Chương 15: Vận mệnh.

Chương 15: Vận mệnh.

Mị Lục biết rằng nếu kẻ trong bóng tối thực sự muốn lấy mạng bọn họ, thì đã ra tay trước khi bắn tên, chứ không đời nào cảnh báo trước rồi mới hỏi. Nghĩ vậy, y đoán đối phương chỉ đang dò xét, có phần kiêng dè sự xuất hiện của bọn họ, nhưng lại không muốn gây chuyện.

Mị Lục chần chừ một chút, đặt pháp khí mới lấy ra lên xe đẩy.

Y chắp tay hướng về phía mũi tên bay đến, cất giọng vang vọng: "Đạo hữu, chúng ta là đệ tử của Dược Tông Đường, phụng mệnh tông môn ra ngoài rèn luyện. Trên đường trở về chẳng may đụng phải một con yêu thú lớn, ba người chúng ta không thể chống lại, suýt nữa bỏ mạng."

Nói rồi, y chỉ sang phía Ngôi Sinh và Hộc Luật Yển đang nằm trên xe đẩy, tiếp lời: "Hiện giờ sư huynh và sư đệ của ta đều đã bị thương, mong đạo hữu rộng lượng, cho chúng ta nghỉ tạm ở đây một đêm. Sau này Dược Tông Đường của chúng ta nhất định sẽ trả báo đáp món nợ ân tình này."

Ngôi Sinh: "......"

Hắn kinh hãi trước độ mặt dày của Mị Lục.

Cái gì mà "Dược Tông Đường của chúng ta"?!

Dược Tông Đường là của đường chủ bọn hắn, liên quan gì đến cái tên họ Mị này chứ?!

Hơn nữa, chỉ cần cái miệng dẻo quẹo kia mở ra là đã nợ nhân tình hộ tông môn, nếu đường chủ biết chuyện, chắc chắn sẽ tức giận tự tay g**t ch*t ba người bọn họ.

Ngôi Sinh giận đến mức thất khiếu bốc khói, nhưng không còn cách nào khác, hắn đành nghiến răng trừng mắt nhìn Mị Lục trong bóng tối.

Tên họ Mị kia cứ chờ đi!

Thù này không báo không phải là người của Dược Tông Đường!

Ai ngờ vừa mới nghĩ xong, Mị Lục bỗng quay đầu nhìn hắn.

Ngôi Sinh vội vàng thu lại vẻ âm trầm, giả vờ như không có chuyện gì, còn nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.

Mị Lục cười nói: "Sư huynh, nghe nói huynh có chút danh tiếng trong giới tu chân, biết đâu đối phương lại nhận ra huynh."

"......" Ngôi Sinh đâu có ngu, vừa nghe đã hiểu ngay ý tại ngôn ngoại, hắn lập tức lùi lại theo bản năng.

Mị Lục vô tình v**t v* cán roi dài mới cột lại bên hông.

Ngôi Sinh giật nảy mình, bỗng dưng cất giọng lớn: "Ta là Ngôi Sinh của Dược Tông Đường! Nếu đạo hữu chịu nể mặt, ta sẽ ghi nhớ nhân tình này, sau này nếu đạo hữu có chỗ cần Ngôi Sinh ta, ta nhất định sẽ không từ chối."

"Thì ra là Ngôi Sinh chân nhân." Đối phương quả nhiên biết hắn.

Vừa dứt lời, một bóng đen lặng lẽ hạ xuống cách họ không xa.

Mị Lục nheo mắt nhìn, với tu vi hiện tại của y, chỉ có thể nhìn rõ đối phương là một người đàn ông trung niên không cao lắm, còn tướng mạo thì gần như hòa vào bóng tối mà dạ minh châu không chiếu tới. Y hoàn toàn không dò ra được tu vi của đối phương.

Chỉ thấy người nọ chắp tay với bọn họ, nhưng lời lại nói với Ngôi Sinh: "Tại hạ là Thạch Phương, đệ tử ngoại môn của Thái Thăng Tông, từng có vài lần gặp mặt với Ngôi Sinh chân nhân trên núi Thái Thăng, không biết Ngôi Sinh chân nhân còn nhớ không?"

