hộc Luật Yển mách bảo hắn, nữ nhân tên là Nghê Văn Tuệ kia cũng biết điều gì đó.

Nhưng hắn không muốn hỏi nữa.

Còn chuyện sống chết của nàng ta lại càng không nằm trong phạm trù quan tâm của hắn.

Ra tới cửa, một bóng người xám xịt, lấm lem nhàu nát, lảo đảo bò lăn nhào về phía hắn.

Hộc Luật Yển khựng lại, cúi đầu nhìn.

Kẻ đang quỳ rạp dưới chân hắn là một lão già tóc bạc da mồi, áo quần rách nát, cả thân hình tiều tụy bê bết máu, dơ đến độ nếu không có màn sương máu đang nuốt chửng cả thành, e rằng lão ta còn chẳng bằng ăn mày đầu đường xó chợ.

Nhưng Hộc Luật Yển biết ông già này là ai.

Thậm chí từ lâu hắn đã nắm rõ hành tung của lão.

Ngay khi Tuyệt Mệnh trận bị phá giải, lão đã được đám hậu bối nhà họ Văn Nhân lén đưa đi trốn ở nơi mà chúng cho là an toàn. Thế nhưng tốc độ lan tràn của sương máu vượt xa tưởng tượng của bọn chúng, khiến cả đám cuống cuồng tháo chạy, dọc đường tổn thất nặng nề.

Cuối cùng, lão già lại bị chính đám hậu bối nhà Văn Nhân ấy đưa trả về.

Lão đã không còn là vị trưởng lão cao quý, được người người kính trọng ngày xưa của nhà họ Văn Nhân, mà đã biến thành một con tốt thí. Tác dụng duy nhất giờ đây là dùng để lấy lòng Hộc Luật Yển.

Lão biết rõ bản thân sắp phải đối mặt với kết cục gì. Đến cả can đảm để cầu xin tha thứ cũng không có. Kẻ từng kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu tầm ngày nào giờ chỉ biết run lẩy bẩy co rúm mình quỳ rạp trên mặt đất như một con chó.

Ánh mắt Hộc Luật Yển dừng lại chốc lát trên cánh tay lão, rồi hơi nhíu mày:

"Cút đi."

Thân thể gầy rộc như que củi của lão run lên dữ dội, vội vã bò lết qua một bên. Không rõ lấy đâu ra dũng khí, lão bỗng dập đầu liên tiếp, trán va mạnh xuống đất kêu bình bịch.

"Tất cả đều là lỗi của ta năm xưa bị che mắt, nhẹ dạ tin lời dụ dỗ ngon ngọt của tên tiểu tử Văn Nhân Chính kia mới dốc nửa đời tích cóp để đổi lấy hai cánh tay của ngươi. Giờ ta trả lại cho ngươi!"

Lời còn chưa dứt, lão đã vận linh lực, mạnh bạo tự chặt đi hai cánh tay mình.

Hai cánh tay khô quắt rơi bịch xuống đất, máu tươi dính đầy thân thể, lại lần nữa nhuộm đỏ áo quần lão già.

Trước mắt lão tối sầm, thân thể mềm nhũn, hơi thở thoi thóp yếu ớt. Lão khốn khổ ngẩng đầu lên nhìn Hộc Luật Yển, tuyệt vọng tuôn lệ:

"Tất cả sai lầm đều do ta. Ta đã lấy thứ không nên lấy, giờ ta xin tội. Nhưng những đứa nhỏ của nhà họ Văn Nhân... chúng vô tội..."

Hộc Luật Yển thản nhiên nhìn gương mặt già nua đầy nước mắt và máu:

"Thế thì sao?"

"Nên... ta cầu xin ngươi giúp chúng một lần. Chỉ có ngươi không bị ảnh hưởng bởi sương máu..." Giọng lão khàn khàn run rẩy, gần như thấp hèn đến mức không thể thấp hèn hơn, "Nếu ngươi chịu ra tay cứu giúp, ngươi muốn gì ta cũng cho... dù có là mạng sống của ta..."

