Chương 18: Gây ra biến cố.

Chương 18: Gây ra biến cố.

Mị Lục lại một lần nữa trải qua cảm giác ấy.

Thì ra, khi nỗi đau chạm đến cực hạn, người ta sẽ chẳng thể thốt lên dù chỉ một âm thanh.

Ngọn lửa điên cuồng cắn nuốt thân thể bọn họ. Trong cơn đau rát vì da thịt bị xé nát, y ngửi thấy mùi tóc và da cháy khét, chẳng rõ là của mình hay của Ngôi Sinh.

Ngôi Sinh buông ống quần y ra, miệng phát ra tiếng gào thét đau đớn.

Mị Lục dồn chút sức tàn cuối cùng ôm chặt Hộc Luật Yển vào lòng.

Bỗng nhiên y chợt nhận ra—

Có lẽ đây chính là số mệnh.

Y và Hộc Luật Yển đã ở bên nhau quá lâu, dù chẳng thể cùng sống, nhưng cũng đã cùng nhau chết đi cả chục lần.

Dẫu hiện tại cốt truyện đã đổi khác, thì bọn họ vẫn cứ chết bên nhau.

Có lẽ đây chỉ là kết quả của hiệu ứng cầu treo, thậm chí có đôi khi, trong thế giới giả tạo này—một thế giới do chính tác giả kiến tạo—y lại chỉ cảm nhận được một chút chân thực từ Hộc Luật Yển.

(Hiệu ứng cầu treo (suspension bridge effect) là một hiện tượng tâm lý, trong đó sự k*ch th*ch thể chất do sợ hãi hoặc lo lắng (ví dụ, khi đi qua một cây cầu treo cao và rung lắc) có thể bị nhầm lẫn với sự hấp dẫn lãng mạn. Điều này có nghĩa là, trong một tình huống nguy hiểm hoặc đáng sợ, con người có xu hướng cảm thấy bị thu hút bởi những người xung quanh hơn bình thường.)

Nhưng tất cả cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Mị Lục nghĩ vậy.

Tạm biệt, Hộc Luật Yển...

Không, là đừng gặp lại nữa.

Hy vọng cái chết phá vỡ cốt truyện đã định sẵn của bọn họ có thể kết thúc luân hồi, kết thúc nỗi đau của y, cũng kết thúc sự tuyệt vọng và thù hận vô tận của Hộc Luật Yển.

Tất cả suy nghĩ đều vụt qua trong chớp mắt.

Vậy nên, Mị Lục không nhận ra—người đang được y bảo vệ trong vòng tay, chẳng biết từ lúc nào đã khẽ mở mắt giữa bầu không khí bị lửa thiêu đến vặn vẹo.

Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh kinh hoàng đang tụ lại trong lòng bàn tay Hộc Luật Yển.

Luồng sức mạnh ấy phình to với tốc độ kinh hãi, ban đầu chỉ là một dòng xoáy khí nhỏ bé, vậy mà trong nháy mắt đã cô đặc thành thực thể đen ngòm, tựa như sương mù cuồn cuộn, điên cuồng tràn ra xung quanh.

Chỉ trong chớp mắt, khối sương đen ấy đã bành trướng gấp mười lần ban đầu, tựa như một cái miệng khổng lồ khát máu nuốt chửng tay Hộc Luật Yển, thậm chí còn men theo cánh tay hắn, từng chút một lan lên trên.

Ngay sau đó, bàn tay đang bị sương đen bao trùm vốn rũ xuống vô lực lại bỗng chậm rãi nâng lên.

Bầy Xích Hỏa Lang và Bát Mục Kê xung quanh dường như cảm nhận được điều gì đó, động tác cắn xé khựng lại, trong hàng chục đôi mắt phản chiếu ánh sáng quỷ dị bỗng dâng lên từng đợt sợ hãi.

Đám người phía xa ngây ngẩn nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mặt, hoàn toàn bị chấn động đến mức không thể thốt thành lời.

Mãi một lúc sau, Cảnh Đào mới là người đầu tiên hoàn hồn, kéo theo Nghê Văn Tuệ và Vũ Oanh lùi lại vài bước, lắp bắp hỏi:

"Đó... đó là gì?"

Nghê Văn Tuệ không chắc chắn: "Sương đen ư?"

Cảnh Đào chau mày: "Sương đen từ đâu ra?"

Nghê Văn Tuệ không trả lời được, chỉ đành im lặng.

Phải rồi, làn sương đen này từ đâu ra?

Giữa vùng hoang dã hoang vắng thế này, sao có thể đột nhiên xuất hiện một luồng sương đen?

