Chương 141: Phiên ngoại.

Chương 141: Phiên ngoại.

Lâm Yển đã khôi phục vẻ mặt lạnh băng không gợn sóng, ánh mắt từ trên cao lạnh lùng dõi xuống, tận dụng lợi thế chiều cao mà phủ trùm lấy nàng. Đầu Tiểu Tiếu chỉ cao đến vai Lâm Yển, hai người lại đứng rất gần, rõ ràng Lâm Yển là một thiếu niên tuấn mỹ cao gầy, nhưng Tiểu Tiếu lại thấy Lâm Yển tựa như một ngọn núi đồ sộ, nặng trĩu đè ép nàng, che khuất toàn bộ ánh sáng trong tầm mắt.

Áp lực đè nén khiến người ta khó lòng thở nổi.

Ở trong phủ nhiều năm như vậy, ngay cả Mị Lục và quản gia Lý cũng chưa từng dùng ánh mắt đáng sợ thế này nhìn nàng. Tiểu Tiếu cảm giác từng lớp da mình như muốn bong tróc, hai chân mềm nhũn, suýt nữa khuỵu xuống.

"Tiểu... tiểu công tử..." Tiểu Tiếu lắp ba lắp bắp.

"Ừm." Lâm Yển nói bằng giọng điệu lạnh bằng, "Ngươi là Tiểu Tiếu?"

"Dạ... là nô tỳ ạ."

"Ngươi đang định đi đâu vậy?"

Tiểu Tiếu nắm chặt tay, siết cứng trước ngực, toàn thân căng như dây đàn, run rẩy đến mức không kiểm soát nổi. Bản năng mách bảo nàng: Lâm Yển đối với mình có địch ý rất lớn.

Nuốt nước miếng cái ực, nàng run run nói:

"Nô... nô tỳ không đi đâu cả... nô tỳ còn có việc phải làm..."

"Việc gì?"

"Nô tỳ được chủ tử phân phó mỗi ngày chăm sóc vườn đào bên này ạ!" Lo sợ hắn hiểu lầm, Tiểu Tiếu vội giải thích, mồ hôi tuôn như mưa: "Vườn đào mới gieo trồng, rất quý giá. Mùa đông lạnh giá thế này, chỉ cần lơ là một chút là hỏng hết ạ..."

"Vườn đào đâu?"

"Ở... ở bên kia..." Tiểu Tiếu run rẩy giơ tay chỉ hướng.

Lâm Yển theo hướng nàng chỉ nhìn sang — một mảng xanh mướt nổi bật giữa những cành cây trụi lá, rực rỡ đến lạ thường.

Gió lướt qua, lá cây xào xạc vang lên.

Đêm qua, bọn họ cũng đã ngủ giữa tiếng gió đung đưa ấy.

Nhưng... nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì là chuyện bình thường.

Lâm Yển — sao lại không nhận ra chứ?

Mùa đông, đào làm gì có lá xanh sum suê thế kia?

Chắc chắn là được Mị Lục tưới linh tuyền thủy!

Tiểu Tiếu này đúng là thú vị — cây đào sinh trưởng bất thường như vậy mà nàng chẳng mảy may nghi ngờ, còn tự tin nhận hết công lao về mình.

Nghĩ tới dáng vẻ e lệ ngượng ngùng khi nãy của Tiểu Tiếu lúc nhìn Mị Lục, lòng Lâm Yển lập tức bốc lên một ngọn lửa khó gọi thành tên.

Lâm Yển gần như muốn một tay bóp gãy cổ Tiểu Tiếu, để nàng vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt Mị Lục.

Nếu người lúc này là Hộc Luật Yển, hắn tuyệt đối sẽ làm thế.

Nhưng người đang đứng ở đây lại là Lâm Yển.

Không thể, không thể như vậy...

Hay là chỉ móc mắt nàng?

Để nàng không bao giờ dùng ánh mắt dơ bẩn đó nhìn Mị Lục nữa.

Không biết Mị Lục có giận không?

Nếu giấu được không cho y biết là mình làm, chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Không đúng.