Ngôi Sinh dĩ nhiên không nhớ. Trừ phi là mỹ nhân có dung mạo xuất sắc, bằng không, những kẻ tép riu như thế này hắn chẳng bao giờ để vào mắt. Thế nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, hắn không khỏi nảy sinh vài suy tính.

"Đương nhiên là nhớ." Hắn vừa nói vừa định mở miệng tiếp lời, bỗng dưng cảm thấy có thứ gì đó chạm vào eo mình.

Ồ—

Thì ra là Mị Lục không biết đã vòng ra sau lưng hắn từ lúc nào, còn dùng cán roi ấn lên hông hắn.

Mị Lục cười bảo: "Sư huynh, huynh và sư đệ đều bị thương, nghỉ ngơi quan trọng hơn, sau này hàn huyên cũng không muộn."

Ngôi Sinh: "......"

Thạch Phương bên kia nghe rõ lời Mị Lục, bèn nói: "Vậy tại hạ không quấy rầy Ngôi Sinh chân nhân và các sư đệ nghỉ ngơi nữa. Hôm khác có dịp, mời chân nhân cùng uống vài chén."

Vừa dứt lời, thân ảnh Thạch Phương cũng biến mất trong màn đêm.

Hắn trở lại nơi đóng quân của mình.

Ba cô gái trong xe ngựa đã thấp thỏm chờ đợi từ lâu, vừa thấy hắn quay về liền vội vàng hỏi han dồn dập.

Thạch Phương đợi họ hỏi xong mới mỉm cười trấn an: "Yên tâm đi, bọn họ đều là người của Dược Tông Đường, chỉ tình cờ đi ngang qua nơi này nên dừng chân nghỉ ngơi. Hơn nữa, trong số đó có hai người bị thương, người còn lại chỉ có tu vi luyện khí sơ kỳ, không đáng lo."

Nghe vậy, Cảnh Đào và Vũ Oanh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Nghê Văn Tuệ là không phản ứng nhiều, nhưng sắc mặt khó coi của nàng cũng dịu đi phần nào.

Thạch Phương nói: "Các cô cũng nghỉ sớm đi, bên ngoài có ta trông chừng, không cần thay phiên gác đêm, chặng đường phía trước còn rất dài."

Cảnh Đào gật đầu: "Làm phiền huynh rồi."

Bên này, Mị Lục lục lọi trong túi Bách Cẩm của Ngôi Sinh, lấy ra hai tấm chăn. Chỉ cần chạm tay là biết đây không phải vật phàm, đắp lên người gần như không cảm nhận được hơi lạnh.

Mị Lục tự đắp một tấm, rồi quấn thêm một tấm quanh người Hộc Luật Yển vẫn đang hôn mê.

Ngôi Sinh trừng mắt nhìn y, đôi mắt đỏ au, hai hàm răng nghiến đến kêu răng rắc.

Hắn cố nuốt cơn giận ngút trời xuống, trầm giọng hỏi: "Vậy ta thì sao?"

Mị Lục đã leo lên xe đẩy, còn chèn sát vào Hộc Luật Yển, quấn chăn kín mít chỉ lộ ra hai mắt tròn xoe, chớp chớp một cách vô tội: "Ngươi nói gì?"

Ngôi Sinh nhẫn nhịn: "Chăn chống lạnh của ta đâu?"

Mị Lục đáp: "Nhưng chăn chỉ có hai cái, ta một cái, hắn một cái, làm gì còn cho ngươi."

Ngôi Sinh nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh: "Trong túi Bách Cẩm của Ngũ Độc có một tấm chăn giống hệt, ngươi có thể lấy ra cho ta."

Nói đến đây, hắn lại tức điên.

Tên Mị Lục này rõ ràng là con trai độc nhất của Cổ Thu và Mị Hà Phong, được cưng chiều từ nhỏ, thế mà hành xử chẳng khác nào một kẻ nhà quê chưa từng thấy của ngon vật lạ, không chỉ thu sạch túi Bách Cẩm của mọi người mà còn vơ vét cả phù triện lẫn bạc vụn trên người bọn họ.

Hắn chưa từng thấy ai tham lam như Mị Lục!

Mị Lục hoàn toàn không hay biết trong lòng Ngôi Sinh đang dậy sóng thế nào, y chỉ rầu rĩ nói:

"Nhưng túi Bách Cẩm của Ngũ Độc có cấm chế, ta không giải được."

