Chương 116: Làm lại.

Chương 116: Làm lại.

Mị Lục không mấy quen thuộc với huyện Ngạc Thành, nên không dám đi thẳng vào trong huyện. Y loanh quanh tìm kiếm ở vùng ngoài một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một quán trọ vắng khách.

Y bước đến quầy, yêu cầu ông chủ cho một gian phòng.

Ánh mắt ông chủ đảo qua đảo lại một cách kỳ lạ giữa Mị Lục và hai người theo sau là Lâm Tụng cùng Hộc Luật Uyển, rồi hạ giọng xác nhận:

"Chỉ một phòng thôi à?"

"Một phòng." Mị Lục đáp gọn.

Nghe vậy, sắc mặt ông chủ liền trở nên vi diệu. Giữa đêm hôm khuya khoắt, hai nam một nữ mò đến một quán trọ hoang vắng nơi thôn dã lại chỉ thuê một phòng... nghe kiểu gì cũng thấy kỳ cục.

Nhưng thấy Mị Lục mặt lạnh tanh, áo trắng muốt còn vương máu đỏ, dẫu ông chủ có hàng ngàn câu muốn hỏi cũng không dám thốt ra nửa lời.

Thế là ông vẫy tay gọi tiểu nhị dẫn họ lên lầu.

Phía sau, ông chủ chống cằm nhìn bóng ba người khuất dần trên cầu thang, còn bên kia, sắc mặt của Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển thì đen như đáy nồi.

Cả hai căng thẳng bước sau Mị Lục, mãi đến khi tiểu nhị dẫn họ vào phòng rồi khép cửa lại, Lâm Tụng mới vội vàng che chắn cho Hộc Luật Uyển đứng phía sau mình.

Mị Lục không nói lời nào, vén vạt áo ngồi xuống bên bàn, rót cho mình một ly trà nguội.

"Ngươi là ai? Muốn đưa bọn ta đi đâu?" – Lâm Tụng cảnh giác nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuổi trước mặt – người dù trạc tuổi mình nhưng tu vi lại cao vời vợi.

Tay chàng trai trẻ tuổi này vừa ra tay giúp họ thoát khỏi sự truy đuổi, nhưng nhìn hành động giết người không chớp mắt lúc ấy cũng biết đối phương không phải dạng hiện lành gì. Có lẽ việc người kia cứu giúp hắn và Tiểu Uyển cũng vì mục đích riêng nào đó.

Thế nhưng Mị Lục vẫn không nói gì, chỉ ngửa cổ uống cạn chén trà trong tay.

Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển nhìn chằm chằm vào bên sườn mặt của y, không dám thở mạnh một hơi. Mị Lục ngồi trước bàn, còn hai người thì như đôi chim cút nép chặt vào nhau trước cửa phòng.

Trong phòng lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ của hai người họ.

Một lúc sau, Mị Lục như thoát khỏi trạng thái xuất thần nào đó. Y đặt chén trà xuống, nghiêng đầu liếc nhìn bụng dưới hơi nhô lên của Hộc Luật Uyển:

"Bao nhiêu tháng rồi?"

Hộc Luật Uyển vô thức đưa tay che bụng, ngập ngừng một chút rồi thành thật đáp:

"Hơn năm tháng."

Mị Lục ngẫm nghĩ một lát:

"Cũng sắp rồi."

Hộc Luật Uyển không rõ y nói "sắp rồi" là ý gì, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng nhanh chóng giấu đi.

Lâm Tụng lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang che bụng của cô, mười ngón tay đan chặt, rồi quay sang hỏi Mị Lục:

"Mục đích của ngươi là gì? Nếu ngươi muốn lấy gì từ bọn ta, có thể nói thẳng luôn bây giờ."

Ai ngờ Mị Lục lại như không nghe thấy lời Lâm Tụng nói, ánh mắt ngẩn ngơ lại chăm chăm nhìn vào bụng Hộc Luật Uyển.

Dù là ai bị một người lạ phái khác nhìn chằm chằm thế này cũng thấy khó chịu, huống hồ Hộc Luật Uyển đang mang thai. Cô khẽ chau mày, lặng lẽ lùi về phía sau Lâm Tụng.

Lâm Tụng lập tức chắn trước mặt cô, cắt ngang ánh mắt Mị Lục.

Lúc này Mị Lục mới sực tỉnh, vẫy tay với Lâm Tụng:

"Ngươi lại đây."

Lâm Tụng đứng yên tại chỗ:

"Ngươi định làm gì?"

Mị Lục không muốn nhắc lại lần nữa, bèn đứng dậy đi về phía Lâm Tụng.

Lâm Tụng tái mặt, giọng cao vút:

"Ngươi định làm gì!"