Mị Lục hiểu mình, chắc chắn chỉ liếc một cái là biết tỏng.

Ánh mắt Lâm Yển càng lúc càng tối, hằn lên từng tầng ghen tuông và sát ý.

Lâm Yển nhìn Tiểu Tiếu như thể nhìn một con gà chờ giết, chứ không phải một con người nữa.

Tiểu Tiếu hoàn toàn không biết mình đã bước một chân vào ranh giới tử vong, nhưng cơ thể nàng — bản năng mách bảo — run rẩy dữ dội như một chú gà con nhỏ bé.

Nàng co rụt vai, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Không khí đông cứng lại.

Mãi đến khi nàng bắt đầu thở gấp vì thiếu dưỡng khí, Lâm Yển mới mở miệng, giọng nói cất lên như lưỡi dao rạch tan bầu không:

"Cây đào ở bên kia, ngươi lại đi hướng này làm gì?"

Lâm Yển ngừng một chút, chợt ghé sát, giọng điệu kéo dài, lạnh buốt đến tận xương:

"Hay là... cái việc ngươi nói, chính là đi tìm cha nuôi của ta?"

Mấy chữ cuối như dao nhọn rạch ngang bên tai Tiểu Tiếu.

Nàng hoảng loạn lùi lại, ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Yển.

Ánh mắt Lâm Yển không chút che giấu địch ý nồng đậm, gắt gao khóa chặt nàng như một con thú săn mồi.

Tiểu Tiếu run như cầy sấy.

Giây phút này, trong lòng Tiểu Tiếu như có sóng thần cuộn trào, tim đập thình thịch tựa hồ muốn nhảy vọt khỏi cổ họng.

Nàng chợt bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu lia lịa, lắp bắp:

"Không, không phải vậy! Ta đâu có ý tìm chủ tử... công tử hiểu lầm rồi!"

Lâm Yển tiến lên hai bước, đôi mắt phảng phất hồ nước sâu, trầm giọng:

"Ta có hiểu lầm hay không, trong lòng ngươi tự rõ."

"Nhận cho rõ thân phận mình đi. Đừng ôm ấp những ảo tưởng hão huyền."

"Hãy nhớ, cho dù cha nuôi ta chưa từng cưới vợ sinh con, thì cũng không có nghĩa ngươi có cơ hội 'gần quan được ban lộc' đâu."

Tiểu Tiếu toàn thân cứng đờ, trợn tròn mắt nhìn Lâm Yển như nhìn thấy quỷ.

Lâm Yển... Làm sao mà biết nàng thích chủ tử?! Đây rõ ràng là lần đầu tiên nàng gặp hắn cơ mà!

... Hay là Lâm Yển đọc được suy nghĩ của nàng rồi?!

Tiểu Tiếu gồng mình, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, dùng đau đớn sắc bén để cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại. Nhưng sắc mặt nàng, ánh mắt nàng, vẫn không cách nào giấu được sự hoảng loạn đến thảm thương.

Lâm Yển khẽ cong khóe môi, thưởng thức dáng vẻ chật vật của nàng. Hắn áp sát lại, âm thanh ép xuống cực thấp, khẽ thì thầm bên tai nàng:

"Tránh xa cha nuôi của ta ra một chút."

"Nếu lần sau còn để ta bắt gặp ngươi giở trò, đừng trách ta ra tay không nương tình."

Tiểu Tiếu há miệng, nhưng nửa chữ cũng không thốt ra nổi.

Lâm Yển khẽ nghiêng đầu, bồi thêm một đòn chí mạng, giọng điệu nhẹ như gió xuân nhưng ngữ khí lại lạnh đến tận xương:

"À, suýt quên mất... Cha nuôi là người của ta."

Tiểu Tiếu: "......"

"Hiểu chưa?"

"Nô... nô tỳ đã hiểu..."

Nàng rụt cổ trả lời, giọng lí nhí như muỗi kêu.

Chờ đến lúc Tiểu Tiếu hoàn hồn, Lâm Yển đã như một làn khói, biến mất không dấu vết.