Những lời này lại khiến Hộc Luật Yển bật cười.

Hắn nheo mắt, thản nhiên hỏi lại:

"Chúng tự tay đem ngươi ra làm vật hi sinh, ngươi không trách chúng mà còn van xin vì chúng. Vì sao?"

Lão cười khổ:

"Không phải không trách. Mà là vì... nhà họ Văn Nhân giờ chỉ còn vài đứa cháu chắt. Là người bề trên, ta không thể trơ mắt nhìn dòng tộc tuyệt diệt."

Hộc Luật Yển nửa cười nửa không:

"Ông đúng là vĩ đại."

"Tiểu công tử, ta đã trả lại cánh tay cho ngươi rồi. Mong ngươi có thể đồng ý lời thỉnh cầu đường đột này của ta." Lão nức nở van xin, "Chỉ cần ngươi chịu giúp nhà họ Văn Nhân vượt qua kiếp nạn, nhà họ Văn Nhân nợ ngươi đại ân, tài sản mặc ngươi lấy, người của nhà họ Văn Nhân mặc ngươi sai khiến..."

Ngực lão phập phồng dữ dội, nhắm mắt điều hòa hơi thở rồi mới nói tiếp,

"Mạng sống này, ta cũng sẵn sàng dâng cho ngươi."

"Mạng của ông?" Hộc Luật Yển cười khẽ, nghiêng đầu, "Ông nghĩ cái mạng đó đáng bao nhiêu chứ?"

Lão sững người, sợ hãi nhìn lên Hộc Luật Yển.

Hắn trông có vẻ đang cười, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng, chẳng hề vương chút cảm xúc nào. Hắn liếc qua đôi tay cụt, khẽ lắc đầu nói:

"Bẩn như vậy, trả làm gì."

"Ta..." Lão ấp úng không nói thành lời.

"Ta đồng ý." Hộc Luật Yển bất chợt đổi giọng. Trong ánh nhìn sững sờ của lão già, hắn khom người xuống, đối diện thẳng với đôi mắt kia, "Xét ông còn biết điều, ta có thể giúp nhà họ Văn Nhân qua kiếp nạn này."

Lão như bị sét đánh, sững sờ hồi lâu mới phản ứng được. Nước mắt tuôn trào, dù mất tay cũng vẫn dập đầu liên tục:

"Đa tạ công tử! Công tử là ân nhân lớn nhất của nhà họ Văn Nhân!"

Hộc Luật Yển liếc nhìn lão một cái, rồi quay đầu nhìn về phía mấy bóng người trẻ tuổi đang nấp sau vài gốc cây xiêu vẹo, rình rập theo dõi bên này.

Hắn ngoắc tay:

"Ra đây."

Bọn họ nghe rõ từng lời, tuy có do dự nhưng vẫn rón rén bước tới.

Ngay khi họ đến gần Hộc Luật Yển, màn sương máu vốn không ngừng cắn xé da thịt bỗng như bị đẩy lùi.

Đau đớn biến mất trong thoáng chốc.

Gương mặt vốn méo mó vì đau đớn cũng hiện lên chút nhẹ nhõm.

Hộc Luật Yển vẫn duy trì tư thế ngồi xổm. Mặc dù hắn ngẩng đầu lên nhìn nhưng họ không dám nhìn thẳng vào hắn mà sợ hãi né tránh.

Hắn mở lời trước, hỏi một thanh niên:

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

Thanh niên nhìn quanh, sau khi xác nhận người Hộc Luật Yển đang hỏi là mình liền siết chặt người:

"Hai... hai mươi mốt ạ."

Hộc Luật Yển im lặng chốc lát, rồi thản nhiên nói:

"Còn lớn hơn ta một tuổi."

Mặt thanh niên tái mét, không dám nói thêm lời nào.

Lão già lại rối rít cảm tạ, đang định dùng cái chết để chuộc tội, nào ngờ Hộc Luật Yển thấy rõ ý định ấy, cười nhạt cản lại:

"Mạng của ông... ta không cần. Chỉ là một mạng rẻ mạt, ông giữ mà dùng."