Chưa kịp dứt câu, Mị Lục đã bước tới trước mặt hắn, đưa tay chộp lấy cánh tay hắn.

Lâm Tụng định giãy ra, thì bất ngờ cảm nhận được một luồng linh lực lạ đang từ tay Mị Lục truyền sang, không hề có chút công kích nào, ngược lại như một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng v**t v* từng vết thương trên thân thể hắn.

Những cơn đau dai dẳng bỗng như dịu lại.

Gia tộc Hộc Luật không dùng những công cụ tra tấn tầm thường. Những gì dùng lên người Lâm Tụng đều là linh khí chuyên để dày vò tu sĩ – mỗi roi, mỗi gậy không chỉ rách da nứt thịt mà còn như quất thẳng vào linh hồn, khiến linh lực hắn tan rã.

Từ khi rời Thần Tiên Cốc đến giờ, hắn vẫn luôn cắn răng chống đỡ. Hắn cũng biết mình chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.

Nhưng hắn không thể ngờ là Mị Lục lại làm vậy. Gương mặt Lâm Tụng tràn đầy kinh ngạc:

"Ngươi..."

"Đừng nói." – Mị Lục cắt ngang.

Lâm Tụng lập tức im bặt.

Mị Lục nhắm mắt, tập trung truyền linh lực. Thời gian trôi qua, sắc mặt y càng lúc càng nhợt nhạt. Đến khi y mở mắt, trên mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Còn tình hình của Lâm Tụng thì tốt lên trông thấy.

"Ngươi..." – Lâm Tụng ngơ ngác – "Vì sao lại cứu ta?"

Mị Lục tiện tay dùng mu bàn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng yếu hơn hẳn lúc trước:

"Ngươi có biết ngươi sắp chết rồi không?"

Lâm Tụng nghẹn lời:

"Ta biết."

"Biết mà còn cố."

Mị Lục lục lọi trong túi Càn Khôn, lấy ra vài hộp cao dược đưa cho Lâm Tụng:

"Đi nghỉ đi. Có gì mai dậy nói tiếp."

Nếu trước đó Lâm Tụng còn đầy đề phòng và cảnh giác, thì giờ đây sau những gì vừa xảy ra, trong lòng hắn chỉ còn bối rối. Nhìn sắc mặt trắng bệch xanh xao của Mị Lục, hắn do dự một lát rồi vẫn đưa tay nhận lấy mấy hộp cao dược.

"Nếu đã muốn cứu ta thì vì sao trước đó lại ép ta uống viên độc dược kia?"

Đây là lý do chính khiến họ ngoan ngoãn đi theo Mị Lục đến tận đây. Ngay khi vừa cứu họ khỏi sự vậy bắt của người nhà Hộc Luật, Mị Lục đã lập tức nhét vào miệng Lâm Tụng một viên đan dược màu đen.

Viên đan dược màu đen ấy là cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Mị Lục ngẩn người.

Thảo nào hai người này chưa bị đe dọa gì đã tự giác theo y – hóa ra là vì viên đan dược đó.

Thực ra, đó không phải độc dược. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, y đã phát hiện linh lực trong người Lâm Tụng đang bị xói mòn nghiêm trọng, nếu để kéo dài thì sẽ nguy đến tính mạng. Vì thế mới lấy viên đan dược ấy để tạm thời ổn định lại linh lực trong cơ thể hắn.

Chẳng ngờ Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển lại hiểu lầm.

Nhưng Mị Lục cũng không định giải thích. Y nghĩ, hiểu lầm cũng tốt, đỡ phải phí công giải thích hay lấy lòng hai người kia.

"Không phải độc dược. Là đan dược ổn định linh lực." – Mị Lục cười nhẹ – "Nhưng nếu các ngươi có ý định bỏ trốn, có khi lại thành độc dược thật cũng nên."

Lâm Tụng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ siết chặt mấy hộp cao dược trong tay.

"Đi nghỉ đi." – Mị Lục nói, rồi liếc sang Hộc Luật Uyển – "Cho dù ngươi không vì mình, cũng nên nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng."

Nhắc đến đứa bé, nét mặt Hộc Luật Uyển thêm phần u uất. Nhưng cô không dám biểu lộ quá nhiều trước mặt người lạ như Mị Lục, chỉ cúi đầu im lặng nhìn sàn nhà.

Tất nhiên, Mị Lục không ngủ lại cùng phòng với họ – y còn việc khác phải làm.

Trước khi đi, y dặn:

"Chưa được ta cho phép thì không ai được rời khỏi phòng nửa bước. Bằng không các ngươi tự gánh hậu quả."