Tiểu Tiếu mặt mày tái nhợt, thất thần đứng yên tại chỗ. Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng không trụ nổi, nàng ngồi phịch xuống đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng và ngực.

Mị Lục chờ thêm một hồi, rốt cuộc cũng thấy Lâm Yển quay về.

Y hỏi:

"Sao đi dạo có chút mà lâu như vậy?"

Lâm Yển cười tươi rói, vẻ mặt vô tội:

"Cha nuôi, nhà người lớn qua. Con đi tới đi lui một hồi rồi bị lạc đường"

Mị Lục nhếch môi cười:

"Chỗ này còn chưa lớn bằng một nửa núi Vân Lĩnh đâu."

"Thì cũng khó tìm đường lắm!"

Lâm Yển vèo một cái đã nhào lên tay áo Mị Lục, mềm nhũn như bún, miệng líu lo:

"Cha nuôi ơi, sáng nay mình ăn gì vậy~?"

Lâm Yển đổi chủ đề nhanh như chớp, Mị Lục sao có thể không nhận ra?

Mị Lục nửa cười nửa không liếc Lâm Yển, rốt cuộc cũng không vạch trần, chỉ khẽ đáp:

"Vào nhà rồi sẽ biết."

Vốn dĩ sau bữa sáng, hai người sẽ khởi hành, nhưng vì tối qua Mị Lục đã hứa đưa Lâm Yển đi xem cây đào, nên họ vòng ngược lại sân sau.

Tiểu Tiếu đang bận rộn trong sân. Khi quay đầu nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, nàng hoảng tới mức chân loạng choạng, suýt chút nữa thì đụng đầu vào cây đào.

Mị Lục lập tức sải bước tới gần, lo lắng hỏi:

"Tiểu Tiếu, không sao chứ?"

Không ngờ Tiểu Tiếu lại tránh y như tránh tà, cắm đầu lùi lại, giọng run lẩy bẩy:

"Không, không sao ạ! Nô tỳ không sao!"

Thấy vậy, Mị Lục lập tức dừng lại, giữ khoảng cách.

Dù Tiểu Tiếu cúi đầu sát tận ngực, nhưng vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm lại rõ mồn một.

Mị Lục khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lâm Yển.

Chỉ thấy Lâm Yển vẻ mặt đầy lo lắng, bước lên trước:

"Chị à, chị không sao thật chứ? Ta vừa nhìn còn tưởng chị sắp đụng vào cây cơ đấy~"

Vừa nói, Lâm Yển vừa chìa tay đỡ Tiểu Tiếu đứng thẳng.

Tiểu Tiếu toàn thân cứng đờ như một con rối, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Lâm Yển thu tay về, mỉm cười:

"Sao chị không dám nhìn em vậy? Có phải em đã làm gì khiến chị không vui không?"

Tiểu Tiếu vội vàng lắc đầu như trống bỏi:

"Không, không có..."

Lâm Yển ngẩng đầu, nụ cười nhẹ như mây bay:

"Nhưng trông chị có vẻ rất không thích em, chẳng lẽ việc em không báo trước đã đến đây đã mạo phạm chị sao?"

"Không... không có..." Tiêu Tiếu sắp bị dọa khóc tới nơi, nàng nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Lâm Yển, đáp lại với thanh âm còn nhỏ hơn muỗi kêu: "Nô tỳ không dám..."

Ánh mặt trời mùa đông ấm áp, xuyên qua những kẽ lá, phủ một tầng sáng mỏng manh lên gương mặt Lâm Yển, khiến Lâm Yển càng thêm mơ hồ, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Khóe miệng Lâm Yển nhếch lên một nụ cười vui vẻ, đuôi mắt cong cong, trông xinh đẹp và tươi tắn, giống hệt như ánh mặt trời đang chiếu lên người vậy.

Nhưng Tiểu Tiếu không thể cảm nhận được chút hơn ấm nào từ người Lâm Yển.

Nàng đã từng chứng kiến bộ mặt thật của Lâm Yển nên biết bộ dạng lúc này của người kia giả dối đến cỡ nào.