Hơn nữa, sắc đen của nó đậm đặc đến cực hạn, như thể có sinh mệnh riêng, dâng lên như thủy triều, giương nanh múa vuốt, nhấn chìm cả bầy Xích Hỏa Lang và Bát Mục Kê.

Lửa từ miệng Xích Hỏa Lang b*n r*, rực sáng cả nửa bầu trời. Nhưng giờ đây, bầu trời ấy lại bị sương đen nuốt chửng với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Sương đen cuộn trào lan rộng, tựa hồ có vô số bàn tay đen sì đang quờ quạng tiến về phía trước, run rẩy vì hưng phấn, mang theo điên cuồng muốn nuốt chửng tất cả.

Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này vừa hùng vĩ tột cùng, lại vừa đáng sợ đến cực hạn.

"Không ổn rồi, sương đen đang lan về phía chúng ta!" Thạch Phương biến sắc, cả đời hắn chưa từng thấy cảnh tượng nào quỷ dị như vậy. Trông chẳng khác gì cảnh tượng tử thần thu gặt sinh mệnh.

Dù còn cách một đoạn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ hơi thở âm u, chết chóc mang theo điềm gở tràn ngập trong đó, khiến tim đập nhanh, chân mềm nhũn, hô hấp nặng nề đến mức sắp không thở nổi.

"Thạch đại ca!" Cảnh Đào trầm giọng, "Chúng ta mau đi thôi!"

Thạch Phương bừng tỉnh, lập tức gật đầu.

Nghê Văn Tuệ hơi do dự: "Nhưng bọn họ..."

"Chúng ta không thể lo cho họ được nữa." Cảnh Đào nắm chặt tay Nghê Văn Tuệ, kéo Nghê Văn Tuệ chạy về phía trước, "Luồng sương đen đó tuyệt đối không phải thứ bình thường, nếu bị nó bắt kịp, e rằng chúng ta sẽ mất mạng."

Vừa dứt lời, bọn họ bỗng nghe thấy trong sương đen vang lên những tiếng rú thảm thiết của bầy Xích Hỏa Lang và Bát Mục Kê, âm thanh sắc nhọn đến mức xuyên thủng màng nhĩ.

Ngay sau đó là tiếng đập cánh điên cuồng của bầy Bát Mục Kê.

Thạch Phương và Cảnh Đào đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương tràn ngập hoảng sợ.

Hai người họ đều là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, vậy mà đối phó với Xích Hỏa Lang và Bát Mục Kê kia cũng cực kỳ gian nan. Vậy thì thứ ẩn nấp trong sương đen kia rốt cuộc là gì?

Sao lại có thể áp chế đám yêu thú trong nháy mắt?

Thậm chí còn đuổi chúng chạy tan tác đến mức này.

Bọn họ có dự cảm—đó không phải là con người.

Con người có thể sở hữu sức mạnh kinh khủng đến thế sao?

Hơn nữa, từ đầu đến cuối, họ chưa từng cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực nào.

Mà ba người Ngôi Sinh bên trong, một người là phàm nhân chưa dẫn khí nhập thể lại còn đang hôn mê, một người mới chỉ luyện khí sơ kỳ, còn lại là Ngôi Sinh, dù tu vi đã gần kết đan kỳ nhưng cả hai tay đều đã bị phế, đến chạy trốn còn không làm được.

Ba người như vậy, làm sao có thể tạo ra luồng sương đen kinh khủng này?

Chắc chắn là một con quái vật nào đó!

Có lẽ là một yêu thú cấp cao hơn.

Sương đen theo gió tràn đến, rất nhanh đã đuổi sát phía sau họ.

Mấy con Bát Mục Kê bay trước sương mù đen phát ra tiếng kêu kinh hãi, từng con từng con bị kéo vào trong đám sương mù đen đậm đặc hơn cả màn đêm kia, bộc phát ra mùi máu tanh nồng nặc hơn.

Con Bát Mục Kê duy nhất còn lại dường như cảm nhận được cái chết đang đến gần, nó đột ngột đổi hướng, bất thình lình lao thẳng về phía người có tu vi yếu nhất trong nhóm—Nghê Văn Tuệ.

Sắc mặt Cảnh Đào và Vũ Oanh trắng bệch, cầm kiếm xông lên, lại bị Bát Mục Kê linh hoạt né tránh.

Yêu thú có cấp cao cấp thấp. Yêu thú cấp thấp không khác gì động vật bình thường, chỉ là khỏe mạnh hiếu chiến hơn thôi, còn yêu thú cấp cao sẽ hình thành ý thức, biết hợp tác với đồng loại và suy đoán lòng người, thậm chí biết lợi dung con người để bù đắp sự suy yếu của bản thân.