Dừng một lát, giọng y trầm hơn hẳn:

"Đừng quên người nhà Hộc Luật đã đối xử với các ngươi thế nào. Nếu bị bắt lại lần nữa, thì lần này ngươi thật sự không sống nổi đâu."

Dứt lời, ánh mắt tối sẫm của y dừng lại thoáng chốc trên người Lâm Tụng, rồi xoay người, bay ra ngoài cửa sổ.

Đêm khuya tĩnh mịch.

Gió gào rít bên tai Mị Lục, xen lẫn là tiếng côn trùng rả rích.

Y lặng lẽ đáp xuống mái nhà quán trọ, chọn vị trí khuất nhất ngồi xuống. Từ góc nhìn ấy, vừa khéo có thể thấy rõ bãi đất trống trước cửa quán.

Lúc này đã là canh hai. Nơi hoang vu thế này, chớ nói có ai tới trọ, e trong quán cũng chỉ lác đác mấy người ở.

Mị Lục gọi Bích U Kiếm ra đặt bên cạnh, rồi thò tay vào áo, lần đến chỗ gần sát tim, lấy ra thứ mà người kia đã từng đưa cho y.

Đúng là vòng tay – còn là hai cái.

Nhưng không phải vòng tay bình thường. Đây là dây bạn lữ giữa y và Hộc Luật Yển.

Mị Lục cảm thấy viền mắt chợt nóng. Ngay giây sau, một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay đang ôm lấy hai sợi dây ấy.

Y nắm chặt tay lại, ngửa đầu, dùng sức lau nước mắt.

Y vẫn tưởng mình không phải kẻ dễ khóc. Thế mà dạo gần đây, không hiểu sao nước mắt cứ tự động trào ra. Nhất là khi nhớ đến Hộc Luật Yển – tim như bị ai đó dùng tay bóp chặt.

Đau đến tê dại.

Trước kia, y không hề biết – thì ra chỉ nhớ lại thôi, cũng có thể khiến người ta đau đến mức này...

Y khẽ nhắm mắt lại, cố ép mình đừng suy nghĩ thêm.

Sau khi buộc bản thân phải tỉnh táo lại, y cẩn thận đặt hai sợi dây bạn lữ trở về vị trí gần trái tim.

Vừa làm xong tất cả, bên dưới bỗng truyền đến vài tiếng động.

Sắc mặt Mị Lục lập tức trầm xuống, tinh thần cảnh giác nâng đến cực độ. Y nhẹ tay nhấc lấy Bích U Kiếm, lặng lẽ bước đến mép mái nhà, thò đầu nhìn xuống—quả nhiên, thấy hai người mặc trang phục giống hệt nhau vừa bước qua cổng lớn vào khách đ**m.

Giữa đêm khuya vắng lặng, trong khách đ**m chỉ còn lại ông chủ và tiểu nhị. Tiểu nhị còn đang tất bật làm nốt việc ban ngày chưa xong, ông chủ thì ngồi sau quầy, chống cằm gật gù mơ màng.

Bất chợt—rầm rầm hai tiếng vang lên.

Ông chủ giật nảy người, choàng tỉnh, dụi dụi mắt nhìn lại, chỉ thấy trước quầy đã đứng sừng sững hai người đàn ông mặt mày hung tợn, nhìn qua đã biết không dễ dây vào.

Một trong số đó cất giọng thô lỗ hỏi:

"Có ba người hai nam một nữ đến thuê phòng ở khách đ**m của ông không?"

"Hai nam một nữ?" Ông chủ thoáng nhớ tới ba người kỳ lạ nọ, nhưng vì e ngại, không dám tùy tiện bán đứng họ, bèn giả ngu gãi đầu:

"Người đến người đi đông lắm, ta thật sự không nhớ rõ..."

Lời còn chưa dứt, lại nghe bốp một tiếng.

Người kia tiện tay ném tới một chiếc túi vải nhỏ, nặng trĩu như chứa vật gì đó.

Ông chủ sao lại không nhận ra bên trong là thứ gì. Sau phút kinh ngạc, gương mặt ông chủ liền lỗ rõ vẻ hớn hở. Hai tay ông vội vàng nâng túi lên, hé mở một khe nhìn vào, gương mặt nhăn nhúm lập tức cười đến nở hoa.

"Giờ nhớ ra chưa?"

"Nhớ rồi nhớ rồi!" Ông chủ rối rít đáp lời, "Khách quan muốn tìm người, dù có phải moi óc ta cũng sẽ nhớ ra cho được." Nói xong liền thu túi vải vào ngực, ngẩng đầu chỉ lên lầu: "Bọn họ..."

Lời chưa nói xong, một thanh kiếm sắc lẹm lao vút tới.