Nhưng không thể phủ nhận rằng Lâm Yển ngụy trang rất hoàn hảo, ít nhất đã lừa gạt chủ tử nhà nàng thành công.

Có lẽ chủ tử nhà nàng làm cha nuôi của Lâm Yển suốt mười mấy năm có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến việc Lâm Yển lại hai mặt đến vậy, thậm chí còn ôm tâm tư không trong sáng với mình.

Nghĩ đến đây, lòng Tiểu Tiểu như mặt hồ chợt nổi gợn sóng.

Chỉ là sau khi gợn sóng loang ra, mặt hồ lại một lần nữa trở về trạng thái tĩnh lặng.

Nàng không dám nói linh tinh.

Nàng biết Lâm Yển nói được làm được, một khi nàng có bất kì hành động vượt rào nào, Lâm Yển sẽ trừ khử nàng không chút do dự.

Mị Lục gọi:

"Lâm Yển, lại đây. Đừng dọa nàng."

Nghe tiếng, nụ cười trên mặt Lâm Yển tức khắc biến mất, thay bằng vẻ ấm ức như sắp khóc.

Không tiếp tục trêu đùa Tiểu Tiếu, Lâm Yển tung tăng chạy về bên Mị Lục, vừa đi vừa líu ríu:

"Cha nuôi à, ta dọa nàng chỗ nào chứ?"

"Ngươi sắp làm cô nương nhà người ta khóc thật rồi đấy."

Lâm Yển nghe thấy Mị Lục ra mặt vì chuyện của Tiểu Tiểu liền bĩu môi đến ỗi tưởng như có thể treo cả lọ dầu trên đó: "À... thì ra ở trong lòng cha nuôi ta lại đáng sợ đến vậy."

"Ngoan một chút" Mị Lục đưa tay lên sờ đầu Lâm Yển.

Lâm Yển hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ hưởng thụ mà nheo đôi mắt lại.

Mị Lục nhìn dáng vẻ lúc nào cũng có thể ngất xỉu của Tiểu Tiếu liền vẫy tay ra hiệu cho nàng lui xuống trước, rồi y mới kéo Lâm Yển đi đến dưới tán cây.

Ánh nắng xuyên qua tầng tầng kẽ lá, rải từng chùm ánh sáng lung linh trên người họ. Gió nhẹ lùa qua, cành lá xào xạc, ánh sáng cũng chao đảo không ngừng.

Trong sân phủ đầy tuyết đã quét sạch, ánh mặt trời rọi xuống, khiến người ta ngỡ như xuân đã đến.

Mị Lục khẽ vuốt thân cây, nhẹ giọng nói:

"Chờ đến khi hoa đào nở rộ, ta lại đưa ngươi trở về đây, được không?"

"Được!"

Lâm Yển vui mừng đáp ngay, đôi mắt sáng lấp lánh.

Mị Lục nhìn Lâm Yển cười, chợt nhớ đến chuyện ban nãy, liền nói:

"Ngươi không hề đáng sợ chút nào đâu, ngươi đáng yêu lắm"

Lâm Yển sững sờ.

Mị Lục cúi đầu, khẽ mỉm cười, ngón tay khẽ vuốt lên thân cây, giọng nói ấm áp đến mức có thể làm tan chảy tuyết đông:

"Đáng yêu đến nỗi... ta thích đến cỡ nào cũng chưa thấy đủ."

Lần đầu tiên nói thẳng ra như vậy, mặt Mị Lục có hơi nóng, ngón tay đang đặt trên thân cây cũng hơi hơi cuộn lại. Y cực kì khẩn trương, nhưng vẫn ép mình ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Yển.

Y muốn nhìn phản ứng của người kia.

Chỉ thấy biểu tình trên khuôn mặt người kia biến hóa liên tục, từ ngơ ngác đến kinh ngạc, hết kinh ngạc lại đến mừng rỡ như điên, khuôn mặt càng ngày càng hồng. Lâm Yển kéo kéo tay Mị Lục, hai mắt sáng rực nhìn y rồi nói:

"Cha nuôi, ta muốn hôn người."

Comments