Ngôi Sinh đáp:

"Ta dạy ngươi cách giải."

Đôi mắt Mị Lục lập tức sáng bừng lên:

"Được đó."

Thuật cấm chế của Dược Tông Đường nói khó cũng khó, mà nói dễ cũng dễ. Khó là đối với người ngoài, dễ là với người trong môn phái.

Ngôi Sinh thân là một trong những trưởng lão của Dược Tông Đường, đã quen thuộc hết thảy các loại cấm chế, chỉ qua ba câu hai lời đã truyền dạy được cho Mị Lục.

Thế nhưng, Mị Lục lục lọi trong túi Bách Cẩm của Ngũ Độc một hồi lâu mà chẳng tìm thấy thứ gì cả.

Ngôi Sinh bị gió lạnh thổi đến run cầm cập, hàn khí thấu xương len lỏi từ lòng bàn chân dâng lên.

Nếu là trước kia, hắn đã sớm nhận ra có gì đó không ổn, nhưng lúc này đầu óc hắn đã bị đông cứng, chỉ có thể tiếp tục dặn dò:

"Ngươi thử lục túi Bách Cẩm của Thất Sát xem."

Mị Lục đáp:

"Túi Bách Cẩm của hắn cũng có cấm chế."

Ngôi Sinh nghiến răng:

"Đó là một loại cấm chế khác, ta dạy ngươi cách giải."

Đôi mắt Mị Lục sáng lấp lánh như những vì tinh tú nơi chân trời:

"Tốt quá."

Sau khi giải trừ cấm chế, Mị Lục lại lục lọi một hồi lâu, cuối cùng moi ra một sợi dây Khốn Tiên (Dây trói tiên).

Y hiếu kỳ thử ném dây Khốn Tiên về phía Ngôi Sinh.

Ngôi Sinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên bị siết chặt. Đến khi vô thức giãy giụa, hắn đã mất hết khả năng cử động.

Đến lúc nhìn rõ thứ trói trên người mình, mạch máu trên trán hắn tức đến căng phồng, ánh mắt nhìn về phía Mị Lục như muốn ăn tươi nuốt sống y:

"Ngươi đang làm cái quái gì vậy?!"

Mị Lục cất túi Bách Cẩm của Thất Sát vào túi Càn Khôn của mình, quấn chặt chăn, ngồi lại lên xe kéo, giọng thản nhiên:

"Thì ra có tác dụng này à."

Ngôi Sinh giận dữ gầm lên:

"Tháo ra cho ta!"

Mị Lục thành thật đáp:

"Nhưng ta không biết cách tháo."

Ngôi Sinh nghiến răng:

"Dây Khốn Tiên không cần pháp quyết, chỉ cần có tay là tháo được. Đây là ngươi trói ta, chỉ có ngươi mới tháo được."

Mị Lục "ồ" một tiếng, rồi bỗng nhiên bật cười:

"Dù sao ngươi cũng không ngoan ngoãn, trói ngươi lại rồi ta mới yên tâm."

Ngôi Sinh tức đến trợn trừng mắt, cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra điều gì đó.

Lập tức, cả gương mặt hắn đen sầm, gần như hòa làm một với bóng đêm. Hắn chậm rãi nghiến răng ken két:

"Vậy nên, ngươi nói không tìm thấy chăn trong túi Bách Cẩm của bọn họ, đều là lừa ta?"

Mị Lục nhắm mắt, không nói gì.

Sau một hồi im lặng, tiếng gào thét vỡ nát của Ngôi Sinh vang vọng trong đêm:

"Mị Lục!!"

Mị Lục cuộn mình bên cạnh Hộc Luật Yển, nhưng lại không dám để bản thân chìm vào giấc ngủ.

Trong đầu y tua lại tất cả những sự kiện xảy ra gần đây. Từ lúc nghe được tin từ miệng Ngôi Sinh rằng không lâu trước đó, chưởng môn Dược Tông Đường đã lưu lại nơi này, y đã hiểu ra tất cả.

Tại sao Hộc Luật Yển cứ nhất quyết muốn đến trấn?

Tại sao khi đến trấn rồi, hắn lại mất phương hướng?