Ông chủ còn chưa kịp phản ứng, liền trơ mắt nhìn đầu hai người đàn ông trước mặt mình bị chém đứt như dưa hấu bị ai đó tiện tay hái xuống. Hai cái đầu rơi bịch xuống sàn, lăn lông lốc.

Máu tươi văng tung tóe, bắn cả lên mặt ông ta.

Trong khoảnh khắc sững sờ, ông ta nếm phải vị tanh lẫn đắng nghét ghê tởm trong miệng.

Nhưng ông không dám cử động dù chỉ một chút, trợn mắt khiếp đảm nhìn về phía thanh niên đang đứng sau hai thi thể—thanh niên cúi người, nhẹ nhàng nhặt lấy thanh Hồng kiếm nhuộm đầy máu tươi.

"Tha, tha mạng... đại hiệp tha mạng..." Ông chủ sợ đến nhũn cả chân, quỳ rạp xuống đất, run rẩy bò dậy, hai tay dâng chiếc túi vải còn chưa cầm được mấy phút:

"Tiểu nhân chưa nói gì cả, cũng chưa làm gì cả... tiền này xin đại hiệp cứ cầm, xin tha cho tiểu nhân một con đường sống..."

Mị Lục chẳng buồn liếc mắt đến kẻ đã sợ đến mất hồn, y chỉ lẳng lặng lấy lại túi vải rồi xoay người rời khỏi khách đ**m.

Y vừa chạy theo hướng hai kẻ kia đến, vừa phóng thần thức thăm dò khắp nơi.

Cuối cùng, y tìm thấy một cỗ xe ngựa dừng trong rừng cây nhỏ.

Ngựa không phải ngựa thường, xe cũng không phải thứ người bình dân có thể ngồi. Không dùng pháp khí phi hành, e rằng chủ nhân cỗ xe không muốn gây sự chú ý.

Khóe môi Mị Lục nhếch lên giễu cợt, thân hình nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài xe.

Người trong xe dường như phát hiện có động tĩnh bên ngoài, vội vàng có một kẻ nhảy ra xem thử, kết quả còn chưa kịp chạm đất đã bị một kiếm chém bay đầu.

Mị Lục giẫm lên xác hắn bước lên xe.

Xe không lớn, bên trong cũng không có kết giới, vừa vào liền thấy Văn Nhân Chính mặt mày hoảng loạn đang co rúm trong góc.

Văn Nhân Chính chưa bao giờ ngờ rằng mình cẩn trọng như vậy mà vẫn bị người lần ra, trong sợ hãi còn lẫn đầy phẫn nộ và uất hận vì bị phát hiện bí mật.

"Ngươi là ai? Cút ra ngoài cho ta!" Gã không dò được tu vi của Mị Lục, không dám manh động, chỉ có thể gầm lên.

Đáng tiếc, Mị Lục hoàn toàn không bị lời gã dọa sợ, sắc mặt lạnh như băng, từng bước tiến lại gần.

"Thì ra ngươi đã nhúng tay vào chuyện này sớm như vậy." Mị Lục nói, "Văn Nhân Chính, xem ra mọi người đã đánh giá thấp ngươi rồi."

Văn Nhân Chính rùng mình: "Ngươi biết ta là ai?!"

"Biết." Mị Lục đứng trước mặt gã, ánh mắt lạnh như sương nhìn xuống:

"Không chỉ biết ngươi là ai, ta còn biết rõ tất cả những chuyện dơ bẩn ngươi từng làm."

"Ngươi... ngươi là ai?" Văn Nhân Chính bị ánh mắt y dọa cho tê dại, cố moi trong trí nhớ mà không tài nào khớp được gương mặt này với bất kỳ ai. "Sao ngươi tìm được ta? Ngươi muốn làm gì?!"

Mị Lục hỏi ngược lại:

"Ngươi đã nhận được tin Hộc Luật Hạnh chết rồi chứ?"

Văn Nhân Chính mở to mắt—một nỗi sợ hãi chưa từng có dâng lên dữ dội, gã thậm chí có thể ngửi thấy mùi tử khí tỏa ra từ người trước mặt.

Không dám do dự, gã lập tức lấy pháp khí ra hộ thân.

Nhưng Mị Lục nào để gã toại nguyện?

"Tiếp theo là đến lượt ngươi." Mị Lục bình thản nói, mà chính trong sự bình thản ấy, Bích U Kiếm nhẹ nhàng chém đứt đầu Văn Nhân Chính.

Máu tươi văng lên vạt áo trắng như tuyết của Mị Lục nhưng y hoàn toàn không để tâm, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt chết không nhắm mắt kia.

Nhìn một hồi, y đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Hai con sâu mọt lớn nhất đã bị diệt trừ.

Phần còn lại... từ từ mà giải quyết.

Comments