Lão mừng đến phát khóc, gắng gượng ngồi dậy.

Hộc Luật Yển cũng chậm rãi đứng lên.

"Đa tạ công tử... đại ân đại đức của công tử..." Lão nghẹn ngào chưa dứt lời, chợt thấy Hộc Luật Yển giơ tay, gọi ra thanh Thất Tinh Côn Luân kiếm.

Thanh kiếm vun vút trong không khí, để lại vô số tàn ảnh đen tuyền.

Chỉ nghe mấy tiếng "vút vút" xé gió.

Một dòng chất lỏng ấm nóng văng lên mặt lão—là máu tươi từ cổ họng thanh niên kia phun ra.

Máu thấm đẫm gương mặt già nua, chảy xuống theo từng nếp nhăn.

Lão trân mắt nhìn đám hậu bối từng người đổ gục, những sinh mạng còn nguyên vẹn trước đó một khắc giờ nằm bất động, đôi mắt mở to vẫn đầy ngỡ ngàng và hoang mang.

Như có một ngọn núi đổ ập xuống, đè nát tâm trí lão.

Không tin nổi, không kịp đau, lão chỉ biết gào lên một tiếng ai oán từ tận đáy họng.

Hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt như tơ nhện phủ đầy căm thù, lão điên cuồng nhào tới:

"Ngươi giết bọn trẻ! Ngươi lại dám giết bọn trẻ?!"

Hộc Luật Yển cầm kiếm đứng yên, không buồn liếc những cái xác lạnh lẽo dưới chân. Tựa như thứ hắn vừa giẫm chết chỉ là vài con sâu bọ ghê tởm.

"Không phải ông không muốn họ chết trong sương sao? Vậy để họ chết dưới kiếm của ta." Hắn nghiêng đầu cười, "Tư vị tận mắt nhìn nhà mình tuyệt tự... thế nào?"

Lão nhào đến thì bị hắn đạp ngã xuống đất, mặt đập xuống bùn lầy, đôi mắt tràn đầy thù hận:

"Ngươi là ác quỷ..."

"Đúng, ta là ác quỷ." Hắn khẽ nói, "Nhưng trước kia ta là người. Ông đoán xem... ai đã biến ta thành quỷ?"

Không chờ lão trả lời, hắn tự mình nói tiếp:

"Là các người."

"..." Lão nghẹn họng, nếm được vị máu tanh trào lên cổ họng.

Lão thật sự hối hận rồi.

Đúng là mù mắt mới đặt niềm tin vào Hộc Luật Yển. Hắn tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể tha cho đám hậu bối nhà họ Văn Nhân?

Nhưng càng hận bản thân và Ôn Nhân Chính hơn. Cũng tại năm xưa họ tham lam mù quáng đã vô tình gieo mầm tai họa.

Lẽ ra... bọn họ không nên dây vào Hộc Luật Yển.

Chính bọn họ... đã hại cả dòng họ nhà Văn Nhân!

Hộc Luật Yển thu hồi ánh mắt, nhấc chân bước qua đôi cánh tay cụt vốn thuộc về hắn trên mặt đất, một mình rời khỏi căn nhà tĩnh lặng này.

Sương máu lan tỏa trong không khí bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ trở nên nồng đậm hơn, nhưng sương máu vẫn không dám đến gần hắn dù chỉ một chút mà chủ động tản ra nhường đường.

Hắn cứ bước đi về phía trước.

Không biết đi bao lâu, cho đến khi sắc trời dần tối, hắn đến bên ngoài phủ đệ nhà họ Mị.

Kết giới mà nhà họ Mị giăng ra đã bị sương máu mài mòn gần hết, chỉ còn lại một lớp mỏng manh như có như không bao phủ toàn bộ phủ đệ.

Hộc Luật Yển dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào.

Kết giới vỡ tan.