Bởi vì lúc ấy, Hộc Luật Yển đã cảm nhận được sự hiện diện của lưỡi hắn—cũng chính là chưởng môn Dược Tông Đường.

Hắn đi theo bản năng, nhưng lại tình cờ để lỡ mất chưởng môn Dược Tông Đường.

Chưởng môn rời đi bằng phi thuyền, để rồi Hộc Luật Yển bỗng nhiên không biết nên đi đâu nữa.

Mị Lục nhớ lại nguyên tác. Y nhớ rõ, người đầu tiên mà Hộc Luật Yển lấy lại cơ quan chính là chưởng môn Dược Tông Đường, nhưng đáng lẽ chuyện này phải diễn ra hai năm sau mới đúng.

Nếu để chuyện này xảy ra sớm hơn, liệu có thể tạo ra hiệu ứng cánh bướm, thay đổi quỹ đạo vốn có của cốt truyện hay không?

Mị Lục không biết.

Y chỉ biết tim mình đang đập rất nhanh, trong lòng sục sôi, phấn khích đến không thể kiềm chế.

Y cảm thấy như ánh sáng hy vọng đã lóe lên trước mắt.

Hiện tại, chưởng môn Dược Tông Đường đã đến Thần Tiên Cốc, Dược Tông Đường như rắn mất đầu, đang trong trạng thái rời rạc.

Chính là thời điểm tốt để bọn họ đến dò đường trước.

Từ đây đến Dược Tông Đường không quá xa, nhưng cũng không gần. Vừa hay, trên đường đi y có thể tranh thủ tu luyện.

Chỉ là... không biết bao giờ Hộc Luật Yển mới tỉnh lại.

Mị Lục nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng dâng lên ý định nói thật với Hộc Luật Yển, nhưng rồi rất nhanh y lại đè nén suy nghĩ ấy xuống.

Y đã theo Hộc Luật Yển đủ lâu để biết rõ tính khí của hắn quái đản đến mức nào.

Nói nhiều dễ sai, chi bằng làm nhiều nói ít.

Nửa đêm về sáng, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến với Mị Lục.

Thế nhưng chưa được bao lâu, một tiếng động lớn từ bánh xe ma sát với mặt đất chợt vang lên, giật y tỉnh dậy.

Mị Lục mở mắt, liền thấy một cỗ xe ngựa đang lao nhanh về phía bọn họ.

"Ngôi Sinh chân nhân!" Bên ngoài xe vang lên giọng nói vừa sợ hãi vừa hoảng loạn của Thạch Phương. "Không hay rồi! Chúng ta gặp bầy yêu thú!"

Đúng là xui xẻo.

Dù yêu thú trong khu vực này nhiều, nhưng vì khan hiếm thức ăn, nên rất hiếm khi đi thành đàn.

Thế nhưng gần đây, Hộc Luật gia liên tục tạo thế, khiến số lượng tu sĩ hành tẩu bên ngoài tăng mạnh.

Tu sĩ càng nhiều, những yêu thú đơn lẻ càng dễ bị săn giết.

Một số yêu thú đã có linh trí, biết được sức mạnh của sự đoàn kết, nên bắt đầu tụ tập thành đàn.

Thực ra, số lượng bầy yêu thú không nhiều, nhưng tối nay bọn họ lại xui xẻo đụng trúng.

Quả nhiên, ngay khi Thạch Phương dứt lời, mặt đất bắt đầu chấn động dữ dội, rung động mỗi lúc một mạnh hơn—tựa như có một bầy quái vật khổng lồ đang gào thét lao đến giữa cơn gió lạnh.

Sắc mặt Ngôi Sinh biến đổi, sau đó lập tức chửi thề:

"Chết tiệt, ngay cả bầy yêu thú trong truyền thuyết cũng đụng phải, đúng là xui tận mạng!"

Trong nháy mắt, cỗ xe ngựa đã đến trước mặt họ.

Thạch Phương ghìm chặt dây cương, miệng khẽ quát một tiếng, con ngựa lập tức nhấc bổng hai vó trước lên, trong ánh trăng, bụi cát bay mù mịt.

"Mau lên xe!" Thạch Phương vội thúc giục. "Trong xe chỉ có ba vị cô nương, các nàng đã đồng ý cho các vị quá giang!"

Comments