Con Bát Mục Kê duy nhất còn lại trước mắt to lớn hơn, lông vũ cũng đầy đặn hơn, rõ ràng là thủ lĩnh của đám Bát Mục Kê kia. Mục tiêu của nó rất rõ ràng—chính là Nghê Văn Tuệ. Vì tranh giành hy vọng sống sót, nó không tiếc liều mình chống đỡ một kiếm mà Thạch Phương đâm tới.

Nghê Văn Tuệ đã sớm kiệt sức, dù tay cầm kiếm, cũng không còn sức vung kiếm. Khăn che mặt trên mặt cô bị gió mạnh do Bát Mục Kê vỗ cánh thổi bay, lộ ra khuôn mặt thanh tú tái nhợt, đôi môi anh đào mím chặt, con ngươi tràn ngập tuyệt vọng phản chiếu bóng dáng khổng lồ của Bát Mục Kê đang đến gần.

Khi con Bát Mục Kê còn cách nàng chỉ hai ba thước, thân thể khổng lồ của nó gần như che khuất toàn bộ ánh sáng.

Ngay khoảnh khắc sinh tử, nàng quyết đoán vứt kiếm đi, nghiến răng đẩy mạnh Cảnh Đào đang lao đến chắn trước mình.

Cảnh Đào hoảng hốt hô lên: "Văn Tuệ!"

Toàn thân Nghê Văn Tuệ căng cứng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến đau nhói. Nàng ngẩng đầu, trước mắt chỉ còn một màu đen kịt—tất cả ánh sáng đều bị cánh con Bát Mục Kê chắn mất.

Nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má.

Nỗi sợ chết khiến nàng không kìm được bật khóc. Nàng muốn nhắm mắt lại, nhưng vừa rồi đã dốc hết can đảm đẩy Cảnh Đào ra, lúc này đã không còn đủ sức để làm thêm bất cứ điều gì.

Chẳng lẽ... nàng sắp chết rồi sao?

Nàng sợ lắm.

Nàng không muốn chết.

Nhưng nỗi đau dự đoán lại chẳng hề giáng xuống.

Chỉ nghe thấy một tiếng "xoẹt" chói tai, như thể có ai đó dùng sức xé toạc một tấm vải. Theo đó, bóng tối trước mắt nàng cũng bị một quầng sáng lửa rực rỡ xé làm đôi.

Thứ bị xé rách không phải vải vóc, mà là con Bát Mục Kê vừa lao đến vồ lấy nàng.

Thứ văng tung tóe trên mặt đất không phải vải vụn, mà là nội tạng và máu thịt của nó.

Chất lỏng nóng hổi tanh tưởi bắn lên mặt và y phục Nghê Văn Tuệ, sền sệt, nhơn nhớt, trườn dài trên da thịt nàng, khiến nàng buồn nôn đến tận ruột gan.

Nàng đứng đờ tại chỗ như tượng gỗ, miệng hơi há ra, đôi mắt trừng lớn, kinh hoàng nhìn thiếu niên vừa dùng tay không xé xác Bát Mục Kê.

Thiếu niên sở hữu một mái tóc đen dài và dày, lúc này đang bị gió thổi tung rối bời. Cằm hắn rất nhọn, trông rất gầy, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến dung mạo kinh diễm đến nghẹt thở của hắn.

Chỉ là... hắn đang nhắm mắt, hàng mi dài rũ xuống, không biết đôi mắt hắn có đẹp như gương mặt ấy hay không.

Nghê Văn Tuệ chớp mắt một cái, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra—

Chẳng phải thiếu niên này chính là người đã được vị công tử nọ ôm trong xe ngựa sao? Hắn chẳng phải đã trúng độc của yêu thú ư? Sao bây giờ lại tỉnh rồi? Và chẳng lẽ... lúc nãy bọn họ không bị đám yêu thú kia g**t ch*t sao?

Có lẽ vì vừa trải qua cảnh thập tử nhất sinh, đầu óc nàng vẫn còn chưa kịp vận hành trở lại. Cố nhịn cơn buồn nôn do mùi máu tanh gây ra, nàng lắp bắp mở lời: "Ngươi..."

Nhưng ngay khi vừa cất tiếng, Cảnh Đào đã lao tới như mũi tên, kéo nàng ra sau lưng.

Vũ Oanh và Thạch Phương cũng nhanh chóng tiến lên đứng cạnh Cảnh Đào.

Cảnh Đào dù đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn nghiến răng, gắng gượng nắm chặt trường kiếm, gằn giọng nhìn thiếu niên: "Ngươi rốt cuộc là ai? Đám sương đen kia là do ngươi gây ra?"