Mất đi lớp bảo vệ cuối cùng, sương máu không còn kiêng dè gì nữa, điên cuồng tràn về phía mảnh đất thanh tịnh cuối cùng trong toàn bộ kinh thành.

Hộc Luật Yển không nhanh không chậm bước đi trong sương máu, hắn rất quen thuộc nơi này, dễ dàng đi đến sân viện nơi Mị Lục ở.

Rồi lại lên lầu đi đến bên ngoài phòng Mị Lục.

Cửa phòng hé mở, trên bàn bên trong có hai người đang nằm sấp, là Cổ Thu và Mị Hà Phong, mắt họ nhắm nghiền, đã mất đi dấu hiệu của sự sống, chỉ có đôi tay đặt trên bàn đang đan chặt vào nhau.

Hộc Luật Yển bước vào phòng trong, liếc mắt thấy Mị Lục đang nằm trên giường.

Hắn đi tới, không cởi giày tất cũng không cởi áo ngoài, trực tiếp lên giường nằm bên cạnh Mị Lục, hai tay ôm ngang eo Mị Lục.

Hắn giống như trước đây vùi mặt vào hõm vai Mị Lục, hít sâu một hơi, chóp mũi toàn là mùi hương đặc trưng trên người Mị Lục.

Giờ khắc này, hắn cảm nhận được hạnh phúc.

Ít nhất bọn họ vẫn còn bên nhau.

Từ nay về sau, họ sẽ rời xa mọi đau khổ.

"Hình như ta vẫn chưa nói 'ta yêu ngươi'." Hộc Luật Yển hôn nhẹ lên khóe môi Mị Lục, dùng trán nhẹ nhàng chạm vào má y, "Ta yêu ngươi, Lục Lục."

Yết hầu hắn khẽ động, hồi lâu mới nói ra những lời phía sau, "Đồng hành cùng ta suốt thời gian qua, vất vả cho ngươi rồi."

Hộc Luật Yển nhắm mắt lại không nhìn thấy giọt lệ từ khóe mắt Mị Lục chảy ra, lặng lẽ rơi xuống gối, lan ra như một đóa hoa nhỏ.

Tiếp theo là đóa thứ hai, thứ ba.

Mị Lục có thể cảm nhận được lực ôm của Hộc Luật Yển, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Hộc Luật Yển áp sát vào mình, cũng có thể cảm nhận được đôi tay Hộc Luật Yển ôm ngang eo y đang run rẩy nhẹ.

Nhưng y không thể động đậy.

Ngay cả cố gắng mở mắt ra y cũng không làm được.

Dường như linh hồn y bị mắc kẹt trong thân xác đã chết này, y không tìm thấy lối ra, bốn phía đều là những bức tường kín mít.

Y vẫn có thể cảm nhận được nước mắt mình không ngừng trào ra.

Y nhớ ra rồi!

Y nhớ ra mình là ai, nhớ ra Hộc Luật Yển là ai, nhớ ra người đã nói chuyện bên giường y trước đó là ai, y nhớ ra tất cả!

Nhưng y không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài.

Cha mẹ y đâu?

Lưu Ly và Phỉ Thúy đâu?

Vì sao Hộc Luật Yển lại nói những lời này?

Mị Lục hoảng sợ vô cùng, dự cảm chẳng lành lấp đầy lồng ngực y, y luôn cảm thấy dự cảm này quen thuộc đến lạ.

Hộc Luật Yển đang làm gì?

Vì sao Hộc Luật Yển không nói gì?

Hộc Luật Yển!

Y gào thét trong lòng, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Hộc Luật Yển đang tăng lên nhanh chóng, y mới cuối cùng xác định được suy đoán của mình——Hộc Luật Yển lại muốn đi vào vết xe đổ.

Không!

Sao lại thế này?

Không nên như vậy!

Rõ ràng y đã thay đổi cốt truyện, tại sao kết cục của Hộc Luật Yển vẫn giống như cũ?

Hộc Luật Yển!!

Khoảnh khắc tiếp theo, một trận ong ong vang lên, ý thức của y hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

Comments