Nghê Văn Tuệ vội nói: "Cảnh Đào, đám sương đen đó chắc không liên quan đến hắn đâu—"

Chưa kịp dứt lời đã bị Cảnh Đào cắt ngang: "Nhìn phía sau hắn đi."

Nghe vậy, Nghê Văn Tuệ quay đầu lại, và ngay khoảnh khắc nhìn rõ cảnh tượng sau lưng thiếu niên, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt thêm vài phần.

Đám sương đen ấy... đang tranh nhau chui vào cơ thể thiếu niên!

Không, nói chính xác hơn, là thiếu niên đang chậm rãi hấp thu nó.

Bầu trời đêm vốn bị sương đen bao phủ đến u ám giờ đây đã tan gần hết, để lộ ra những tàn lửa rực cháy cùng những xác yêu thú ngổn ngang dưới đất.

Vậy ra... đám sương đen này thực sự là do thiếu niên tạo ra sao?

Nhưng nàng chẳng cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực nào, cũng không thể thăm dò được tu vi của thiếu niên.

Thiếu niên này rõ ràng chỉ là một người bình thường!

Nhưng vì sao hắn lại sở hữu một sức mạnh kinh khủng như thế?

Dù Vân Yên Giáo của bọn họ không phải chính phái tuyệt đối, ít nhiều cũng từng tiếp xúc với một số tà đạo, nhưng ngay cả những kẻ tu ma nàng từng gặp cũng tuyệt đối không thể làm được chuyện này mà không dùng linh lực.

Chẳng bao lâu sau, sương đen bị thiếu niên hấp thu sạch sẽ.

Tựa hồ chẳng hề nghe thấy câu hỏi của Cảnh Đào, hắn chỉ lẳng lặng xoay người, rời đi theo hướng lúc trước hắn đến.

Cảnh Đào định cản lại nhưng bị Nghê Văn Tuệ giữ tay.

Sắc mặt Nghê Văn Tuệ có chút phức tạp, nàng nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi rồi mới khẽ lắc đầu: "Vừa rồi hắn đã cứu ta."

Nhưng hắn..." Cảnh Đào nghiến răng, nghĩ đến việc sức mạnh của bọn họ và đối phương quá chênh lệch, do dự một lát, đành bỏ cuộc.

Lúc này, Thạch Phương cũng cất giọng: "Chúng ta có lẽ đã đoán sai, bọn họ không phải người của Dược Tông Đường."

Vũ Oanh giật mình: "Vậy còn Ngôi Sinh?"

Sắc mặt Thạch Phương trở nên nặng nề: "Chỉ có Ngôi Sinh là người của Dược Tông Đường, nhưng hắn và hai người kia chắc chắn không cùng phe."

Bọn họ đứng tại chỗ chờ một lúc, đợi đến khi chắc chắn không còn động tĩnh, mới lặng lẽ quay lại nơi vừa bỏ chạy.

Ngoại trừ mặt đất vương vãi máu tươi và thi thể yêu thú, bọn họ còn nhìn thấy... xác của Ngôi Sinh.

Hắn bị yêu thú cắn xé đến mức chỉ còn nửa th*n d*** và một cái đầu, vẻ mặt của hắn ngưng đọng tại thời điểm kinh hãi tột cùng khi đối mặt với cái chết, đôi mắt trợn trừng gần như lồi ra khỏi hốc mắt, đủ để thấy trước khi chết hắn đã chịu bao nhiêu thống khổ.

Về phần hai người còn lại, đã sớm không thấy bóng dáng.

Cùng thời điểm đó.

Tại Thần Tiên Cốc thuộc huyện Ngạc Thành, trong đêm khuya tĩnh mịch, một sự huyên náo bỗng từ từ lan ra, từng ngọn đèn sáng lên, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện từ nhỏ đến lớn, đan xen trong bầu trời đêm.

Rất nhanh sau đó, cả cốc đã sáng rực ánh lửa.

Trong đại điện hoa lệ, hơn chục người vừa tỉnh giấc đứng thành từng nhóm hai ba người.

Có người y phục xộc xệch, có người chưa kịp chỉnh trang đầu tóc, ai nấy đều có vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại nghiêm túc khác thường, như thể vừa trải qua một biến cố lớn.

Tông chủ Dược Tông Đường, Minh Đức Nghĩa, sống ở nơi xa nhất, là người đến muộn nhất.

Vừa bước vào đại điện, y đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao:

"Chuyện gì vậy? Hình như động tĩnh từ phía huyện Cửu Nghiêu truyền đến."

"Chẳng lẽ có người đột phá kỳ Đại Thừa rồi?"

Comments